Vốn dĩ sự bận rộn của quý đã kết thúc, các loại trang phục cũng dựa theo số lượng đặt hàng thực tế mà

dặn dò nhà xưởng xuất hàng đúng hạn, thế nhưng kế hoạch lại không theo kịp biến hóa.

Một đám trang phục đã phát ra bị phát hiện có tì vết, không phải vấn đề nằm ở bản thiết2kế mà là trong quá trình chế tác, phần mũ áo bị thiếu mất một đường chỉ.

Theo lý thuyết thì chẳng phải vấn đề gì lớn, nhưng vì thiếu mất nên cũng làm hỏng thiết kế đối xứng, thiếu đi một bên làm cho rất mất cân đối.

Lộ Lộ: “... Đã có đối tác gọi điện tới trêu đùa, nói thiết5kế của chúng ta bức tử những người bị chứng OCD.” Có tâm tình trêu chọc thì chứng minh sự tình còn chưa tới mức tồi tệ nhất. Nhiễm Dao nghĩ một chút, tìm lại bản thiết kế chiếc áo kia, bên trên có một dấu hiệu rất rõ ràng, mỗi bên phải trái đi một đường chỉ dài 10cm.

“Đã điều6tra rõ ràng nguyên nhân chưa?”

“Các bản vẽ đưa tới nhà xưởng đều có bản dự phòng, tôi đã xem qua rồi, không có vấn đề gì.” Nhiễm Dao nhíu mày, như suy tư gì: “Nếu vấn đề không nằm ở bản thiết kế, vậy quá nửa là nằm ở phân đoạn gia công rồi.” “Lý Lị cũng nói thế, cô5ấy đã chạy tới nhà xưởng rồi.”

“Vậy thế này đi Lộ Lộ, đầu tiên cô cứ ổn định các đối tác trước, nhiều nhất là ba ngày, tôi sẽ cho họ một câu trả lời, trả hàng cũng được, phương thức xử lý nguy cơ khác cũng được, tóm lại, đừng vội bán ra, cứ chờ tin tức của tôi đã.”

“Được.”

Nhiễm3Dao đã mặc áo khoác và xách túi lên: “Tôi tới nhà xưởng xem một chút, cô chú ý tình hình bên này.”

Nói xong liền rời đi như một cơn gió. Lộ Lộ vươn tay ra, còn không kịp giữ người lại thì đã chẳng thấy bóng dáng đâu nữa rồi.

“Còn chưa ăn cơm trưa mà...”

Lái xe tới xưởng, Nhiễm Dao không cần chào hỏi mà đi thẳng tới phân xưởng.

Bởi vì đang là giờ ăn cơm nên rất nhiều máy may bỏ trống, bên trên bày đầy các trang phục bán thành phẩm, thỉnh thoảng còn có cả bản vẽ nữa.

Cô tìm được chiếc áo khoác có mũ bị lỗi kia, bởi vì đây là hàng mới của quý, sắp tới phải ra hàng nên nhà xưởng vẫn luôn đẩy nhanh tốc độ sản xuất.

Lúc này, giám đốc nhà xưởng nghe thấy tin tức nên cũng chạy tới.

“Sao Nhiễm Tổng lại tới đây thế này? Sao... sao không báo trước một tiếng, cơm canh đạm bạc thế này thật sự không dám lấy ra mời cô.”

“Nếu còn không tới, chỉ sợ bản vẽ hoàn chỉnh của tôi bị ông chủ Ngụy tự ý sửa lung tung hết cả lên.”

“Cô nói vậy là sao?” Người đàn ông hoảng hốt.

Nhiễm Dao chỉ vào một chỗ trên hàng gia công, “Nơi này rõ ràng đánh dấu là có đường chỉ ở hai bên, nhưng thành phẩm lại chỉ có bên trái, anh định giải thích thế nào đây?”

“Cái này... Sau khi người bên công ty có tên là Lý Lị tới đây phản ánh tình huống thì tôi cũng mới phát hiện ra vấn đề, thực sự xin lỗi.”

Nhiễm Dao nhìn dáng vẻ ông ta không giống thoái thác cho lắm, “Rốt cuộc chuyện này là sao?” Ông chủ Ngụy thở dài một hơi rồi kể lại cho cô kết quả mới điều tra ra.

Thì ra, trong quá trình phóng to bản thiết kế xảy ra vấn đề, vừa lúc làm mờ cái đường chỉ bên phải kia đi, thế nên, công nhận gia công chỉ nhìn thấy có mỗi một đường chỉ rõ ràng ở bên trái, hoàn toàn không để ý tới cố áo bên phải nữa.

“... Nhiễm Tổng, nếu cô đã tự mình tới đây, tôi cũng không phải loại người thích chơi xấu hay đổ lỗi gì, sự cố lần này là trách nhiệm của nhà xưởng chúng tôi, cô xem xử lý như thế nào, chỉ cần ở trong phạm vi có thể thừa nhận thì tôi hoàn toàn không có ý kiến gì.”

Đối phương dứt khoát và thẳng thắn như thế nên Nhiễm Dao cũng không có ý định cắn mãi không bỏ, cổ tình làm khó. “Bây giờ tôi sẽ trở về để bàn bạc biện pháp xử lý với đồng nghiệp đã, còn về trách nhiệm hay bồi thường thế nào thì chờ xong việc rồi lại bàn tiếp, được chứ?”

“Được!”

Nhiễm Dao lái xe chở Lý Lịcùng về lại văn phòng. “Lộ Lộ, lập tức mở cuộc họp khẩn cấp, thương lượng biện pháp xử lý sự cố lần này.”

“Vâng, tôi sẽ lập tức thông báo để mọi người chuẩn bị.”

“Nhanh lên.” Buổi chiều bận rộn cứ như thế trôi qua, đến tận lúc tan họp mà mọi người vẫn không đưa ra được một phương án giải quyết vừa lòng nào cả.

Mở miệng ra là nói “thu hồi”, cả nước có bao nhiêu cửa hàng thời tăng như thế, nói dễ hơn làm? Chỉ riêng phí vận chuyển thôi cũng khiến bọn họ ăn đủ rồi, càng đừng nói tới thời gian bị trì hoãn và phí tổn cứu chữa trong chuyện này.

Nhưng quả thực, trước mắt không thể nghĩ ra được biện pháp giải quyết nào tốt hơn cả. Hoàng hôn mặt trời lặn, chiều hôm chạng vạng. Nhiễm Dao: “Cứ thế này đã, mọi người trở về cùng suy nghĩ kỹ một chút, nếu không còn phương án nào tốt hơn thì chỉ có thể khởi động trình tự thu hồi.”

Mọi người lục tục ra về, Lộ Lộ đẩy cửa tiến vào: “Tôi đã tập hợp các phương án mọi người đề xuất trong chiều nay và sửa sang lại rồi, tất cả đều ở trong này.” Nhiễm Dao nhận lấy, cầm ở trong tay, “Ừ, cô cũng về trước đi.” “Được, vậy cô cũng nhớ về sớm một chút.” Nhiễm Dao ngồi trên ghế da, đột nhiên xoay nửa vòng, nhìn thẳng ra ngoài cửa sổ sát đất. Lần ngồi này không biết thời gian bao lâu, cô cứ mãi duy trì tư thế đó, đón ánh hoàng hôn mặt trời lặn, gương mặt được phủ thêm một tầng ánh sáng màu vàng.

Cho đến khi...

Điện thoại đổ chuông.

“Alo?”

“Dao Dao, hôm qua em đã đồng ý sẽ mời anh ăn cơm.” Tống Tử Văn.

“... Xin lỗi, hôm nay em mệt, để hôm khác đi.” Nói xong, cũng không đợi đầu kia trả lời liền lập tức cắt đứt. Sau đó, tiếp tục ngẩn người. Đột nhiên, bả vai nặng trĩu, quay đầu lại nhìn theo bản năng, chỉ thấy gương mặt anh tuấn của người đàn ông đập thẳng vào mắt. “Anh...” Sao lại ở đây?

“Không thấy em xuống lầu nên đi lên thử vận may.” Không cần cô nói hết thì Tống Tử Văn cũng đã nhìn thấu được cô muốn hỏi mình chuyện gì, trả lời thẳng. “Em thật sự rất bận, xin lỗi, không thể mời anh ăn cơm.”

Người đàn ông trầm mặc trong giây lát, khi Nhiễm Dao còn tưởng anh sắp không nhịn được mà tức giận thì Tổng Tử Văn lại đi vòng tới trước mặt cô, ngồi xổm xuống, ngước mắt lên nhìn cô, dịu dàng hỏi: “Có chuyện gì xảy ra?”

Có người lúc nào cũng mang theo ma lực trời sinh như thế, nhìn bạn một cách dịu dàng, luôn rất biết lắng nghe, có thể dễ dàng khiến cho bạn bỏ đi sự phòng bị với họ.

Sống lưng cả ngày nay luôn cứng đờ của Nhiễm Dao đột nhiên sụp xuống.

Nói qua tình hình cho anh nghe.

“... Chuyện là như thế đấy.” Tống Tử Văn ngẫm nghĩ một chút rồi lại hỏi: “Em định tiếp theo sẽ xử lý thế nào?” “Nhân lúc còn chưa tung hàng ra, thu hết về thôi.” “Nếu làm vậy thì sẽ thiệt hại không ít đâu.” Người đàn ông nói thẳng vào vấn đề.

Nhiễm Dao mím môi: “Đây là biện pháp duy nhất.” “Anh có một cách này.”

“Cách gì?” “Trích một phần tiền ra, để các mối hàng tự mình bổ sung đường kẻ chỉ đó.” “Liệu đối phương có bằng lòng không?” Nhiễm Dao chần chừ. “Tại sao lại không bằng lòng chứ? Đầu tiên, bọn họ không phải bỏ tiền ra, tiếp đó, cũng không làm chậm trễ thời gian ra mắt hàng mới, một công đôi việc.” “Nhưng trình độ của những mối hàng đó tốt xấu lẫn lộn, không thể đảm bảo về chất lượng được.”

Tống Tử Văn cầm lấy tay cô, rũ mắt thưởng thức, nghe thế cũng không ngẩng đầu lên, giọng điệu vẫn rất trầm ổn, “Thì em cứ phái người kiểm tra thí điểm vài nơi, một khi phát hiện ra sai sót thì cho nhà đó vào sổ đen luôn, sau này không bán hàng cho họ nữa.”

Mắt Nhiễm Dao sáng lên, bài toán hóc búa làm mọi người bối rối cả một buổi chiều liền được Tống Tử Văn giải quyết chỉ bằng vài ba câu. “Cảm ơn.” Vô cùng chân thành. “Giờ có thể mời anh ăn cơm được chưa?”

“Được thôi! Anh muốn ăn gì? Đồ Tây? Món Quảng Đông? Món cay Tứ Xuyên? Hay lẩu? Em sẽ lập tức đặt bàn ngay.”

Tống Tử Văn nhìn cô với vẻ buồn cười, “Chẳng phải nói bữa tối để anh sắp xếp sao?”

Siêu thị.

Nhiễm Dao nhìn xe đồ trước mặt, khóe miệng dường như hơi run rẩy. “Ở đây thì có gì ăn ngon chứ?” Tống Tử Văn cầm một túi muối bỏ vào trong xe, nghe thế liền cười đáp: “Mọi đồ ăn ngon đều ở chỗ này.” “Nhưng toàn là nguyên liệu nấu ăn thôi mà.” “Anh sẽ biến chúng thành mỹ thực.” Nhiễm Dao hơi kinh ngạc: “Anh... Không định tự mình nấu nướng đấy chứ?”

Người đàn ông nhướng mày: “Có vấn đề gì sao?”

“Chẳng phải đã nói là em mời anh rồi ư?” “Thế nên, chờ lát nữa em tính tiền hết cái xe đồ này là được.” “...”Quả thực Nhiễm Dao không biết phản bác kiểu gì. Tống Tử Văn mua đồ rất dứt khoát, đã quyết định chọn cái gì là sẽ không băn khoăn chọn lại, hơn nữa, mục tiêu rất chính xác, ngay cả đi tới khu nào cũng đã được lên kế hoạch, hoàn toàn không đi lung tung, tất nhiên cũng bớt được rất nhiều thời gian dư thừa. Thế nên, quá trình mua sắm cực kỳ thông thuận, từ lúc vào tới lúc ra còn chưa hết nửa tiếng đồng hồ.

Lên xe, ổn định chỗ ngồi rồi, Tống Tử Văn liền hỏi: “Qua nhà em, hay là nhà anh?”

Nhiễm Dao sững ra. “OK, về nhà anh.” Sau này sẽ thành nhà của chúng ta.

Một đường như bay. Nhiễm Dao biết khả năng nấu nướng của Tổng Tử Văn rất tốt, lúc còn quen nhau, anh thường xuyên xuống bếp.

Nhưng đồ ăn vừa vào miệng, cô vẫn không khỏi kinh ngạc.

“Sao hả?” Người đàn ông nhìn cô đây chờ mong.

“... Rất ngon.”

Tống Tử Văn cười khẽ, cầm đũa, bưng bát lên, “So với trước kia thì sao?” “Khụ khụ...” Cổ họng bị sặc ớt cay, Nhiễm Dao ho đến chảy cả nước mắt.

“Từ từ thôi, có ai ăn tranh với em đâu chứ.” Nói xong lại giúp cô vỗ lưng thuận khí.

Nhiệt độ từ lòng bàn tay truyền qua lớp vải áo tới làn da, Nhiễm Dao hơi mất tự nhiên, né tránh, “Không sao.” “Nào, uống chút nước đi.”

“Cảm ơn.”

Đợi cô bình thường trở lại rồi, Tống Tử Văn lại nhắc: “Vấn đề vừa rồi em vẫn chưa trả lời.”

“... Ngon hơn trước kia.”

Nhiễm Dao ăn ngay nói thật. Khả năng nấu ăn của anh quả thực đã tiến bộ rất nhiều, vẫn là món bắp cải xào đó thôi nhưng một năm trước so với một năm sau vẫn có khác biệt rất rõ ràng.

“Ừ, quen tay hay việc mà.” Anh đáp. Mặt mày Nhiễm Dao hơi nhúc nhích: “Anh thường xuyên nấu cơm thế này à?” “Lúc nghỉ ở nhà thì hầu như đều tự mình xuống bếp.”
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện