Tô Yên lập tức đứng dậy khỏi mặt đất, tê liệt đi ra cửa.

Nàng thở ra một hơi, ngửa đầu nhìn bầu trời chói chang.

Nàng không thích những tiết mục ôn nhu ấm áp, cũng không bao giờ học được cách dựa vào lòng cha mẹ làm nũng.

Như vậy cũng tốt, chính nàng hiểu rõ Từ thị và Tô Triệt đều yêu nàng là được.

Giống như cha mẹ ruột của nàng, họ cũng yêu thương nàng như vậy.

...

Chiến báo từ biên quan mỗi ngày đều được roi thúc ngựa đưa đến tận tay Hoàng Thượng, tình hình chiến trận không mấy lạc quan.

Tô Yên biết, thời gian còn lại của nàng không nhiều lắm.

Phủ Nhị hoàng tử.

Tuần Cửu nghe theo mệnh lệnh của Yến Phong Miên, ra cửa đón Tô Yên.

Đối mặt với Tô Yên, vẻ mặt y lúng túng, gặp lại nàng như nhìn thấy một con quái vật.

Chính là nữ nhân này, đã đánh gãy sáu cái xương sườn trên người Liễu Hồng Văn, làm cho hắn nằm trên giường như người tàn phế.

Đừng nghĩ sẽ tốt lên chỉ trong nửa năm.

"Nhị điện hạ cho ta đến dẫn ngươi đi vào." Y trưng một khuôn mặt thối, xoay người dẫn đường đi đằng trước.

Tô Yên nhàn nhạt cười: "Tuần Cửu."

Giọng điệu của nữ tử hơi trầm khàn và lười biếng, nghe thấy giọng nói đó, hai má Tuần Cửu đỏ lên, y bĩu môi: "Chuyện gì?"

Tô Yên không chút để ý mà nghiêng đầu, cảm thấy thích thú, hỏi: "Ngươi thấy ta không vừa mắt phải không?"

Nghe được lời này, Tuần Cửu không nhịn được trợn trắng mắt, điều này còn phải hỏi?

Không phải đã quá rõ ràng rồi sao?

Im lặng là đồng ý, khóe môi Tô Yên cong lên, gật đầu tỏ vẻ đã hiểu: "Ồ ~ ta hiểu rồi ~"

Bước chân của nàng nhẹ nhàng, đôi chân dài miên man bước đi như diều gặp gió, giọng điệu bỡn cợt.

Sống lưng Tuần Cửu lạnh toát, cảm thấy có gì đó không ổn.

Y nhẫn nhịn, hỏi: "Ngươi hiểu cái gì?"

Tô Yên thở dài một tiếng: "Ta hiểu ngươi yêu thầm Nhị điện hạ, nếu không tại sao ngươi thấy ta không vừa mắt?"

Nàng nắm hai tay ở sau lưng, chậm rãi trả lời.

"Khụ ——"

Dưới chân Tuần Cửu lảo đảo một cái, thân thể mất thăng bằng, nặng nề ngã xuống đất.

Suýt chút nữa khiến y ngã thành ngu luôn, y bất chấp mất mặt, hét lớn: "Tô Yên! Ngươi thật sự là nữ nhân sao?!"

Nàng không chỉ chủ động câu dẫn nam nhân, mà hiện tại còn nghĩ đến chuyện y đoạn tụ chi phích (*)!

(*) Đoạn tụ chi phích: đồng tính nam, bắt nguồn từ thời nhà Hán của Hán Ai Đế và sửng nam Đổng Hiền.

Nữ nhân này, nữ nhân này quả thật là nực cười!!

Tô Yên từ trên cao nhìn xuống y, bi thương nói: "Thật đáng thương ——"

Nàng lắc đầu, ngựa quen đường cũ kéo một thị nữ lại, hỏi Yến Phong Miên đang ở đâu, sau đó rời đi.

Chỉ còn lại Tuần Cửu, đối mặt với ánh mắt trêu chọc của thị vệ trong phủ.

Xấu hổ và giận dữ!

...

Phòng khách.

Quản gia bước nhanh đến, cung kính nói: "Điện hạ, Tô tướng quân đã đến."

Hiện giờ Tô Yên đã là người có chức quan, nếu tiếp tục gọi nàng là Tô tiểu thư cũng không thích hợp.

"Nàng đang ở đâu?" Yến Phong Miên tự nhủ bản thân phải bình tĩnh, nhưng khi nghe được tên nàng, vẫn không khống chế được nổi lên cảm giác mong đợi.

Hắn ngước mắt nhìn về lối đi.

"Thế nào? Nhớ ta sao?"

Giọng nói độc đáo đó, luôn luôn là một giọng điệu lười biếng, người còn chưa đến, giọng nói đã đến trước.

Hầu kết Yến Nam Triều lên xuống dữ dội, đôi mắt tối sầm lại.

"Biểu ca..." Liễu Như Yên giật ống tay áo hắn, cắn môi dưới nhắc nhở.

Vì sao hắn vừa nghe thấy giọng nói của Tô Yên, cả người liền trở nên khác lạ?

Tô Yên bước nhanh vào phòng khách, hôm nay nàng lại mặc một thân hồng y, vừa tiến vào liền trực tiếp ngồi xuống bên cạnh Yến Phong Miên.

Đưa tay ra tự nhiên nắm lấy tay hắn, các ngón tay cảm thấy lạnh lẽo.

Tô Yên nhíu mày: "Tại sao tay lại lạnh như vậy? Thời tiết hôm nay rất ấm mà."

Quản gia đang cúi đầu đứng một bên sửng sốt, lo lắng nhìn điện hạ nhà mình.

"Không sao, ta vẫn luôn như vậy, sớm đã thành quen."

Yến Phong Miên cười dịu dàng, đôi mắt hơi rũ xuống, nụ cười sạch sẽ nhẹ nhàng.

Bên trong dường như đang cất giấu một bầu trời đêm trong sáng cùng biển sao trời mênh mông.

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện