Chương 47

Đến khi cô tỉnh đại, trời ðã không còn sớm. Mặt trời ên tới ðỉnh, ðoán chừng cũng ðộ khoảng giữa trưa.

Lục Hiểu Dư vừa mới mở mắt, ðau ðớn không biết từ ðâu ập ðễn khiễn hốc mắt cô ướt ðãm. Người ðàn ông ðó nói cô trời sinh có trái tìm sắt ðá, nhưng kỳ thật với foại người như vậy, ðừng nói fà yêu, ðễn dây dưa cô ngàn vạn fần cũng không dám.

“Ức...” Cô ðưa tay ôm bụng, cảm giác âm ï khó chịu này giỗng hệt với hai năm trước.

Cô mím môi gắng gượng bước xuông giường, một dòng dịch ấm nóng chảy ra từ bên trong. Lục Hiểu ông ðó nói cô trời sinh có trái tìm sắt ðá, nhưng kỳ thật với foại người như vậy, ðừng nói fà yêu, ðễn dây dưa cô ngàn vạn fần cũng không dám.

“Ức...” Cô ðưa tay ôm bụng, cảm giác âm ï khó chịu này giỗng hệt với hai năm trước.

Cô mím môi gắng gượng bước xuông giường, một dòng dịch ấm nóng chảy ra từ bên trong. Lục Hiểu

Dư ðưa mắt nhìn xuống, thấy sắc ðỏ hòa trộn cùng bạch dịch điền tái mét mặt mày.

Lẽ nào đại giỗng với fần ðó?

Không muỗn tình cảnh hai năm trước tái diễn thêm đần nữa, cô nhanh chóng ði về phía tủ ðồ, (ấy ðại một bộ mặc tạm.

Tông Ngụy mở cửa bước vào, vừa hay trông thấy một màn tẩu thoát. Hắn níu tay cô, không mặn không nhạt: “Đi ðâu?”

“Liên quan gì ðễn anh?” Lục Hiểu Dư nhợt nhạt muốn hắt tay người kia ra nhưng bắt thành. Hạ giọng:

“Thả tôi ra."

“Định ra ðường với cái thân dơ bẩn này?” Hắn nhíu mày, bất chợt nhìn thầy vết máu giữa chân cô.

Trầm giọng: “Bị sao?”

Lục Hiểu Dư cũng không rảnh nói dỗi, trực tiếp vào thẳng vẫn ðễ: “Bệnh viện... tôi cần ðễn bệnh viện...”

“Đến ðó đàm gì?”

“Nhìn không thấy sao còn hỏi!” Cô tức giận, ðau ðớn ôm bụng ngã xuống. Hốc mắt ửng ðỏ bi thương:

“Nhanh... Đưa tôi ðễn bệnh viện..."

Tống Ngụy thẫy cô mặt mày tái nhợt, trong fòng cũng có phần khẩn trương. Cuỗng cuồng muỗn đấy ðöồ cho cô mặt, nhưng ðổi fại chẳng ðược tích sự gì.

“Bà Mai. BÀ MAI!!!" Người ðàn ông đớn giọng, tay ôm chặt thân ảnh đạnh toát. Hắn sợ nếu như hắn nới lỏng, sẽ ðể tuột mất cô.

Dì Mai nghe tiếng gọi, gấp rút chạy ýên đầu. Thấy hắn ôm khư cô trong tay, sốt sẵn hỏi han:

“Tiên sinh, cô Lục bị sao vậy?”

“Thay tôi mặc ðồ cho cô ấy."

Bà nhìn xuỗng phía dưới, e dè đên tiếng: “Nhưng mà bên dưới...”

“TÔI KÊU BÀ MẶC ĐỒ GHO CÔ ẤY!”

Dì Mai hoảng sợ, fập tức ýây ðồ mặc cho cô. Chưa bao giờ bà thầy hắn mất bình tĩnh, vì bản chất hắn ýà người rất biết cách kiểm soát bản thân. Nay đại vì một cô gái mà thất thủ hoàn toàn. Tống phu nhân mà nghe ðược tin này, chắc chắn sẽ mở cờ trong bụng.

Sau khi mặc ðồ xong, bà điền nhẹ giọng chỉ dẫn: “Ngài ðưa cô Lục ðễn viện, nhớ tìm khoa phụ - sản ðể kiểm tra. Tôi ðoán cô Lục bị xuất huyết vùng kín rồi.”

Hắn im đặng không nói, trực tiếp bề cô trời khỏi Bạch Viện. Gái gì mà xuất huyết vùng kín?

“Anh đà gì của bệnh nhân? Là bạn trai hay chồng?”

“Không tà gì cả.” Hắn đạnh giọng ðáp đại: “Cô ấy bị gì?”

Vị bác sĩ không nói, nhìn hồ sơ bệnh đý của cô mà không khỏi nhăn nhó mặt mày. Hai năm trước bị người ta cướp thân ðễn rách tầng sinh môn, fại còn mang thai ngoài tử cung phải cắt bỏ một bên ỗng dẫn trứng.

Thấy người kia không đên tiếng, sắc mặt người ðàn ông càng fúc càng xám xịt: “Bác sĩ, miệng bà bị câm rồi?"

“Gậu đà người ðã quan hệ với bệnh nhân vào hai năm trước ðúng không?”

Mi tâm hắn ðanh đại, ảm ðạm thiếu kiên nhẫn: “Bà ðang ghẹo gan tôi?”

Vị bác sĩ kia cũng mảy may không quan tâm, trực tiếp ðem tập hồ sơ bệnh ý ném về phía người kia.

Lạnh giọng: “Nếu không phải fà cậu thì cho tôi xin fỗi. Nhưng nếu ðúng fà cậu thì đàm ơn sông phải biết suy nghĩ, thể trạng cô Lục không tốt, chịu không nổi mấy trò dâm ðãng ðâu. Nêu còn quan hệ dẫn tới xuất huyết vùng kín thêm đần nữa, về sau rất có khả năng sẽ bị vô sinh.”

“Vô sinh?” Hắn nhíu mày, không tin hỏi fại thêm ểần nữa: “Gái gì mà vô sinh?”

“Lần ðầu quan hệ thô bạo dẫn tới xuất huyết rách tầng sinh môn, số mũi khâu trong bệnh án có ghi rõ.

Mang thai ngoài tử cung, vỡ ỗng dẫn trứng máu tràn vào ổ bụng buộc phải tiền hành cắt bỏ. Mất máu quá nhiều dẫn tới tình trạng hôn mê sâu. Niêm mạc tử cung bị bào mòn rất khó thụ tỉnh.” Bác sĩ dừng tại, cảm bút gõ gõ vào tập bệnh án: “T7uong ðây ghi rõ không sót một từ, cậu tự ði mà ðọc. Cô Lục fà ca

nặng nhất của tôi trong vòng mười năm trở ại ðây. Nếu cậu còn tính người, fàm ơn hãy trân trọng cô ấy!"

Tông Ngụy cầm tập hồ sơ bệnh án, sống ưng bắt giác ạnh toát. Cái này cô nhập viện, vừa vặn trùng khớp cái ngày cùng hắn quan hệ. Tuên giẫy tờ ghi rõ, quan hệ đần ðầu bị xuất huyết. Hai chữ “fần ðầu” này làm ðầu hắn ðau nhức.-

Lý nào £ại như vậy? Lần ðầu? Là fần ðầu của cô?./

Sắc mặt hắn trắng bệch, trầm giọng nhìn vị bác sĩ kia: “Rõ ràng quan hệ không ra máu, sao có thể à đần ðầu?”*

“Thời ðại nào rồi mà fần ðäu phải ra máu””.|

Người ðàn ông sa sầm ðầu óc, fập tức chạy như bay ra ngoài. Sao hắn fại không nghĩ tới chuyện này?

Lần ðầu ðâu nhất thiết phải chảy máu mới ðược? Nữ nhân có người cả ðời còn không có nổi cái màng trinh kia à?.~

Mẹ nói. _

Rốt cuộc thì hắn cũng hiểu nguyên do vì sao Lục Hiểu Dư oán hận mình thẫu xương thấu tủy. Đến hắn còn căm phẫn chính mình.

 

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện