Edit + Beta: Tiểu Mãn.

"Vậy thì ở với tôi một đêm sẽ có ba trăm nghìn, tôi cho phép em nghỉ việc, thấy như thế nào?" Anh chắc chắn rằng cô sẽ không đồng ý, nếu cô dám đáp ứng thì cô sẽ không còn tư cách trở thành người phụ nữ của anh.

"Anh đi chết đi!"

"A!" Bây giờ người phát ra âm thanh chính là Tần Trọng Hàn, anh ôm cánh tay bị thương của chính mình mà gầm nhẹ nói: "Em cả gan dám đánh lên vết thương của tôi!"

"Anh cút ngay!" Tiêu Hà Hà nhanh chóng bay đến nhặt quần áo của mình lên rồi chạy ra cửa, giống như con thỏ tìm cách chạy ra ngoài thật nhanh khi gặp phải thợ săn.

Ánh mắt Tần Trọng Hàn mang ý cười lại xen lẫn một chút thích thú.

Không tệ, so với tưởng tượng của anh cô quả thật không tệ, tuy cô thiếu tiền nhưng cũng không đến mức làm mọi việc vì tiền.

Anh nghĩ chuyện của năm năm trước hẳn là một việc bất đắc dĩ!

"Của dì mà ông trời con!" Vừa mở cửa ra, liền nghe được âm thanh sợ hãi của Mễ Cách. "Làm gì mà đến giờ cậu mới trở về?"

"Mama! Con và dì luôn một mực chờ mẹ...!"

Nhìn thấy Mễ Cách và Thịnh Thịnh cũng chưa ngủ, Tiêu Hà Hà có chút áy náy liền nhanh chóng cúi đầu.

"Ai! Cậu làm sao vậy?" Mễ Cách trợn to đôi mắt sợ hãi vội vàng nhìn về phía cô!"Trời ạ, mặt của cậu, Hà Hà cậu bị làm sao vậy?"

Mễ Cách và Thịnh Thịnh đều thấy đôi môi sưng đỏ của Tiêu Hà Hà và những vết hôn còn lưu lại kéo dài bên trong cổ áo.

"Tớ không sao! Tớ đi thay quần áo trước!" Tiêu Hà Hà trấn an hai người họ.

"Hà Hà, cậu không phải là bị...?" Mễ Cách không dám nghĩ tiếp.

"Tớ không sao! Thật sự chỉ là ngoài ý muốn, không có việc gì nữa rồi!" Tiêu Hà Hà cười cười có chút xấu hổ.

Tiêu Hà Hà vào toilet.

Nghĩ đến Tần Trọng Hàn trong tích tắc ấy đã không ngừng gặm cắn vai và cổ cô, hôn môi cô, chỉ thiếu chút nữa đã cưỡng bức!

Anh không có đuổi theo cô, anh thật sự là hoàn toàn có cơ hội đuổi theo cô, nếu anh thật sự muốn đuổi theo, thật sự muốn cưỡng bức thì chắc chắn cô đã không chạy thoát được rồi. Rời khỏi nhà riêng của anh, trong lúc hấp tấp cô có nhìn lướt cánh cửa lớn, phía trên ghi bốn chữ to, MINH HẠO PHỦ ĐỆ.

Nhìn vào tấm gương trong phòng tắm là khuôn mặt đỏ bừng của cô.

Khuôn mặt trắng đã không còn, lâu nay cũng chưa từng bị đỏ đến như? Anh... Vì cái gì lại thích cô?

Cô không xinh đẹp như một mỹ nữ lại có thể khiến anh phản ứng điên cuồng như vậy?

Vì cái gì anh muốn tự trêu chọc chính mình? Tiêu Hà Hà cảm thấy hảo bối rối. Mặc kệ người nào tự trêu chọc chính mình, bọn họ đều không có tư cách, bởi vì năm năm trước cô đã mất đi niềm tin đối với đàn ông.

Cô chỉ muốn chăm sóc, nuôi dưỡng Thịnh Thịnh thật tốt mà thôi.

Trong phòng tắm, Tiêu Hà Hà cởi quần áo, để cho nước ấm thoải mái xối lên toàn thân thể! Nước mắt vào nước hòa quyện vào nhau, Tiêu Hà Hà không có nước mắt! Chất lỏng trong mắt chảy ra, hẳn chỉ là lượng nước trong cơ thể quá dư thừa không có chỗ trút xuống mà thôi! Nước mắt của cô đã sớm không còn từ nhiều năm trước rồi.

"Dì Mễ Cách, có phải mẹ con gặp người xấu hay không?" Thịnh thịnh vẻ mặt đầy bối rối và lo lắng.

"Để dì đi xem, con đi ngủ đi, mẹ con nói không có gì là không có gì, tất cả chỉ là ngoài ý muốn, không cần lo lắng!" Mễ Cách đưa Thịnh Thịnh đi ngủ."Được rồi, bé ngoan mau ngủ đi!"

Sau khi Tiêu Hà Hà rời đi, Tần Trọng Hàn vẫn ngồi ở trên ghế sofa hút thuốc, gương mặt lạnh nhạt, cô đơn như là mùa thu, xung quanh bốn bề yên tĩnh, một mảnh buồn bã.

Một đêm không ngủ, khiến sáng hôm sau cô đả ngủ trễ một tiếng đồng hồ.

Đồng hồ báo thức không vang vì đêm qua đã quên cài đặt. Cánh cửa mở ra. "Hà Hà, tớ đưa Thịnh Thịnh đi nhà trẻ, cậu hãy nghỉ ngơi thật tốt, đêm qua cậu đã gặp một đêm ác mộng rồi! Hôm nay xin phép nghỉ đi!"

Đồng hồ lúc đó chỉ tám giờ. Gương trong phòng tắm trong vẫn như cũ hiện lên những vết xanh tím ở cổ, Tiêu Hà Hà luôn phải đấu tranh tư tưởng muốn đi làm hay không, cuối cùng kết quả đấu tranh là không đi! Bởi vì môi và cổ của cô lúc này thật sự khó có thể gặp người khác.

Nhưng mà cô cũng biết, nếu cô tránh né mà nói cũng chưa chắc là biện pháp mãi mãi. Cho nên cô đã thẳng thắn xin phép nghỉ rồi.

Tối hôm qua Mễ Cách hỏi cô đã xảy ra chuyện gì, cô cũng không nhắc đến Tần Trọng Hàn, chỉ nói là gặp cướp bóc, thiếu chút nữa là thảm rồi nhưng may mắn có người cứu.

Chín giờ.

Tần Trọng Hàn đi tới công ty đúng giờ, tầm mắt theo bản năng quét nhìn vào phòng làm việc của Tiêu Hà Hà, không nhìn thấy người, hàng lông mày liền nhíu lại, cô đâu?

"Tổng giám đốc, thư kí Tiêu thân thể không khoẻ nên hôm nay xin phép nghỉ rồi!"

"Xin phép?" Tần Trọng Hàn lặp lại.

Chỉ là xin phép! Không tệ!

Anh cho rằng cô sẽ trực tiếp không tới nữa. Anh không phải không thừa nhận rằng tối hôm qua anh đối với cô có chút dã man, cô gái nhỏ kia nhất định là bởi vì anh đã để lại trên người cô không ít dấu vết mà sợ tới mức không dám đến đây?

Tiêu Hà Hà thay bộ quần áo liền thân, cao cổ chính là để dễ dàng che đi vết xanh tím. Hôm nay là ngày giỗ của cha nên cô quyết định sẽ đi thăm mộ.

Trong mộ viên.

Một cái bên phải, một cái bên trái.

Tuy cùng một mộ viên nhưng lại chôn cất hai người thân của cô.

Cha và em trai.

Tiêu Hà Hà đi tới trước mộ cha, đột nhiên nhìn thấy một bó hoa cúc nằm ở đó, ai đã tới thăm cha? Nhất thời có chút sợ hãi, chính là người đó sao?

Bà ta không tư cách đến thăm cha!

Tiêu Hà Hà đem tàn hoa dọn dẹp sạch sẽ, mang hoa tươi của chính mình đặt lên, lúc này mới nhìn khuôn mặt tươi cười thân thiện trên bia mộ, ánh mắt Tiêu Hà Hà có chút chua xót."Baba, con tới thăm cha rồi! Cha có khỏe không?"

"Trong nhà chúng ta chỉ còn lại có một mình con, baba..."

Điện thoại đặt ở phía sau vang lên, Tiêu Hà Hà hít một hơi thật sâu, nghe điện thoại." Thư kí Tiêu, tổng giám đốc bảo cô bốn giờ chiều nhất định phải tới công ty!"

"Thư kí Cao, tôi..."

"Hà Hà, buổi chiều có cuộc họp, tổng giám đốc muốn cô phụ trách hạng mục, Hà Hà nếu cô hoàn thành xong sẽ rất có tiền đồ, khả năng từ một thư kí nhỏ không có tiếng tăm gì trở thành trợ lí riêng của tổng giám đốc là rất cao, đến lúc đó lương bổng cùng đối đãi đều sẽ tăng lên rất nhiều, cố lên..., tôi tin cô làm được! Nhớ rõ bốn giờ chiều, phải đúng giờ!"

"Hấc...c!" Tiêu Hà Hà chưa kịp nói gì.

Công việc công việc!

Cô mười lăm tuổi đã đi làm công, làm rất nhiều việc, cho tới bây giờ rất không dễ dàng mà vào được Tần thị, cho rằng sau này có thể trở thành lãnh đạo, lại không nghĩ rằng sẽ bị trêu chọc và quấy rầy, hơn nữa còn là một chàng trai đẹp trai, sang trọng, cô vẫn không hiểu anh muốn loại con gái gì mà không có? Vì sao lại muốn trêu chọc cô?

Thôi!

Tiêu Hà Hà đưa mắt nhìn toàn thân của mình, như thế này có thể che khuất nhưng dấu hôn còn lưu lại, cứ như vậy mà đi đến công ty.

Tiêu Hà Hà tiến đến công ty đúng lúc là giờ ăn cơm trưa, tất cả mọi người tới cantin ăn cơm, cô cũng mua một túi mì ăn liền ở khu đó.

Đột nhiên, phía sau lưng truyền đến tiếng nói trầm thấp."Về sau không được ăn mì ăn liền!"

Tiêu Hà Hà sợ tới mức khẽ run rẩy, "Tổng, tổng giám đốc!"

Sau khi ngày hôm qua xảy ra chuyện, bọn họ gặp mặt lại lâm vào tình trạng bị xấu hổ. Trời ạ, âm hồn bất tán, vì sao lại gặp anh?

Không!

Chính xác mà nói là Tiêu Hà Hà cảm thấy xấu hổ còn Tần Trọng Hàn dường như không có biểu hiện gì, đúng là đáng ghét. Dường như giờ phút này, anh từ trên cao nhìn chăm chăm cô đang đứng sau bàn làm việc.

Lúc này gương mặt Tiêu Hà Hà không tự chủ mà đỏ lên.

"Không muốn nói cho tôi biết cô xin phép hôm nay là vì chuyện tối ngày hôm qua à." Nhìn vẻ mặt đỏ ửng của Tiêu Hà Hà, Tần Trọng Hàn đi nhanh tới, trên người anh một bộ âu phục màu xám bạc thẳng thớm không một vết nhăn kết hợp với gương mặt lạnh lúc này khiến ai đối diện đều phải kinh sợ.

Tiêu Hà Hà nghe vậy mặt càng đỏ hơn.

Cô né tránh ánh mắt, anh thấy thay đổi quần áo rất phù hợp tuổi tác, xem ra đã đẹp mắt hơn.

Trong nháy mắt, một luồn ánh sáng trong não xoẹt qua, Tần Trọng Hàn nheo mắt lại, nghi ngờ mở miệng lần nữa, "Thật là bởi vì chuyện đêm qua?"

Tiêu Hà Hà không có phủ nhận."Tổng giám đốc, anh đừng cứ trêu đùa tôi được không? Tôi còn muốn sống, tôi không muốn bị nước bọt dìm chết ở Tần thị!"

"Vì sao?" Bóng dáng cao lớn mạnh mẽ đi tới gần, Tần Trọng Hàn mang sắc mặt vui vẻ, ánh mắt sắc bén như đã nhìn xuyên thấu cô, Tiêu Hà Hà vẫn đỏ bừng khuôn mặt.

"Tổng giám đốc, anh muốn loại phụ nữ nào mà không có, hà cớ gì cứ trêu đùa một thư kí nhỏ nhoi như tôi? Ở tôi, muốn nhan sắc thì không có nhanh sắc, muốn tài văn chương thì tôi cũng không giỏi, muốn cái gì cũng không có, anh đừng trêu đùa nữa có được hay không? Được rồi, tôi muốn ăn cơm đi!" Tiêu Hà Hà chắc là sẽ không làm bất cứ chuyện gì trái lại với mấu chốt sự việc.

Thấp giọng nói xong, cô ngồi xuống và bắt đầu ăn mỳ.

Tần Trọng Hàn bỗng nhiên có cảm giác muốn cười, anh dường như đã hiểu chút ít được hình thức tự hỏi của cô. Muốn cô cùng anh có quan hệ gì?

Nhanh chóng nghiêng đầu nhưng không đè nén được ý cười vẫn lại cố mang gương mặt lạnh, Tần Trọng Hàn ho nhẹ hai tiếng liền che được cảm xúc của chính mình lúc này, Tiêu Hà Hà nghi hoặc mang tầm mắt hướng về phía tổng giám đốc đang rới đi.

Anh tới cùng là có ý gì?

Đồng ý không được quấy rầy cô sao? Xem như không có đi?

Tiêu Hà Hà bắt đầu trầm tư, ngày hôm đó thật sự là quá khó khăn quá, trời ạ một tiếng sấm xẹt ngang tai cô, không có biện pháp nào để yên tâm làm việc!

"Hà Hà, buổi sáng không thấy cô, đi bao lâu rồi hả?" Tằng Ly lại đi tới."Quao, ăn mì ăn liền à? Có ăn đơn giản quá không?"

"Chào Tằng Ly!" Tiêu Hà Hà khách khí chào hỏi một tiếng, cúi đầu che dấu đôi môi chính mình vẫn có chút sưng đỏ như cũ.

"Khó trách cô quá gầy, ăn mì ăn liền thì có dinh dưỡng gì? Sau này chắc phải cố gắng thêm rồi!"

Tiêu Hà Hà có chút xấu hổ, hơi hơi đỏ mặt, "Bởi vì hôm nay tới chậm, cho nên..."

"Đến muộn?" Tằng Ly đi đến bên người cô, vỗ nhẹ nhẹ lên bả vai gầy, rồi sau đó tùy tiện ôm cô, trêu chọc nói, "Tôi dẫn cô ra ngoài ăn được không?"

"Nếu quá rảnh rỗi thì anh nên đi Nhật Bản đi, máy bay khởi hành chiều hôm nay!" Lại một giọng trầm thấp ngắt lời Tằng Ly.

Tiêu Hà Hà và Tằng Ly cùng nhìn qua, phát hiện Tần Trọng Hàn đang đứng ở cửa văn phòng, thấy Tằng Ly ôm Tiêu Hà Hà, nhìn cánh tay anh ta đặt trên vai cô, ánh mắt của anh liền lộ vẻ chán ghét.

"Tần tổng! Không phải có thể xin thư kí Tiêu đi cùng tớ sao?" Tằng Ly cũng không bởi vì Tần Trọng Hàn lòng dạ hẹp hòi mà tức giận, mà là muốn bày tỏ ý nguyện của mình."Thư kí Tiêu, tôi dẫn cô đi công tác, như thế nào?"

Tằng Ly vừa hỏi, Tiêu Hà Hà tiện lập tức cảm giác được Tần Trọng Hàn nhìn thẳng vào mặt cô.

Ánh mắt này cực kỳ sắc bén.

"Tằng Ly, giám đốc có rất nhiều việc nên tôi không muốn ảnh hưởng đến ngài." Nếu không phải là nài ép thì không thể tự chuẩn bị tốt một chút sao?

Nói xong, cô ngồi xuống tiếp tục ăn mì.

Cô dường như nóng lòng muốn thoát khỏi anh, đôi mày Tằng Ly hơi nhăn, sau đó làm như cô ta bị giật mình, "Tổng giám đốc, không có thư kí Tiêu làm trợ thủ đắc lực đi cùng tớ, tớ sẽ không có cách nào hoàn thành công việc được."

Hấc...c!

Đây là cái tình huống gì?

Tiêu Hà Hà bao giờ đã trở thành miếng mồi ngon rồi hả?

Tiêu Hà Hà kinh ngạc mà trợn to đôi mắt. Tằng Ly là loại đàn ông thích phụ nữ xinh đẹp, giờ lại tự trêu chọc chính mình, chẳng lẽ gần đây Tiêu Hà cô có số đào hoa?

Ánh mắt Tần Trọng Hàn không hề chớp mà cứ nhìn chằm chằm vào cô, làm cho cô cảm thấy như đứng đống lửa, ngồi đống than.

8&
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện