"Tốt cho một Tô Yên, đúng là thâm tàng bất lộ!"



Vua Nhân Cảnh dở khóc dở cười gật đầu, nói: "Mau đứng lên ngồi đi."

Tô Yên xoa tay, liếc mắt nhìn thanh đao trên tay trái, nghiêng đầu hỏi: "Hoàng Thượng, thần nữ có thể thỉnh cầu ngài một chuyện được không?"

Nàng vẫn luôn không có vũ khí nào thuận tay, nhưng vừa rồi lúc dùng cây đao này lại cảm thấy rất tốt.

Vua Nhân Cảnh liếc mắt một cái liền nhìn ra nàng muốn gì, Tô Triệt cảm thấy đau đầu, chẳng lẽ nàng còn không vừa ý binh khí trong kho của Tô gia bọn họ? Thật không biết lá gan nàng lớn bao nhiêu, muốn đồ vật đến nỗi đến trước mặt của Hoàng Thượng!

"Không được."

Vua Nhân Cảnh nén cười, nghiêm túc cự tuyệt.

"Hả?" Tô Yên tiếc nuối sờ sờ cây trường đao trong tay: "Được rồi, thần nữ sẽ trả lại nó."

Đôi mắt phượng kia luôn kiêu ngạo sắc bén, lúc này trong mắt có chút tiếc nuối.

Tính khí thật thà như thế, làm cho vua Nhân Cảnh cười haha: "Đây cũng chỉ là một thanh đao bình thường, sao có thể xứng với một thân võ nghệ của ngươi!"

Ông nói: "Khi tiên hoàng đưa quân đánh tiền triều, người đã thu được một cây loan đao được làm từ huyền thiết ngàn năm, chờ khi trẫm về cung sẽ phái người đưa cho ngươi được không?"

Mọi người kinh ngạc.

Nghe nói thanh loan đao kia chính là vũ khí tiên hoàng yêu thích nhất.

Sau khi tiên hoàng qua đời, nó vẫn luôn được cất giữ ở cung Bách Bảo Các, không thấy xuất hiện! Không ngờ hoàng thượng lại coi trọng Tô Yên như vậy?

Huyền thiết ngàn năm?

Trước mắt Tô Yên sáng ngời, lập tức gật đầu đáp ứng: "Thần nữ đa tạ Hoàng Thượng ban thưởng! Hoàng Thượng yên tâm, đến lúc thần nữ ra chiến trường, nhất định sẽ lấy lại thành trì đã mất, chém đầu thái tử Đại Liêu dâng lên cho Hoàng Thượng!"

Thuận tiện, cũng báo thù rửa hận vì những binh lính đã chết trận của Tô gia!

Vua Nhân Cảnh đang chờ những lời này của Tô Yên, lập tức vỗ tay cười lớn: "Tốt! Trẫm chờ! Người đâu, truyền ý chỉ của trẫm, sắc phong Tô Yên làm Uy Viễn Đại tướng quân, thưởng ——"

Theo lời của vua Nhân Cảnh, tất cả các đại thần ngay lập tức quỳ xuống, chúc mừng vua Nhân Cảnh có được vị tướng yêu quý.

Đối với tiểu tâm tư của mọi người, ám lưu dũng động (*) tạm thời không đề cập tới.

(*)Ám lưu dũng động: dòng điện ngầm đang dao động (tăng lên)

...

Tô phủ.

Mới vừa xuống xe ngựa, mặt của Tô Triệt liền trầm xuống.

"Nha đầu thúi, con đi theo ta!"

Thư phòng.

Nếu không phải chân ông không tiện, đã sớm tức giận đi lại quanh thư phòng.

"Con con con —— giỏi cho Tô Yên con! Trước khi đi, không phải vi phụ đã nhiều lần dặn dò con, đừng làm người đứng đầu bảng, nhưng con thì giỏi rồi, trực tiếp đến trước mặt Hoàng Thượng!"

Nghe vậy, Tô Yên - người vừa mới đạt được danh hiệu Uy Viễn Đại tướng quân cười nói:

"Phụ thân, con đã nói con muốn đích thân ra chiến trường, tự mình báo thù vì gia gia, chuyện này cũng không phải con nói giỡn! Cho dù cha không cho con đi, kể cả khi hôm nay con không đánh bại được Liễu Hồng Văn để có được vị trí nhất bảng, con cũng có cách khác để đi!"

"Nha đầu thúi! Cánh của con cứng cáp rồi!"

Tô Triệt không thể nói rõ trong lòng mình có cảm giác gì, vừa mừng lại vừa lo.

Ông hiểu trên chiến trường nguy hiểm như thế nào, bao nhiêu lần ông cửu tử nhất sinh, toàn dựa vào sự không cam lòng, mới nhặt về được cái mạng này.

Ông thân là một người cha, là trụ cột của Tô gia, nhưng lại không có cách nào đứng ra bảo vệ già trẻ lớn bé trong gia đình.

Thế nhưng lại để nữ nhi của mình ra chiến trường, vì tiếp nối vinh quang của Tô gia ngày xưa.

Tô Yên liếc mắt, nhìn thấy Tô Triệt im lặng, hai mắt của ông đỏ bừng, trực tiếp nói: "Cha, không phải cha muốn khóc đó chứ? Tâm tư của cha con hiểu rõ, cha nương đều không hy vọng con mạo hiểm. Nhưng kết cục hôm nay đã định, nếu con không đi, vậy ai đi đây? Cha yên tâm đi, con nhất định sẽ sống sót trở về!"

Nha đầu này ——

Tô Triệt hít một hơi, không tiếp tục đề cập tới nữa, trợn mắt đuổi người ra ngoài: "Đi đi đi, con đã quyết định xong, xem ra ta không quản được con nữa!"

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện