Còn quản gia Lâm và mấy người trong đội bảo an thì tròng mắt gần như muốn lồi ra ngoài: Chuyện này mà cũng nói được sao?
Đội ngũ chuyên nghiệp như họ còn gần như không giữ được bình tĩnh, huống chi là hai người trong cuộc.
Vân Hiểu Nguyệt lập tức mặt cắt không còn giọt máu: "Hồng Huy, ông ta nói bậy! Lời của một tên nghiện rượu sao có thể tin được?"
Trên mặt Thẩm Hồng Huy thì lúc xanh lúc đỏ.
Lúc này ông ta cũng không còn màng đến hàm dưỡng hay thể diện gì nữa, túm lấy cổ áo Hà Phong Bân lôi lên, vừa gầm lên với tên nghiện rượu này:
"Mày nói rõ ràng cho tao!"
Truyện được đăng và Edit bởi Mèo Ghiền Truyện. Bận quá bạn có thể nghe truyện ở YT: Mèo Ghiền Truyện nhé ạ
"Cái, cái gì nói rõ ràng, tao không phải nói rất rõ ràng rồi sao?"
"Mày và Vân Hiểu Nguyệt rốt cuộc có quan hệ gì! Tại sao lại ở trong nhà của tao!"
Nhưng dù Thẩm Hồng Huy có hỏi thế nào, Hà Phong Bân vẫn cứ lơ mơ, trả lời cũng có chút ông nói gà bà nói vịt.
Thẩm Hồng Huy tức giận đến đỉnh điểm, túm cổ áo Hà Phong Bân ném xuống đất, hung hăng đạp lên.
Có điều ông ta chỉ kịp đá hai cái đã bị người của An Thụ Hải cản lại.
Thẩm Hồng Huy muốn trút giận lên Hà Phong Bân thế nào là chuyện của ông ta, nhưng An Thụ Hải không thể để xảy ra chuyện ở An gia.
Hà Phong Bân uống quá nhiều, có lẽ một chút cũng không ý thức được Thẩm Hồng Huy trước mặt là thật, có khi còn tưởng mình đang mơ.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Tình huống này có cái lợi và cũng có cái hại. Cái lợi là ông ta sẽ không cố ý nói dối như khi tỉnh táo.
Cái hại cũng rất rõ ràng, đó là hỏi cung rất khó.
Đến bây giờ ông ta cũng chỉ nói được một câu hữu dụng, những câu hỏi liên tiếp sau đó của Thẩm Hồng Huy ông ta đều không trả lời được.
An Thụ Hải suy nghĩ một chút, cũng đi đến trước mặt Hà Phong Bân, đổi một cách hỏi khác.
"Năm đó có phải là ông đã giúp Vân Hiểu Nguyệt tráo con không?"
An Thụ Hải cũng không biết là do mình may mắn, hay là trạng thái hiện tại của Hà Phong Bân thật sự có thể hiểu được những câu hỏi đơn giản nhất. Dù sao thì câu hỏi này Hà Phong Bân thật sự đã trả lời.
"Phải, đương nhiên là tao!" Hà Phong Bân trông còn rất tự hào: "Ha ha ha ha ha, không phải tao thì còn ai làm được chuyện này?"
Nói xong, ông ta lại nheo mắt đánh giá, chẳng qua lần này đối tượng đổi thành An Thụ Hải.
"Mày..." Hà Phong Bân lại đến gần hơn một chút: "Mày không phải là cái thằng, An Thụ Hải sao?"
Sau khi nhận ra An Thụ Hải, Hà Phong Bân trông càng thêm vui vẻ. Ông ta đưa một ngón tay ra, đầu tiên là chỉ vào An Thụ Hải, sau đó lại chỉ vào Thẩm Hồng Huy.
"An Thụ Hải... Thẩm Hồng Huy..."
"Ha ha ha ha ha, nhà giàu thì sao, ông chủ lớn thì thế nào, chẳng phải cũng bị tao đùa giỡn trong lòng bàn tay sao? Cảm giác nuôi con cho người khác thế nào hả?"
Nếu ánh mắt thật sự có thể g.i.ế.c người, Hà Phong Bân bây giờ có lẽ đã bị thiên đao vạn quả.
Đáng tiếc ông ta say đến mức này, một chút cũng không ý thức được sự phẫn nộ của hai người trước mặt, vẫn cứ tự mình nói.
"Ai, nhưng mà tụi mày cũng đừng trách tao, muốn trách thì đi trách Vân Hiểu Nguyệt ấy. Đem con trai mình đi đổi, chuyện này cũng thật nể bà ta làm ra được."
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Truyện Hot Mới
Danh sách chương