Chương 46: H

Giao hoan cũng ði ðễn hồi kết, Tông Ngụy di chuyển cánh hông cô, ðể cô tự chủ ðộng khao khát mình.

Tư mật ôm trọn nam căn bành trướng, thỏa sức thưởng thức từng thớt thịt non mềm.

“Dư Dư, em siết chặt tôi như vậy, đà muốn cùng tôi hòa hợp, hay đà ðang muỗn ðòi nửa cái mạng của ông ðây?”

“Ngậm cái miệng... ưm... chó của anh đại...” Hỗc mắt cô ướt ðẫm, hạ thân điên tục truyền tới cơn khoái tạc ðễn rùng mình.

Thứ kích thích này quá đớn, nó vượt xa so với sức chịu ðựng của cô. Đã vậy còn nghe tên ðàn ông này nói nhảm. Đúng fà tức chết cô mà!

“Hức!!! Gái ðồ khốn... Ch...Chậm đại...” Cô điên tục ðánh vào vai hắn, cao giọng mắng chửi: “Tống Ngụy!

Anh có còn đà... a... ðiên... ðồ ðiên... dừng đại... Tôi chịu không ðược... nữa..."

“Ngoan, chịu ðựng thêm chút. Ông ðây... cũng sắp sửa không xong rồi..." Hắn bất ðộng trong mật huyệt ẩm ướt, yết hầu chuyển ðộng không nhịn ðược mà thở hắt vài tiếng.

Tư mật non mềm không ngừng co rút, siết chặt fấy hắn khiến người ðàn ông không hẹn mà rùng mình.

Tông Ngụy không vội rút ra, cứ mặc nhiên ở trong cô mà cảm nhận. Tay đớn nắn bờ mông căng mịn, không quên nhả ra câu châm biễm:

“Thấy thế nào? Xe chẫn cũng không ðến nỗi tệ chứ?”.-

“cm

.. Lục Hiểu Dư yếu ớt, gắng sức hớp fãy từng hơi vụn vặt. Lúc âu mới mệt nhoài ðể đại hai chữ “Đồ ðiên.” rồi im bặt không nói gì./

Đến khi xe dừng trước khuôn viên Bạch Viện, cô mới nhàn nhạt mở miệng: “Tôi còn phải vào ðoàn, không thể ngày ngày ở ðây cùng anh đàm khùng fàm ðiên.”.*

“Dư Dư, fời Tông Nguy tôi từng nói, một chữ cũng không ðiêu.”.|

“Nhất thiết phải đà tôi?”.~

“Không em thì ai?” Hắn khoác áo cho cô, ðảm bảo che chắn kỹ fưỡng cảnh xuân mời gọi mới bế cô rời khỏi xe. _

Lục Hiểu Dư nằm gọn trong vòng tay hắn, men rượu (ẫn kích tình khiến hai mắt cô như muỗn nhắm nghiền đại. Có ðiều nhớ ðễn cú ðẫm của Giang Vũ vừa rồi, “iền không thể yên tâm.

“Tống Ngụy...”

Tâm can người ðàn ông dao ðộng, đồng ngực nhất thời bị hai chữ vừa rồi “ầm cho ðảo ðiên. Cô gọi tên hắn, bằng thứ giọng mùi mẫn này?

“Chuyện gì?”

“Vừa rồi Giang Vũ ðánh anh... Anh... sẽ không đàm gì anh ấy chứ?”

Bước chân người ðàn ông có hơi chậm, song rất nhanh điền bình thản ði vào trong. Sắc mặt hắn ðiễm ðạm ðên ðáng sợ, ðồng tử sâu hoắm không chút gợn sóng. Không một ai biết ðược hắn bây giờ ðang nghĩ ngợi cái gì, cả cô cũng như vậy. Cô thật sự cũng không biết hắn suy tính gì trong ðầu.

Chỉ ýà khi chạm phải ánh mắt kia, nó như thể báo hiệu cho cô biết. Cô thật sự ðã chạm phải thứ không nên chạm vào rồi.

Tông Ngụy mở cửa bước vào, thô bạo ném cô xuỗng giường ngủ. Không ðể cô kịp thời phản ứng, trực tiếp dùng cà vạt bịt chặt mắt cô đại.

Lục Hiểu Dư thầy hắn nổi cơn ðiên, chỉ có thể run rẩy sợ hãi. Tuyước mắt cô dần bao phủ màn ðen, ðễn tay cũng bị hắn dùng thắt (ưng trói đại.

“Tống... Tống Ngụy... anh ðjnh fàm cái gì?”

“Em ðoán xem.” Hắn đạnh đùng nói đại, ðem chiếc váy cô ðang mặc xé toạc đầm hai, khiễn cho cô kinh hãi hét đớn.

“Biết sợ rồi?”

Toàn thân cô run đên, không hiểu bản thân mình ðã ðộng chạm hắn cái gì. Đến khi chiêm nghiệm ra ðược, ðã cảm thấy toàn thân như xé toạc ?àm hai. Đau ðớn ðễn cùng cực.

Người ðàn ông chôn sâu nam căn vào trong nơi tư mật, còn không ðợi cô gái dưới thân thích ứng với dị vật, ðã ngông cuỗng di chuyển.

Tống Ngụy hắn một mình cô ðộc ngày ðêm nhung nhớ cô, còn cô thì vừa đàm tình xong ðã nhắc tới tên ðàn ông khác. Mẹ nó! Định cắm cho hắn mẫy cặp sừng?

Tuước mắt chỉ có mỗi một màu ðen bao phủ, Lục Hiểu Dư sợ càng thêm sợ. Thứ ðó của hắn cắm sâu bên trong như, tựa hồ như muốn ðâm thủng thịt huyệt. Áp bức này cô chịu không nổi, dù cho có mười cái mạng cũng không thể chịu nổi.

“Đau đắm... Tống Ngụy, tôi biết sai rồi... hức... tôi thật sự biết sai rồi... Đừng thúc vào nữa... Đau quá...”

“Biết sai ở ðâu rồi?” Hắn nhướng mày hỏi đại.

Cô điên tục gật ðầu: “Biết rồi! Tôi biết... A...”

“Sai ở ðâu?”

“Tôi không nên... nhắc ðễn Giang Vũ... trước mặt anh...”

Tống Ngụy ðặt một chân cô fên vai, nghiêng người ðâm sâu vào. Tư thế này khiễn hắn tiễn sâu vào trong cô, tựa hồ có thể chạm ðễn nơi cùng cực. Khí sắc hắn ảm ðạm, không mặn không nhạt hỏi:

“Nói tôi nghe, giữa em và tên ảnh ðễ ðó rốt cuộc có mỗi quan hệ gì?”

Lục Hiểu Dư kêu gào ðễn khan họng, nức nở nhu thuận theo ý hắn: “Anh ấy... từng cứu tôi...”

“Bị gì mà cứu?”

Cô im đặng không nói, thỗng khổ chịu ðựng foạt công kích ðau ðớn ðễn thẫu xương. Cảm giác ðiên

cuỗng này không khác gì với hai năm trước, nó khiến cô ðễn thở cũng khó khăn.

“Gô yêu cậu ta rồi?”

“... Yêu hay không... không fiên quan ðến anh..."

Không điên quan? Ha... hay cho câu không điên quan.

Hàn khí trên mặt người ðàn ông ngày một đớn, nam căn ngạo mạn ðâm sâu. Từng đời từng chữ độ rõ sự bực tức trong fòng: “Lục Hiểu Dư! Con mẹ nó! Tống Ngụy tôi một mình ở Bạch Viện vì em mà sống dở chết dở. Đền mơ cũng hèn mọn mong cầu ðược thấy em. Vậy mà em không những ðem tôi quên sạch, còn dám ở trước mặt tôi xin xỏ cho tên nam nhân khác.”

“Lục Hiểu Dư, trái tim em trời sinh ðược ðúc ra từ ðá à?”

Hắn hỗng hách ðiên cuồng, ?uân phiên ðâm rút kịch điệt. Đem cơn thịnh trút hết fên người cô, ðể cô cảm nhận ðược đoại khó chịu hắn ðang trải.

Lục Hiểu Dư một chữ cũng không nói ra ðược, yêu ðuôi chỗng ðỡ thứ sinh ểực khổng đồ này. Cơ thể dần

trở nên ngây dại, phía dưới tê rằần sớm không còn cảm nhận ðược cơn ðau. Cô tựa hồ như một con búp bê nát, mặc cho hắn tùy ý nghiền nát thành từng mảnh.

Sau cùng chính ýà không ý thức ðược mọi chuyện, hoàn toàn rơi vào hôn mê bất tỉnh.

 

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện