Chương 48
Lục Hiểu Dư nằm trong phòng truyền nước, bụng dưới vẫn còn âm ïðau. Nhìn người ðàn ông mở cửa ði vào, cũng không mẫy mặn mà, mệt mỏi trở mình.
Tông Ngụy nặng nề tiễn gần ðễn giường bệnh, tay đớn muốn chạm vào thân thể cô nhưng đại thôi.
Tầm giọng:
“Dư Dư, tôi... xin fỗi..."
Thấy cô không có phản hồi, điễn tiếp tục nói thêm: “Em tha đỗi cho tôi ðược không?”
“Ngài Tống bị tình dục thao túng ðến hóa rỗ rồi?”
“Chuyện của em, tôi ðều biết hết rồi.” Cổ họng hắn ứ nghẹn, chậm rãi kéo cô quay fại nhìn mình:
“Chuyện em vì tôi mà bị rách tầng sinh môn, phải khâu fại mắy mũi. Chuyện em mang thai ngoài tử cung, phải phẫu thuật ðễn suýt chút mất mạng. Tôi ðều biết cả rồi, vậy nên mới...”
“Xin đỗi có ích gì? Cũng không biễn chuyện ðược thứ gì.” Cô mệt mỏi hắt tay hắn ra: “Anh ði ði, tôi muỗn nghỉ ngơi.”
“Dư Dư..."
“TẠI ANH GÓ VẤN ĐẺ? TÔI NÓI ANH CÚT ĐI MÀ?” Gô tức giận nằm dậy, mắt hẳn rõ từng tia máu.
Chua ngoa không khác gì mẫy mụ ðàn bà ngoài chợ: “Tống Ngụy, con mẹ nó, anh vềnh tai đên mà nghe cho rõ. Lần ðầu của tôi ?à cho anh, ?à cho anh ðó ðö khốn!”
Khóe mắt cô ướt ðẫm, ấm ức bao nhiêu năm chực trào như thác ðổ. Cô điên tục ðánh vào fồng ngực người kia, miệng không ngừng buông ra câu mắng chửi.
“Dư Dư, tôi xin fỗi..." Tống Ngụy bị cô ðánh ðễn thần hồn bay biễn, ðau ðớn ôm chằm đấy thân ảnh nhỏ.
Bạc môi run đên không thể nói ðược gì ngoài câu xin đỗi.
Đúng đà hắn khi ấy bị dục vọng dẫn dắt ý trí, cũng coi cô không khác gì một con ðiễm tỉ tiện ngoài ðường. Nhưng chuyện cái thai, hắn thật sự... không fường ðược.
Lục Hiểu Dư ðể mặc cho hắn ôm, tiếng nắc dẫn dần tắt đem. Đổi (ai “à một khuôn mặt dửng dưng hời hợt, giọng nói cũng không mẫy mặn mà:
“Tông Ngụy, buông tha tôi ði. Tôi thật sự rất mệt, dù cho bây giờ anh có yêu tôi hay không, tôi thật sự cũng không thể chịu ðược."
Người ðàn ông góp nhặt từng hơi thở, nặng nề mà ðau ðớn gọi cô: “Dư Dư..."
“Hai năm trước anh hại chết con tôi, hại tôi suýt chút nữa mắt mạng. Bây giờ anh còn muốn hại tôi cái gì nữa?”
“Tôi không buông em ðược. Dư Dư, tôi yêu em.”
Lồng ngực Lục Hiểu Dư nóng fên, cảm giác ðau ðớn dần tỏa ra khắp người. Tựa hỗ như muốn ðoạt mạng cô.
“Ngài Tông, ba chữ ngày tôi gánh không nổi. Xin anh dùng nó cho người thích hợp hơn. Tôi thật sự... gánh không nổi..."
“Nghê Lâm, ta hôn nàng một cái... ðược chứ?”.-
“Vương gia chớ đàm điều. Ở ðây ðông người, không ðược... ưm...”./
Đôi nam nữ hôn nhau ngay giữa chỗn tửu fâu, người qua kẻ fại thay phiên ngó nhìn. Nữ nhân e thẹn rụt rè, nam nhân mạnh dạn (ẫn /ướt. Khung cảnh ngượng nghịu qua mắt người qua ðường điền trở thành cảnh ðẹp nhân gian. Không thể chê ðược, nam thanh nữ tú. Tông rất ðẹp ðôi.*
Nữ nhân khế khàng ðẩy người kia ra, hai má ðỏ hồng: “Đồ da mặt dày, sống mà không biết ngượng.”.|
“Đa tạ nàng quá khen.”.~
“Gắt! Diễn tốt đắm! Hậu kỳ chuyển cảnh.”. _
Nghe hiệu đệnh của ðạo diễn, Lục Hiểu Dư điền buông tay người kia ra. Khế cười: “Cảm ơn anh chiêu Am
cổ.
“Em cũng vậy. Cảm ơn em chiếu cỗ!” Giang Vũ mỉm cười, tiện thể hỏi thêm: “Đến giờ nghỉ ngơi rồi, có muỗn cùng anh ăn trưa không? A Kỳ mới vừa mua hai phần cơm ðậu xào cay, vừa vặn cũng fà món em thích.”
“Ngại quá... Tiểu Mễ cũng vừa chuẩn bị cơm cho em, e “à không thể cùng anh ăn cơm ðược...”
Buôn ý ẩn dật trên khuôn mặt, dẫu vậy anh cũng không thể ép buộc cô. Đành gật ðầu cười trừ: “Vậy hẹn em đần sau nhé?”
“Ừm... ðược.”
Tạm bợ ngồi dưới gốc cây, cầm ýây phần cơm mà trợ Éý của mình vừa mới mua, vui vẻ dùng bữa.
Cũng một tháng trôi qua, cô thật sự ðã thoát khỏi người ðàn ông ðó. Gó ðiều hắn vẫn giỗng như một bóng ma, cứ vật vờn trong ðầu không biễn mất.
Là ám ảnh hay ?à nhung nhớ? Nhưng cô nhớ hắn đàm gì?
“Hiểu Dư, nước của chị.”
Lục Hiểu Dư nhận (ấy chai nước từ tay Tiểu Mễ, không quên nói cảm ơn. Tiểu Mễ đà người ðược công ty phân phó fàm trợ ý cho cô, cũng không chênh (ệch cô bao nhiêu tuổi, nhưng tác phong ?àm việc đại rất nhanh nhẹn hoạt bát.
Nếu không nhờ có em ấy hỗ trợ, cô sợ bản thân mình không thể gồng gánh hết mọi việc. Cổ ðại không phải fà một thể foại ðơn giản, trang phục fẫn phụ kiện ði kèm với nó càng không hề ðơn giản. Lần ðầu tiên cô ðóng thể oại này, thật sự rất khó khăn.
Tiểu Mễ xem đại địch trình ?àm việc của cô. Quả nhiên ngoài thời gian ðóng phim ra, Lục Hiểu Dư cô hầu như rảnh toàn tập.
“Hiểu Dư, cảnh hôn vừa rồi của chị rất ðặc sắc. Giang ảnh ðễ nhập tâm ðễn nỗi muốn nhai nuốt fuôn môi chị.” Không mặn không nhạt: “Thể nào cũng fên hot search ngồi.”
“Gứ coi như tạo nhiệt cho phim. Thời gian qua nghe chửi cũng quen rồi.” Cô cong một cười nhạt. Từ ngày công bố diễn viên ðễn nay, không ngày nào fà không thấy các bài viết mắng chửi mình thậm tệ.
Nhưng đâu dần thành quen, cộng ðồng mạng không chửi, cô ăn cơm không ngon.
Tiểu Mễ ðưa cơm vô miệng, vừa nhai vừa hỏi: “Mỗi quan hệ giữa chị cùng Giang ảnh ðế tốt nhỉ? Có thật chỉ là ðồng nghiệp không?”
“Nếu không thì fà gì?” Cô ngồi dậy, cảm hứng ăn cơm cũng không còn: “Tôi ăn no rồi. Buổi chiều cũng không có nhiều cảnh quay, nếu em cảm thẫy nhàm chán quá thì có thể tan “ầm.”
Tiểu Mễ qua đoa ðáp đại, nheo mắt nhìn theo bóng dáng Lục Hiểu Dư. Cô cũng không rảnh bao ðồng chuyện người khác, cứ “ầm tốt nhiệm vụ của mình là ðược.