Sự chủ động bày tỏ này như muốn nhóm lên ngọn lửa độc chiếm trong lòng Vưu Kiện.

Mấy ngày qua không gặp được cậu, anh mới trải nghiệm được nỗi nhớ nhung một người là gì.

Còn có nhớ đến phát điên là thế nào.

Nhưng vì phải giải quyết những chuyện của gia đình mà anh không có được thời gian để liên lạc với cậu.

Không ngờ rằng, sau đó anh lại nhận được sự hồi đáp mãnh liệt này, từ người mình yêu nhất.

Anh rũ mắt nhìn xuống khuôn mặt ấy, càng nhìn càng không thể khống chế được suy nghĩ của bản thân.

Một tay bất ngờ ôm lấy hông cậu kéo lại gần, một bên Vưu Kiện cúi đầu, mạnh mẽ hôn xuống môi cậu.

Dưới trời đêm, nụ hôn của hai người như một tia sáng duy nhất, bừng sáng giữa con đường vắng vẻ.

Môi lưỡi quấn quýt một lúc lâu mới luyến tiếc tách ra.

Trong vẻ mơ hồ, Âu Dương Kiều Vỹ cố gắng níu lấy một sợi dây tỉnh táo, ngẩng mặt lên nói: “Chúng ta vào nhà được không? Ở ngoài này…không tiện.”

Vưu Kiện sững ra mấy giây: “Vào nhà em? Bé con, em nghiêm túc đấy à?”

Em có biết tôi đang như thế nào hay không? Ngay lúc này, nếu như đang ở trong phòng tôi hoặc là quán bar, hoặc là khách sạn thì…tôi thật sự sẽ xơi sạch cừu non là em đấy.

Vưu Kiện hít vào một làn khí buổi tối, lắng xuống tâm tình kêu gào khốc liệt của mình.

Âu Dương Kiều Vỹ không rõ câu nói của anh là ý gì, chỉ rất chân thành đáp: “Em muốn chúng ta trò chuyện một lúc, không được sao? Trò chuyện thì phải vào nhà mới được. Ở ngoài này thật sự không tiện mà. Lạnh đấy…”

Có một khắc, Vưu Kiện không biết nên cười hay khóc. Vẻ thuần khiết trong sáng của người đang đứng trước mặt anh làm cho anh cảm thấy khó xử vô cùng.

Ai cũng biết anh đã đi qua không ít vườn hoa, gót giày luôn vương vấn vài cánh hoa xinh đẹp. Điểm chung của tất cả những đóa hoa ấy đều là sự trưởng thành thuần thục, biết ý mà chiều chuộng anh.

Đương nhiên là tính luôn cả Thôi Kỳ Sinh.

Ngặt nỗi, giữa nhiều vườn hoa rực rỡ đó lại thầm lặng tồn tại một mầm non mới chớm nở.

Mầm non xanh mởn này nhiều năm qua vẫn không lớn lên chút nào. Tuy ngoại hình có thay đổi nhưng bên trong vẫn giữ nguyên một màu trắng thuần khiết.

Vưu Kiện duỗi ngón tay vuốt ve sườn mặt của cậu, lướt xuống cánh môi hé mở ấy, lại muốn cuồng dã một trận cho thỏa thích.

Vì cậu đang làm anh phát điên lên được.

Phát điên, hoặc là phát tình, miêu tả kiểu gì cũng không sai.

Lúc Âu Dương Kiều Vỹ mím môi lại, vô tình ngậm lấy phía đầu ngón tay của Vưu Kiện. Nhiệt độ lạnh buốt lan khắp bờ môi, khiến cậu khẽ cảnh giác mà lùi một bước.

Nhưng cánh tay của anh lại nhanh chóng kéo cậu lại, không cho di chuyển.

“Muốn trò chuyện đúng không?” Vưu Kiện chợt cất tiếng.

Âu Dương Kiều Vỹ mở to đôi mắt nhìn anh: “Ừm phải đó, là muốn trò chuyện. Em có thể nói với ba mẹ là chúng ta bàn chuyện công việc.”

Vưu Kiện khẽ cười: “Được, vậy thì…chúng ta đem tất cả ra bàn hết một đêm vậy.”

Sau đó, vị khách không mời cứ thế ngang nhiên bước vào, trước sự ngỡ ngàng của Âu Dương Chấn Anh lẫn Liêu Mịch.

Hai người vốn đang cùng nhau xem truyền hình, nghe thấy tiếng mở cửa mới quay đầu nhìn qua một cái.

Chẳng ngờ, Âu Dương Kiều Vỹ vừa mới dẫn Vưu Kiện vào nhà, nét mặt còn cực kỳ bình tĩnh như không có gì nghiêm trọng.

Huyệt thái dương của Âu Dương Chấn Anh mơ hồ giật liên hồi. Ông thầm nói, hôm nay còn dám đến tận nhà chúng tôi à? Liêu Mịch ở bên cạnh thường ngày rất điềm tĩnh, nhưng hôm nay cũng vô cùng sửng sốt.

Bà linh cảm có chuyện không tốt.

Lẽ nào…gương vỡ lại lành rồi sao?

Đối diện với vẻ mặt không mấy chào đón của hai người lớn, Vưu Kiện đã chủ động bước lên một bước, cúi đầu lễ phép chào hỏi.

“Cháu chào hai bác.”

Tiếng “bác” này nghe trang trọng ngoan ngoãn quá mức không thể chấp nhận được.

Âu Dương Chấn Anh suýt nữa thì tức đến thổ huyết. Vì ông mãi không thể quên được cái ngày ông đến tìm gặp anh để nói chuyện.

Sau đó thì sao?

Sau đó thì tận tai nghe thấy những lời nói hết sức khốn nạn của Vưu Kiện về con trai của mình.

Ông từng nói rằng sẽ không bao giờ tha thứ cho loại người này.

Bây giờ người ta nghiễm nhiên đứng đây, gọi ông một tiếng “bác trai”, nghe chướng cả tai.

Âu Dương Chấn Anh không đáp, chỉ quay mặt đi.

Chỉ có Liêu Mịch vẫn giữ được một chút lịch sự cuối cùng, nói: “Chuyện này là thế nào vậy Vỹ Vỹ?”

Âu Dương Kiều Vỹ nhìn bà đáp: “Chúng con có chút công việc cần phải bàn với nhau. Vì là chuyện gấp cho nên Vưu Kiện mới đường đột đến đây thế này. Ba mẹ sẽ không phiền chứ ạ?”

Âu Dương Chấn Anh hậm hực thở ra một tiếng.

Liêu Mịch gượng cười: “Được rồi, nếu là công việc thì…cũng không còn cách nào khác.”

Vưu Kiện thật ra cũng biết ngượng ngùng, nhất là khi đối mặt với Âu Dương Chấn Anh. Hai người từng có cuộc gặp mặt không mấy vui vẻ tốt đẹp, có lẽ đã sớm trở thành vết nhơ trong lòng ông rồi.

Bây giờ muốn xóa đi nó chắc là lâu lắm.

Nhưng mà hôm nay cũng được tính là ra mắt gia đình cậu rồi đi?

Vưu Kiện nén đi tiếng thở dài, tiếp tục giữ nguyên phong độ của mình.

Âu Dương Kiều Vỹ nói: “Vậy con với anh ấy lên phòng bàn công việc một chút. Ba mẹ nhớ nghỉ ngơi sớm nhé.”

Nghỉ ngơi sớm để bọn bây làm loạn à?

Âu Dương Chấn Anh thật sự tức giận, tuy vậy ông lại nghĩ một đằng mà nói một nẻo: “Sau này công việc nên bàn ở công ty, đừng đem về nhà, phiền phức lắm.”

Cả hai người họ đều ngầm hiểu ý của ông là gì.

Âu Dương Kiều Vỹ gật đầu, nhỏ giọng nói: “Con biết rồi.” Sau đó cậu đi tới bên cầu thang trước.

Vưu Kiện đi theo sau, trong lòng thầm phản kháng, hôm nay là bất đắc dĩ thôi chứ sau này chắc chắn sẽ là ở Camouf hoặc khách sạn.

Độ lưu manh này đúng là khó ai so bì lại.



Cửa phòng ngủ mở ra, Vưu Kiện là người vào sau, tiện tay khóa trái cửa lại.

Âm thanh khe khẽ phát ra nhưng đủ làm cho Âu Dương Kiều Vỹ giật mình.

Cậu quay lại, có chút cảnh giác, giống như một ánh đèn cảnh báo màu đỏ đang chớp nháy không ngừng ở trước mắt.

Ngẩng mặt nhìn lên, cậu mím môi, muốn hỏi anh khóa cửa để làm gì. Nhưng mà bỏ đi, cậu không ngu ngốc tới mức không hiểu chuyện này.

Có điều…hiện tại hai người đang ở trong nhà cậu, bên dưới còn có ba mẹ cậu, đương nhiên là không thể…

Âu Dương Kiều Vỹ đánh mắt nhìn anh một cái rồi nhanh nhảu lùi ra phía sau, ngay lập tức lên tiếng: “Có phải anh định giấu em chuyện hỏa hoạn ở Hồ Thanh không?”

Câu hỏi này nhất thời dời sự chú ý của Vưu Kiện.

Anh thấy cậu ngồi xuống giường, tư thế cực kỳ phòng bị, không nhịn được mà bật cười. Sau đó anh đi tới ghế sofa nhỏ đối diện, ngồi xuống, gác chân trái lên chân phải, phóng túng bất kham.

“À, trước tiên muốn hỏi tội anh à? Nhưng mà hình như anh đâu có lỗi gì, ngược lại còn có công lớn nữa đấy.”

Âu Dương Kiều Vỹ ngồi sát vào chính giữa giường rồi đặt một chiếc gối trước, ôm lấy giống như trẻ con. Đôi mắt đen láy nhìn chằm chằm vào anh, vẫn là ấm ức lắm.

“Anh có biết em tức giận đến mức nào không? Nếu anh Dalziel không nói sự thật, có phải anh cũng định giấu em luôn không?”

Vưu Kiện nghiêng đầu nghĩ một chút: “Đương nhiên là anh phải nói ra rồi. Công lao của anh sao có thể dễ dàng để người khác giành lấy chứ? Em nghĩ anh là ai hả, bé con?”

Vốn dĩ chuyện Dalziel từng nói dối, Vưu Kiện đã biết rồi. Chính người kia đã nói cho anh biết sau khi có thể liên lạc qua điện thoại. Dalziel cũng tâm sự những chuyện khác tỉ như đã bị Âu Dương Kiều Vỹ tặng cho một cái tát vô cùng dứt khoát.

Khi đó nghe xong, Vưu Kiện rất ngỡ ngàng. Một người điềm tĩnh hiền lành như cậu sao có thể ra tay đánh người được chứ? Đến cả Thôi Kỳ Sinh cậu còn chưa từng động tay động chân, vậy mà lại đánh Dalziel?

Chỉ vì Dalziel xem thường công sức của mình thôi sao?

Lúc ấy, tâm trạng Vưu Kiện như được dâng cao, suýt nữa thì bùng nổ. Đó là lý do anh không chần chừ liền chạy ngay đến nhà cậu, kiên nhẫn đợi cậu ở bên ngoài.

Âu Dương Kiều Vỹ ôm chiếc gối trước bụng, cảm thấy chuyện này vẫn có gì đó kỳ lạ. Nếu như Vưu Kiện bảo không muốn giấu mình thì sao phải mặc áo tay dài thế kia?

“Vậy ra hôm nay anh mặc áo tay dài chỉ vì anh thích thôi hả? Nhưng mùa hè rất nóng, anh muốn nóng chết hay gì?”

Nghe cậu mắng mỏ mình bằng cái giọng mềm mại đó, thật sự không thể nhịn cười được.

Vưu Kiện gác tay lên trán, cười một tiếng mới nói: “Chiếc áo này anh chỉ mặc để vờ vịt thôi. Muốn xem thử xem em có kéo nó lên để kiểm chứng hay không.”

“Sao cơ?” Âu Dương Kiều Vỹ ngẩn người, “Anh muốn em cho ăn đòn đúng không? Đừng quên em từng đánh Dalziel rồi đó.”

Vưu Kiện ngồi dậy, rướn về trước nói: “Em có bản lĩnh đánh anh không? Ay, vết thương đau lại rồi…”

Nhìn vẻ mặt khổ sở đầy giả tạo của anh mà cậu vừa tức vừa thương.

Âu Dương Kiều Vỹ không rời bỏ chiếc gối trước bụng mình một giây phút nào, đem nó làm tấm khiêng để bảo vệ bản thân.

Ngước mắt lên nhìn một cái lại cụp mắt xuống, thì thầm trong miệng: “Anh đừng có diễn nữa, chỉ toàn vờ đáng thương lừa gạt em thôi. Em không có dễ tin như vậy đâu.”

Vưu Kiện thôi kêu than nữa, đánh mắt nhìn sang phía đối diện, bắt đầu đổi chủ đề: “Thật ra trước kia anh cũng từng bị em lừa rồi đấy thôi. Còn nhớ không? Hôm sinh nhật của em đó, em đã để anh ôm cây đợi thỏ. Anh vẫn chưa quên được ánh mắt của mấy nhân viên ở nhà hàng đâu, họ nhìn anh một cách thương hại, còn có…nụ hôn của em với Nghiêm Thừa Thừa nữa.”

Nói đến đây, anh thình lình đứng dậy, đi về phía giường ngủ.

Thấy anh di chuyển, động tác duy nhất của cậu chính là lùi ra sau.

Cậu càng lùi anh sẽ lại càng tiến.

Đến cuối cùng thì lưng cậu chạm thành giường, mà anh đã chuẩn bị leo lên giường mất rồi.

Tình hình này rõ ràng rất nguy hiểm.

Đèn đỏ cảnh báo lại chớp nháy không ngừng.

Vưu Kiện thật sự trèo lên giường, một tay chống xuống giường, cả người đổ về trước, nở một nụ cười âm hiểm nói: “Bé con, lại đây, anh muốn chúng ta nói cho rõ ràng chuyện này.”

Âu Dương Kiều Vỹ rụt vai lại, không suy nghĩ gì đã trượt xuống khỏi giường. Cậu chằm chằm nhìn vào mắt anh, bước chân tiếp tục lùi, hơi thở trở nên dồn dập.

“Này, anh…anh đang ở trong nhà của em đó. Anh đừng quên ba mẹ còn ở dưới…”

Ba mẹ?

Vưu Kiện ngồi trên giường, một chân co lên, cánh tay gác lên đầu gối của chân ấy, bộ dạng quả thực lưu manh đến quyến rũ. Anh ngước mắt nhìn cậu, mỉm cười vì hai tiếng “ba mẹ”.

Đáng lý phải là “ba mẹ em”, nhưng có lẽ vì căng thẳng mà cậu quên mất từ ngữ.

Cuối cùng lại thành ba mẹ của “chúng ta”.

Vưu Kiện nghiêng nhẹ đầu, không tiến tới nữa, để cho cừu non tự do trong thế giới nhỏ bé của mình thêm một lúc cũng được.

“Vậy em nói rõ xem, hôm đó là thế nào? Em cố tình đúng không? Thử lòng anh?”

Âu Dương Kiều Vỹ bám tay lên cửa tủ quần áo, mím môi nhìn anh thật lâu. Trong lòng thừa biết hôm nay anh đem thù cũ tính sổ một lần, nhưng mà…phải thấy thương mình chứ? Mình đã lo lắng cho anh như vậy mà?

Thù cũ thì sao? Còn không phải vì yêu anh à?

Bé con hậm hực rũ mắt: “Thử lòng anh thì làm sao? Ngày trước anh không xem trọng tình cảm của em, lần này quay về…phải thử lòng để còn xem anh đã thay đổi chưa chứ…Chờ đợi bốn tiếng đồng hồ ở nhà hàng làm sao bằng với việc em đợi anh cả đêm nhưng anh không về nhà… Còn có…”

Lúc này cậu ngước mắt lên, chuyện cũ gợi lại cảm xúc đau lòng, mũi cũng cay cay: “Còn có đêm ấy anh làm gì anh tự biết đúng không? Em không có gì với Nghiêm Thừa Thừa hết, nụ hôn lúc đó chỉ là giả thôi.”

Vưu Kiện nghe xong liền trầm mặc. Anh nhìn cậu không rời mắt, đáy lòng cuộn trào dữ dội. Bao nhiêu cảm giác áy náy tội lỗi lần nữa giày vò trái tim anh.

Thật ra anh rất muốn nghe những lời này từ cậu, để anh còn biết cậu đã có suy nghĩ và cảm giác thế nào vào ngày hôm đó.

Bây giờ nghe được rồi, anh rất mừng, nhưng cũng đau lòng không kém.

Vưu Kiện vươn tay về phía cậu, dịu dàng nói: “Qua đây với anh.”

Âu Dương Kiều Vỹ nén xuống những cảm xúc tiêu cực, liếc nhìn cánh tay anh đang vươn tới, bỗng dưng im lặng không nói gì, cũng không sát tới.

Động thái của cậu nhất thời làm anh khó hiểu.

Sao còn không qua? Vẫn còn sợ mình ăn thịt à? Không phải trước sau gì cũng ăn sao?

Vưu Kiện chớp mắt, kiên nhẫn duỗi tay, lặp lại lần nữa: “Qua đây, anh ôm một cái nào.”

Âu Dương Kiều Vỹ mím môi, lát sau mới lên tiếng, nghe chừng nghiêm túc: “Thật ra còn có chuyện khác muốn nói anh nghe.”

“Hửm?” Còn có chuyện gì mà anh không biết à?

Vưu Kiện cũng chăm chú nhìn cậu.

“Lúc còn ở bên Úc, em từng sống chung với Dalziel. Không chỉ sống cùng nhau, tụi em còn ngủ chung nữa, suốt ba năm trời. Anh chưa từng biết chuyện này đúng không?”

Hàng chân mày khẽ rướn lên, rất rõ ràng ý tứ, anh chưa từng nghe qua chuyện khốn khiếp này.

Nhưng mà thì sao? Cậu kể ra lúc này để làm gì? Để kích động sự độc chiếm của anh? Hay chỉ đơn giản là…tâm sự cho vui?

Có điều, chẳng vui chút nào.

Vưu Kiện im lặng nhìn cậu rất lâu mới nói: “Lúc đó chúng ta đã chia tay, em cũng có quyền qua lại với người khác. Không sao, anh không để ý.”

Âu Dương Kiều Vỹ hít nhẹ một hơi, tiếp tục nói bằng ngữ khí bình tĩnh lãnh đạm đó: “Trước khi em qua lại với Dalziel, em còn từng cùng Khương Vệ Tôn lên giường nữa. Những lời hắn nói trước đó đều là thật.”

Khóe mắt Vưu Kiện giật một cái.

Khóe môi rướn lên, muốn cười lại không cười nổi.

Ánh mắt anh như tối sầm lại. Hơi thở ngày càng lạnh lẽo và mạnh mẽ hơn.

“Anh sẽ không so đo với thằng khốn đấy.”

Mặc dù…chuyện hai người từng cùng nhau làm cho anh không cam tâm. Một người như cậu sao có thể cùng với thằng dơ bẩn đấy được?

Câu trả lời của Vưu Kiện ngược lại khiến trái tim Âu Dương Kiều Vỹ chấn động. Cậu kinh ngạc trước thái độ bình tĩnh của anh.

Người như Vưu Kiện sao có thể dễ dàng cam chịu những điều thế này được chứ?

Hơi thở của cậu cũng giống anh, đợt sau lại dồn dập hơn đợt trước.

Âu Dương Kiều Vỹ cắn nhẹ môi, nói: “Anh không chê em bẩn sao?”

Câu hỏi này thốt ra, Vưu Kiện lại khó xử.

Thẳng thắn mà nói, anh cũng chẳng sạch sẽ. Biết bao nhiêu mỹ nhân đã qua tay anh, không có mùi vị gì là anh chưa từng cảm nhận.

Nhưng người này lại có suy nghĩ đấy làm cho anh vừa thương vừa cảm động.

Đương nhiên, anh sẽ không chê cậu bẩn.

Vưu Kiện đứng dậy khỏi giường, sải một bước chân dứt khoát tới trước mặt cậu. Anh ép cậu dựa sát vào cửa tủ, hai tay chặn ở hai bên.

Anh cúi đầu xuống, ngữ khí điềm nhiên đến ngang ngược, nhưng lời nói lại ngọt tận tim: “Trước kia em thế nào anh không quan tâm nữa. Nhưng kể từ bây giờ, em chính là của anh, mỗi ngày đều là của anh, biết chưa?”

Âu Dương Kiều Vỹ ngước lên nhìn vào đôi mắt của anh, dường như bị anh làm cho rung động. Tia ý chí cuối cùng cũng bị anh đánh gãy.

Cậu không đề phòng anh nữa, ngược lại còn tham lam muốn dâng mọi thứ của mình cho đối phương.

Âu Dương Kiều Vỹ hơi nhướn người lên, chóp mũi chạm vào chóp mũi của anh, vừa hờ hững vừa khiêu khích dã tính của anh: “Thật ra…em chỉ thử lòng anh thôi. Đến giờ vẫn chưa có người nào có thể chạm vào em, cả thân thể lẫn trái tim này.”

Không ngoài suy nghĩ của Vưu Kiện, những câu nói lúc nãy chỉ là mồi nhử.

Anh cong khóe môi, vẻ mặt đắc ý: “Đúng là quỷ nhỏ.”

Dứt lời, anh cúi xuống, dữ dằn hôn lên môi cậu. Lần này anh chắc chắn phải phạt ra trò mới thỏa được cơn giận trong lòng mình.

Môi lưỡi nhanh chóng quấn quýt đan cài.

Sự quyết đoán cuồng dã trong nụ hôn của anh khiến cho cậu mê mẩn và quên mất bản thân mình. Tựa như có hàng nghìn con tuấn mã phi nhanh trên cánh đồng hoang vu, mạnh mẽ và hoang dã, khuấy động trái tim của cậu, làm loạn hơi thở vốn điềm tĩnh của cậu.

Lớp vỏ bên ngoài từng chút một bị anh gạt bỏ.

Âu Dương Kiều Vỹ mặc kệ ánh đèn đỏ luôn chớp nháy cảnh báo mình, mặc kệ sự dẫn dụ của anh lúc này.

Cậu chấp nhận, tự nguyện bị anh dẫn dắt đến điểm trí mạng của tình yêu.

Đây là cảm giác của tình yêu đúng không?

Một khi rơi vào sẽ không tình nguyện thoát ra nữa.

Âu Dương Kiều Vỹ chủ động vòng tay qua cổ anh, muốn hôn sâu thêm một chút. Hơi thở của cả hai liên tục phả lên nhau, vấn vít ở trên mũi và cả bên tai.

Đến khi bờ môi bị tách ra, Vưu Kiện khàn giọng thì thầm: “Em biết rõ giới hạn của anh đúng không?”

Cậu ngước mắt mơ màng nhìn anh.

Vưu Kiện lại hôn xuống môi cậu, vân vê nơi mềm mại đó đến nghiện: “Hôm nay là giới hạn cuối cùng của anh. Bảo bối, anh muốn.”

Đôi mắt vốn luôn mơ màng của cậu bỗng trở nên tỉnh táo.

Hai tiếng “bảo bối” truyền tới làm trái tim cậu run rẩy và thổn thức.

Giọng điệu yêu chiều này không khác gì một liều thuốc độc, tiêm thẳng vào mạch máu của cậu, làm cho mọi thứ trong cơ thể trở nên tê dại.

Cậu hé miệng muốn trả lời nhưng rồi lại chủ động hôn anh một lần nữa.

Nụ hôn này rõ ràng đã thay cho cậu hồi đáp của cậu.

Cậu…cũng không đợi được nữa.

Tuy lúc theo đuổi cậu, Vưu Kiện luôn có một phần nhún nhường nhất định. Nhưng trong chuyện này, anh lại bắt đầu lấy lại ưu thế của mình.

Vưu Kiện bế bổng cậu trong tay, đi đến giường nằm, đôi môi vẫn sốt sắng hôn lên môi cậu không rời. Cả hai ngả lên giường nệm êm ái, nụ hôn càng lúc càng mãnh liệt hơn.

Từ sự miên man ban đầu như vài hạt mưa phùn, dần dần hóa thành một cơn thác đổ. Da thịt ma xát vào nhau sinh ra từng đợt nóng bỏng khiêu khích dục vọng bên trong.

Vưu Kiện tách ra, nhìn ngắm khuôn mặt xinh đẹp của cậu, ngón tay vuốt ve cánh môi bị hôn đỏ, khẽ nói: “Bảo bối, chúng ta chơi trò này được không?”

Âu Dương Kiều Vỹ nép dưới cơ thể cao lớn của anh, có chút nghi hoặc hỏi: “Trò gì?”

Vưu Kiện cúi sát xuống thì thầm: “Em không được rên rỉ. Chỉ cần rên khẽ một tiếng, anh cũng sẽ làm thêm một tiếng.”

Vành tai cậu nóng như bị hun lửa.

Âu Dương Kiều Vỹ nghiêng mặt, bất giác sực tỉnh, vốn dĩ cậu cũng không được rên rỉ vì dưới nhà vẫn còn phụ huynh.

Nhưng mà…cậu chưa từng làm chuyện này, nên không biết mình có rên rỉ hay là không? Lỡ như cậu không kìm được thì…

Lồng ngực bé nhỏ phập phồng theo lời nói của anh.

Vưu Kiện xoay mặt cậu lại, không cho cậu thời gian suy nghĩ, dứt khoát nói: “Cứ thế đi. Để anh dạy em, chịu không?”

Dạy…

Đầu óc cậu hình như bắt đầu rỗng tuếch.

Cho tới khi, cậu cảm nhận được nụ hôn của Vưu Kiện bất ngờ rải khắp người mình, cậu mới hiểu ra việc dạy dỗ mà anh nói.

Quần áo của cậu bị anh cởi ra rất nhanh, vứt xuống sàn.

Cơ thể trắng nõn hiện ra trước mắt mãnh thú.

Vưu Kiện lướt ngón tay từ xương quai xuống đến phần bụng phẳng lì của cậu. Sau đó cúi đầu, đầu lưỡi quét qua từng nơi, mơ hồ lưu lại từng ngọn lửa nhỏ, nhen nhóm đốt cháy.

Âu Dương Kiều Vỹ thoạt đầu quên mất đi trò chơi của anh, buột miệng rên khẽ. Ngay sau đó thì mím chặt môi mình, cơ thể run rẩy.

Vưu Kiện chống tay xuống giường, đổ người xuống, nâng cánh tay của cậu lên, hôn một đường dài rồi nói: “Bé con, chúng ta nên hôn nhấm nháp như thế này, từng chút từng chút một, giống như nướng thịt, phải bắt đầu bằng lửa riu riu, mới kích thích.”

Anh nói một câu lại hôn một cái, đến khi ngậm trong miệng hạt châu nhỏ, đùa giỡn thỏa thích. Đầu lưỡi rất linh hoạt. Bờ môi mút nhẹ rồi buông rồi lại mút nhẹ, làm cho hạt châu trở nên cứng rắn.

Âu Dương Kiều Vỹ ở thế bị động hoàn toàn. Đầu óc cậu tê rần. Từng tấc thịt trên người cũng bị anh chiếm mất, mỗi nơi đều lưu lại những dấu vết hoan hỉ.

Sau đó, các ngón tay thon gầy của anh thình lình trượt xuống bên dưới, luồn vào trong quần nhỏ, giữ lấy vật sung khí.

Cả người cậu như bị giật điện.

Cậu ngồi dậy, muốn ngăn cản động tác của anh thì đã nhìn thấy anh lấy nó ra, năm ngón tay bọc lấy rất dịu dàng.

Vưu Kiện nhìn sang cậu, khóe môi cong lên: “Nhìn kỹ anh làm.”

Âu Dương Kiều Vỹ nhìn chằm chằm vào bàn tay của anh, liên tục vuốt lên vuốt xuống, từ nhẹ nhàng chậm rãi đến luân động kích thích.

Mỗi một lần vuốt như vậy, mấy đầu ngón chân của cậu co lại.

Âu Dương Kiều Vỹ ngửa cổ thở nặng nề, cánh tay bám lên thành giường, muốn bảo anh ngừng lại nhưng cơ thể lại hoàn toàn chấp nhận từng đợt khoái cảm chảy tới.

Chảy khắp người cậu.

Vưu Kiện lúc làm chỉ im lặng ngắm nghía đối phương. Anh rướn người lên, hôn môi cậu, tay vẫn ở dưới tiếp tục vuốt.

Chẳng bao lâu, cậu không kìm được mà bắn ra. Chất lỏng dính trên drap giường, một ít nằm trong tay Vưu Kiện.

Anh mở lòng bàn tay ra, đưa đến trước mặt cậu.

“Nhìn xem, đặc thế này, em ít làm lắm đúng không?”

Âu Dương Kiều Vỹ cắn môi, không muốn thú thật là cậu chưa bao giờ làm, cho nên sức chịu đựng mới kém như vậy.

Vưu Kiện cũng chỉ hỏi chứ không cần cậu trả lời, đem chất lỏng ấy tiếp tục vuốt cho cậu. Đợt khoái cảm thứ hai ùa đến, ngón tay run rẩy bám lên cánh tay của anh.

“Vưu Kiện, cái đó…”

Vưu Kiện dừng lại, bất ngờ ngồi quỳ trên giường, bắt đầu cởi thắt lưng. Âu Dương Kiều Vỹ đánh mắt nhìn qua, một trận lạnh lẽo chạy dọc sống lưng mình.

Anh cởi cả áo thun dài tay lẫn thắt lưng. Phần trên lộ ra trước mặt, vừa rắn chắc vừa quyến rũ.

Thắt lưng và áo thun dài tay nằm cùng một chỗ với quần áo của Âu Dương Kiều Vỹ.

Vưu Kiện cầm lấy tay cậu, áp lên một vật vĩ đại nào đó đang thức dậy. Chỗ đó rất nóng, hoàn toàn trái ngược với nhiệt độ cơ thể của anh.

Năm ngón tay cậu áp lên đó.

Vưu Kiện kéo cằm cậu đến gần, khàn giọng nói: “Bảo bối, làm cho anh đi.”

Vẫn là hai tiếng “bảo bối” ấy làm cho cậu mê mẩn.

Khi ở gần, mùi hương của anh như một tấm lưới, quấn chặt lấy cậu không buông.

Theo như anh làm lúc nãy, cậu cũng bắt chước, vuốt lên vuốt xuống, vô cùng kiên nhẫn và cẩn thận.

Âu Dương Kiều Vỹ quỳ gối làm bằng tay cho anh. Trên đỉnh đầu cậu là từng hơi thở dã tính dồn dập của anh.

Anh đang thích đúng không?

Cậu mơ màng tự hỏi, động tác càng thuần thục hơn một chút, nhưng anh vẫn không ra giống như cậu.

Đáy lòng chợt lo lắng.

Hay là anh không thích?

Năm ngón tay kiên nhẫn bọc lấy vật vĩ đại đó, vuốt lên vuốt xuống, từ chậm rãi đến liên tục.

Vưu Kiện ngửa cổ nặng nề hít thở, cách cậu làm rất vụng về non dại, nhưng lại kích thích anh vô cùng.

“Ha…”

Làm tay một lúc lâu, Vưu Kiện vẫn chỉ sung khí mà không giải phóng, khiến cậu thấp thỏm mà hỏi: “Anh có thích không?”

Vưu Kiện rũ mắt nhìn cậu, vẻ mặt ấy thuần khiết đến mức anh không khống chế nổi mình. Sau đó, anh ấn cậu xuống giường, nằm áp lên trên, vật vĩ đại cọ vào người cậu.

Nụ hôn vấn vít vành tai của cậu.

Vưu Kiện vuốt dọc cơ thể cậu rồi nói: “Sao không thích được chứ? Chỉ cần là em thôi, anh cũng thích rồi.”

Âu Dương Kiều Vỹ ngước mắt lên, trái tim đập rộn ràng chỉ vì câu nói này.

Cậu vòng tay qua cổ anh, lại hôn lên môi anh.

Lát sau, anh ghé tai cậu, cười khẽ: “Bé con, em có thể biến ra vài vật cần thiết được không?”

Cậu hỏi: “Ưm…là gel bôi trơn ạ?”

Vưu Kiện phì cười, hôn lên má cậu: “Ừ, đúng rồi. Còn có cả cái kia nữa.”

Cậu mím môi, tự dưng đỏ mặt.

Cái còn lại cậu biết là cái gì.

Ngay sau đó, hai món cần thiết bỗng hiện ra trước mặt. Vưu Kiện ngồi thẳng dậy, vớ lấy chai gel, đổ ra tay một ít. Loại gel mang theo mùi hương của cam làm anh nhíu mày.

Đến cả gel mà em cũng…

Anh liếc nhìn cậu một cái rồi luồn tay xuống dưới, đem chất lỏng lành lạnh kia áp vào khe rãnh nhỏ.

Âu Dương Kiều Vỹ nín thở, hồi hộp và căng thẳng.

Được rồi, cậu cũng biết anh sắp sửa làm gì, nhưng mà cậu rất sợ, rất rất sợ.

Chúc Văn có nói qua một lần.

Con trai làm chuyện này với nhau, người ở dưới sẽ bị đau lắm.

Âu Dương Kiều Vỹ cắn môi, níu drap giường lại, muốn thương lượng: “Vưu Kiện, hay là em ở trên được không?”

Động tác khuếch trương của anh thoáng dừng lại. Vưu Kiện ngước mắt lên, muốn nghe cậu lặp lại.

“Em…em ở trên…”

Vưu Kiện im lặng chốc lát mới mỉm cười: “Được chứ.”

Sau đó anh thình lình ngồi tựa sát vào thành giường, đỡ lấy cả người cậu đặt lên trên mình.

Âu Dương Kiều Vỹ bám vào vai anh, cảm giác mọi thứ vẫn không thay đổi gì hết, bèn nói: “Cái này cũng đâu khác gì.”

Vưu Kiện cắn lên môi cậu: “Ai bày cho em chuyện này vậy? Ngoan, anh sẽ làm cho em không muốn “ở trên” nữa.”

Dứt lời, một ngón tay nhẹ nhàng đi vào.

Tất nhiên, lúc đầu có hơi gắt gao, nhưng sau đó thì rất thuận lợi.

Âu Dương Kiều Vỹ cảm giác có vật bên trong rất khó chịu, cậu nhổm người muốn bỏ chạy nhưng bị anh bắt lại. Quá trình khuếch trương không nhanh không chậm, quan trọng là anh đủ kiên nhẫn vì không muốn cậu bị thương.

Lát sau, Vưu Kiện lại đặt cậu nằm nép dưới thân mình. Da thịt nóng bỏng va chạm nhau, rất nhạy cảm.

Anh gác hai chân của cậu lên vai mình, từ từ tiến vào. Sắc mặt của cậu lập tức thay đổi, ngón tay bám víu cánh tay của anh, không chịu nổi.

Đúng như Chúc Văn nói, đau lắm.

Vưu Kiện không vội vã, chậm rãi hít thở, từng bước tiến tới, đợi đến khi cậu thích ứng được mới động đậy. Anh cúi đầu hôn môi cậu, thân dưới đưa đẩy nhịp nhàng.

Trong lúc hôn môi, anh vẫn đang cố tìm ra điểm nhạy cảm của cậu.

Chẳng bao lâu, tiếng rên khe khẽ bật ra, làm anh kích động đến mức suýt nữa đã tăng tốc độ.

Âu Dương Kiều Vỹ lo lắng mím môi mình, cánh tay gác lên thành giường, dần dần thích nghi được với từng đợt đưa đẩy thúc vào lùi ra của anh.

Thanh âm sắc dục ngập tràn gian phòng nhỏ.

Giống như lúc này mới là mở đầu cho một buổi dạ tiệc. Âu Dương Kiều Vỹ mơ màng ngửi thấy mùi rượu và mùi hương nhàn nhạt từ thuốc lá của anh, quấn quýt khắp khoang miệng của mình.

Vưu Kiện vẫn tích cực ấn mạnh vào điểm nhạy cảm của cậu, làm cho cả người cậu mềm oặt, ngoan ngoãn trong vòng tay anh.

Qua một lúc, Âu Dương Kiều Vỹ nằm sấp lại, thân dưới nâng cao lên, dưới bụng còn lót một chiếc gối mềm. Vưu Kiện giữ lấy hông cậu, cúi xuống hôn lên lưng rồi tiếp tục thúc vào.

Càng lúc càng sâu hơn.

Quả nhiên là người có kinh nghiệm, chỉ qua hơn nửa tiếng đồng hồ, anh đã biến cậu thành một người tham lam.

Âu Dương Kiều Vỹ níu chặt drap giường, cúi đầu sát xuống, quên đi cả trò chơi, khe khẽ rên rỉ.

Vưu Kiện đổ người xuống, vuốt ve từ cổ xuống đến lưng, vẫn không ngừng lại một lần nào.

“Vưu Kiện…” Âu Dương Kiều Vỹ thở gấp, “…em muốn nhìn anh…”

Vưu Kiện thoáng dừng lại, nghe thấy cậu nói rất nhỏ, bỗng nhiên xao động. Anh đặt cậu ngồi lên đùi mình, vuốt ve khuôn mặt ửng hồng ấy.

“Bé con, em thích không?”

Âu Dương Kiều Vỹ ôm lấy cổ anh, nhấp trên người anh rất nhịp nhàng. Bắp đùi có hơi mỏi nhưng cậu không ngừng lại, vì ánh nhìn của đối phương rất mê hoặc, như đang kích thích cậu vậy.

Ngữ khí run run cất lên: “Thích.”

Vưu Kiện ôm lấy cậu, hôn lên xương quai lộ ra, khẽ cười trầm: “Thích cái gì?”

Cậu vùi đầu vào hõm cổ của anh: “Thích anh…”

“Thích anh thế nào?”

“Thích anh làm thế này…”

Vưu Kiện mỉm cười hài lòng, bất ngờ từ dưới thúc lên một lần cuối rồi cắn nhẹ lên vai cậu.

Theo sau cái cắn ấy là một đợt nóng rực tuôn trào, chầm chậm chảy ra từ khe hở bên dưới.

Âu Dương Kiều Vỹ cũng cùng lúc với anh, cả người mềm oặt bám lên anh như gấu Koala.

Khuôn mặt nhỏ vùi sâu xuống, khe khẽ mắng: “Anh cắn em…”

Vưu Kiện cưng chiều vuốt lưng cậu: “Biết vì sao không?”

“Vì sao?” Đôi mắt cậu lim dim, dường như rất muốn ngủ.

Giữa cơn buồn ngủ sắp ập đến, cậu nghe thấy anh nói: “Vì anh muốn em là người của nhà họ Vưu.” 
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện