Dưới đài là một đám võ tướng ngo ngoe rục rịch sửng sốt, đến khi thấy rõ ý cười tươi đẹp trên mặt thiếu nữ.

Mới bừng tỉnh, Tô Yên nàng cũng chỉ mới 18 tuổi mà thôi ——

Nếu như những nữ tử khác, có lẽ đã đính hôn, sắp gả làm vợ người ta rồi.

Nàng lại trái ngược, lựa chọn một con đường hoàn toàn khác với cuộc sống ban đầu!

"Được! Vậy Tô tiểu tướng quân, chúng ta hẹn sau này lại đấu!"

Dưới đài có hán tử đỏ mặt, lớn tiếng kêu lên.

Đối với thực lực của Tô Yên, nghiễm nhiên đã tâm phục khẩu phục.

Yến Phong Miên mím môi mỏng, đầu ngón tay tái nhợt vân vê hạt bồ đề hơi dừng lại.

Chậm rãi thở ra một hơi ——

Nàng loá mắt như thế, mà hướng tới ánh mặt trời là bản năng của con người, làm sao hắn có thể giấu đi được?

"Chuyện này... xin Hoàng Thượng thứ tội, bọn họ chỉ kêu bừa thôi." Trong lòng Tô Triệt lộp bộp một tiếng, vội vàng thỉnh tội.

Vua Nhân Cảnh lại cao hứng: "Được, ta muốn trị tội ngươi! Rõ ràng Tô gia ngươi có nữ nhi lợi hại như vậy, cố tình giấu đi! Còn nữa, các tướng sĩ xưng hô vậy nào có sai? Nàng đã đánh bại đệ nhất Liễu Hồng Văn, đó chính là tân Tướng quân trẫm sắc phong!"

"Nhưng Hoàng Thượng, Yên Nhi là nữ tử..." Từ thị không đành lòng, cho dù trong lòng cảm thấy kiêu ngạo, hãnh diện vì năng lực của Tô Yên, nhưng rốt cuộc vẫn lo lắng cho nàng: "Nữ tử sao có thể lên chiến trường?"

Làm cha mẹ đương nhiên sẽ đau lòng.

Vua Nhân Cảnh hiểu điểm này, cũng không tức giận.

"Haha, Tô phu nhân, chuyện này ngươi nghĩ sai rồi, trong lịch sử Đại Yến chúng ta, cũng không phải không có tiền lệ nữ tướng quân. Ngươi cho rằng Tô Yên không thích hợp lên chiến trường, nhưng ngươi nhìn từng cái nâng tay nhấc chân của nàng mà xem, còn không phải trời sinh làm Thống soái tướng lĩnh sao?"

Vua Nhân Cảnh nói năng khí phách, trong đó xen lẫn yêu thích và thưởng thức đối với Tô Yên.

Từ nơi xa nữ tử nhảy xuống võ đài, trên tay còn xách theo trường đao, tư thế hiên ngang tiến về phía bọn họ.

Ánh mặt trời dừng trên người nàng, nàng như đang đạp lên muôn vàn hào quang mà đến, làn váy lay động, mặt mày đường hoàng.

Thình thịch, thình thịch ——

Yến Nam Triều cảm nhận rõ trái tim mình đang đập loạn xạ không thể kiểm soát được.

Đối phương như trời sinh mang theo lực hấp dẫn, vừa nhìn qua, đã bị gương mặt và khí chất mạnh mẽ của nàng hấp dẫn, không có cách nào thoát khỏi.

Ánh mắt mọi người dừng trên người Tô Yên, nhìn nhất cử nhất động của nàng.

Từ thị há miệng thở dốc, không thể phản bác những gì mình thấy.

Vua Nhân Cảnh lắc đầu, thấp giọng nói: "Ngươi nhìn Tô Yên xem, còn muốn để nàng gả chồng sinh con, tam tòng tứ đức sao?"

Nàng không quậy hậu viện đến lật trời mới là lạ! Hơn nữa, toàn bộ Đại Yến này, có mấy nam tử có thể đánh thắng được nàng?

Từ thị và Tô Triệt liếc nhìn nhau, trầm mặc.

Đến tột cùng cha của ông đã ngầm dạy dỗ Yên Nhi cái gì mà để nàng thành tiểu quái vật thế này! Võ công cao cường cũng thôi đi, còn có tính tình này nữa.

Hay là trước kia nàng giả vờ, đến khi Tô lão tướng quân chết mới kích thích nàng?

Tô Triệt càng nghĩ càng cảm thấy có khả năng.

Nếu Tô Yên biết, còn phải cảm tạ Tô Triệt đã tìm lý do cho sự thay đổi của nàng. Không ai đoán được, trong thân thể Tô Yên đã sớm thay đổi một linh hồn khác.

"Hoàng Thượng, chúng thần tôn trọng ý kiến của Yên Nhi."

Nếu Tô Yên thật sự muốn đi, hơn nữa vua Nhân Cảnh ủng hộ, e là không ai có thể ngăn cản!

Võ lâm vệ thấy Tô Yên cầm đao tới gần ngự giá, vội vàng muốn rút kiếm ngăn.

Lại bị vua Nhân Cảnh giơ tay ngăn lại.

"Không cần, trẫm tin tưởng phẩm hạnh Tô gia!"

Tô Triệt nhìn chăm chú nữ nhi, thấy nàng tiến lên.

Đôi tay ôm quyền, quỳ một gối xuống đất, cười tủm tỉm nói: "Hoàng Thượng, khiến ngài chê cười rồi."

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện