Những lời này đúng là đã chọc trúng vào khúc mắc của Thẩm Hồng Huy.
Đúng vậy, tại sao Vân Hiểu Nguyệt lại muốn làm như vậy?
Còn phải nói sao?
Nếu bà ta thật sự đã đổi An Duệ và Thẩm Lạc, trên thế giới này ngoài chính bà ta ra, người có thể nghĩ thông nguyên nhân này có lẽ cũng chỉ có Thẩm Hồng Huy.
Bà ta đổi con của ai không tốt, lại cố tình đi đổi con của An Thụ Hải.
Có thể là vì cái gì?
Tưởng tượng đến việc vợ mình không những yêu người đàn ông khác, thậm chí còn có thể đem con trai ruột của mình đi đổi với con của người đàn ông đó, lòng tự trọng của Thẩm Hồng Huy lại một lần nữa tan vỡ.
Vì vậy, dù cho Vân Hiểu Nguyệt có khóc lóc van xin, một mực nói mình trong sạch, mình không làm vậy, Thẩm Hồng Huy vẫn tàn nhẫn hạ quyết tâm, đồng ý với đề nghị của An Sùng.
Một giờ sau, Hà Phong Bân bị người ta lôi vào.
Sở dĩ dùng từ "lôi", là vì bộ dạng của Hà Phong Bân lúc này rõ ràng không tỉnh táo cho lắm, để ông ta tự mình đi vào bằng hai chân thật sự là làm khó người khác.
[Cha nội này, lại còn là một tên nghiện rượu.]
[Ăn chơi trác táng, đủ cả tứ đổ tường. Vân Hiểu Nguyệt lại cố tình tìm một người như vậy để giúp bà ta tráo con, lúc trước mình còn lo ông ta kín miệng không cạy ra được chứ.]
Hà Phong Bân bị lôi từ trên giường đến, giày cũng không mang. Sau khi được thả ra liền tự mình nằm vật ra đất, còn tỏa ra một mùi rượu khó ngửi.
Ông ta thực ra không ngủ, mắt lim dim nhìn quanh, rõ ràng đang trong trạng thái say khướt chưa tỉnh.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Ông ta có lẽ cũng phát hiện mình đã bị chuyển đến một nơi khác, nhưng vì còn đang say nên đầu óc không hoạt động được, một chút cũng không ý thức được đã xảy ra chuyện gì.
Truyện được đăng và Edit bởi Mèo Ghiền Truyện. Bận quá bạn có thể nghe truyện ở YT: Mèo Ghiền Truyện nhé ạ
Trạng thái này, muốn hỏi cung cũng rất khó...
Nhưng Thẩm Hồng Huy không đợi được.
Ông ta cấp thiết muốn một câu trả lời.
"Hà Phong Bân?" Thẩm Hồng Huy bước lên phía trước.
Hà Phong Bân có phản ứng với tên của mình. Ông ta nghiêng người nhìn về phía phát ra âm thanh, phát hiện người hỏi chuyện là Thẩm Hồng Huy.
Ông ta nheo mắt lại, như đang cố gắng phân biệt người trước mặt là ai.
"Ai?" Hà Phong Bân như thấy được thứ gì thú vị, lại còn ngồi thẳng dậy, tiếp tục nhìn chằm chằm Thẩm Hồng Huy mà đánh giá.
Một lúc sau, thật đúng là bị ông ta nhận ra.
Hà Phong Bân có chút không chắc chắn mở miệng: "Thẩm, Thẩm Hồng Huy?"
"Ông nhận ra tôi à?" Thẩm Hồng Huy luôn cảm thấy bị loại người này nhận ra hình như không phải là chuyện tốt.
"Nhận ra chứ, sao mà không nhận ra được." Hà Phong Bân cười ha hả.
Ông ta như cố gắng đứng dậy, nhưng thử vài lần đều không thành công, bèn khoanh chân ngồi đối mặt với Thẩm Hồng Huy, giọng nói đầy vẻ chế nhạo.
"Tao ngủ với vợ mày, ở nhà của mày, còn tiêu tiền của mày, tao có thể không quen biết mày sao?"
Mặc dù Hà Phong Bân say, nói năng có chút líu lưỡi, nhưng cũng không cản trở việc mỗi người trong phòng khách đều nghe rõ từng chữ một mà ông ta chậm rãi thốt ra.
Người An gia thì không sao, đều đã nghe qua từ chỗ An Linh, bây giờ nghe lại cũng không có phản ứng gì đặc biệt.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Truyện Hot Mới
Danh sách chương