Hoa Linh Âm ngạc nhiên đứng ngẩn ngơ, Vũ Minh Thành khẽ cau mày một cái “Không định mời ta vào trong sao?”
“À! Mời vào” Hoa Linh Âm nhích người qua một bên cho hắn tiến vào trong phòng của nàng, Vũ Minh Thành tiến đến bàn trà cẩm thạch ngồi, Hoa Linh Âm liền ngồi xuống bên cạnh hắn ngẩn ngơ hỏi “Ngươi vì sao lại đến đây?”
Ngạc nhiên thật nha, hắn đến đây tìm nàng đấy ư?
Vũ Minh Thành nhìn nàng vẫn còn tươi tắn mỉm cười kia, thế mà lúc nãy hắn hỏi người hầu lại bảo là nàng lâm bệnh mấy hôm nay, nhưng theo hắn nhìn thấy thì nàng vẫn còn rất khỏe nha, mặt mày vẫn còn cười tươi rói như vậy “Nghe nói Hoa Linh cô nương bị bệnh?”
“Hôm nay ta đã khỏe hơn rồi nga” Hoa Linh Âm đáp.

“Vậy nên mấy hôm nay mới không đến tìm ta?”
Nàng bệnh liệt trên giường ba hôm nay đấy, đến bò xuống giường còn không được nói chi là chuyện đến Vũ gia trang.

Hắn không thấy nàng đến nên mới đến đây tìm nàng ư? Hoa Linh Âm nghĩ thầm, trong lòng bỗng dưng cảm thấy vui vui, nàng nâng tầm mắt quỷ quái nhếch nhếch khóe môi “Sư tôn nhớ ta đó hả? Bởi vì ta không đến nên đến đây tìm ta?”

Vũ Minh Thành bị nàng nói trúng tim đen, nhưng hắn không thể nào thừa nhận được liền thản nhiên đáp “Chỉ là ta tiện đường ghé ngang, còn cao hứng như vậy xem ra Hoa Linh cô nương đã bình phục rồi.


“Khụ khụ! Khặc khặc! ” Hoa Linh Âm lập tức ho sặc, hít hít cái mũi, giọng nói khàn khàn run rẩy như bà lão tám mươi “Ta có khỏe lại khi nào cơ? Vẫn còn rất là mệt đây khụ khụ khụ! ”
Vũ Minh Thành nhếch môi biết tỏng nàng đang giả vờ, nâng người đứng dậy “Hoa Linh cô nương nghỉ ngơi sớm, ta thấy cô nương vẫn khỏe là được, ta còn có việc.


Nhìn thấy hắn đứng dậy, Hoa Linh Âm vội vàng nắm lấy tay áo của hắn, hắn đến mới có một lúc, ngồi còn chưa nóng đít đã muốn rời đi rồi ít ra phải ở lại chơi với nàng một lúc chứ?
“Ngươi ở lại với ta một chút! ” Giọng nàng nhỏ xíu yêu cầu hắn, giống như sợ bị hắn từ chối, bởi vì nàng vẫn còn bệnh nên gương mặt nàng lúc này còn hơi đỏ đỏ, đôi mắt cũng đỏ hoe, nàng vội nắm lấy vành tay áo của hắn “Ta thật sự vẫn chưa có khỏe đâu, nếu không ngươi cứ sờ thử xem.


Nàng đứng trước mặt hắn, Vũ Minh Thành gỡ ra bàn tay của nàng, chỉ chạm vào tay nàng cũng đã cảm thấy thân nhiệt nóng hổi, nhìn nàng đôi mắt đỏ ửng hắn cũng không đành lòng, một tia đau lòng bỗng xẹt qua lòng hắn.

Vũ Minh Thành nâng bàn tay, từ từ nhẹ nhàng sờ lên trán của nàng, đôi mắt nàng tròn xoe nhìn hắn, thân nhiệt nàng nóng hổi hắn mới nhẹ hạ bàn tay xuống, giọng nói ôn nhu lo lắng “Từ hôm đi hội về thì bệnh?”
“Ân” Nàng gật đầu, hắn lần nữa ngồi xuống, nàng cũng ngồi xuống bên cạnh hắn.

Hoa Linh Âm liền vui vẻ, gương mặt xinh đẹp liền tươi tỉnh, vậy là nàng sẽ ngắm hắn thêm một chút nữa nha, nàng còn suy nghĩ rằng mấy hôm nay hắn sẽ chỉ lo cho đại công chúa kia, không ngờ là hắn cũng có nhớ đến nàng lại còn đến tận chỗ này tìm nàng.

Con tim hôm trước thất tình khóc thê khóc thảm hiện giờ như được tái sinh ngàn hoa bung nở, gương mặt nàng hiện rõ hết cả.


“Y phục Hoa Linh cô nương! ” Vũ Minh Thành để ý đến vết bẩn màu đen loa lỗ ở trên y phục nàng, Hoa Linh Âm hihi cười “Vừa nãy ta uống thuốc bị đổ.


Vũ Minh Thành gật gật đầu, Hoa Linh Âm phủi phủi y phục trước ngực, nàng khẽ hỏi “Công chúa sao rồi?”
Hôm đó nàng ấy bị bỏng bởi quẹt diêm nha, thật ra nàng cũng biết nhưng mà nàng với sư tôn thì lại chẳng có chủ đề gì để nói, thế nên nàng mới dùng công chúa để còn cái nói chuyện với sư tôn.

“Tình Nhi không có vấn đề” Hắn trả lời, có nàng đột nhiên sau hôm hội đó thì không đến tìm hắn nữa, hắn tò mò không biết nàng làm gì lại không đến tìm hắn, hay là nàng thật sự thay đổi mục tiêu giống như Nghiêm Thành Quân đã nói nên hắn mới đến đây một chuyến.

“Tình Nhi hả? Ngươi lúc nào cũng gọi công chúa một cách thân mật như vậy nhỉ?” Giọng nàng lại nhỏ, giống như đứa nhỏ tự mình thì thầm, Vũ Minh Thành nhúng vai rất thản nhiên “Ta và Tình Nhi biết nhau đã lâu.


Chuyện đó đương nhiên nàng biết chứ, Hoa Linh Âm thở nhẹ một hơi nặng trĩu, nâng mắt nhìn hắn đang ở trước mặt nàng rất gần “Ngươi có thể đừng thích công chúa nữa được không?”
Vũ Minh Thành nhìn vào nàng, long lanh cùng lo sợ hiện trong đôi mắt tròn xoe của nàng, bảo hắn ngừng thích Tình Nhi để thích nàng ư? Hắn chỉ có thể nhẹ nhàng lắc đầu, Hoa Linh Âm khẽ cười, nụ cười tựa như không “Ta còn cho rằng nếu ta cố chấp theo đuổi thì ngày nào đó ngươi cũng sẽ nhìn về phía ta! ”

Nhưng đối thủ của nàng là người mà hắn thích mười bốn năm, không dễ gì mà thay thế được.

“Hoa Linh cô nương muốn bỏ cuộc?” Giọng nói nhỏ xíu buồn bã của nàng đã phần nào cho hắn biết được nàng đang muốn nói cái gì.

“Hoa Linh cô nương và Tình Nhi, đến cả cách gọi tên cũng đã quá khác biệt rồi! ” Nàng hì hì cười, nàng có phải là trâu là bò đâu mà đuổi mãi không đi, mặt nàng cũng không dày bằng mặt đường đâu, theo hắn hoài mà hắn không có lấy một động thái gì.

Tủi thân rồi chạnh lòng, chán nản, nhiều khi nàng muốn bỏ quách đi cho rồi, hắn sống chết nàng cũng mặt kệ!
"Nhưng ta chẳng mặc kệ ngươi được" Nàng lẩm bẩm, nhìn thấy nàng cúi đầu lẩm bẩm những lời khó hiểu, Vũ Minh Thành im lặng, bình thường nàng ngông ngông cuồng cuồng lúc này lại cúi đầu ủ rũ như vậy, còn muốn bỏ cuộc rồi sẽ tìm mục tiêu khác sao? Bàn tay nâng lên chạm vào lọn tóc đen dài của nàng mân mê.

"Vậy! Linh Âm, ta gọi như vậy đã được chưa?".


Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện