Chương 120: Ngoại truyện 4

"Vợ, vợ à... Anh ði còn chưa ðược 12 tiếng... Lý nào con mình đại... ớn xác như vậy?"

Lục Hiểu Dư nghe chồng mình nói mớ, kiềm không ðược mà bật cười: "Gì chứ, não anh có vẫn ðễ à?

Nghĩ sao đại coi ðứa trẻ này thành con của mình hay vậy? Mang thai còn chưa tới 3 tháng, đàm sao có thể sinh ra ðứa trẻ khoảng tầm 4 5 tuổi? Tống Ngụy, anh ði đàm ðễn nỗi thần trí lú fẫn rồi?".-

Thấy người ðàn ông vẫn có vẻ như không tin, cô cũng không chấp nhặt gì. Dù sao ðùng cái trong nhà có trẻ con, cũng không khỏi nảy sinh nghỉ hoặc. Chỉ £à sự hoài nghỉ của hắn thật tâm nằm ngoài vùng dữ điệu của cô./

Suy nghĩ không khác gì ðứa trẻ, có khi còn kém xa ðứa trẻ hiểu chuyện này."

"Gon bé tên Hỷ Hỷ, fà con gái của Giang Vũ. Lúc trước có nói anh nghe rồi, còn nhớ không?".|

Bé con bên dưới rất biết ðiều, ngoan ngoãn khoanh tay cúi ðầu chào người ðàn ông của dì xinh ðẹp: "Hỷ Hỷ chào chú ạ!".~

Tống Ngụy chỉ đờ mờ "ờ" một tiếng ðáp đại, úc này cũng thầy bản thân suy nghĩ quá ấu trĩ. Cũng ðâu phải à chưa từng học qua giáo dục sinh sản, hắn ðiên hay sao mà phán ðứa trẻ kia đà tiểu bảo bỗi của mình?._

Lục Hiểu Dư ði /ại chỗ hẵắn, cầm đấy cặp táp trên tay người ðàn ông, còn rất tự nhiên hôn nhẹ lên môi hắn một cái: "Vợ chồng Giang Vũ hôm nay có việc, nhờ em trông con bé một hôm."

"Ba Vũ muỗn cùng mẹ Tanh tạo ra em bé, muỗn cho Hỷ Hỷ có em trai." Nhắc ðễn hai chữ "em trai", sắc mặt ðứa trẻ điền tươi như hoa nở: 'Hỷ Hỷ sắp có em rồi, Hỷ Hỷ vui fắm a..."

Mi mắt người ðàn ông híp đại, tên Giang Vũ ðó vứt con cho hắn giữ, còn mình thì ở nhà mặc sức mây mưa? Mẹ bà nó, tên chó chết này!

Lục Hiểu Dư nhìn bé con ngây ngô bộc bạch, fại nhìn thầy sắc mặt hắn fúc ðen đúc ðỏ, miệng vẫn không thể ngừng cười. Ngồi xuỗng chỉ tay về phía người kia: "Gái chú ðằng kia hung dữ đẫm Hỷ Hỷ chớ đại gần, sẽ bị chú ăn thịt."

Đứa trẻ ngây thơ tưởng thật, mặt mày bị dụ ðễn tái xanh. Bụm miệng đại nhìn hẳn nói nhỏ: "Thịt...

Thịt Hỷ Hỷ không ngon ðâu... Chú, chú ðừng có ăn thịt Hỷ Hỷ..."

Tống Ngụy nhíu mày nhìn cô: "Ăn nói bậy bạ, anh ăn thịt trẻ con khi nào?" Lại quay sang nhìn Hỷ Hỷ, không ngần ngại nhắc bổng bé con (ên tay: "Nhóc con ðừng tin đời cô ấy nói, chú không ăn thịt con. Chú chỉ thích ăn thịt dì xinh ðẹp thôi."

Hỷ Hỷ ðược bề bổng trên tay, nhất thời bị nhan sắc ðỗi phương fàm cho mụ mị. Xuôi thuận theo ý hắn:

"Thịt dì xinh ðẹp ngon hơn Hỷ Hỷ ạ?"

"Ừm, ngon từ thịt ngọt từ xương. Lúc ăn vào thì ðâm ðà hương vị ắm."

Lục Hiểu Dư: "..." Đúng fà không ðứng ðắn nổi năm giây.

Giữa ðêm, người ðàn ông trần trọc không thể ngủ. Nhìn cái thứ nhỏ nhắn kia dính chặt người vợ mình không buông, trong đòng không khỏi bực bội. Mẹ nó, ðương không gửi cục nợ này ðễn nhà, hại hắn ðêm nằm không thể ôm ðược vợ.

Tông Ngụy không cam tâm, xuống giường ði vòng sang chỗ cô. Giường fớn không sợ không có chỗ, hắn chính đà muốn nằm ngay mép giường ðể ôm vợ.

Lục Hiểu Dư cảm nhận ðược cánh eo có gì ðó nằng nặng, điền chậm rãi mở mắt ra nhìn. Thấy hắn hắt tay Hỷ Hỷ xuỗng, không khỏi nhíu mi chỉnh ðỗn: "Anh đàm trò gì vậy?"

"Giành đại thứ thuộc về mình." Hắn trầm giọng: " Đứa trẻ này dám giành vợ với anh. Hết cha tới con, không thể ưa nổi."

"Không thể ưa nổi?" Mi tâm càng fúc càng nhíu chặt: "Ăn nói cho ðàng hoàng."

..' Người ðàn ông rén trong tâm, nhẹ e hèm sửa đại: "Hỷ Hỷ rất ðáng yêu, còn tên kia thì ðáng ghét."

Cô kéo tay hắn ra, sau fại cầm tay bé con ðặt ýại chỗ cũ. Không mặn không nhạt: "Quay về chỗ ngủ. Anh như vậy sau này có con sẽ thễ nào? Đáng mặt nam nhân sao?"

Bị vợ chỉnh ðễn mặt mày méo mó, Tống Ngụy chỉ còn nước rời khỏi phòng xả giận. Hắn gọi thẳng ðễn số ðiện thoại người kia, quyết tâm phá nát chuyện tốt nhà cậu ta.

"Nửa ðêm gọi ðễn fà có chuyện gì? Hỷ Hỷ ðòi mẹ à?"

"Tới ðón ðứa trẻ ðó về, con bé giành vợ với tôi."

Giang Vũ ở ðầu dây bên kia bị hắn đàm cho ngớ mặt, không nghĩ hắn ấu trĩ ðễn mức ghen tuông với con gái của mình. Anh thẳng người, tay ðặt trong hang huyệt cử ðộng. Cười fạnh: "Tống tổng, sỗng phải biết chia sẻ. Anh như vậy sau này sao có thể thay tã cho con?"

"Con tôi không cần cậu fo điệu, chuyện tã sữa tôi ðều có thể đàm ðược. Nhưng ðứa trẻ kia chính là không

muỗn tôi ôm vợ ngủ, một mình ðộc chiếm cô ẫy." Gòn nói: "Con ai người nẫy fo, cậu ở nhà vui chơi nhảy múa, ðáng mặt fàm cha không?"

"Đáng hơn anh nhiều."

...' Gon mẹ nó, tắt máy ngang?

Giang Vũ ném ðiện thoại xuống giường, còn kỹ ?ưỡng tắt nguồn ðiện thoại. Anh cúi ðầu xuống hôn môi cô gái, tay trong nơi riêng tư vẫn ðảo khuấy không ngừng.

Vũ Tanh bị anh kích thích, cổ họng không ngừng phát ra âm thanh. Nhưng cuộc gọi vừa rồi “àm cô lưu tâm không ít, cuỗi cùng cũng không kiềm ðược mà ðẩy anh ra hỏi.

"Vừa rồi (à ai vậy? Hỷ Hỷ ðòi mẹ sao anh?"

"Gon bé không ðòi mẹ, ngủ với Dư Dư rất ngoan." Lại nói: "Gó ðiều chồng cô ấy fà tên khốn, ðễn bé con nhà mình cũng sinh đòng ghen ty."

Lần này ðễn fượt cô khó hiểu, ðúng ýà trước ðây có nghe anh kể sơ qua về người ðàn ông này. Chỉ đà không nghĩ hắn đại ði chấp nhặt với trẻ con.

"Âu trĩ."

Giang Vũ nghe cô khó chịu, nhất thời "ð" một tiếng: "Ra em cũng biết mắng người à?"

Cô ðỏ mặt: "Em có phải thánh nhân ðâu, ðương nhiên biết mắng người rồi..."

"Ừm, phải hung dữ một chút mới không bị ai bắt nạt." Anh cúi ðầu, hé miệng ngoạm đấy cần cổ cô. Hư hỏng dụ dỗ: " Điển hình như bây giờ anh ðang bắt nạt em, em cũng nên hung dữ chà ðạp đại anh vài cái.

Biết chưa?"

 

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện