29.
Vết thương của Nam Xứng không nặng, mấy ngày sau đã được xuất viện.
Sau khi Nam Xứng ra viện thì cũng chưa gặp lại Nam Chủ, tới bệnh viện thăm hắn hầu như đều bị quản lý hoặc trợ lý của Nam Chủ dùng đủ mọi cách ngăn cản ở bên ngoài. Ngay cả gọi điện thoại cho Nam Chủ cũng không có ai bắt máy.
Không có cách nào khác, Nam Xứng đành phải chờ Nam Chủ xuất viện rồi liên lạc lại.
Hơn nữa, kế hoạch công tác gần đây của Nam Xứng rất nhiều, chờ đến khi y gặp được Nam Chủ đã là chuyện rất lâu sau đó rồi.
Nam Chủ nằm viện nghỉ ngơi rất lâu, Nam Xứng chờ đến tận khi Nam Chủ quay lại đoàn phim [Bạn gái của tôi không phải là người] thì mới nhìn thấy hắn. Nhưng dù gặp được cũng không có cơ hội nói chuyện. Sau khi Nam Chủ trở về lập tức bị cả đám người trước sau quây lại, Nam Xứng chỉ có thể đứng từ xa xa nhìn sang.
Nhưng kể cả nhìn từ khoảng cách xa như vậy, Nam Xứng cũng nhận ra Nam Chủ có chuyện không ổn.
Đầu tiên, bề ngoài của hắn thay đổi rất nhiều, Nam Chủ gầy đi không ít, còn đeo thêm cả kính.
Nam Xứng nghe thấy có nữ diễn viên õng ẹo hỏi Nam Chủ “Sao anh lại thay đổi nhiều vậy?”
Nam Chủ nhìn người phụ nữ kia, tà tà cười một cái, ám muội hỏi “Em thích không?”
Dáng vẻ đó của hắn thật sự quá không đứng đắn, nhưng lại rất mê người. Nam Xứng chỉ liếc mắt nhìn rồi quay đầu đi nhíu mày rất lâu.
Nhưng điều khiến y càng để ý hơn chính là, Nam Chủ từ đầu đến cuối đều không nhìn y lấy một lần.
30.
Lúc đầu, Nam Xứng cũng chỉ xem là mình cả nghĩ quá rồi, nhưng dần dần y cũng có thể xác định là Nam Chủ đang tránh y.
Nam Chủ hiện giờ không ngừng trốn tránh y, hơn nữa còn khôi phục trạng thái trước kia, khắp nơi thả thính và phát tán hormone giống đực.
Hôm đó, cuối cùng Nam Xứng cũng tìm được cơ hội, chặn người lại trong phòng nghỉ.
Nam Xứng nhanh tay khoá cửa lại, hỏi hắn “Cậu rốt cuộc là thế nào?”
Phòng nghỉ lúc này chỉ có hai người Nam Chủ và Nam Xứng, vẻ mặt của Nam Chủ trong nháy mắt có chút không được tự nhiên, cũng không nhìn Nam Xứng, xa xa đứng bên cạnh cái bàn, hỏi ngược lại “Thế nào là thế nào?”
Nam Xứng hỏi “Sao mấy ngày nay cậu lại tránh mặt tôi?”
Nam Chủ không thèm để ý, đáp “Anh cứ khăng khăng một mực tương tư tôi như vậy, tôi cũng đâu có cách nào đâu.”
Nam Xứng cau mày, hỏi tiếp “Cậu rốt cuộc xảy ra chuyện gì rồi? Cậu với XXX có chuyện gì?”
Nam Chủ đột nhiên cười, đẩy kính mắt lên, nói “Nam Xứng, lẽ nào anh đang ghen hả?”
Nam Xứng nhìn phản ứng của hắn, sửng sốt một lúc.
Nam Chủ đi tới gần nắm lấy cằm của y, vẻ mặt bất cần cúi đầu hôn y một cái, rồi nhỏ giọng nói “Anh có tư cách gì mà ghen cơ chứ? Chúng ta dù sao cũng chỉ là bạn tình thôi mà. Anh quên rồi?”
Nam Xứng kinh ngạc trợn tròn hai mắt, á khẩu không trả lời được. Y chăm chú nhìn Nam Chủ, giống như trước giờ chưa từng quen biết người này.
31.
Ngày đó, Nam Chủ nói xong câu kia thì lập tức đi mất. Nam Xứng một mình đứng ở trong phòng nghỉ thật lâu cũng chưa hoàn hồn lại.
Chờ đến khi Nam Xứng thất hồn lạc phách trở lại trường quay, y lại nghe thấy mấy người nhân viên trẻ đang vây quanh Nam Chủ nói chuyện. Nam Chủ vui vẻ trò chuyện, hoàn toàn không có một điểm bất thường nào cả, so với sắc mặt tái nhợt của Nam Xứng lúc này, hoàn toàn chênh lệch một cách rõ ràng.
Sau đó, Nam Xứng mơ hồ nghe được một cô gái đang hỏi Nam Chủ “Anh đóng xong bộ phim này, thật sự sẽ rời khỏi giới giải trí sao?”
Nam Xứng kinh ngạc nhìn sang, nhìn thấy Nam Chủ cười, nói với cô gái kia “Thế nào, em luyến tiếc anh?”
Mấy người còn hi hi ha ha nói gì nữa, nhưng Nam Xứng còn đang tiêu hoá tin tức Nam Chủ muốn rời khỏi giới giải trí.
Khác với y, Nam Xứng biết Nam Chủ thật sự rất thích đóng phim. Hắn đã từng nói với y rất nhiều lần, đời này nhất định phải lấy được một giải thưởng, trở thành ảnh đế, bằng không chết rồi cũng sẽ không cam lòng. Người như vậy, thế nào nói nghỉ hưu là lập tức nghỉ hưu ngay được? Lúc này, trợ lý của Nam Chủ đi qua, đưa cho Nam Chủ một chén nước. Nam Chủ nói tiếng cảm ơn rồi đưa tay ra nhận lấy.
Nhưng hắn lại lỡ tay không chạm được tới cái chén, chén nước rơi xuống đất vỡ thành mấy mảnh.
Nam Chủ nhìn mấy mảnh chén vỡ rơi trên mặt đất, ngẩn người thật lâu, mãi đến tận khi mọi người xung quanh hỏi thăm mới phục hồi tinh thần lại. Hắn cười cười, hùa theo bọn họ, tuỳ ý nói “Ôi, lớn tuổi rồi, ngay cả cái chén cũng cầm không vững được.”
Vết thương của Nam Xứng không nặng, mấy ngày sau đã được xuất viện.
Sau khi Nam Xứng ra viện thì cũng chưa gặp lại Nam Chủ, tới bệnh viện thăm hắn hầu như đều bị quản lý hoặc trợ lý của Nam Chủ dùng đủ mọi cách ngăn cản ở bên ngoài. Ngay cả gọi điện thoại cho Nam Chủ cũng không có ai bắt máy.
Không có cách nào khác, Nam Xứng đành phải chờ Nam Chủ xuất viện rồi liên lạc lại.
Hơn nữa, kế hoạch công tác gần đây của Nam Xứng rất nhiều, chờ đến khi y gặp được Nam Chủ đã là chuyện rất lâu sau đó rồi.
Nam Chủ nằm viện nghỉ ngơi rất lâu, Nam Xứng chờ đến tận khi Nam Chủ quay lại đoàn phim [Bạn gái của tôi không phải là người] thì mới nhìn thấy hắn. Nhưng dù gặp được cũng không có cơ hội nói chuyện. Sau khi Nam Chủ trở về lập tức bị cả đám người trước sau quây lại, Nam Xứng chỉ có thể đứng từ xa xa nhìn sang.
Nhưng kể cả nhìn từ khoảng cách xa như vậy, Nam Xứng cũng nhận ra Nam Chủ có chuyện không ổn.
Đầu tiên, bề ngoài của hắn thay đổi rất nhiều, Nam Chủ gầy đi không ít, còn đeo thêm cả kính.
Nam Xứng nghe thấy có nữ diễn viên õng ẹo hỏi Nam Chủ “Sao anh lại thay đổi nhiều vậy?”
Nam Chủ nhìn người phụ nữ kia, tà tà cười một cái, ám muội hỏi “Em thích không?”
Dáng vẻ đó của hắn thật sự quá không đứng đắn, nhưng lại rất mê người. Nam Xứng chỉ liếc mắt nhìn rồi quay đầu đi nhíu mày rất lâu.
Nhưng điều khiến y càng để ý hơn chính là, Nam Chủ từ đầu đến cuối đều không nhìn y lấy một lần.
30.
Lúc đầu, Nam Xứng cũng chỉ xem là mình cả nghĩ quá rồi, nhưng dần dần y cũng có thể xác định là Nam Chủ đang tránh y.
Nam Chủ hiện giờ không ngừng trốn tránh y, hơn nữa còn khôi phục trạng thái trước kia, khắp nơi thả thính và phát tán hormone giống đực.
Hôm đó, cuối cùng Nam Xứng cũng tìm được cơ hội, chặn người lại trong phòng nghỉ.
Nam Xứng nhanh tay khoá cửa lại, hỏi hắn “Cậu rốt cuộc là thế nào?”
Phòng nghỉ lúc này chỉ có hai người Nam Chủ và Nam Xứng, vẻ mặt của Nam Chủ trong nháy mắt có chút không được tự nhiên, cũng không nhìn Nam Xứng, xa xa đứng bên cạnh cái bàn, hỏi ngược lại “Thế nào là thế nào?”
Nam Xứng hỏi “Sao mấy ngày nay cậu lại tránh mặt tôi?”
Nam Chủ không thèm để ý, đáp “Anh cứ khăng khăng một mực tương tư tôi như vậy, tôi cũng đâu có cách nào đâu.”
Nam Xứng cau mày, hỏi tiếp “Cậu rốt cuộc xảy ra chuyện gì rồi? Cậu với XXX có chuyện gì?”
Nam Chủ đột nhiên cười, đẩy kính mắt lên, nói “Nam Xứng, lẽ nào anh đang ghen hả?”
Nam Xứng nhìn phản ứng của hắn, sửng sốt một lúc.
Nam Chủ đi tới gần nắm lấy cằm của y, vẻ mặt bất cần cúi đầu hôn y một cái, rồi nhỏ giọng nói “Anh có tư cách gì mà ghen cơ chứ? Chúng ta dù sao cũng chỉ là bạn tình thôi mà. Anh quên rồi?”
Nam Xứng kinh ngạc trợn tròn hai mắt, á khẩu không trả lời được. Y chăm chú nhìn Nam Chủ, giống như trước giờ chưa từng quen biết người này.
31.
Ngày đó, Nam Chủ nói xong câu kia thì lập tức đi mất. Nam Xứng một mình đứng ở trong phòng nghỉ thật lâu cũng chưa hoàn hồn lại.
Chờ đến khi Nam Xứng thất hồn lạc phách trở lại trường quay, y lại nghe thấy mấy người nhân viên trẻ đang vây quanh Nam Chủ nói chuyện. Nam Chủ vui vẻ trò chuyện, hoàn toàn không có một điểm bất thường nào cả, so với sắc mặt tái nhợt của Nam Xứng lúc này, hoàn toàn chênh lệch một cách rõ ràng.
Sau đó, Nam Xứng mơ hồ nghe được một cô gái đang hỏi Nam Chủ “Anh đóng xong bộ phim này, thật sự sẽ rời khỏi giới giải trí sao?”
Nam Xứng kinh ngạc nhìn sang, nhìn thấy Nam Chủ cười, nói với cô gái kia “Thế nào, em luyến tiếc anh?”
Mấy người còn hi hi ha ha nói gì nữa, nhưng Nam Xứng còn đang tiêu hoá tin tức Nam Chủ muốn rời khỏi giới giải trí.
Khác với y, Nam Xứng biết Nam Chủ thật sự rất thích đóng phim. Hắn đã từng nói với y rất nhiều lần, đời này nhất định phải lấy được một giải thưởng, trở thành ảnh đế, bằng không chết rồi cũng sẽ không cam lòng. Người như vậy, thế nào nói nghỉ hưu là lập tức nghỉ hưu ngay được? Lúc này, trợ lý của Nam Chủ đi qua, đưa cho Nam Chủ một chén nước. Nam Chủ nói tiếng cảm ơn rồi đưa tay ra nhận lấy.
Nhưng hắn lại lỡ tay không chạm được tới cái chén, chén nước rơi xuống đất vỡ thành mấy mảnh.
Nam Chủ nhìn mấy mảnh chén vỡ rơi trên mặt đất, ngẩn người thật lâu, mãi đến tận khi mọi người xung quanh hỏi thăm mới phục hồi tinh thần lại. Hắn cười cười, hùa theo bọn họ, tuỳ ý nói “Ôi, lớn tuổi rồi, ngay cả cái chén cũng cầm không vững được.”
Danh sách chương