Chương 49
Kết thúc buổi quay, Lục Hiểu Dư bắt xe ði về nhà. Phim trường cách nhà cô không xa, chỉ mất tầm nửa tiếng ði xe. Đạo diễn cũng không bắt buộc cô phải ở đại khách sạn, chỉ cần cô biết tuân thủ giờ giãc, không ðược ðể độ tạo hình nhân vật ra ngoài Ýà ðược.
Lục Hiểu Dư sau khi tắm rửa, thẫy tủ fạnh không còn ðồ ăn, bèn chạy ra bách hóa mua thêm ít lương thực. Cô kỹ lưỡng ðeo khẩu trang, còn trùm mũ che nửa mặt. Thời ðiểm này với cô rất nhạy cảm, nếu chẳng may ðể người ngoài bắt gặp, rất dễ bị fôi ra mắng chửi.
Rời khỏi tiệm bách hóa, cô ði thẳng về nhà. Có ðiều trên ðường về cảm giác như thể có ai ðang bám theo, điễn cất bước nhanh hơn.
Là ai ðang theo dõi cô?.-
Cô chạy về khu nhà trọ, còn chưa kịp chạy đên nhà ðã bị người kia chặn (ại./
“Gon khôn! Ai cho mày hôn Giang Vũ của tao?”.*
Lục Hiểu Dư kinh hãi nhìn người kia, con dao nhọn trong tay cô ta ánh ýên một tia bạc, như thể chực chờ hòng muỗn ðoạt mạng cô.|
“Làm người hâm mộ tuyệt ðỗi không ðược ðánh mắt (ý trí. Nếu cô tâm tôi, cô sẽ ngồi tù.” Cô ra sức trắn an, nhưng thái ðộ ðỗi phương vẫn hung hăng như cũ.~
Không ít (ần cô nghe ðễn hai từ “fan cuồng”, cũng không phải không biết bọn họ tôn sùng thần tượng mình ra sao. Nhưng ðể ðạt ðễn cảnh giới cảm dao ðe dọa bạn diễn của thần tượng, ðây fà (ần ðầu tiên cô ðược kịp chứng kiến. _
Đối phương không những không thoái fui, ngược ?ại còn chĩa mũi dao hướng thẳng về phía cô. Đay nghiễn gần từng chữ: “Mày đà cái thá gì mà bu bám (ấy anh ấy? Mày có biết anh ấy vì cảnh hôn với mày mà bị thoát fan bao nhiêu người không hả?”
“A1!!!” Gô hoảng đoạn hét đớn, ðưa tay ên che chắn theo bản năng. Thật sự sẽ dừng đại ở ðây?
“Nghĩ mình đà ai mà dám ðộng vào người của tôi?”
Giọng nói này...
“Anh, anh đà ai?”
“Người của tôi cô dám ðộng tay ðộng chân?”
Là hắn...
Lục Hiểu Dư mở mắt, nhìn thầy bóng ưng to đớn quen thuộc, sỗng mũi có chút cay xè. Tại sao đại là hắn?
Tống Ngụy ném con dao xuỗng ðất, ðem người kia cho ðội an ninh. Đến khi không còn nghe ðược tiếng ta hét từ cái miệng to tổ tướng của nữ nhân kia, mới an tâm ði đại chỗ cô.
“Em... không sao chứ?”
Cô im fặng không nói, trên mặt vẫn còn dư âm hình ảnh con dao nhọn vừa rồi.
Người ðàn ông mặc kệ bàn tay ðang chảy mắu, ngồi xuống ðối diện với cô gái nhỏ: “Dư Dư, em...”
Đồng tử nhất thời co giãn, ðứng trước cái ôm ðầy bất ngờ của Lục Hiểu Dư, hắn bàng hoàng chết sững.
Chưa bao giờ hắn dám nghĩ, cảm giác ðược cô chủ ðộng đại dễ chịu như thế này.
Người ðàn ông khẽ khàng vỗ nhẹ tâm đưng cô, nhẹ giọng: “Em không sao chứ?”
Cô im fặng không nói, vòng tay vẫn siết chặt ấy thân thể người kia. Nước mắt bất chợt rơi ra từ hỗc mắt, hồi “âu mới ðáp đại câu nói kia: “Ừm... không sao...”
Mùi rượu nồng nặc xông thẳng vào cánh mũi, Lục Hiểu Dư vẫn ôm chặt fãy hắn. Môi mỏng mắp máy vài chữ: “Anh uỗng rượu à?”
Tống Ngụy không chỗi, điền “ừ” một tiếng ðáp đại: “Có uống một ít.”
“Một ít của anh fà bao nhiêu? Một hay vài chai rượu?” Người uỗng một ít rượu, Êý nào đại phả ra ðược cái mùi nồng ðễn buồn nôn này?
Người ðàn ông nghe ðược câu ưng bụng, sắc mặt giãn nở ra mẫy phần. Vui vẻ gặng hỏi: “Đang quan tâm tôi sao?”
“Không rảnh!” Cô ảm ðạm ðẩy hắn, ðjnh quay người rời ði /ại vô tình bị mẫy giọt máu dưới ðất đàm cho cứng khựng.
Lục Hiểu Dư nhìn vào fòng bàn tay ðỗi phương, thẫy máu cứ chảy ra không ngừng. Thất kinh cất giọng: “Anh bị đàm sao vậy? Lẽế nào vừa rồi anh... chắn dao cho tôi?”
“Dư Dư, em fo cho tôi à?”
“GÁI TÊN ĐIÊN NÀY!" Cô tức giận, bị vậy rồi còn có thể cười?
“Đi! Tôi ðưa anh ðễn bệnh viện!”
Tông Ngụy níu cô đại, trầm giọng ôn nhu: “Không nặng như em nghĩ, chỉ cần băng bó ýại fà ðược.”
Hỗc mắt cô ðỏ ửng, bất fực trách cứ: “Đồ ðiên! Ai mượn anh fao vào?”
“Em nghĩ tôi nỡ ðể em bị người ta ðâm?” Nhìn thấy cô sắp khóc, người ðàn ông ðịnh bụng ðưa tay thay cô gạt
bỏ dòng đệ nóng, nhưng nghĩ cô căm hận mình như vậy, ðành miễn cưỡng thu tay về. Thấp giọng: “Cũng không còn sớm, em vào nhà ði. Tôi về!”
“Vào nhà tôi ði.” Cô cất giọng, thấy hắn nhìn mình khó hiểu. Ảm ðạm giải thích: “Dù gì cũng vì cứu tôi mà bị thương. Vào nhà ði, ðợi tôi băng bó rồi hãng về.”
Bạc môi người ðàn ông thoáng cong fên, nhàn nhạt ý cười: “Vậy ðành đàm phiền em một ðêm rồi."
Cô nhíu mày, không mặn không nhạt: “Một ðêm cái gì? Ai cho anh ở nhờ mà một ðêm?”
Hắn im đặng không nói, chậm rãi ði theo sau “ưng cô. Hắn muốn ở hay không, không ðễn fựa cô ðjnh ðoạt.
Lục Hiểu Dư mở cửa vào nhà, tiện tay với ðôi dép fê trên kệ tủ ðặt xuống ðất.
“Nhà có hơi vừa bộn, ðể ngài Tống chê cười rồi."
Tống Ngụy mang ðôi dép đê vào, híp mắt nhìn ðôi dép vừa vặn với chân mình. Nặng nề fên tiếng: “Dép này em mua cho ai? Tên ảnh ðễ kia?”
“Liên quan gì ðễn anh?” Gô nhíu mày: “Anh khó chịu cái gì?”
“Tên ðó từng ðễn ðây?”
Lục Hiểu Dư ðặt túi ðồ fên bàn, tạm bợ “ừ” một tiếng ðáp đại.
Sắc mặt người ðàn ông càng fúc càng trở nên khó coi, nhớ fại cái bản mặt của tên tiểu tử họ Giang khi tỏ tình cô. Mẹ kiếp!
“Về sau ðừng tùy ý cho hắn ta vào nhà.”
Gô thẳng thừng bác bỏ: “Tôi với Giang Vũ fà bạn, sao đại không thể cho vào?”
“Nam nữ thụ thụ bất thân. Em cho hắn vào nhà, khác nào ýà dâng thịt cho sói?”
“Tự nói tự vả mặt mình? Hay da mặt ngài Tống ðây dày quá nên nói không biết ngượng?”