Linh Âm, hắn gọi nàng là Linh Âm, hắn cuối cùng cùng gọi tên nàng tuy là không có nhẹ nhàng, ôn nhu như gọi Tình Nhi.

Nhưng chỉ cần hắn gọi tên nàng, nàng đã liền cảm thấy hạnh phúc, dũng cảm được khôi phục lại, môi toẹt ra nụ cười "Hihi."
Chỉ là gọi tên nàng, đã vui vẻ đến vậy, nhìn thấy nàng cười hắn cũng thấy nhẹ nhõm "Vậy được rồi, ta còn có việc, nghỉ ngơi đi."
Nghe như hắn đang dặn dò tiểu muội nghịch ngợm vậy, Hoa Linh Âm cũng không thể níu hắn ở lại mãi "Gặp ngươi sau."
Hắn gật gật đầu rồi rời đi, bóng dáng của hắn đi khỏi nàng liền nhảy cẩn lên "Yeah."
Tiểu Tuyết đứng ở trước cửa với một vẻ mặt rất chán nản "Nhúng nhảy như vậy không ai nghĩ là tiểu thư đang bệnh đâu."
Hoa Linh Âm bừng bừng khí thế, hơi thở phì phì "Ngươi có nghe thấy hắn gọi tên ta không? Hạnh phúc quá aaa."

Chỉ là gọi tên nàng thôi, có cái gì mà hưng phấn đến nhảy cẩn lên như vậy, tiểu thư nhà nàng thật là không thể hiểu nổi.

Đúng như đã nói trước, đêm nay Hoa Linh Âm đến phòng của mẫu thân Hoa Linh Phi tá túc, hiện tại Hoa Linh Phi đang ngồi thưởng thức trà nóng ở bàn cẩm thạch giữa phòng.
Còn nàng đã chiếm đóng chiếc giường của mẫu thân với dáng nằm nàng tiên cá mắc cạn, kết hợp với điệu bộ vuốt vuốt mái tóc dài "Hôm nay bổn tiểu thư sẽ ngủ ở đây a."
Hoa Linh Phi buồn cười, dịu dàng đặt xuống tách trà thơm, dáng vẻ người uống trà cũng thật quý phái, đến cả động tác đặt xuống tách trà cũng thật uy quyền.

Trước khi xuyên vào đây, Hoa Linh Âm chỉ mê mỗi sư tôn Vũ Minh Thành đẹp trai, ngầu lòi, sau khi xuyên vào nàng còn ái mộ cả mẫu thân Hoa Linh Phi nga.
"Tiểu Tuyết bảo hôm trước con cùng Vũ Minh công tử kia đi hội hoa đăng cùng nhau" Ánh mắt bà rất tinh tế lướt qua nàng đang nằm trên giường "Hôm nay cũng có ghé sang chỗ con, xem ra quan hệ đã tốt hơn hửm?"
"À..." Nàng tiên cá mắc cạn hoá thành con cá sấu nằm úp hai cái chân đạp đạp trên không, không giấu được sự thẹn thùng "Cũng tốt một chút..."
"Ta nói rồi, con có thể gần Vũ công tử nhưng nhất định tránh xa Cận Thiên Bảo ra một chút" Hoa Linh Phi nghiêm mặt, nàng lập tức gật gật đầu như gà mổ thóc.

Hoa Linh Phi nâng người đứng dậy, đi đến bên cạnh giường ngồi xuống, bàn tay nhẹ nhàng xoa đầu nàng một cách yêu thương.
Sự nâng niu của bà làm cho nàng rung động, khoé mi cụp xuống, nàng thật sự nhớ ba mẹ ở thế giới cũ của nàng.
Không biết nàng có thể xuyên về hay không? Hoa Linh Âm nhích người đến, tựa đầu lên đùi bà nằm, ở đây nàng được bao bọc bởi sự yêu thương của Hoa Linh Phi, nàng nhớ nhà, nàng nhớ ba mẹ, chỉ có thể bám víu vào sự yêu thương này để thoả mãn nỗi nhớ.
Nàng không biết làm cách nào để xuyên trở về nữa, nàng có thể không hay là sẽ mắc kẹt ở đây?
Sáng hôm sau, Hoa Linh Âm đã hồi phục sức khoẻ, hiện tại nàng đang đứng trước phòng của nàng hít thở không khí buổi sáng sớm trong lành.

"1 2 3 4 hây hây 2 2 3 4 hây da..."
Hoa Linh Âm tung quyền, tung cước khắp nơi, cảm giác cơ thể trực trào năng lượng, Tiểu Tuyết đứng một bên gương mặt lạnh tanh "Tiểu thư đang làm cái gì vậy?"
"Ta tập thể dục đó mà hây da..." Hoa Linh Âm đáp, vẫn tiếp tục vận khí vèo vèo, tung chưởng vào không khí "Hây..."
"Nếu là lúc trước thì tiểu thư đã chưởng đổ cả cây đại thụ" Tiểu Tuyết thờ ơ, Hoa Linh Âm liền ngạc nhiên nhìn vào lòng bàn tay của nàng, mắt trừng lớn "Thật á? Ta phi thường thế á."
Nàng nhìn lòng bàn tay với đôi mắt long lanh không thể tin được, Tiểu Tuyết liền nhúng vai "Ân, đó là trước đây."
Tiểu thư trước đây của nàng khí thế bao nhiêu, bây giờ càng ngốc nghếch bấy nhiêu đôi khi còn khùng khùng điên điên như nào ấy.
"Phù..." Hai tay nàng hạ xuống trước ngực, vận công buổi sáng thế là hoàn tất "Xong, ta đi xuống kinh thành chơi đây."
"Đi Vũ gia trang chứ kinh thành cái gì" Tiểu Tuyết lẩm bẩm, nhìn nàng nhí nhót chạy đi chỉ có thể thở dài theo dõi từ xa.
Hoa Linh Âm chạy qua khu rừng, chạy xuống phố xá kinh thành hướng về phía Vũ gia trang mà đi, giữa đoạn đến Vũ gia trang nàng va phải một nam nhân.
Cơ thể nàng va vào hắn ta dội ngã về phía sau, loạn choạng mấy bước, nâng ánh mắt bực bội "Này, ngươi có nhìn đường không?"
Thanh niên nhìn thấy y phục đỏ rực, thân hình mỹ miều, gương mặt xinh đẹp quen thuộc mà hắn ái thương nhưng không phải kỉ niệm đẹp, môi hắn nâng lên nụ cười "Đã lâu không gặp."

Hắn nhìn cũng được mắt, tướng tá mảnh mai công tử, mặt trắng như bột, gương mặt tinh tế, đáng lí ra hắn nên là nữ nhân nha, nàng ngạc nhiên một chút "Ta và ngươi có quen nhau hả?"
Hắn như bị dội một gáo nước lạnh, nụ cười càng thêm kì dị, hai mắt cứ xếch lên, miệng vẽ ra nụ cười cực kì khinh thường "Xem ra tin đồn là thật, Hoa cô nương quả thật mất trí nhớ."
"Ừ" Nàng gật gật, vô tư đáp "Nên xin mời vị công tử giới thiệu một chút."
Giới thiệu cái rắm, nàng quả thật là đáng chết, Chu Nhan gầm gừ "Tại hạ Chu Nhan, người theo đuổi cô nương và bị cô nương treo lên cây, Hoa cô nương nghĩ thử xem bây giờ tại hạ có nên phục thù không?"
Hắn rút ra sợi dây thừng, Hoa Linh Âm liền tái mặt, hèn chi từ đầu đến giờ nàng cảm thấy nụ cười của hắn rất là kì lạ nha, giống như nhìn thấy cái kim trong mắt vậy.

Hoa Linh Âm nuốt nước bọt, bước chân lùi một bước, nàng phải chạy, chạy là thượng sách aaa..


Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện