Sau câu nói ấy, Âu Dương Kiều Vỹ thấp thoáng nghe thấy tiếng anh cười rất nhẹ, làm cậu mơ màng cong môi mỉm cười theo.
Người ta thường nói, đàn ông hay nói lời đường mật đều không đáng tin. Nhưng mà, cậu tin anh, vì mỗi lần anh thốt ra những câu ngọt ngào, ánh mắt cũng rất chân thành, dường như đã thật sự đem cậu làm chân tâm bảo bối của mình.
Cơn buồn ngủ đã đến, Âu Dương Kiều Vỹ không đáp lại, dựa lên người anh, thiêm thiếp chìm vào giấc ngủ. Hôm nay có lẽ cậu sẽ mơ một giấc mơ tuyệt đẹp, ấm áp và ngọt ngào nhất từ trước đến giờ.
Vì hôm nay cậu được ngủ bên cạnh anh, cảm nhận từng cái vuốt ve nhẹ nhàng trên mái tóc, trên tấm lưng gầy nhỏ, còn có thêm một nụ hôn rơi trên má.
Mỗi một chút đều góp vào tạo thành một giấc mơ mà bấy lâu nay cậu luôn mong ước.
Thấy nhịp thở của người kia đã đều đặn, Vưu Kiện rũ mắt nhìn xuống, im lặng ngắm nghía một bên sườn mặt vẫn còn ửng hồng của cậu.
Sau đó anh cẩn thận bế cậu trong tay mình, đi vào phòng tắm. Vặn vòi nước ra, chỉnh sang chế độ nước ấm, xả đầy bồn. Vưu Kiện đặt Âu Dương Kiều Vỹ nằm bên trong rồi xoay người tìm chai sữa tắm.
Lúc anh liếc nhìn nhãn hiệu với mùi hương của sữa tắm, đột nhiên câm lặng.
Đến cả sữa tắm của cậu cũng là…
Vưu Kiện nhìn người đang ngủ trong bồn tắm, bất đắc dĩ lắc đầu, cười một tiếng. Trong lúc tắm rửa sạch sẽ cho cậu, anh vô tình phát hiện có một dòng nước nhiễm màu đỏ trôi ra từ phía dưới.
Vệt nước hồng nhạt, rất nhanh đã chìm trong bọt xà phòng.
Hàng chân mày hơi chau lại, Vưu Kiện nặng nề hít thở, không khỏi tự nói thầm, hình như bị thương rồi.
Không phải mình đã cẩn thận lắm rồi sao? Anh ngẩng đầu nhìn khuôn mặt đang nghiêng tì trên thành bồn, đáy lòng xót xa.
Chắc là đau lắm mà không dám nói.
Tắm xong, Vưu Kiện rất khó khăn để mặc cho cậu bộ quần áo mới. Đến khi mặc xong thì trên trán anh cũng gần như đổ mồ hôi hột.
Đây là lần đầu tiên anh làm chuyện này cho người nào đó. Từ bé tới lớn, anh là người được hầu hạ chứ chưa từng phải hầu hạ ai bao giờ.
Còn bây giờ nhìn Âu Dương Kiều Vỹ ngủ ngon trên giường, có cực mấy anh cũng thấy rất hân hoan vui vẻ.
Ngồi ở mép giường, Vưu Kiện khẽ khàng nghiêng người, chỉnh lại chăn bông rồi vén một bên mái của cậu qua, hôn xuống trán một cái.
Sau đó thì thầm: “Anh về nhé. Ngủ ngoan, bảo bối.”
Vưu Kiện liếc nhìn đồng hồ trên tường, đã gần chín giờ tối, không thể nán lại thêm một phút nào nữa.
Cửa phòng mở ra rồi nhẹ nhàng đóng lại.
Khi xoay người định xuống cầu thang thì Vưu Kiện chạm mặt Liêu Mịch đang đi lên. Anh dừng lại, vẫn giữ nguyên thái độ lễ phép đó gật đầu chào bà một cái.
Liêu Mịch đang cầm trong tay vài món đồ, thấy anh chuẩn bị về, bà cũng thở ra nhẹ nhõm.
Ít nhất thì không ở lại qua đêm, cũng còn biết suy nghĩ.
Vưu Kiện cúi nhìn đồ trong tay Liêu Mịch vài giây mới nói: “Bây giờ cháu xin phép về, phiền hai bác rồi ạ.”
Liêu Mịch điềm tĩnh gật đầu: “Ừ, trời cũng tối rồi, cậu về cẩn thận.”
“Vâng.” Vưu Kiện nói xong nghiêng đầu nhìn qua phía cửa phòng, chợt nói, “Kiều Vỹ vừa mới ngủ rồi.”
“Ngủ?” Liêu Mịch kinh ngạc, sao lại ngủ sớm vậy? Hay là không khỏe chỗ nào?
Bà lo lắng nhíu mày: “Có phải thằng bé không khỏe không? Bình thường sẽ không ngủ sớm vậy đâu.”
“À…chắc là làm việc quá sức thôi ạ.” Độ mặt dày của người này so với mặt đường đúng là thiệt thòi cho mặt đường.
Mặt đường sao có thể dày bằng da mặt của anh được?
Khi Vưu Kiện mới bước xuống bậc thang thứ hai, Liêu Mịch đã xoay người, từ tốn nói: “Tôi muốn hỏi cậu một chuyện.”
Vưu Kiện dừng lại, nghiêng người nhìn bà: “Vâng?”
Liêu Mịch nhìn chằm chằm vào anh, nhớ lại ánh mắt của Âu Dương Kiều Vỹ lúc nãy, linh cảm bất an trong lòng vẫn xoay tròn.
“Cậu và Kiều Vỹ không còn gì khác ngoài mối quan hệ đối tác đúng không?”
Thật sự mà nói, Vưu Kiện chưa chuẩn bị câu trả lời cho câu hỏi này. Vì anh cũng không ngờ Âu Dương Kiều Vỹ sẽ tha thứ cho mình nhanh như thế.
Anh nhìn ánh mắt của người phụ nữ đối diện tràn ngập lo lắng, bỗng nhiên lại thấy rất bứt rứt khó xử. Anh hiểu được lý do Liêu Mịch trở nên như vậy, cũng hiểu được câu hỏi của bà đang muốn ám chỉ điều gì.
Bình thường người ta sẽ hỏi: “Hai đứa là mối quan hệ thế nào?”
Nếu bạn nghe thấy câu này, tức là vẫn còn cách giải quyết, vẫn còn một đường lui nhất định.
Nhưng hỏi như Liêu Mịch thì đến hơn 90%, bà chỉ muốn hai người dừng lại ở chuyện công việc mà thôi.
Vưu Kiện cười đắng chát trong lòng.
“Cháu và Kiều Vỹ…” Vưu Kiện vẫn còn suy nghĩ, muốn đưa ra một câu trả lời cẩn trọng, “…tạm thời là đối tác của nhau.”
Liêu Mịch khẽ nhướn mày nhìn anh, không khỏi cười nhạt.
Nếu như cậu trả lời thế này thì tôi đành phải nói thẳng một lần thôi, Vưu Kiện.
Tất cả cũng vì Kiều Vỹ.
Tôi không muốn thằng bé phải một lần nữa đau lòng vì người như cậu, càng không muốn nó sẽ dính đến Huyết tộc đấy.
Liêu Mịch thầm hít vào một hơi rồi cứng rắn nói: “Thật ra tôi chỉ hỏi để phần nào khẳng định lại thôi. Nếu như cậu bảo tạm thời là đối tác thì tôi cũng muốn nói thẳng rằng, kể cả có về sau thì tôi vẫn không mong muốn mối quan hệ này sẽ phát triển thành loại tình cảm nào đó. Tôi nghĩ cậu sẽ hiểu được vì sao tôi lại nói như vậy. Đôi khi chúng ta nên thẳng thắn với nhau ngay từ đầu để tránh hiểu lầm phiền phức sau này. Xin lỗi, nhưng chúng tôi không thể đón nhận cậu như cách mà cậu muốn được.”
Tính cách thẳng thắn lại điềm tĩnh của Liêu Mịch nhất thời khiến Vưu Kiện sững người. Anh không ngờ sẽ có ngày anh phải nhận lấy những câu nói phũ phàng như vậy.
Từ đầu chí cuối, Liêu Mịch nói không sai một câu nào. Hệ quả mà quá khứ mang đến cho tương lai luôn là điều hiển nhiên. Anh tất nhiên rất thấu hiểu điều này, vì anh vẫn chứng kiến nó qua nhiều năm, ngay chính trong gia đình của mình.
Có điều, khi nghe Liêu Mịch nói thế, anh lại cảm thấy vừa bàng hoàng vừa hụt hẫng.
Những gì anh đã làm suốt thời gian qua, Âu Dương Chấn Anh và Liêu Mịch sẽ không thể thấy được. Nhưng anh thay đổi là thật, tình cảm dành cho cậu lúc này cũng vô cùng chân thành.
Tuy nhiên, anh không biết mình phải bày tỏ thế nào cho vừa phải mà vẫn chạm vào được trái tim của hai vị phụ huynh.
Nếu cố tình tỏ ra lại thành giả tạo.
Nếu thầm lặng thì có khi sẽ vụt mất cậu lúc nào không hay.
Vưu Kiện trầm mặc một chỗ không nói gì, đến khi Liêu Mịch lên tiếng lần nữa, anh mới sực tỉnh nhìn bà.
“Cậu hiểu lời tôi vừa nói đúng không?”
Vưu Kiện khó khăn mở miệng nói: “Vâng, cháu hiểu.”
“Vậy thì tốt rồi. Cố gắng duy trì giới hạn của mối quan hệ nhé. Chúng tôi không muốn phải nặng lời hay ngăn cản thêm một lần nữa đâu.”
Khi Vưu Kiện rời khỏi nhà, anh vẫn chưa đi ngay lập tức mà nán lại, ngẩng đầu nhìn lên khung cửa sổ còn ánh đèn mờ mờ.
Cậu vẫn nằm ở đó, yên tĩnh và sạch sẽ.
Vưu Kiện rút một điếu thuốc, châm lửa và im lặng rít vài hơi. Hương thuốc thấm đượm trong không khí, ít nhiều làm cho tâm trạng của anh bình tĩnh trở lại.
Nhớ đến lời Liêu Mịch vừa nói, anh bất giác cười chua xót.
Quả nhiên, một gã phong lưu đa tình như anh, cuối cùng cũng có ngày lãnh lấy hậu quả thương thảm thế này.
Lời từ chối của Âu Dương Kiều Vỹ, đôi lúc lại không đau đớn bằng sự phủ nhận của người lớn.
Đó không chỉ đơn thuần là sự cho phép, mà còn là tín nhiệm, tin tưởng, hơn thế còn là yêu thương.
Nhưng anh chẳng được cái nào cả.
Điếu thuốc mau chóng tàn lụi, đóm lửa nhỏ leo loét một lúc thì tắt ngấm.
Vưu Kiện vứt điếu thuốc vào thùng rác gần đó rồi đội mũ bảo hiểm vào, phóng nhanh về phía trước.
Suốt quãng đường ấy, anh không thể quên được câu nói của Liêu Mịch.
Chúng tôi không thể đón nhận cậu như cách cậu muốn.
…
Phong Túc Vi là thư ký mới của Âu Dương Kiều Vỹ, thay thế vị trí của Trình Nặc lúc trước.
Đối với sự thay đổi này, nhân viên trong công ty cũng có chút sửng sốt. Vì Trình Nặc làm việc trong JIei này không ít năm, có thể nghiễm nhiên xem là nhân viên lâu năm.
Thế mà đùng một cái lại mất tăm mất tích, không để lại chút tin nhắn nào. Giống hệt với sự ra đi của Tông Nham vậy.
Từ đó, trong công ty dấy lên tin đồn, Trình Nặc và Tông Nham cùng hẹn nhau bỏ trốn. Vì có người nói rằng, từng thấy hai người họ đi ăn cùng nhau.
Tin đồn lan rộng với tốc độ chóng mặt, nhưng sau vài hôm thì lắng xuống, không ai nhớ tới nữa.
Phong Túc Vi là một cô gái có tính cách tương đối kỳ lạ. Sơ yếu lý lịch của cô khiến cho Âu Dương Kiều Vỹ cảm thấy vô cùng hài lòng. Khoảng thời gian còn học đại học, cô đã đạt được không ít thành tích đáng nể phục. Sau đó còn có kinh nghiệm làm việc ở vài công ty lớn, trong đó có công ty của nhà họ Vưu.
Nói đến đây chắc ai cũng ngầm hiểu ra điều gì đó rồi.
Chính xác thì Phong Túc Vi là người mà Vưu Kiện đã cử sang đây để thay thế Trình Nặc.
Anh không tin bất kỳ ai ở bên ngoài được nữa, đành phải đem thẳng người bên mình qua đây phục vụ cho JIei. Vắng đi Phong Túc Vi, nhân viên bên kia rất nuối tiếc, vì cô là một người vui tính hòa đồng, còn hay kể chuyện ma cho họ nghe nữa.
Mấy ngày đầu qua JIei làm việc, Phong Túc Vi chưa cởi mở cho lắm. Cô chỉ chăm chỉ làm tốt công việc mà chủ tịch giao phó cho mình mà thôi. Đối với cô, trách nhiệm phải đặt lên hàng đầu, những chuyện khác cứ từ từ sắp xếp thứ hạng là được.
Nhưng một tháng đi qua, Phong Túc Vi đã quen với gần hết nhân viên của công ty. Ngoài giờ làm, cô còn tụ tập với mọi người đi ăn đi uống rất vui vẻ. Và đương nhiên không quên tài năng kể chuyện kinh dị của mình, khiến cho không ít người cảm giác cô giống như ma nữ ẩn mình.
Bởi vì, Phong Túc Vi rất trắng, trắng đến mức nhợt nhạt. Loại màu da này có chút tương đồng với Vưu Kiện.
Lúc đem bảng kế hoạch mới cho Âu Dương Kiều Vỹ, Phong Túc Vi khẽ nói: “Đến giờ em vẫn không ngờ lại có một chủ tịch trẻ như vậy.”
Cách nói chuyện của hai người khá gần gũi thân thiết, một phần vì tính cách của cô rất dễ gây thiện cảm cho đối phương.
Âu Dương Kiều Vỹ vừa xem qua bảng kế hoạch lựa chọn sản phẩm mới vừa mỉm cười đáp: “Túc Vi, chị đừng nói vậy, em cảm thấy rất ngại đó.”
Có một sự thật mà ai cũng biết: Phong Túc Vi lớn hơn Âu Dương Kiều Vỹ vài tuổi.
Nhưng mà cô không chấp nhận chuyện này, nhất nhất xưng hô anh – em với cậu mới thỏa mãn.
Phong Túc Vi xị mặt: “Đã dặn dò ngài thế nào hở ngài chủ tịch đáng quý? Thỉnh đừng gọi Vi Vi là chị mà!”
Âu Dương Kiều Vỹ gập tài liệu lại, ngẩng mặt nói: “À được, cứ gọi là Túc Vi thôi đúng không?”
“Đúng rồi đấy. Nếu được có thể thêm vào là Túc Vi đáng yêu trẻ trung cũng được.”
“Vốn dĩ chị, à không, Túc Vi trông trẻ hơn khối người ấy chứ.”
“Thật sao?” Phong Túc Vi cười lên rất đẹp, “Vậy mà người kia chỉ toàn bảo tôi già thôi.”
Âu Dương Kiều Vỹ chống cằm, nheo mắt lại phỏng đoán: “Vưu Kiện sao?”
Phong Túc Vi gật đầu, có vẻ ấm ức: “Ừ là cậu hai nhà Vưu đấy! Hồi còn ở bên kia, ngày nào mà chạm mặt nhau, em với anh ấy cũng cãi nhau. Nhưng mà chủ tịch biết không? Có một người có thể làm cho Vưu Kiện sợ tái mặt luôn đó.”
Có người ghê gớm vậy à?
Âu Dương Kiều Vỹ tò mò, ngồi thẳng dậy: “Là ai thế?”
Phong Túc Vi đắc ý cười rộ lên: “Là anh cả nhà Vưu, Vưu Thần. Chủ tịch tưởng tượng ra nổi bộ dạng chó con của Vưu Kiện khi đứng trước mặt Vưu Thần đâu.”
Đúng lúc này, cửa phòng mở ra, Vưu Kiện dựa vào bên cửa, sầm mặt hắng giọng: “Phong Túc Vi, cô chán sống phải không?”
Phong Túc Vi giật mình, quay đầu, ôm ngực, bĩu môi.
Âu Dương Kiều Vỹ ngồi ở ghế rất chú ý đến thái độ của cả hai. Xem ra Phong Túc Vi rất thân thiết với anh em nhà họ Vưu, là một mối quan hệ không bình thường chút nào.
Nếu cô ấy có thể nói chuyện thoải mái đến vậy thì hẳn là không ít lần trêu đùa với nhau rồi?
Đột nhiên trái tim khó chịu.
Vưu Kiện mở cửa, hất cằm nói: “Đợi gì nữa mà không ra hả?”
Phong Túc Vi phồng má, quay qua gật đầu với cậu một cái rồi im lặng rời đi. Lúc đi ngang qua cửa, cô còn làm mặt quỷ.
Vưu Kiện đóng cửa lại, hậm hực đi tới gần cậu. Anh định sát tới hôn một cái đã bị cậu tránh né.
“Sao thế?” Vưu Kiện hụt hẫng nhìn cậu.
Âu Dương Kiều Vỹ xoay ghế qua, ngước mắt im lặng nhìn anh rồi nói: “Anh với Túc Vi thân thiết lắm hả?”
Giọng điệu thế kia có phải đang ghen không?
Vưu Kiện mỉm cười, véo mũi cậu: “Nay lại đổi nước hoa rồi à? Chua thế ai mà chịu nổi?”
Cậu đẩy ghế ra xa: “Đây, để cách xa một tí là thoải mái rồi.”
Ngay lập tức, Vưu Kiện nhanh tay kéo ghế lại, cúi đầu hôn lên chóp mũi của cậu, thì thầm: “Phong Túc Vi là em họ hàng xa của anh đấy. Tuyệt đối không dám bậy bạ!”
Nghe câu này, cậu hơi bất ngờ. Không nghĩ đến mối quan hệ của hai người lại là như thế.
Sau khi biết rõ lý do hai người thân thiết, tâm tình gào thét bên trong đã dịu xuống ít nhiều.
Âu Dương Kiều Vỹ ngẩng mặt, hai bàn tay ôm lấy khuôn mặt của anh: “Hôn em.”
Vưu Kiện sát tới, hôn từ mũi xuống cằm.
Âu Dương Kiều Vỹ bây giờ mới thoải mái, buông tay xuống, rời khỏi ghế. Vưu Kiện vòng qua ngồi xuống, thuận tay kéo cậu ngồi lên đùi của mình.
Hai người mỗi lần ở cạnh nhau đều như vậy.
Âu Dương Kiều Vỹ có lúc vẫn không tin được sự thật này. Hai người thật sự đang ở bên nhau, hạnh phúc như thể mãi mãi không rời xa vậy.
Vưu Kiện ôm lấy cậu, ngoài mặt luôn tỏ ra vui vẻ để cậu không phải lo lắng. Còn bên trong, anh vẫn chưa quên được lời nói của Liêu Mịch.
Cứ nghĩ tới lại thêm một phần áp lực đè nặng trên vai.
Nhưng vì người trong lòng mình, anh sẽ không dễ dàng bỏ cuộc như vậy.
Trong lúc nói chuyện với nhau, Vưu Kiện có nói đến chuyện hỏa hoạn ở Hồ Thanh.
“Vụ hỏa hoạn hôm đó, anh vẫn đang nghi ngờ có liên quan đến đám người của Tông Nham. Một là người này rất gần chúng ta, hai là bọn nó đã theo dõi em rất sát sao. Có lúc anh tự hỏi, nếu lúc đó không có anh, liệu có phải đã giết em bằng cách khác hay không? Còn khi có anh thì lại dùng lửa đối phó với anh. Người này thâm hiểm vô cùng!”
Âu Dương Kiều Vỹ vòng tay ôm cổ anh, mi mắt cụp xuống, hơi nghĩ ngợi. Mấy hôm nay cậu cũng nghĩ về chuyện này rất nhiều, nhưng không dám khẳng định ai là người đáng nghi nhất.
Trừ Liêu Kế Hải, Dalziel và Thôi Kỳ Sinh, những người còn lại trong ekip có khả năng lắm. Nhưng cậu không có bằng chứng.
“Anh có nghĩ đến ai không?”
Vưu Kiện định nói, “Dalziel!” Nhưng nếu nghĩ lại thì không phải.
Dù sao mọi người đều tiếp xúc với Dalziel, ít nhiều hiểu rõ con người của y như thế nào. Chuyện y nói dối là nhất thời nảy sinh ích kỷ.
Nếu Dalziel yêu cậu đến vậy, sao có thể sẵn sàng ra tay giết chết cậu được?
Còn nữa, Tông Nham từng nói bọn họ có thù hận với nhà Âu Dương.
Dalziel lại càng không liên quan đến.
Vưu Kiện dựa ra sau, xoa xoa trán: “Hình như anh chưa nói cho em nghe manh mối mà Trình Nặc để lại. Có đến hai người đứng đằng sau, một trong hai gọi là John.”
“John?” Âu Dương Kiều Vỹ nhất thời ngẩn ra.
Cậu đang lục lọi trí nhớ của mình xem có quen ai tên này không.
Qua một lúc, đầu trở đau, cậu vịn vào bả vai anh nói: “Em không nhớ…có quen ai tên John không. Em cảm thấy nó vừa quen mà cũng vừa xa lạ…Giống như em chỉ từng nghe thoáng qua thôi.”
Thấy sắc mặt cậu không tốt, anh cũng gạt chuyện này qua một bên, dịu dàng xoa xoa trán cậu: “Được rồi, không cần phải nhớ liền đâu. Manh mối này cũng mơ hồ lắm, chúng ta cứ từ từ điều tra tiếp.”
Âu Dương Kiều Vỹ gật đầu, thuận theo ý anh.
Lúc Vưu Kiện có việc phải rời đi, chỉ còn một mình cậu ngồi trong phòng.
Bất ngờ, trái tim cậu nhói lên, đau thắt lại.
Âu Dương Kiều Vỹ buông bút, ghì lên ngực trái, cả người khom xuống, cắn chặt môi nén đi cơn đau.
Rất hiếm khi tim cậu đau thế này, trừ khi có một linh cảm xấu ập đến, liên quan đến người thân của cậu hoặc là…người quen của cậu.
Người ta thường nói, đàn ông hay nói lời đường mật đều không đáng tin. Nhưng mà, cậu tin anh, vì mỗi lần anh thốt ra những câu ngọt ngào, ánh mắt cũng rất chân thành, dường như đã thật sự đem cậu làm chân tâm bảo bối của mình.
Cơn buồn ngủ đã đến, Âu Dương Kiều Vỹ không đáp lại, dựa lên người anh, thiêm thiếp chìm vào giấc ngủ. Hôm nay có lẽ cậu sẽ mơ một giấc mơ tuyệt đẹp, ấm áp và ngọt ngào nhất từ trước đến giờ.
Vì hôm nay cậu được ngủ bên cạnh anh, cảm nhận từng cái vuốt ve nhẹ nhàng trên mái tóc, trên tấm lưng gầy nhỏ, còn có thêm một nụ hôn rơi trên má.
Mỗi một chút đều góp vào tạo thành một giấc mơ mà bấy lâu nay cậu luôn mong ước.
Thấy nhịp thở của người kia đã đều đặn, Vưu Kiện rũ mắt nhìn xuống, im lặng ngắm nghía một bên sườn mặt vẫn còn ửng hồng của cậu.
Sau đó anh cẩn thận bế cậu trong tay mình, đi vào phòng tắm. Vặn vòi nước ra, chỉnh sang chế độ nước ấm, xả đầy bồn. Vưu Kiện đặt Âu Dương Kiều Vỹ nằm bên trong rồi xoay người tìm chai sữa tắm.
Lúc anh liếc nhìn nhãn hiệu với mùi hương của sữa tắm, đột nhiên câm lặng.
Đến cả sữa tắm của cậu cũng là…
Vưu Kiện nhìn người đang ngủ trong bồn tắm, bất đắc dĩ lắc đầu, cười một tiếng. Trong lúc tắm rửa sạch sẽ cho cậu, anh vô tình phát hiện có một dòng nước nhiễm màu đỏ trôi ra từ phía dưới.
Vệt nước hồng nhạt, rất nhanh đã chìm trong bọt xà phòng.
Hàng chân mày hơi chau lại, Vưu Kiện nặng nề hít thở, không khỏi tự nói thầm, hình như bị thương rồi.
Không phải mình đã cẩn thận lắm rồi sao? Anh ngẩng đầu nhìn khuôn mặt đang nghiêng tì trên thành bồn, đáy lòng xót xa.
Chắc là đau lắm mà không dám nói.
Tắm xong, Vưu Kiện rất khó khăn để mặc cho cậu bộ quần áo mới. Đến khi mặc xong thì trên trán anh cũng gần như đổ mồ hôi hột.
Đây là lần đầu tiên anh làm chuyện này cho người nào đó. Từ bé tới lớn, anh là người được hầu hạ chứ chưa từng phải hầu hạ ai bao giờ.
Còn bây giờ nhìn Âu Dương Kiều Vỹ ngủ ngon trên giường, có cực mấy anh cũng thấy rất hân hoan vui vẻ.
Ngồi ở mép giường, Vưu Kiện khẽ khàng nghiêng người, chỉnh lại chăn bông rồi vén một bên mái của cậu qua, hôn xuống trán một cái.
Sau đó thì thầm: “Anh về nhé. Ngủ ngoan, bảo bối.”
Vưu Kiện liếc nhìn đồng hồ trên tường, đã gần chín giờ tối, không thể nán lại thêm một phút nào nữa.
Cửa phòng mở ra rồi nhẹ nhàng đóng lại.
Khi xoay người định xuống cầu thang thì Vưu Kiện chạm mặt Liêu Mịch đang đi lên. Anh dừng lại, vẫn giữ nguyên thái độ lễ phép đó gật đầu chào bà một cái.
Liêu Mịch đang cầm trong tay vài món đồ, thấy anh chuẩn bị về, bà cũng thở ra nhẹ nhõm.
Ít nhất thì không ở lại qua đêm, cũng còn biết suy nghĩ.
Vưu Kiện cúi nhìn đồ trong tay Liêu Mịch vài giây mới nói: “Bây giờ cháu xin phép về, phiền hai bác rồi ạ.”
Liêu Mịch điềm tĩnh gật đầu: “Ừ, trời cũng tối rồi, cậu về cẩn thận.”
“Vâng.” Vưu Kiện nói xong nghiêng đầu nhìn qua phía cửa phòng, chợt nói, “Kiều Vỹ vừa mới ngủ rồi.”
“Ngủ?” Liêu Mịch kinh ngạc, sao lại ngủ sớm vậy? Hay là không khỏe chỗ nào?
Bà lo lắng nhíu mày: “Có phải thằng bé không khỏe không? Bình thường sẽ không ngủ sớm vậy đâu.”
“À…chắc là làm việc quá sức thôi ạ.” Độ mặt dày của người này so với mặt đường đúng là thiệt thòi cho mặt đường.
Mặt đường sao có thể dày bằng da mặt của anh được?
Khi Vưu Kiện mới bước xuống bậc thang thứ hai, Liêu Mịch đã xoay người, từ tốn nói: “Tôi muốn hỏi cậu một chuyện.”
Vưu Kiện dừng lại, nghiêng người nhìn bà: “Vâng?”
Liêu Mịch nhìn chằm chằm vào anh, nhớ lại ánh mắt của Âu Dương Kiều Vỹ lúc nãy, linh cảm bất an trong lòng vẫn xoay tròn.
“Cậu và Kiều Vỹ không còn gì khác ngoài mối quan hệ đối tác đúng không?”
Thật sự mà nói, Vưu Kiện chưa chuẩn bị câu trả lời cho câu hỏi này. Vì anh cũng không ngờ Âu Dương Kiều Vỹ sẽ tha thứ cho mình nhanh như thế.
Anh nhìn ánh mắt của người phụ nữ đối diện tràn ngập lo lắng, bỗng nhiên lại thấy rất bứt rứt khó xử. Anh hiểu được lý do Liêu Mịch trở nên như vậy, cũng hiểu được câu hỏi của bà đang muốn ám chỉ điều gì.
Bình thường người ta sẽ hỏi: “Hai đứa là mối quan hệ thế nào?”
Nếu bạn nghe thấy câu này, tức là vẫn còn cách giải quyết, vẫn còn một đường lui nhất định.
Nhưng hỏi như Liêu Mịch thì đến hơn 90%, bà chỉ muốn hai người dừng lại ở chuyện công việc mà thôi.
Vưu Kiện cười đắng chát trong lòng.
“Cháu và Kiều Vỹ…” Vưu Kiện vẫn còn suy nghĩ, muốn đưa ra một câu trả lời cẩn trọng, “…tạm thời là đối tác của nhau.”
Liêu Mịch khẽ nhướn mày nhìn anh, không khỏi cười nhạt.
Nếu như cậu trả lời thế này thì tôi đành phải nói thẳng một lần thôi, Vưu Kiện.
Tất cả cũng vì Kiều Vỹ.
Tôi không muốn thằng bé phải một lần nữa đau lòng vì người như cậu, càng không muốn nó sẽ dính đến Huyết tộc đấy.
Liêu Mịch thầm hít vào một hơi rồi cứng rắn nói: “Thật ra tôi chỉ hỏi để phần nào khẳng định lại thôi. Nếu như cậu bảo tạm thời là đối tác thì tôi cũng muốn nói thẳng rằng, kể cả có về sau thì tôi vẫn không mong muốn mối quan hệ này sẽ phát triển thành loại tình cảm nào đó. Tôi nghĩ cậu sẽ hiểu được vì sao tôi lại nói như vậy. Đôi khi chúng ta nên thẳng thắn với nhau ngay từ đầu để tránh hiểu lầm phiền phức sau này. Xin lỗi, nhưng chúng tôi không thể đón nhận cậu như cách mà cậu muốn được.”
Tính cách thẳng thắn lại điềm tĩnh của Liêu Mịch nhất thời khiến Vưu Kiện sững người. Anh không ngờ sẽ có ngày anh phải nhận lấy những câu nói phũ phàng như vậy.
Từ đầu chí cuối, Liêu Mịch nói không sai một câu nào. Hệ quả mà quá khứ mang đến cho tương lai luôn là điều hiển nhiên. Anh tất nhiên rất thấu hiểu điều này, vì anh vẫn chứng kiến nó qua nhiều năm, ngay chính trong gia đình của mình.
Có điều, khi nghe Liêu Mịch nói thế, anh lại cảm thấy vừa bàng hoàng vừa hụt hẫng.
Những gì anh đã làm suốt thời gian qua, Âu Dương Chấn Anh và Liêu Mịch sẽ không thể thấy được. Nhưng anh thay đổi là thật, tình cảm dành cho cậu lúc này cũng vô cùng chân thành.
Tuy nhiên, anh không biết mình phải bày tỏ thế nào cho vừa phải mà vẫn chạm vào được trái tim của hai vị phụ huynh.
Nếu cố tình tỏ ra lại thành giả tạo.
Nếu thầm lặng thì có khi sẽ vụt mất cậu lúc nào không hay.
Vưu Kiện trầm mặc một chỗ không nói gì, đến khi Liêu Mịch lên tiếng lần nữa, anh mới sực tỉnh nhìn bà.
“Cậu hiểu lời tôi vừa nói đúng không?”
Vưu Kiện khó khăn mở miệng nói: “Vâng, cháu hiểu.”
“Vậy thì tốt rồi. Cố gắng duy trì giới hạn của mối quan hệ nhé. Chúng tôi không muốn phải nặng lời hay ngăn cản thêm một lần nữa đâu.”
Khi Vưu Kiện rời khỏi nhà, anh vẫn chưa đi ngay lập tức mà nán lại, ngẩng đầu nhìn lên khung cửa sổ còn ánh đèn mờ mờ.
Cậu vẫn nằm ở đó, yên tĩnh và sạch sẽ.
Vưu Kiện rút một điếu thuốc, châm lửa và im lặng rít vài hơi. Hương thuốc thấm đượm trong không khí, ít nhiều làm cho tâm trạng của anh bình tĩnh trở lại.
Nhớ đến lời Liêu Mịch vừa nói, anh bất giác cười chua xót.
Quả nhiên, một gã phong lưu đa tình như anh, cuối cùng cũng có ngày lãnh lấy hậu quả thương thảm thế này.
Lời từ chối của Âu Dương Kiều Vỹ, đôi lúc lại không đau đớn bằng sự phủ nhận của người lớn.
Đó không chỉ đơn thuần là sự cho phép, mà còn là tín nhiệm, tin tưởng, hơn thế còn là yêu thương.
Nhưng anh chẳng được cái nào cả.
Điếu thuốc mau chóng tàn lụi, đóm lửa nhỏ leo loét một lúc thì tắt ngấm.
Vưu Kiện vứt điếu thuốc vào thùng rác gần đó rồi đội mũ bảo hiểm vào, phóng nhanh về phía trước.
Suốt quãng đường ấy, anh không thể quên được câu nói của Liêu Mịch.
Chúng tôi không thể đón nhận cậu như cách cậu muốn.
…
Phong Túc Vi là thư ký mới của Âu Dương Kiều Vỹ, thay thế vị trí của Trình Nặc lúc trước.
Đối với sự thay đổi này, nhân viên trong công ty cũng có chút sửng sốt. Vì Trình Nặc làm việc trong JIei này không ít năm, có thể nghiễm nhiên xem là nhân viên lâu năm.
Thế mà đùng một cái lại mất tăm mất tích, không để lại chút tin nhắn nào. Giống hệt với sự ra đi của Tông Nham vậy.
Từ đó, trong công ty dấy lên tin đồn, Trình Nặc và Tông Nham cùng hẹn nhau bỏ trốn. Vì có người nói rằng, từng thấy hai người họ đi ăn cùng nhau.
Tin đồn lan rộng với tốc độ chóng mặt, nhưng sau vài hôm thì lắng xuống, không ai nhớ tới nữa.
Phong Túc Vi là một cô gái có tính cách tương đối kỳ lạ. Sơ yếu lý lịch của cô khiến cho Âu Dương Kiều Vỹ cảm thấy vô cùng hài lòng. Khoảng thời gian còn học đại học, cô đã đạt được không ít thành tích đáng nể phục. Sau đó còn có kinh nghiệm làm việc ở vài công ty lớn, trong đó có công ty của nhà họ Vưu.
Nói đến đây chắc ai cũng ngầm hiểu ra điều gì đó rồi.
Chính xác thì Phong Túc Vi là người mà Vưu Kiện đã cử sang đây để thay thế Trình Nặc.
Anh không tin bất kỳ ai ở bên ngoài được nữa, đành phải đem thẳng người bên mình qua đây phục vụ cho JIei. Vắng đi Phong Túc Vi, nhân viên bên kia rất nuối tiếc, vì cô là một người vui tính hòa đồng, còn hay kể chuyện ma cho họ nghe nữa.
Mấy ngày đầu qua JIei làm việc, Phong Túc Vi chưa cởi mở cho lắm. Cô chỉ chăm chỉ làm tốt công việc mà chủ tịch giao phó cho mình mà thôi. Đối với cô, trách nhiệm phải đặt lên hàng đầu, những chuyện khác cứ từ từ sắp xếp thứ hạng là được.
Nhưng một tháng đi qua, Phong Túc Vi đã quen với gần hết nhân viên của công ty. Ngoài giờ làm, cô còn tụ tập với mọi người đi ăn đi uống rất vui vẻ. Và đương nhiên không quên tài năng kể chuyện kinh dị của mình, khiến cho không ít người cảm giác cô giống như ma nữ ẩn mình.
Bởi vì, Phong Túc Vi rất trắng, trắng đến mức nhợt nhạt. Loại màu da này có chút tương đồng với Vưu Kiện.
Lúc đem bảng kế hoạch mới cho Âu Dương Kiều Vỹ, Phong Túc Vi khẽ nói: “Đến giờ em vẫn không ngờ lại có một chủ tịch trẻ như vậy.”
Cách nói chuyện của hai người khá gần gũi thân thiết, một phần vì tính cách của cô rất dễ gây thiện cảm cho đối phương.
Âu Dương Kiều Vỹ vừa xem qua bảng kế hoạch lựa chọn sản phẩm mới vừa mỉm cười đáp: “Túc Vi, chị đừng nói vậy, em cảm thấy rất ngại đó.”
Có một sự thật mà ai cũng biết: Phong Túc Vi lớn hơn Âu Dương Kiều Vỹ vài tuổi.
Nhưng mà cô không chấp nhận chuyện này, nhất nhất xưng hô anh – em với cậu mới thỏa mãn.
Phong Túc Vi xị mặt: “Đã dặn dò ngài thế nào hở ngài chủ tịch đáng quý? Thỉnh đừng gọi Vi Vi là chị mà!”
Âu Dương Kiều Vỹ gập tài liệu lại, ngẩng mặt nói: “À được, cứ gọi là Túc Vi thôi đúng không?”
“Đúng rồi đấy. Nếu được có thể thêm vào là Túc Vi đáng yêu trẻ trung cũng được.”
“Vốn dĩ chị, à không, Túc Vi trông trẻ hơn khối người ấy chứ.”
“Thật sao?” Phong Túc Vi cười lên rất đẹp, “Vậy mà người kia chỉ toàn bảo tôi già thôi.”
Âu Dương Kiều Vỹ chống cằm, nheo mắt lại phỏng đoán: “Vưu Kiện sao?”
Phong Túc Vi gật đầu, có vẻ ấm ức: “Ừ là cậu hai nhà Vưu đấy! Hồi còn ở bên kia, ngày nào mà chạm mặt nhau, em với anh ấy cũng cãi nhau. Nhưng mà chủ tịch biết không? Có một người có thể làm cho Vưu Kiện sợ tái mặt luôn đó.”
Có người ghê gớm vậy à?
Âu Dương Kiều Vỹ tò mò, ngồi thẳng dậy: “Là ai thế?”
Phong Túc Vi đắc ý cười rộ lên: “Là anh cả nhà Vưu, Vưu Thần. Chủ tịch tưởng tượng ra nổi bộ dạng chó con của Vưu Kiện khi đứng trước mặt Vưu Thần đâu.”
Đúng lúc này, cửa phòng mở ra, Vưu Kiện dựa vào bên cửa, sầm mặt hắng giọng: “Phong Túc Vi, cô chán sống phải không?”
Phong Túc Vi giật mình, quay đầu, ôm ngực, bĩu môi.
Âu Dương Kiều Vỹ ngồi ở ghế rất chú ý đến thái độ của cả hai. Xem ra Phong Túc Vi rất thân thiết với anh em nhà họ Vưu, là một mối quan hệ không bình thường chút nào.
Nếu cô ấy có thể nói chuyện thoải mái đến vậy thì hẳn là không ít lần trêu đùa với nhau rồi?
Đột nhiên trái tim khó chịu.
Vưu Kiện mở cửa, hất cằm nói: “Đợi gì nữa mà không ra hả?”
Phong Túc Vi phồng má, quay qua gật đầu với cậu một cái rồi im lặng rời đi. Lúc đi ngang qua cửa, cô còn làm mặt quỷ.
Vưu Kiện đóng cửa lại, hậm hực đi tới gần cậu. Anh định sát tới hôn một cái đã bị cậu tránh né.
“Sao thế?” Vưu Kiện hụt hẫng nhìn cậu.
Âu Dương Kiều Vỹ xoay ghế qua, ngước mắt im lặng nhìn anh rồi nói: “Anh với Túc Vi thân thiết lắm hả?”
Giọng điệu thế kia có phải đang ghen không?
Vưu Kiện mỉm cười, véo mũi cậu: “Nay lại đổi nước hoa rồi à? Chua thế ai mà chịu nổi?”
Cậu đẩy ghế ra xa: “Đây, để cách xa một tí là thoải mái rồi.”
Ngay lập tức, Vưu Kiện nhanh tay kéo ghế lại, cúi đầu hôn lên chóp mũi của cậu, thì thầm: “Phong Túc Vi là em họ hàng xa của anh đấy. Tuyệt đối không dám bậy bạ!”
Nghe câu này, cậu hơi bất ngờ. Không nghĩ đến mối quan hệ của hai người lại là như thế.
Sau khi biết rõ lý do hai người thân thiết, tâm tình gào thét bên trong đã dịu xuống ít nhiều.
Âu Dương Kiều Vỹ ngẩng mặt, hai bàn tay ôm lấy khuôn mặt của anh: “Hôn em.”
Vưu Kiện sát tới, hôn từ mũi xuống cằm.
Âu Dương Kiều Vỹ bây giờ mới thoải mái, buông tay xuống, rời khỏi ghế. Vưu Kiện vòng qua ngồi xuống, thuận tay kéo cậu ngồi lên đùi của mình.
Hai người mỗi lần ở cạnh nhau đều như vậy.
Âu Dương Kiều Vỹ có lúc vẫn không tin được sự thật này. Hai người thật sự đang ở bên nhau, hạnh phúc như thể mãi mãi không rời xa vậy.
Vưu Kiện ôm lấy cậu, ngoài mặt luôn tỏ ra vui vẻ để cậu không phải lo lắng. Còn bên trong, anh vẫn chưa quên được lời nói của Liêu Mịch.
Cứ nghĩ tới lại thêm một phần áp lực đè nặng trên vai.
Nhưng vì người trong lòng mình, anh sẽ không dễ dàng bỏ cuộc như vậy.
Trong lúc nói chuyện với nhau, Vưu Kiện có nói đến chuyện hỏa hoạn ở Hồ Thanh.
“Vụ hỏa hoạn hôm đó, anh vẫn đang nghi ngờ có liên quan đến đám người của Tông Nham. Một là người này rất gần chúng ta, hai là bọn nó đã theo dõi em rất sát sao. Có lúc anh tự hỏi, nếu lúc đó không có anh, liệu có phải đã giết em bằng cách khác hay không? Còn khi có anh thì lại dùng lửa đối phó với anh. Người này thâm hiểm vô cùng!”
Âu Dương Kiều Vỹ vòng tay ôm cổ anh, mi mắt cụp xuống, hơi nghĩ ngợi. Mấy hôm nay cậu cũng nghĩ về chuyện này rất nhiều, nhưng không dám khẳng định ai là người đáng nghi nhất.
Trừ Liêu Kế Hải, Dalziel và Thôi Kỳ Sinh, những người còn lại trong ekip có khả năng lắm. Nhưng cậu không có bằng chứng.
“Anh có nghĩ đến ai không?”
Vưu Kiện định nói, “Dalziel!” Nhưng nếu nghĩ lại thì không phải.
Dù sao mọi người đều tiếp xúc với Dalziel, ít nhiều hiểu rõ con người của y như thế nào. Chuyện y nói dối là nhất thời nảy sinh ích kỷ.
Nếu Dalziel yêu cậu đến vậy, sao có thể sẵn sàng ra tay giết chết cậu được?
Còn nữa, Tông Nham từng nói bọn họ có thù hận với nhà Âu Dương.
Dalziel lại càng không liên quan đến.
Vưu Kiện dựa ra sau, xoa xoa trán: “Hình như anh chưa nói cho em nghe manh mối mà Trình Nặc để lại. Có đến hai người đứng đằng sau, một trong hai gọi là John.”
“John?” Âu Dương Kiều Vỹ nhất thời ngẩn ra.
Cậu đang lục lọi trí nhớ của mình xem có quen ai tên này không.
Qua một lúc, đầu trở đau, cậu vịn vào bả vai anh nói: “Em không nhớ…có quen ai tên John không. Em cảm thấy nó vừa quen mà cũng vừa xa lạ…Giống như em chỉ từng nghe thoáng qua thôi.”
Thấy sắc mặt cậu không tốt, anh cũng gạt chuyện này qua một bên, dịu dàng xoa xoa trán cậu: “Được rồi, không cần phải nhớ liền đâu. Manh mối này cũng mơ hồ lắm, chúng ta cứ từ từ điều tra tiếp.”
Âu Dương Kiều Vỹ gật đầu, thuận theo ý anh.
Lúc Vưu Kiện có việc phải rời đi, chỉ còn một mình cậu ngồi trong phòng.
Bất ngờ, trái tim cậu nhói lên, đau thắt lại.
Âu Dương Kiều Vỹ buông bút, ghì lên ngực trái, cả người khom xuống, cắn chặt môi nén đi cơn đau.
Rất hiếm khi tim cậu đau thế này, trừ khi có một linh cảm xấu ập đến, liên quan đến người thân của cậu hoặc là…người quen của cậu.
Danh sách chương