Edit + Beta: Tiểu Mỹ
Tiêu Hà Hà chạy như điên trên đường: "Trả điện thoại cho tôi, trả điện thoại cho tôi!"
Tên cướp rất nhanh rẽ vào trong một con hẻm nhỏ.
"Đem tiền giao ra đây!" Một giọng nói vang lên, nháy mắt trong con hẻm xuất hiện bốn tên côn đồ, từ trong góc bước ra, anh ta đang nghịch con dao trong tay, ánh mắt u ám mang theo tia tham lam nhìn về phía Tiêu Hà Hà.
"A..." Tiêu Hà Hà hoảng sợ: "Các người..."
Cô không nghĩ khi mình rẽ vào trong com hẻm này lại gặp được nhiều tên cướp như vậy.
"Cô gái, đem tiền giao ra đây!"
"Không!" Tiêu Hà Hà xoay người muốn chạy trốn, nhưng không cẩn thận lại bị trẹo chân: "A..."
Ngay tại thời điểm cô tưởng là mình đã ngã xuống thì eo lại bị một cái gì đó ôm lấy, hình như là một cánh tay... Cô hốt hoảng quay đầu lại, lập tức ngây ngẩn cả người: "Tổng...tổng giám đốc?"
"Ai vậy?" Tên cướp đó thấy có người đi vào trong hẻm, lập tức đề phòng.
Tần Trọng Hàn môi mỏng hoàn mỹ nhếch lên, đem Tiêu Hà Hà đở dậy, kéo ra phía sau mình.
"Cmn, chàng trai này dáng dấp không tồi." Tên đầu xỏ nhìn lướt qua quần áo tầm thường của Tiêu Hà Hà liền ngớ ra ánh mắt dừng trên khuôn mặt tuấn tú hại nước hại dân của Tần Trọng Hàn.
"Tổng giám đốc, bọn họ cướp điện thoại di động của tôi!" Tiêu Hà Hà như là bắt được phao cứu sinh vậy ở phía sau nắm chặt lấy tây trang thẳng thớm của Tần Trọng Hàn.
Tần Trọng Hàn hai mắt trợn trắng, người phụ nữ này đã là lúc nào rồi còn nghĩ đến điện thoại di động của cô ấy nữa? Tần Trọng Hàn lướt nhìn bốn tên cướp trước mặt một cái: "Ăn cướp sao? Hình như thời gian này còn quá sớm thì phải?"
"Hừm, tiểu tử, mày muốn quản thời gian chúng tao đi ăn cướp sao? Đem toàn bộ những gì có trong người giao ra đây, nhìn cô ta không có nhiều tiền nhưng nhìn bộ dáng của mày thì ngược lại! Tiểu tử, mày tới rất là đúng lúc, nhanh lên một chút đi!" Một lần nữa dùng mũi hừ hai tiếng, tên đầu xỏ cầm con dao trong tay không ngừng run rẩy, mười phần đe dọa nhìn về phía Tần Trọng Hàn.
"Đứng sang một bên!" Tần Trọng Hàn xoay người hướng Tiêu Hà Hà mở miệng trấn an.
"Xong rồi, coi như hết thật rồi, chúng ta chạy mau! Tổng giám đốc, bọn họ có dao!" Tiêu Hà Hà nghĩ nên chạy đi, bốn đối một, quá nguy hiểm.
"Đem điện thoại của cô lấy lại đã!" Tần Trọng Hàn quay người lại đối diện với bốn người kia, nói: "Đem điện thoại lấy ra! Đừng để cho tôi nói lần thứ hai!"
"Tiểu tử, mày muốn chết a!" Hừ lạnh một tiếng, bốn người nhìn nhau một cái, rất nhanh bổ nhào tới.
Tần Trọng Hàn thở dài một tiếng, nhanh chóng tiến lên đánh họ.
Trong chốc lát, tiếng đánh nhau vang lên, Tần Trọng Hàn thân ảnh nhanh nhẹn rất nhanh tiến lên đánh bốn người bọn họ, mười phút sau, lau một chút mồ hôi trên đầu, Tần Trọng Hàn liếc nhìn bốn người đàn ông mặt mũi bầm dập trên mặt đất một cái, nói: "Đem điện thoại lấy ra!"
"Ách" Bốn người họ đã đứng dậy không nổi thì làm sao mà có sức lực lấy điện thoại ra cho anh chứ.
Tần Trọng Hàn nhìn Tiêu Hà Hà: "Điện thoại ở trên người ai?"
Tiêu Hà Hà ngây người, còn đắm chìm trong trận đánh nhau vừa rồi của anh, động tác nhanh như vậy, thậm chí tây trang của anh vẫn thẳng thớm y như cũ, hoàn toàn không nhìn ra vừa rồi trải qua một trận đánh nhau kịch liệt.
Nhìn bộ dạng ngây ngốc của cô, Tần Trọng Hàn dứt khoát chính mình tự đi tìm.
Cho đến khi bị nhét vào trong tay một vật gì đó và eo bị một cánh tay rắn chắc hữu lực ôm lấy thì Tiêu Hà Hà cuối cùng cũng kịp phản ứng, nhưng là người đã bị nhét vào trong xe.
Tần Trọng Hàn khóe miệng giương lên, ánh mắt sắc bén nhìn về phía Tiêu Hà Hà đang ngồi bên cạnh: "Cứu em một mạng, cô gái, em nên lấy cái gì để cám ơn tôi?"
"Ách!" Kinh ngạc sửng sốt, Tiêu Hà Hà thấy ánh mắt của Tần Trọng Hàn có chút kì lạ, nghĩ đến thân thủ của anh cùng mấy tên cướp kia đánh nhau, động tác mạnh mẽ sắc bén, cô phát hiện tổng giám đốc của cô thật sự rất thần bí, thực đáng sợ!
"Cám ơn anh!"
"Tôi bị thương!" Tần Trọng Hàn lập tức xoắn tay áo của mình lên, lộ ra một vết thương do bị dao cắt qua mà tạo thành một đường dài, anh chính là cố ý bị thương, mục đích rất đơn giản là hi vọng làm cho người nào đó cảm thấy áy náy trong lòng!
"A! Thật sự bị thương rồi!" Tiêu Hà Hà cũng không có phát hiện, cô nhìn thấy tây trang của anh vẫn thẳng thớm như cũ không ngờ tới anh lại bị thương như vậy: "Tổng giám đốc, chúng ta lập tức đi bệnh viện đi!"
Đi bệnh viện băng bó một chút sẽ yên tâm hơn!
"Không cần, chút vết thương nhỏ này không đáng kể!" Tần Trọng Hàn không để tâm đến vết thương đem tay áo thả xuống.
"Nhưng mà anh đang bị thương!" Cô không phải người vô tình, người ta vì cứu mình mà bị thương, cô đương nhiên cảm thấy áy náy trong lòng: "Tổng giám đốc, chúng ta đi bệnh viện đi!"
"Tiêu Hà Hà, em còn chưa nói sẽ cảm ơn tôi thế nào!" Tần Trọng Hàn chỉnh lại áo nhìn cô, ánh mắt đảo qua bàn tay và khuôn mặt nhỏ nhắn của cô, có thể là bởi vì hoảng sợ mà da thịt của côt rắng bệch đến không còn chút huyết sắc nào làm cho anh không tự giác nhíu mày.
"Tổng giám đốc!" Tiêu Hà Hà tim đập mạnh, ngữ khí này của anh làm cho cô cảm thấy không được tự nhiên, có chút sợ hãi: "Tổng giám đốc, anh muốn tôi cảm ơn anh thế nào?"
"Làm phụ nữ của tôi thế nào?" Anh nhíu mày.
"Ách!" Tiêu Hà Hà cắn môi dưới, nhớ lại lúc nãy anh ấy đã cứu mình, cô không tức giận, nhưng mà trong mắt lại chứa đầy sự phẫn nộ đối với anh, anh đem cô trở thành cái gì? Vì vậy không thể kềm được thanh âm lạnh lùng, nói: "Tổng giám đốc, không được! Anh đừng nói đùa."
Tần Trọng Hàn nghe cô nói như vậy thì nhíu mày lại: "Tiêu Hà Hà...Không cần vội vàng từ chối, em có thể suy nghĩ lại, lẽ nào tôi cứu em mà em không thể lấy thân báo đáp tôi được sao?"
Ánh mắt của anh khóa chặt lại khuôn mặt nhỏ nhắn của cô, ánh mắt thâm sâu mà nguy hiểm, trên người mùi thuốc lá nhàn nhạt xen lẫn với mùi hương của đàn ông.
Tiêu Hà Hà tim đập mãnh liệt, ngơ ngác nhìn anh, trong nháy mắt mất hết phương hướng.
"Tổng giám đốc, đi bệnh viện đi!" Tầm mắt của cô lại dừng ờ trên cánh tay bị thương của anh, suy cho cùng cũng vì mình mà bị thương, cô nắm chặt di động trong tay: "Xin ngài đi bệnh viện được không?"
"Được!" Đột nhiên anh phun ra một chữ.
Tiêu Hà Hà ngẩng đầu nhìn về phía anh, chỉ thấy anh mày kiếm che lại ánh mắt lấp lánh như các vì sao lóe lên ánh sáng rực rỡ đến chói mắt.
"Em đi theo tôi đi!" Anh mở miệng yêu cầu.
"Vậy nhanh lên một chút đi!" Tiêu Hà Hà biết mình có nhiệm vụ phải đi theo anh, bởi vì anh là vì mình mà bi thương.
Làm phụ nữ của tôi.
"Chàng trai kia dáng vẻ rất đẹp trai, rất được nha." Y tá trong bệnh viện nhìn Tần Trọng Hàn tây trang thẳng thớm đi tới, trong đôi mắt toát ra sự si mê.
"Đúng vậy, anh ta rất được a!" Một y tá khác lập tức kích động kêu lên, vô cùng hưng phấn hai mắt tỏa ra vô số ngôi sao nhỏ vui vẻ nhìn về phía Tần Trọng Hàn.
Tiêu Hà Hà đi báo với bác sĩ giúp anh, không nghĩ đến còn chưa có trở lại, người ta đã được các cô y tá dẫn tới phòng cấp cứu rửa sạch miệng vết thương.
Chẳng lẽ đây là sức hấp dẫn của trai đẹp như anh sao?
Lúc này cổ áo sơ mi của Tần Trọng Hàn hơi nới lỏng, tay áo cũng thoải mái mà gấp lên, lộ ra cánh tay bị thương, một bộ dáng lười biếng, nhưng là lại không mất đi phần nào tuấn mỹ cùng với cao quý.
Tiêu Hà Hà tay cầm lấy số mới vừa lấy cho anh, thở dài một tiếng.
Xuyên qua cửa sổ lo lắng nhìn cảnh tượng bên trong, Tần Trọng Hàn đôi mắt lạnh lẽo đột nhiên lướt qua đây, ánh mắt hai người gặp nhau, Tiêu Hà Hà theo bản năng cúi đầu.
Lúc này điện thoại vang lên, cô vội vàng nhận điện thoại.
"Mama, mẹ làm sao còn chưa về a!"
Vừa nghe đến thanh âm của con trai, khóe môi Tiêu Hà Hà lập tức nở một nụ cười ôn nhu: "Thịnh Thịnh, mẹ gặp được một người bạn, đang ở trong bệnh viện, có lẽ phải muộn một chút mới có thể trở về, con cùng dì Mễ Cách không cần chờ mẹ, hai người ngủ trước đi, ngoan!"
Tần Trọng Hàn xuyên qua lớp kính trong phòng cấp cứu thấy cô đang mỉm cười nghe điện thoại, lúc này khoảng mười giờ, chẳng lẽ là bạn trai gọi tới? Chết tiệt cư nhiên còn chưa có chia tay, dám ân ái ở trước mặt anh?
Ánh mắt của anh lại một lần nữa nguy hiểm híp lại, vẻ mặt có vẽ không vui, không đúng, là vẻ mặt rất không vui!
Chết tiệt người phụ nữ kia cư nhiên dám qua lại với bạn trai, chẳng lẽ chuyện kia vẫn chưa lưu lại ám ảnh trong lòng cô sao? Có thể anh còn cảm thấy có lỗi với cô.
Sau khi băng bó xong, vẻ mặt anh u ám đi ra.
"Xong rồi sao?" Tiêu Hà Hà ánh mắt lo lắng nhìn cánh tay của anh bị quấn từng đường vải thưa, cách băng bó rất hoàn mỹ thì nhẹ nhàng thở ra. "Tôi đi nộp biên lai!"
Khi Tiêu Hà Hà trở lại, Tần Trọng Hàn đang đứng ở ngoài cửa phòng cấp cứu châm một điếu thuốc, lấy tư thế tao nhã nhàn tản cùng ánh mắt nguy hiểm nhìn chằm chằm hướng cô đi tới.
Bênh cạnh là các cô y tá với ánh mắt si mê, mà ngoài cửa phòng cấp cứu ở trên tường viết một cái khẩu hiệu thật to --- cấm hút thuốc.
"Vừa rồi ai gọi điện thoại?" Anh nhả ra một làn khói hỏi.
"Ách!" Không hiểu ngẩng đầu. "Anh nói cái gì?"
"Tôi nói ai gọi điện thoại cho em!" Anh kiên nhẫn lặp lại.
"Không mượn anh xen vào!" Tiêu Hà Hà vừa nghe qua cũng có chút quái lạ, cô nghe điện thoại liên quan gì đến anh?
"Tôi muốn biết là ai?"
Anh trừng mắt nhìn cô, ánh mắt kia rất đáng sợ làm người ta không thể trốn chạy lại không dám nhìn thẳng vào.
Cho dù cô là đang đối diện anh, cách anh chỉ có năm bước, cô vẫn không có cảm giác an toàn. Nếu anh muốn thì lập tức có thể ở trong chớp mắt đem cô ăn tươi nuốt sống! Tất cả khoảng cách hoàn toàn không là vấn đề.
"Cho tôi câu trả lời!"
Anh muốn câu trả lời gì đây?
Cô kinh hoàng tự hỏi.
Trong lòng bị anh gầm một tiếng thì được một trận co rút, người đàn ông này thật là có tật xấu, ngay cả việc riêng của cô cũng muốn quản, không tồi, anh ta cứu mình, nhưng là cái này không có nghĩa là anh có thể quản cuộc sống riêng tư của mình chứ? Anh chẳng qua là ông chủ của cô mà thôi!
Thấy cô không nói lời nào, Tần Trọng Hàn dập tắt tàn thuốc, một phen kéo tay cô, hướng phía phía ngoài đi tới, lại một lần nữa đem cô nhét vào trong xe.
"Tổng giám đốc, tôi có thể tự mình về nhà!" Cô vội vàng kêu lên.
Tần Trọng Hàn cũng ngồi vào trong xe. "Có phải bạn trai gọi điện thoại cho em hay không?"
Tiêu Hà Hà có chút sửng sốt, cắn răng một cái: "Đúng vậy a, là bạn trai tôi gọi! Hỏi tôi tại sao vẫn chưa về nhà!"
Anh đột nhiên im lặng, không nói nữa.
Chết tiệt, người phụ nữ này cô cư nhiên dám ở chung với anh ta?
"Tổng giám đốc, cám ơn anh hôm nay đã cứu tôi, giúp tôi lấy lại điện thoại di động, tôi có thể tự mình ngồi xe trở về!" Tiêu Hà Hà nói.
Tần Trọng Hàn nhìn Tiêu Hà Hà bằng nửa con mắt, hoàn toàn tự nhiên nhưng lại mang theo hơi thở nguy hiểm đáng sợ khiến cô nói không ra lời, cô nuốt xuống một ngụm nước bọt!
Sau đó chiếc xe giống như viên đạn bắn ra biến mất không còn tung tích.
"A..." Nhưng là bên trong chiếc xe màu xanh ngọc truyền đến tiếng thét chói tai của một cô gái, tiếng vang không dứt bên tai.
"Két..." một tiếng, chiếc xe đột nhiên dừng lại ở trong sân của một khu nhà trọ sa hoa.
"Anh...anh..." Tiêu Hà Hà vô cùng vất vả thoát khỏi sự sợ hải trong lòng, vừa ngẩng đầu liền nhìn thấy chính là một nơi xa lạ. "A, đây là nơi nào?"
Bàn tay nhỏ nhắn còn vuốt ngực, vừa rồi ở trên đường, quả thực là xe chạy như gió lốc, quá nhanh!
Lời nói còn chưa nói xong, đã bị anh kéo vào thang máy.
Cho tới lúc cô bị ném lên trên ghế sofa màu trắng trong một căn phòng trọ, vừa kinh ngạc vừa chất vấn anh. "Anh...anh rốt cuộc muốn làm gì?"
Cô bị anh làm cho sợ hãi! Anh bắt cô tới đây làm cái gì?
Còn nữa anh dựa vào cái gì mà bắt cô chứ?
"Làm phụ nữ của tôi!" Anh ném ra một câu.
"..." Đôi mắt của cô phút chốc mở to.
"Đêm nay!" Đôi mắt anh trong nháy mắt đã đưa tới gần cô trong gang tấc, hoàn toàn im hơi lặng tiếng làm cho tim cô đập mãnh liệt.
Cô cúi đầu thở một tiếng, nhưng lại không trốn thoát ánh mắt ma mị của anh. Nhưng là lời nói của anh như vậy khiến cho người khác tức giận, cô cuối cùng nhin không được hét lên: "Anh bị bệnh a!"
Anh nắm lấy cái cằm thon nhọn của cô, ép cô nhìn thẳng vào mắt anh, gằn từng chữ từng chữ nói: "Tôi có bệnh hay không không cần em đánh giá, sợ sao?"
Tiêu Hà Hà mạnh mẽ nhắm mắt lại.
Tiêu Hà Hà chạy như điên trên đường: "Trả điện thoại cho tôi, trả điện thoại cho tôi!"
Tên cướp rất nhanh rẽ vào trong một con hẻm nhỏ.
"Đem tiền giao ra đây!" Một giọng nói vang lên, nháy mắt trong con hẻm xuất hiện bốn tên côn đồ, từ trong góc bước ra, anh ta đang nghịch con dao trong tay, ánh mắt u ám mang theo tia tham lam nhìn về phía Tiêu Hà Hà.
"A..." Tiêu Hà Hà hoảng sợ: "Các người..."
Cô không nghĩ khi mình rẽ vào trong com hẻm này lại gặp được nhiều tên cướp như vậy.
"Cô gái, đem tiền giao ra đây!"
"Không!" Tiêu Hà Hà xoay người muốn chạy trốn, nhưng không cẩn thận lại bị trẹo chân: "A..."
Ngay tại thời điểm cô tưởng là mình đã ngã xuống thì eo lại bị một cái gì đó ôm lấy, hình như là một cánh tay... Cô hốt hoảng quay đầu lại, lập tức ngây ngẩn cả người: "Tổng...tổng giám đốc?"
"Ai vậy?" Tên cướp đó thấy có người đi vào trong hẻm, lập tức đề phòng.
Tần Trọng Hàn môi mỏng hoàn mỹ nhếch lên, đem Tiêu Hà Hà đở dậy, kéo ra phía sau mình.
"Cmn, chàng trai này dáng dấp không tồi." Tên đầu xỏ nhìn lướt qua quần áo tầm thường của Tiêu Hà Hà liền ngớ ra ánh mắt dừng trên khuôn mặt tuấn tú hại nước hại dân của Tần Trọng Hàn.
"Tổng giám đốc, bọn họ cướp điện thoại di động của tôi!" Tiêu Hà Hà như là bắt được phao cứu sinh vậy ở phía sau nắm chặt lấy tây trang thẳng thớm của Tần Trọng Hàn.
Tần Trọng Hàn hai mắt trợn trắng, người phụ nữ này đã là lúc nào rồi còn nghĩ đến điện thoại di động của cô ấy nữa? Tần Trọng Hàn lướt nhìn bốn tên cướp trước mặt một cái: "Ăn cướp sao? Hình như thời gian này còn quá sớm thì phải?"
"Hừm, tiểu tử, mày muốn quản thời gian chúng tao đi ăn cướp sao? Đem toàn bộ những gì có trong người giao ra đây, nhìn cô ta không có nhiều tiền nhưng nhìn bộ dáng của mày thì ngược lại! Tiểu tử, mày tới rất là đúng lúc, nhanh lên một chút đi!" Một lần nữa dùng mũi hừ hai tiếng, tên đầu xỏ cầm con dao trong tay không ngừng run rẩy, mười phần đe dọa nhìn về phía Tần Trọng Hàn.
"Đứng sang một bên!" Tần Trọng Hàn xoay người hướng Tiêu Hà Hà mở miệng trấn an.
"Xong rồi, coi như hết thật rồi, chúng ta chạy mau! Tổng giám đốc, bọn họ có dao!" Tiêu Hà Hà nghĩ nên chạy đi, bốn đối một, quá nguy hiểm.
"Đem điện thoại của cô lấy lại đã!" Tần Trọng Hàn quay người lại đối diện với bốn người kia, nói: "Đem điện thoại lấy ra! Đừng để cho tôi nói lần thứ hai!"
"Tiểu tử, mày muốn chết a!" Hừ lạnh một tiếng, bốn người nhìn nhau một cái, rất nhanh bổ nhào tới.
Tần Trọng Hàn thở dài một tiếng, nhanh chóng tiến lên đánh họ.
Trong chốc lát, tiếng đánh nhau vang lên, Tần Trọng Hàn thân ảnh nhanh nhẹn rất nhanh tiến lên đánh bốn người bọn họ, mười phút sau, lau một chút mồ hôi trên đầu, Tần Trọng Hàn liếc nhìn bốn người đàn ông mặt mũi bầm dập trên mặt đất một cái, nói: "Đem điện thoại lấy ra!"
"Ách" Bốn người họ đã đứng dậy không nổi thì làm sao mà có sức lực lấy điện thoại ra cho anh chứ.
Tần Trọng Hàn nhìn Tiêu Hà Hà: "Điện thoại ở trên người ai?"
Tiêu Hà Hà ngây người, còn đắm chìm trong trận đánh nhau vừa rồi của anh, động tác nhanh như vậy, thậm chí tây trang của anh vẫn thẳng thớm y như cũ, hoàn toàn không nhìn ra vừa rồi trải qua một trận đánh nhau kịch liệt.
Nhìn bộ dạng ngây ngốc của cô, Tần Trọng Hàn dứt khoát chính mình tự đi tìm.
Cho đến khi bị nhét vào trong tay một vật gì đó và eo bị một cánh tay rắn chắc hữu lực ôm lấy thì Tiêu Hà Hà cuối cùng cũng kịp phản ứng, nhưng là người đã bị nhét vào trong xe.
Tần Trọng Hàn khóe miệng giương lên, ánh mắt sắc bén nhìn về phía Tiêu Hà Hà đang ngồi bên cạnh: "Cứu em một mạng, cô gái, em nên lấy cái gì để cám ơn tôi?"
"Ách!" Kinh ngạc sửng sốt, Tiêu Hà Hà thấy ánh mắt của Tần Trọng Hàn có chút kì lạ, nghĩ đến thân thủ của anh cùng mấy tên cướp kia đánh nhau, động tác mạnh mẽ sắc bén, cô phát hiện tổng giám đốc của cô thật sự rất thần bí, thực đáng sợ!
"Cám ơn anh!"
"Tôi bị thương!" Tần Trọng Hàn lập tức xoắn tay áo của mình lên, lộ ra một vết thương do bị dao cắt qua mà tạo thành một đường dài, anh chính là cố ý bị thương, mục đích rất đơn giản là hi vọng làm cho người nào đó cảm thấy áy náy trong lòng!
"A! Thật sự bị thương rồi!" Tiêu Hà Hà cũng không có phát hiện, cô nhìn thấy tây trang của anh vẫn thẳng thớm như cũ không ngờ tới anh lại bị thương như vậy: "Tổng giám đốc, chúng ta lập tức đi bệnh viện đi!"
Đi bệnh viện băng bó một chút sẽ yên tâm hơn!
"Không cần, chút vết thương nhỏ này không đáng kể!" Tần Trọng Hàn không để tâm đến vết thương đem tay áo thả xuống.
"Nhưng mà anh đang bị thương!" Cô không phải người vô tình, người ta vì cứu mình mà bị thương, cô đương nhiên cảm thấy áy náy trong lòng: "Tổng giám đốc, chúng ta đi bệnh viện đi!"
"Tiêu Hà Hà, em còn chưa nói sẽ cảm ơn tôi thế nào!" Tần Trọng Hàn chỉnh lại áo nhìn cô, ánh mắt đảo qua bàn tay và khuôn mặt nhỏ nhắn của cô, có thể là bởi vì hoảng sợ mà da thịt của côt rắng bệch đến không còn chút huyết sắc nào làm cho anh không tự giác nhíu mày.
"Tổng giám đốc!" Tiêu Hà Hà tim đập mạnh, ngữ khí này của anh làm cho cô cảm thấy không được tự nhiên, có chút sợ hãi: "Tổng giám đốc, anh muốn tôi cảm ơn anh thế nào?"
"Làm phụ nữ của tôi thế nào?" Anh nhíu mày.
"Ách!" Tiêu Hà Hà cắn môi dưới, nhớ lại lúc nãy anh ấy đã cứu mình, cô không tức giận, nhưng mà trong mắt lại chứa đầy sự phẫn nộ đối với anh, anh đem cô trở thành cái gì? Vì vậy không thể kềm được thanh âm lạnh lùng, nói: "Tổng giám đốc, không được! Anh đừng nói đùa."
Tần Trọng Hàn nghe cô nói như vậy thì nhíu mày lại: "Tiêu Hà Hà...Không cần vội vàng từ chối, em có thể suy nghĩ lại, lẽ nào tôi cứu em mà em không thể lấy thân báo đáp tôi được sao?"
Ánh mắt của anh khóa chặt lại khuôn mặt nhỏ nhắn của cô, ánh mắt thâm sâu mà nguy hiểm, trên người mùi thuốc lá nhàn nhạt xen lẫn với mùi hương của đàn ông.
Tiêu Hà Hà tim đập mãnh liệt, ngơ ngác nhìn anh, trong nháy mắt mất hết phương hướng.
"Tổng giám đốc, đi bệnh viện đi!" Tầm mắt của cô lại dừng ờ trên cánh tay bị thương của anh, suy cho cùng cũng vì mình mà bị thương, cô nắm chặt di động trong tay: "Xin ngài đi bệnh viện được không?"
"Được!" Đột nhiên anh phun ra một chữ.
Tiêu Hà Hà ngẩng đầu nhìn về phía anh, chỉ thấy anh mày kiếm che lại ánh mắt lấp lánh như các vì sao lóe lên ánh sáng rực rỡ đến chói mắt.
"Em đi theo tôi đi!" Anh mở miệng yêu cầu.
"Vậy nhanh lên một chút đi!" Tiêu Hà Hà biết mình có nhiệm vụ phải đi theo anh, bởi vì anh là vì mình mà bi thương.
Làm phụ nữ của tôi.
"Chàng trai kia dáng vẻ rất đẹp trai, rất được nha." Y tá trong bệnh viện nhìn Tần Trọng Hàn tây trang thẳng thớm đi tới, trong đôi mắt toát ra sự si mê.
"Đúng vậy, anh ta rất được a!" Một y tá khác lập tức kích động kêu lên, vô cùng hưng phấn hai mắt tỏa ra vô số ngôi sao nhỏ vui vẻ nhìn về phía Tần Trọng Hàn.
Tiêu Hà Hà đi báo với bác sĩ giúp anh, không nghĩ đến còn chưa có trở lại, người ta đã được các cô y tá dẫn tới phòng cấp cứu rửa sạch miệng vết thương.
Chẳng lẽ đây là sức hấp dẫn của trai đẹp như anh sao?
Lúc này cổ áo sơ mi của Tần Trọng Hàn hơi nới lỏng, tay áo cũng thoải mái mà gấp lên, lộ ra cánh tay bị thương, một bộ dáng lười biếng, nhưng là lại không mất đi phần nào tuấn mỹ cùng với cao quý.
Tiêu Hà Hà tay cầm lấy số mới vừa lấy cho anh, thở dài một tiếng.
Xuyên qua cửa sổ lo lắng nhìn cảnh tượng bên trong, Tần Trọng Hàn đôi mắt lạnh lẽo đột nhiên lướt qua đây, ánh mắt hai người gặp nhau, Tiêu Hà Hà theo bản năng cúi đầu.
Lúc này điện thoại vang lên, cô vội vàng nhận điện thoại.
"Mama, mẹ làm sao còn chưa về a!"
Vừa nghe đến thanh âm của con trai, khóe môi Tiêu Hà Hà lập tức nở một nụ cười ôn nhu: "Thịnh Thịnh, mẹ gặp được một người bạn, đang ở trong bệnh viện, có lẽ phải muộn một chút mới có thể trở về, con cùng dì Mễ Cách không cần chờ mẹ, hai người ngủ trước đi, ngoan!"
Tần Trọng Hàn xuyên qua lớp kính trong phòng cấp cứu thấy cô đang mỉm cười nghe điện thoại, lúc này khoảng mười giờ, chẳng lẽ là bạn trai gọi tới? Chết tiệt cư nhiên còn chưa có chia tay, dám ân ái ở trước mặt anh?
Ánh mắt của anh lại một lần nữa nguy hiểm híp lại, vẻ mặt có vẽ không vui, không đúng, là vẻ mặt rất không vui!
Chết tiệt người phụ nữ kia cư nhiên dám qua lại với bạn trai, chẳng lẽ chuyện kia vẫn chưa lưu lại ám ảnh trong lòng cô sao? Có thể anh còn cảm thấy có lỗi với cô.
Sau khi băng bó xong, vẻ mặt anh u ám đi ra.
"Xong rồi sao?" Tiêu Hà Hà ánh mắt lo lắng nhìn cánh tay của anh bị quấn từng đường vải thưa, cách băng bó rất hoàn mỹ thì nhẹ nhàng thở ra. "Tôi đi nộp biên lai!"
Khi Tiêu Hà Hà trở lại, Tần Trọng Hàn đang đứng ở ngoài cửa phòng cấp cứu châm một điếu thuốc, lấy tư thế tao nhã nhàn tản cùng ánh mắt nguy hiểm nhìn chằm chằm hướng cô đi tới.
Bênh cạnh là các cô y tá với ánh mắt si mê, mà ngoài cửa phòng cấp cứu ở trên tường viết một cái khẩu hiệu thật to --- cấm hút thuốc.
"Vừa rồi ai gọi điện thoại?" Anh nhả ra một làn khói hỏi.
"Ách!" Không hiểu ngẩng đầu. "Anh nói cái gì?"
"Tôi nói ai gọi điện thoại cho em!" Anh kiên nhẫn lặp lại.
"Không mượn anh xen vào!" Tiêu Hà Hà vừa nghe qua cũng có chút quái lạ, cô nghe điện thoại liên quan gì đến anh?
"Tôi muốn biết là ai?"
Anh trừng mắt nhìn cô, ánh mắt kia rất đáng sợ làm người ta không thể trốn chạy lại không dám nhìn thẳng vào.
Cho dù cô là đang đối diện anh, cách anh chỉ có năm bước, cô vẫn không có cảm giác an toàn. Nếu anh muốn thì lập tức có thể ở trong chớp mắt đem cô ăn tươi nuốt sống! Tất cả khoảng cách hoàn toàn không là vấn đề.
"Cho tôi câu trả lời!"
Anh muốn câu trả lời gì đây?
Cô kinh hoàng tự hỏi.
Trong lòng bị anh gầm một tiếng thì được một trận co rút, người đàn ông này thật là có tật xấu, ngay cả việc riêng của cô cũng muốn quản, không tồi, anh ta cứu mình, nhưng là cái này không có nghĩa là anh có thể quản cuộc sống riêng tư của mình chứ? Anh chẳng qua là ông chủ của cô mà thôi!
Thấy cô không nói lời nào, Tần Trọng Hàn dập tắt tàn thuốc, một phen kéo tay cô, hướng phía phía ngoài đi tới, lại một lần nữa đem cô nhét vào trong xe.
"Tổng giám đốc, tôi có thể tự mình về nhà!" Cô vội vàng kêu lên.
Tần Trọng Hàn cũng ngồi vào trong xe. "Có phải bạn trai gọi điện thoại cho em hay không?"
Tiêu Hà Hà có chút sửng sốt, cắn răng một cái: "Đúng vậy a, là bạn trai tôi gọi! Hỏi tôi tại sao vẫn chưa về nhà!"
Anh đột nhiên im lặng, không nói nữa.
Chết tiệt, người phụ nữ này cô cư nhiên dám ở chung với anh ta?
"Tổng giám đốc, cám ơn anh hôm nay đã cứu tôi, giúp tôi lấy lại điện thoại di động, tôi có thể tự mình ngồi xe trở về!" Tiêu Hà Hà nói.
Tần Trọng Hàn nhìn Tiêu Hà Hà bằng nửa con mắt, hoàn toàn tự nhiên nhưng lại mang theo hơi thở nguy hiểm đáng sợ khiến cô nói không ra lời, cô nuốt xuống một ngụm nước bọt!
Sau đó chiếc xe giống như viên đạn bắn ra biến mất không còn tung tích.
"A..." Nhưng là bên trong chiếc xe màu xanh ngọc truyền đến tiếng thét chói tai của một cô gái, tiếng vang không dứt bên tai.
"Két..." một tiếng, chiếc xe đột nhiên dừng lại ở trong sân của một khu nhà trọ sa hoa.
"Anh...anh..." Tiêu Hà Hà vô cùng vất vả thoát khỏi sự sợ hải trong lòng, vừa ngẩng đầu liền nhìn thấy chính là một nơi xa lạ. "A, đây là nơi nào?"
Bàn tay nhỏ nhắn còn vuốt ngực, vừa rồi ở trên đường, quả thực là xe chạy như gió lốc, quá nhanh!
Lời nói còn chưa nói xong, đã bị anh kéo vào thang máy.
Cho tới lúc cô bị ném lên trên ghế sofa màu trắng trong một căn phòng trọ, vừa kinh ngạc vừa chất vấn anh. "Anh...anh rốt cuộc muốn làm gì?"
Cô bị anh làm cho sợ hãi! Anh bắt cô tới đây làm cái gì?
Còn nữa anh dựa vào cái gì mà bắt cô chứ?
"Làm phụ nữ của tôi!" Anh ném ra một câu.
"..." Đôi mắt của cô phút chốc mở to.
"Đêm nay!" Đôi mắt anh trong nháy mắt đã đưa tới gần cô trong gang tấc, hoàn toàn im hơi lặng tiếng làm cho tim cô đập mãnh liệt.
Cô cúi đầu thở một tiếng, nhưng lại không trốn thoát ánh mắt ma mị của anh. Nhưng là lời nói của anh như vậy khiến cho người khác tức giận, cô cuối cùng nhin không được hét lên: "Anh bị bệnh a!"
Anh nắm lấy cái cằm thon nhọn của cô, ép cô nhìn thẳng vào mắt anh, gằn từng chữ từng chữ nói: "Tôi có bệnh hay không không cần em đánh giá, sợ sao?"
Tiêu Hà Hà mạnh mẽ nhắm mắt lại.
Danh sách chương