Tiểu báo tử đã rời khỏi đồng hoang rất lâu rồi.

Những điều khó lý giải luôn có câu trả lời của riêng nó, tỉ như vì sao tiểu báo tử lại biến thành một mỹ nhân.

Tiểu báo tử cảm nhận được rằng trong cơ thể mình có một viên đan có thể giúp cậu biến thành người, nhưng viên ‘đan’ này càng lúc càng yếu ớt.

Lúc Lý Mạt bưng thịt tiến vào, hắn thấy con hoàng kim báo to lớn kia đang cúi đầu liếm bụng của mình, thỉnh thoảng dùng móng vuốt ôm bụng, vẻ mặt ngờ vực.

Lý Mạt bước qua sờ bụng tiểu báo tử: “Ăn đồ hỏng sao? Đau bụng à?”

Tiểu báo tử lại biến thành thiếu niên báo, lỗ tai lông xù mềm mại rũ xuống, cái đuôi nhỏ cũng cụp nốt.

Thiếu niên nhào vào lòng Lý Mạt, sợ hãi ôm chặt hắn: “Bảo Bối không khỏe, thân thể của Bảo Bối, sắp chết, làm sao bây giờ?”

Sắc mặt Lý Mạt cứng đờ, hắn thả miếng thịt xuống, ôm tiểu báo tử vào lòng hôn mấy cái: “Không khỏe chỗ nào? Bảo Bối đừng sợ, không sao cả.” Lý Mạt nhẹ nhàng vỗ về tấm lưng gầy gò của tiểu báo tử, nâng mông của cậu lên, “Đừng sợ, để ta gọi đại phu tới.”

Tiểu báo tử túm lấy vạt áo Lý Mạt, giương đôi mắt xanh thẳm ầng ậc nước nức nở nói: “Lỗ tai… không thu về được… Cái đuôi, không thu về được…”

Lý Mạt sai ám vệ gọi đại phu tới, phủ Lĩnh Nam Vương nuôi rất nhiều dị thú quý hiếm, cũng chiêu mộ không ít đại phu chữa thương cho mãnh thú.

Lý Mạt có hơi hoảng, hắn ôm tiểu báo tử liên tục an ủi: “Không sao Bảo Bối, có lẽ là nhiễm phong hàn thôi, đừng sợ.”

Tiểu báo tử ôm chặt cổ Lý Mạt, run rẩy sợ hãi cầu xin hắn: “Chủ nhân Bảo Bối không muốn chết, chủ nhân cứu Bảo Bối…”

Lý Mạt đau lòng vuốt ve tóc cậu: “Không đâu không đâu, Bảo Bối sẽ không sao đâu.”

Đôi mắt xanh thẳm của tiểu báo tử mất đi ánh sáng, cậu ngơ ngẩn nhìn Lý Mạt, dùng giọng điệu vô cùng yếu ớt nói: “Bảo Bối muốn vĩnh viễn ở bên cạnh chủ nhân.”

Lý Mạt cảm giác được tiểu mỹ nhân trong lòng mình càng lúc càng nặng, cuối cùng biến thành bộ dạng hoàng kim báo, Lý Mạt bị đè ngồi phịch dưới đất, song vẫn không chịu buông tay.

May mà tiểu báo tử vẫn chưa chết, chỉ là có hơi… lơ mơ.

Hoàng kim báo mê mang nhìn Lý Mạt, đôi mắt long lanh màu xanh da trời của nó mở to.

Lý Mạt bò dậy nâng mặt của hoàng kim báo lên, giọng nói sốt ruột: “Bảo Bối? Không sao chứ?”

Tiểu báo tử sợ ngây người, nó nghe không hiểu chủ nhân đang nói gì, nó chỉ hiểu hai chữ “Bảo Bối” tên mình thôi.

Tiểu báo tử chỉ có thể sốt ruột liếm liếm cằm Lý Mạt.

Lý Mạt trừng mắt, nâng mặt cậu lên hỏi: “Bảo Bối? Ngươi còn biến về được không?”

Tiểu báo tử liếm hắn, đôi mắt to tròn tràn ngập nước mắt, nó không biết chủ nhân đang nói gì.

Đại phu được mời gấp đến xem bệnh cho tiểu báo tử, nhìn tới nhìn lui cũng không ra được bệnh gì — bởi vì đây là một con báo bình thường, ngoại trừ tính tình được thuần hóa ra thì không có gì lạ cả.

Đại phu khó hiểu hỏi: “thế tử điện hạ, con hoàng kim báo này có triệu chứng bệnh gì vậy?”

Lý Mạt hung hăng túm lấy bả vai đại phu: “Triệu chứng? Nó không biến thành người được thì ngươi bảo xem có triệu chứng gì? Cái tên lang băm nhà ngươi trị đàng hoàng cho ta!”

Lang băm nhìn Lý Mạt cả buổi trời, sau đó xem mạch cho thế tử điện hạ đang kêu gào ầm ĩ, đoạn vuốt râu nói: “Ta thấy ngài mới là người cần tịnh dưỡng tinh thần đấy.”

Lý Mạt cười khẩy: “Ngươi nói ta bị bệnh? Người đâu, lôi tên lang băm này ra chém cho ta!”

Đại phu liên tục kêu oan: “Điện hạ bớt giận, nhưng con hoàng kim báo này thật sự không có bệnh gì hết! Nó không khỏe chỗ nào?”

Lý Mạt đá đít đại phu ra khỏi tẩm điện, bảo ám vệ nghĩ cách mời một đại phu y thuật cao minh về.

Tẩm điện chìm vào yên tĩnh, Lý Mạt ngồi dưới đất ôm tiểu báo tử, dán mặt lên cái mặt xù lông của nó, hoảng loạn an ủi: “Bảo Bối ngươi yên tâm nhé, không sao cả, không sao cả.”

Tiểu báo tử đang sốt ruột gần chết, nó nhào vào lòng Lý Mạt chảy nước mắt cọ cọ hắn, vì sao mình không hiểu chủ nhân nói gì hết? Chủ nhân đang nói gì vậy? Nó nghe không hiểu.

Nó đã trở thành một con hoàng kim báo bình thường.

Tiểu báo tử lau nước mắt cho tiểu báo tử, miễn cưỡng nở nụ cười dỗ dành: “Bảo Bối đừng khóc.”

Đêm đến, Lý Mạt vẫn ôm tiểu báo tử ngủ. Tiểu báo tử vừa lên giường đã chiếm hơn nửa cái giường, Lý Mạt gối lên người nó, nhẹ nhàng vỗ về nó, chải lông cho nó.

Một đêm này không biết làm sao mà ngủ, cũng không biết tỉnh lại từ bao giờ.

Sáng sớm, Lý Mạt ngái ngủ mở mắt ra, đột nhiên bừng tỉnh, xoay người xem tiểu báo tử, hi vọng có thể nhìn thấy người thiếu niên kia.

Hoàng kim báo vẫn còn ở đây, nhưng thiếu niên báo không còn nữa.

Tiểu báo tử bò qua dùng lỗ tai cọ hắn, nó cũng không nói gì, bởi vì bây giờ nó không nói được nữa. Nom chủ nhân tiều tụy quá, nó liếm hắn an ủi đôi chút.

Lý Mạt có hơi hoảng hốt, chẳng lẽ thiếu niên báo là mộng cảnh do mình tự tưởng tượng ra?

Từng đại phu lần lượt ghé thăm, song tất cả đều bị Lý Mạt nổi điên đuổi cho chạy mất, tất cả đại phu đều cảm thấy hoàng kim báo không bị bệnh gì cả, kẻ bị bệnh là thế tử điện hạ mới đúng.

Ròng rã một tháng trời, Lý Mạt gần như hóa điên.

Còn có điều gì tàn nhẫn hơn việc từng người từng người đến nói với ngươi rằng “Người ngươi yêu quý bao lâu nay căn bản không hề tồn tại” chứ?

Rốt cuộc… cậu ấy có từng ở đây không? Chẳng lẽ những tháng ngày qua đều là ảo giác của hắn?

Ở phủ Lĩnh Nam Vương, Lý Mạt là thế tử cao cao tại thượng, không có mẹ ruột, không có huynh đệ ruột, cha ruột là vương gia bận rộn cũng mặc kệ hắn.

Hắn chỉ là rất muốn một người bạn đối xử thật lòng với mình, từ khi tiểu báo tử đến bên cạnh hắn, Lý Mạt gần như mang tất thẩy tâm ý cùng với sự dịu dàng đối đãi tiểu báo tử.

Nhưng bây giờ chính hắn còn chẳng rõ tiểu báo tử có phải là ảo giác hay không nữa.

Lý Mạt ôm chặt lấy tiểu báo tử, đáy mắt toàn là nước mắt: “Mau trả Bảo Bối lại cho ta… trả lại cho ta… Ta chỉ có mình Bảo Bối thôi, đừng mang cậu ấy đi được không… mau trả cho ta đi…”

Tiểu báo tử mê mang nhìn hắn, cố gắng cọ cọ an ủi hắn, trong lòng sốt ruột đến mức muốn liều mạng nói cho hắn biết: Chủ nhân em còn ở đây mà, em không hiểu người đang nói gì hết.

Lý Mạt đến Phật đường mà hắn chưa từng đặt chân vào.

Hắn không biết quy củ lệ Phật là như thế nào, chỉ biết lao vào trong, quỳ trên đệm hương bồ thấp giọng cầu xin.

“Đời này của Lý Mạt sát nghiệp nặng nề, khi sư diệt tổ, huynh đệ tương tàn, thân mang nghiệp chướng, không cầu xin thần Phật khoan thứ, chỉ mong dùng thọ mệnh quãng đời còn lại đổi Bảo Bối về có được không?”

Chiến loạn ở Lĩnh Nam không ngừng nghỉ, Lý Mạt bôn ba trên chiến trường rất nhiều năm, cũng từng dẫn binh xuất chiến, xưa nay không tin thần quỷ, ngay cả lúc tế trời trước khi xuất chinh cũng tỏ vẻ khinh thường.

Dày vò suốt một tháng trời, hắn phải tuyệt vọng cỡ nào mới đến Phật đường cầu xin chứ?

Tiểu báo tử nằm bên ngoài Phật đường phe phẩy cái đuôi, khó hiểu nhìn chủ nhân đang khom người quỳ lạy nhiều lần trước tòa tượng Phật.

Chủ nhân… rất đau khổ, vì sao chứ? Khi nào người ra ngoài phải liếm cho người mới được.

Lý Mạt thất hồn lạc phách ra khỏi Phật đường, tiểu báo tử ngậm một đóa hoa nhỏ tới đặt trước mặt hắn, ngoan ngoãn ngồi xuống nhìn hắn.

Lý Mạt ngẩn người, đoạn ngồi xổm xuống nhặt hoa nhỏ lên, sau đó quỳ xuống ôm lấy tiểu báo tử, bỗng nhiên nước mắt tuôn rơi, hắn cố nén nghẹn ngào cười bảo:

“Bảo Bối, ta biết ngươi còn ở đây.”
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện