Người cảnh sát hỏi chuyện lúc trước vẫn chưa đi xa, nghe thấy tiếng của Nhiễm Dao thì lập tức đi tới, hỏi cô: “Chuyện gì thế?”

“Tôi có thể gọi điện thoại không?”

Cảnh sát nhíu mày, nhìn cô nghi hoặc, “Gọi điện thoại làm gì? Tôi nói cho cô biết, đừng nghĩ đi tìm quan hệ cửa sau thì có thể...” “Tôi muốn giải quyết riêng nhưng lại không mang đủ tiền, muốn gọi điện thoại bảo bạn mang thêm tới.” Nhiễm Dao mở miệng ngắt lời. “Chẳng phải hai bên còn chưa thỏa thuận2xong hay sao?” Ánh mắt Nhiễm Dao tối sầm xuống. Quả nhiên, nhất cử nhất động đều bị người này giám thị cả. Nếu có thể phán đoán ra hai bên chưa thỏa thuận xong thì không có lý nào lại không nhìn thấy sự khiêu khích và vũ nhục của gã đàn ông kia với bọn cô được.

Có quan hệ chứ gì? Nhiễm Dao cười lạnh trong lòng, nhưng trên mặt vẫn không tỏ thái độ gì, “Chính vì chưa thỏa thuận xong nên tôi nghĩ có thể do tiền chưa đủ hấp dẫn, thế5nên muốn gọi điện bảo bạn mang tiền tới thêm, đặt tiền mặt xuống trước mặt bọn họ, biểu hiện thành ý của bản thân thì sẽ dễ nói chuyện hơn một chút. Có thể chứ, đồng chí cảnh sát?”

Đối phương do dự trong chớp mắt: “Được, tới văn phòng đi.”

Lúc Đàm Hi nhận được điện thoại của Nhiễm Dao thì đang bị Lục Chinh đè xuống giường, trên người chỉ còn mỗi cái quần lót.

“A...”

“Đau à?”

Đàm Hi nhíu mày, “Lực tay lớn như thế, eo sắp bị anh bẻ gãy rồi đấy.”

“Để anh xem6xem có phải thật sự bị gãy rồi không...” Mắt đen chuyển động, sâu thẳm, tối tăm.

“Đồ lưu manh!” Khẽ mắng với giọng hờn dỗi càng làm sự quyến rũ tăng lên. Người đàn ông bắt đầu bằng một cái hôn sâu, đang trong trạng thái tốt đẹp thì đột nhiên lại nghe điện thoại đổ chuông. “Chờ một tẹo.” Đàm Hi giơ tay ra cản lại, “Em nghe máy cái đã.” Nói xong liền cầm điện thoại lên, nhìn thoáng qua, không khỏi nhướng mày. Lục Chinh cũng nhìn thấy. Đàm Hi vỗ mông5ông chồng, ý bảo anh xuống trước đã. Đã tới giờ này rồi, nếu không có việc đặc biệt quan trọng thì Nhiễm Dao sẽ không gọi tới. Cho dù Lục Chinh không cam lòng cũng không thể không xoay người ngã xuống giường, nằm thẳng cẳng. “Alo, Dao Dao a?”

“Hi Hi.” Nhiễm Dao nhìn vị cảnh sát đang ngồi ngay ngắn trước mặt mình, “Giờ tớ đang ở cục cảnh sát khu XX, cậu có thể mang tiền tới đây không, tớ cần dùng gấp.”

“Cục cảnh sát?” Tuy cũng ngạc nhiên một chút nhưng3không đến mức quá kinh ngạc, Đàm Hi và Lục Chinh liếc nhìn nhau, “Xảy ra chuyện gì thế?”

“Văn phòng đi liên hoan, có xảy ra xung đột với người khác trong quán bar, sau đó... tớ dùng chai bia đập vỡ đầu một người đàn ông...”

“Cậu nói là cậu đập vỡ đầu người ta á?” Hoàn toàn không có ý lo lắng mà lại mang theo mấy phần hài hước. Nhiễm Dao không nhịn được nhếch miệng, sau đó thấy vẻ mặt người cảnh sát hơi sa sầm. Trong lòng thầm mắng: Bà cô của tớ ơi, tớ đang mở loa ngoài đấy! Hơn nữa, gặp tình huống này, không phải phản ứng đầu tiên nên là tỏ vẻ lo lắng và gấp gáp hay sao? Chị em tốt giả rồi, hoàn thành giám định! “Cậu có bị thương không?” Đàm Hi vẫn rất có chừng mực, tuy rằng nghe giọng điệu của Nhiễm Dao cũng có thể đoán ra cô nàng không gặp phải vấn đề gì, nhưng vẫn cứ phải hỏi một câu thì mới yên tâm được.

“Không sao.”

“Được rồi, tình hình cụ thể tớ đã biết, cứ để tớ xử lý. Cậu cứ ở nguyên cục cảnh sát đi, đừng vội, để tớ xem...” Đàm Hi ngẩng đầu nhìn đồng hồ treo trên tường, “Trước mười hai giờ, tớ sẽ tới.”

Kết thúc cuộc gọi, Nhiễm Dao bỏ điện thoại vào lại trong túi, để hết lại ở văn phòng không dám mang theo, sau đó quay lại căn phòng lúc trước. Có điều lúc này, dù dây xích vàng kia nói gì cô cũng một mực lờ đi, không nghe, còn an ủi đồng nghiệp nữa. Cô tin Hi Hi sẽ xử lý ngon lành vụ này.

Bên kia, Đàm Hi đặt điện thoại xuống liền định rời giường nhưng lại bị Lục Chinh kéo trở về.

Cô quay đầu lại, vỗ mặt người đàn ông, “Ngoan nào, đừng nghịch nữa, em tới cục cảnh sát đã.”

“Em đi làm gì?” Rõ ràng là không vui vì không được thỏa mãn. “Làm kỵ sĩ, cứu vớt nàng công chúa nhỏ chứ sao.” “Xì. Em nghĩ hoàng tử bạch mã để trang trí thôi à?”

Đàm Hi nhướng mày, ngẫm nghĩ một chút, thấy hình như cũng có lý. Lục Chinh: “Để anh gọi điện thoại cho A Văn...” Vợ ai người ấy tự quản, tại sao lại bắt vợ anh đi chứ?

Có một ông chồng lòng dạ hẹp hòi, quả thực bất đắc dĩ.

Thời gian để hai bên thương lượng đã trôi qua, cảnh sát tiến vào dò hỏi kết quả.

Dây xích vàng: “Kiện! Nhất định phải kiện!” Nhiễm Dao lạnh lùng nhìn gã.

Cảnh sát hỏi: “Bạn cô còn chưa tới à?” Cô cười rộ lên: “Đồng chí cảnh sát à, tôi đã nghĩ thông suốt rồi, tuy rằng tôi không thiếu tiền nhưng một xu cũng không muốn đưa cho loại người khốn nạn này đâu. Tôi tin là bạn tôi sẽ liên hệ luật sư giúp tôi, nếu muốn kiện thì cứ để gã kiện đi.” Thái độ của Nhiễm Dao đột nhiên trở nên cứng rắn làm dây xích vàng hơi hoảng sợ, thầm chửi một câu rồi liếc mắt nhìn cảnh sát đứng bên cạnh.

Đúng lúc này, một cảnh sát mặc đồng phục khác đẩy cửa tiến vào: “Ai là Nhiễm Dao?”

“Tôi.”

“Ra ngoài đi. Cả các vị nữa.” Anh ta chỉ vào nhóm người ở sau lưng Nhiễm Dao, “Đều đi cùng đi.” Ra khỏi phòng, đưa cô vào căn phòng ngay bên cạnh. Lộ Lộ: “Không phải là muốn phỏng vấn đơn độc từng người trong chúng ta đấy chứ? Da gà nổi hết cả lên rồi, lòng cũng thấy hoảng hốt.”

Lý Lị: “Bình tĩnh nào.”

“Lấy đồ của mình đi.” Vị cảnh sát này dường như lớn tuổi hơn người lúc nãy một chút, lúc nói chuyện cũng rất mạch lạc, “Sau đó có thể rời đi.”

Hả?

Mọi người ngơ ngác. “Đồng... đồng chí cảnh sát à, vừa rồi anh nói là... chúng tôi có thể rời đi sao?” Lộ Lộ nuốt nước bọt, băn khoăn hỏi lại. “Sao hả, không muốn đi à?” “Không không không... Chúng tôi đi ngay đây!”

Đến tận khi ra khỏi cục cảnh sát rồi, cảm nhận được gió đêm mát mẻ, mọi người vẫn có điểm chưa tỉnh táo lại được.

“Sao tự nhiên lại thả chúng ta ra thế?”

“Cái này... Thái độ trước và sau chênh lệch quá nhiều, quái thật đấy.” Lý Lị kẹp một điếu thuốc giữa hai ngón tay, nghe vậy thì than khẽ: “Dưới chân hoàng thành, có quan hệ là tốt nhất, Nhiễm Tổng, hôm nay đã gây rắc rối cho cô rồi, xin lỗi!”

Nhiễm Dao nhìn dáng vẻ nuốt khói phun sương của cô ta thì trong lòng không dễ chịu lắm nhưng vẫn không nói nhiều, chỉ đáp: “Về nhà nghỉ ngơi đi thôi.”

“Vâng.”

“Mọi người cùng về thôi.”

Lần lượt lái xe rời đi.

“Sao cô không đi cùng Lý Lị thế? Tôi nhớ là hai cô ở cùng một khu chung cư mà?” Nhiễm Dao nhìn Lộ Lộ.

“Để cô về một mình tôi thấy không yên tâm, tôi đưa cô về rồi về nhà sau cũng được.” Nhiễm Dao bật cười, “Tôi có phải trẻ con đâu, sao cô cứ...” Đột nhiên, dừng nói chuyện. Lộ Lộ nhìn theo tầm mắt cô, chỉ thấy phía trước không xa có một dáng người cao lớn, dưới ánh đèn đường, gương mặt nghiêng tuấn tú càng hiện rõ sự hiền hòa. Vừa lúc có một chiếc taxi đi ngang qua, Lộ Lộ chớp mắt rồi vẫy tay gọi lại. Ngồi lên xe với tốc độ sét đánh không kịp bịt tai, “Nhiễm Tổng, tối về trước nha, bái bai.”

“Cô!”

Taxi chạy đi, để lại một luồng khói xe.

Tống Tử Văn tiến lên, cởi áo gió ra, khoác lên vai Nhiễm Dao, ôm lấy đầu vai cô, “Đi thôi, anh đưa em về nhà.” Nhiễm Dao lùi về sau nửa bước, có hơi kháng cự lại sự thân mật của anh, “Vừa rồi là anh...” “Là anh.” Biết cô muốn hỏi gì, Tống Tử Văn cũng không vòng vo: “Sau này nếu còn xảy ra chuyện như thế, anh hy vọng người đầu tiên em nhớ tới là anh.”

Nhiễm Dao mím môi không nói. Tống Tử Văn cũng không ép sát. Lên xe, hai người không nói chuyện nữa. Nhiễm Dạo quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ.

Người đàn ông thì nhìn thẳng về phía trước, quan sát tình hình giao thông.

Giọng phát thanh viên trong radio càng làm cho đêm tối thêm cô quạnh.

Tới chung cư, Nhiễm Dao nửa mơ nửa tỉnh.

Nhưng khi xe vừa dừng lại, cô vẫn cố gắng xua tan cơn buồn ngủ, nói câu cảm ơn rồi đẩy cửa đi xuống.

“Dao Dao...”

Tống Tử Văn cũng xuống theo. Nhiễm Dao dừng chân, nhưng cũng không quay đầu lại nhìn: “Không còn sớm nữa nên cũng không tiện mời anh lên nhà chơi. Chuyện hôm nay, cảm ơn anh.”

“Một câu cảm ơn là xong rồi ư?”

Cô xoay người: “Vậy anh muốn như thế nào?” Lập tức bung ra sự đề phòng, y như một con nhím con xù lông. Tống Tử Văn chỉ thấy đầu lưỡi đắng ngắt nhưng trên mặt vẫn không biểu hiện ra một chút nào, “Dù gì cũng nên mời anh ăn một bữa chứ, yêu cầu này không tính là quá đáng đúng không?”

“Được, chờ anh rảnh...”

“Ngày mai anh rảnh.” Tổng Tử Văn ngắt lời cô.

“Vậy ngày mai...”

“Ngày mai cứ để anh sắp xếp, được chứ?”

Nhiễm Dao gật đầu, nhìn anh một cái thật sâu, đột nhiên, nở nụ cười, ngầm có ý trào phúng, “Dắt mũi em như dắt nghé vui lắm đúng không?”

Người đàn ông sững ra, đưa tay sờ cánh mũi, “Làm gì có con nghé nào xinh đẹp được như em chứ?”

“...” Nhiễm Dao cảm thấy có khả năng Tống Tử Văn đêm nay là giả mạo rồi.

“Cứ quyết định như thế đi, ngày mai anh sẽ tới đón em lúc tan tầm.” Sau đó, ngồi trở vào xe, đánh xe đi. Giống như sợ bị cô từ chối. Nhiễm Dao đứng yên tại chỗ, bình tĩnh nhìn về phía anh rời đi rất lâu rồi mới xoay người đi vào trong.

Tâm tư của Tống Tử Văn thế nào, cô có thể đoán được.

Nhưng không có nghĩa là cô phải đáp lại. Tuy rằng cô và Sở Kiều đã chia tay, chuyện năm đó cũng là hiểu lầm, theo lý thuyết thì mọi trở ngại đã không còn, tương lai bằng phẳng, nhưng Nhiễm Dao lại không có quyết tâm cất bước tiến lên. Sự dũng cảm cô độc từng có sớm đã bị thời gian mài mòn hết, không còn sót lại chút gì. Cô nghĩ, bình thản đối mặt là được rồi. Hết thảy cứ thuận theo tự nhiên thôi.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện