7 giờ sáng, Lý Hi Hạnh rời giường, rửa mặt, ăn sáng. Không lâu sau, cô nhận được điện thoại của tài xế, xuống lầu.
Hôm nay cô cùng mấy nghệ sĩ công ty có hoạt động chụp ảnh chung. Hoạt động bắt đầu lúc 10 giờ, cô đi xe của công ty đến nơi làm việc, tới nơi vừa đúng 9 giờ 40 phút sáng.
Cô vào phòng hóa trang chờ đợi.
Trước 10 giờ, có mấy nghệ sĩ tới.
Trước 10 giờ 30, có thêm hai người tới.
Trước 12 giờ, tất cả mọi người đã trang điểm xong, nhưng hoạt động còn chưa bắt đầu – vì một vị nghệ sĩ vẫn chưa đến.
Tất cả mọi người chờ ở phòng hóa trang, có người chơi điện thoại, có người nhỏ giọng nói chuyện, có người nhắm mắt nghỉ ngơi. Không khí trong phòng trang điểm vừa kì lạ vừa nặng nề.
Mọi người dường như đều có rất nhiều oán giận, nhưng đều cất trong bụng, không ai dám nói ra trước.
Một giờ chiều, Lý Hi Hạnh không chờ nổi nữa.
Cô hỏi nhân viên công tác: "Xin hỏi mọi người đã liên lạc với Liễu Dương chưa? Bao giờ cô ấy có thể đến?"
Tất cả tầm mắt các nghệ sĩ đều tụ lại, tha thiết chờ mong nhân viên công tác trả lời.
Nhân viên công tác nói: "Một tiếng trước đã liên lạc, trợ lý cô ấy nói đang trên đường đến".
Lý Hi Hạnh nhìn đồng hồ.
Một lát sau, cô cau mày đưa ra yêu cầu: "Có thể cho chúng tôi chụp trước không? Buổi chiều tôi còn phải đi thu âm".
Vẻ mặt nhân viên công tác đầy khó xử.
"Chờ thêm một chút nữa". Anh ta nói, "Sắp đến rồi".
Trên mặt những người trong phòng trang điểm có bực bội, có lạnh nhạt, có khó chịu nhưng không ai nói gì.
Lại một giờ trôi qua, đã là hai giờ chiều. Liễu Dương vẫn chưa đến.
Có người chán nản gọi cho trợ lý.
"Alo, Tiểu Trần à, tôi sợ không kịp chuyến bay tối nay rồi, cậu giúp tôi đổi vé nhé".
"Sang giờ nào à? Tôi nghĩ đã... sau mười giờ tối đi".
"Tôi còn có cách nào, hoạt động bên này còn chưa bắt đầu đây..."
Mọi người nặng nề nhìn nhau, hy vọng có ai đó đứng ra nói gì đó. Dù là lời vô ích, như than thở hai câu, cũng có thể khiến mọi người trút được nỗi lòng rồi.
Lý Hi Hạnh đứng dậy, lần nữa đến gần nhân viên công tác.
"Có thể thay đổi lịch không ạ?" Cô hỏi.
Nhân viên công tác chờ đến mất kiên nhẫn, nhưng vẫn không buông tha: "Không có cô ấy không chụp được, chờ thêm chút nữa, dù sao cũng chờ lâu thế rồi mà".
"Vậy đổi lịch của tôi đi", Lý Hi Hạnh nói, "Tôi còn công việc khác, muốn nghỉ việc hôm nay".
Nhân viên công tác cười làm lành: "Chờ thêm chút đi, nhanh thôi mà".
Lúc này, dưới lầu có tiếng động cơ ô tô nổ vang, có người chạy đến cửa sổ nhìn thấy, kêu lên: "Đến rồi!".
Một chiếc xe bảo mẫu xa hoa dừng dưới lầu, trong xe bước xuống một người phụ nữ mang kính râm, mặc váy liền màu đỏ. Sau khi cô ta xuống xe, trợ lý chuyên viên trang điểm, nhân viên công tác liên tiếp xuống theo. Tư thế chẳng khác gì siêu sao!
--- Người phụ nữ chậm rãi đên muộn này chính là Liễu Dương.
--- Mà cô ta cũng chẳng phải siêu sao gì.
Không lâu trước đó Chu Tiêu Đồng nghe chuyện bát quái trong Dream Music mà Tả Thiên Dương kể, Liễu Dương đã cặp với phó tổng Dương Bình. Dương Bình còn vì chân ái Liễu Dương mà ly hôn với người vợ kết tóc bao năm, nhưng vì vấn đề phân chia tài sản tương đối phức tạp, nên các thủ tục ly hôn vẫn còn đang trong quá trình tiến hành. Chắc chắn có thể nhìn thấy rõ thành ý muốn cưới Liễu Dương của ông ta, chứ không phải là trao đổi tài sắc đơn thuần giữa một người giàu có quyền lực với một minh tinh xinh đẹp.
Chu Tiêu Đồng sau khi nghe chuyện này lập tức kể với Lý Hi Hạnh. Nhưng dù cô không nói, Lý Hi Hạnh cũng biết – trong công ty hai vị kia hoàn toàn không có ý giấu giếm chuyện này. Hay nói cách khác, họ vô cùng khoe khoang.
Liễu Dương lúc trước chỉ là một nhân vật phụ ở Dream Music, năm trước cô tham gia Super Voice, nhưng bị loại ngay khi vừa lọt top 10. Trình độ không có gì nổi bật, sau thi đấu hơn một năm cũng không có thành tích gì, nói cô ta là nghệ sĩ tuyến 18 cũng không quá. Ai ngờ, năng lực không xuất sắc, lại có sở trường khác, dùng sắc đẹp khắc phục khó khăn.
Bỗng nhiên, mọi đối xử với cô ta đều thay đổi. Dương Bình tự tiếp quản tài chính cho cô ta, cho cô ta xe bảo mẫu cao cấp, người bên cạnh cũng từ phô trương hơn trước mấy lần.
Vì thế từ trên xuống dưới Dream Music không ai không biết chuyện Liễu Dương leo được lên cành cao này.
Liễu Dương đến muộn mấy giờ vặn vẹo hông đi vào phòng thay đồ, từ từ đi vào phòng hóa trang, những người khác trong phòng hóa trang mỗi người một vẻ mặt.
Có người tươi cười đầy mặt đi tới chào hỏi: "Dương Dương, cậu tới rồi!"
Có người quay đi trợn trắng mắt.
Nhưng vẫn như cũ không ai có ý kiến gì với chuyện cô nàng đến muộn.
Liễu Dương chậm rì rì ngồi vào ghế, chuyên viên trang điểm chờ đến không còn kiên nhẫn vội xông lên, nhưng Liễu Dương giơ tay ngăn lại.
"Ngại quá" Liễu Dương cười nói: "Tôi có chuyên viên trang điểm riêng".
Nhưng chuyên viên trang điểm này không vội vàng chuẩn bị, không nhanh không chậm từ từ móc ra từng đồ vật đặt lên bàn.
"Tôi hơi đói". Liễu Dương nói với trợ lý, "Cho tôi một ít đồ ăn".
Trợ lý vội đem hộp đồ ăn cùng bình giữ nhiệt ra, hộp đồ ăn đầy hoa quả sạch sẽ và rau dưa đã cắt xong, bình giữ nhiệt đựng sinh tố trái cây.
Trong những cái nhìn chăm chú mà không ai dám lên tiếng của mọi người, Liễu Dương vừa ăn vừa uống.
Giờ này đã là hai giờ ba mươi chiều.
Theo sắp xếp ban đầu, việc chụp ảnh sẽ kết thúc vào khoảng một giờ chiều, Lý Hi Hạnh hẹn Tạ Mặc Đông tại phòng thu âm lúc ba giờ. Lúc giữa trưa cảm thấy thời gian không đủ, cô đã liên hệ lại với Tạ Mặc Đông, lùi hẹn đến bốn giờ chiều. Nhưng hiển nhiên, với tình hình hiện tại, bốn giờ chiều chắc cũng không kịp, mà Liễu Dương vẫn đang tiếp tục kéo dài thời gian.
Lý Hi Hạnh gọi điện cho người đại diện.
"Chị Minh, em có thể hủy bỏ hoạt động chụp ảnh ngày hôm nay được không?"
Người đại diện của cô - Tôn Nguyệt Minh kinh ngạc: "Hủy bỏ? Hôm nay em không tới à? Giờ còn chưa chụp xong sao?"
"Giờ còn chưa bắt đầu. Chút nữa em còn phải tới phòng thu âm, không kịp mất".
"Còn chưa bắt đầu?! Giờ đã hai rưỡi rồi!" Tôn Nguyệt Minh im lặng một lát, lập tức đoán ra tình huống: "Có người đến muộn à?"
"Vâng".
Người trong giới giải trí đã sớm quen với tình huống này. Khi có nhiều nghệ sĩ cùng tham gia một công việc, nếu có người đến trễ, công việc này rất khó tiến triển, mọi người ai cũng phải chờ người đến trễ tới. Có đôi khi là bất đắc dĩ, nhóm nghệ sĩ thường xuyên chạy khắp trời nam biển bắc, không kịp máy bay chẳng hạn.
Nhưng hoạt động chụp ảnh hôm nay, người tham gia đều là nghệ sĩ của Dream music, công việc đã được bố trí từ trước, chắc chắn không có người đặc biệt nào đến từ nơi khác....
Tôn Nguyệt Minh hỏi: "Liễu Dương đến muộn à?"
Tôn Nguyệt Minh thông minh, lần nữa lại đoán chính xác. Chuyện của Dương Bình và Liễu Dương, trong công ty không ai không biết. Hoạt động chụp ảnh hôm nay cũng có liên quan đến Liễu Dương
Tuần tới công ty sẽ có một vài hoạt động, nên muốn quay chụp một vài tấm ảnh, video tuyên truyền cho các nghệ sĩ. Các nghệ sĩ tuyến một sẽ quay riêng, còn tuyến hai tuyến ba thì cùng chung một bộ. Liễu Dương ở trong công ty cùng lắm chỉ được được xem là tuyến năm hoặc tuyến sáu, nhét cô nàng vào đây, có thể thấy công ty đang có ý nâng đỡ cô nàng. Trong hoạt động ngày hôm nay Liễu Dương cũng sẽ đóng vai chính, để cho một nhóm nghệ sĩ hạng hai hạng ba làm nền cho cô ta, chúng tinh phủng nguyệt(*).
(*) Chúng tinh phủng nguyệt: Những ngôi sao tụ lại, tôn lên ánh trăng. Hay một nhóm người làm vây quanh, làm nền cho người khác tỏa sáng.
Vì thế nên ngoài Liễu Dương, không ai to gan lớn mật dám đến trễ.
Lý Hi Hạnh "Vâng" một tiếng với điện thoại, đưa mắt nhìn sang Liễu Dương.
Liễu Dương vậy mà cũng đang nhìn cô, trên mặt mang theo nụ cười, nụ cười có phần giễu cợt. Một bên nhìn cô đang gọi điện thoại, một bên từ tốn bỏ một quả cà chua vào miệng.
Tôn Nguyệt Minh bên kia điện thoại vô cùng đau đầu. Cô khuyên nhủ: "Dù sao em cũng chờ hơn nửa ngày rồi, chờ thêm một chút nữa, đây là hoạt động do công ty sắp xếp mà. Nếu không thì em liên hệ với phòng thu âm, hủy bỏ hoạt động thu âm hôm nay đi vậy".
Lý Hi Hạnh cau mày: "Em không muốn chụp nữa".
"Nhịn đi". Tôn Nguyệt Minh tiếp tục khuyên nhủ, "Hôm nay em không chụp, sớm muộn gì cũng phải chụp. Hơn nữa ngoài em ra, những người khác cũng phải chờ đấy, em đi rồi, mọi người lại phải vì em chụp lại lần nữa à?"
Lông mày Lý Hi Hạnh nhíu gần đến xoắn lại.
Cho dù không tình nguyện một vạn lần, lời nói của Tôn Nguyệt Minh cũng khiến cô không thể phản đối. Cô không muốn chỉ vì chính mình mà ảnh hưởng đến người khác.
Cô cúp điện thoại, nhắn tin cho Tạ Mặc Đông.
"Thầy ơi, em xin lỗi, hoạt động của em hôm nay không được thuận lợi. Chỉ sợ không thể tới phòng thu âm được".
Hai phút sau, Tạ Mặc Đông trả lời.
"Em đang ở đâu? Địa chỉ?"
Liễu Dương sau khi ăn uống no đủ, mới gọi chuyên viên trang điểm tới trang điểm cho cô nàng.
"Trang điểm xong thì làm cho tôi một kiểu tóc". Liễu Dương nói: "Tôi muốn kiểu tóc giống lần quảng cáo Hồng trà ấy, tôi thấy kiểu tóc đó đẹp nhất".
Sắc mặt những người biết kiểu tóc cô nàng nói đến đều trở nên khó coi - đó là một kiểu tóc trông có vẻ bình thường nhưng rất tinh xảo, muốn làm kiểu tóc này ít nhất phải cần hai tiếng!
Không phải nghệ sĩ không thể theo đuổi khía cạnh hoàn hảo trong hình ảnh của mình. Nhưng vấn đề bạn lại muốn tạo một kiểu tóc phức tạp như vậy thì bạn nên đến sớm hai tiếng! Mọi người chờ bạn quá lâu, bạn lại mất thêm hai tiếng nữa chỉ để làm tóc, vậy những người đến từ sáng sớm phải chờ đến tối muộn mới có thể bắt đầu hoạt động sao? Nhưng có thể làm sao bây giờ giờ? Ai cũng mong chờ có người đứng ra nói điều gì đó, ngăn lại hành vi ích kỷ của Liễu Dương, nhưng lại chẳng ai muốn trở thành vị dũng sĩ đó cả.
Giữa một mảnh im lặng, có một người đứng lên, đi tới trước mặt Liễu Dương - vẫn là Lý Hi Hạnh!
Tất cả mọi người trong phòng phòng đều nhìn lại, ai cũng ngừng thở, hồi hộp mong chờ.
"Tiền bối", Lý Hi Hạnh lễ phép, không kiêu ngạo không nịnh bợ nói: "Chị có thể nhanh hơn một chút không ạ? Mọi người đã chờ lâu lắm rồi!"
Trong nháy mắt, phòng hóa trang yên lặng đến đến mức có thể nghe rõ cả tiếng một cây kim rơi.
Nếu là nghệ sĩ khác, bị người ta chỉ trích mình tới muộn kéo dài thời gian của người khác, chỉ sợ đã đỏ mặt già lên, cho dù không xin lỗi cũng sẽ cố gắng nhanh chóng để không gây ảnh hưởng tới người khác. Nhưng Liễu Dương không phải một người như vậy.
Đối diện với Lý Hi Hạnh dám đứng lên ý kiến, cô ta chỉ hơi sững sờ, rồi nở nụ cười.
"Đến đây, ăn ít cà chua này". Cô ta đẩy hộp đồ ăn về phía Lý Hi Hạnh, bình tĩnh giới thiệu đồ ăn vặt của mình.
Lý Hi Hạnh đương nhiên sẽ không ăn đồ ăn của cô ta, chỉ bình tĩnh từ trên cao nhìn xuống.
Bị người khác nhìn mình với ánh mắt như vậy một lúc, Liễu Dương cũng thấy không vui. Nhưng trên mặt cô ta vẫn mang theo nụ cười.
"Hi Hạnh". Cô ta nhẹ nhàng hỏi: "Chút nữa em có việc gì à?"
"Em muốn tới phòng thu âm".
"À". Liễu Dương không hề ngạc nhiên. Giống như cô ta đã sớm biết hôm nay Lý Hi Hạnh có công việc gì, chỉ cố ý hỏi. Sau đó, cô ta ngẩng đầu, đôi mắt thon dài loé lên tia sáng sắc bén, đối chọi gay gắt với tầm mắt của Lý Hi Hạnh.
"Chuẩn bị album à?" Cô ta mỉm cười nói, "Gấp làm gì? Chị cảm thấy album của em - không cần phải gấp thế đâu!".
Lý Hi Hạnh ngạc nhiên.
Cô lờ mờ cảm thấy trong lời nói của Liễu Dương có ẩn ý!
Nhưng đúng lúc này, có người gõ cửa phòng hóa trang. Nhân viên công tác không hiểu có chuyện gì xảy ra, đứng lên mở cửa, lúc nhìn thấy người đứng ở bên ngoài, trong lòng cũng sửng sốt.
Toàn bộ mọi người ở trong phòng hóa trang, lúc nhìn thấy người tới, cũng ngây ngẩn cả người.
Tạ Mặc Đông mặc một chiếc áo sơ mi màu xanh đen, quần dài rộng thùng thình, cách ăn mặc vô cùng giản dị, nhưng lại có khí chất hơn tất cả những nghệ sĩ nam có mặt.
Anh đi vào trong phòng hóa trang, ánh mắt lướt qua một vòng, cuối cùng dừng lại trên người Lý Hi Hạnh.
Là ca sĩ, hầu hết những người có mặt tại đây đều là những ca sĩ trẻ vừa mới ra mắt chưa có thành tích gì trong làng nhạc, nhìn thấy một một nhạc sĩ cấp bậc cao như Tạ Mặc Đông, sao có thể không kích động? Tuy hành động còn rụt rè, nhưng nội tâm của một vài người đã hận không thể giống như sói hổ nhào tới ôm đùi Tạ Mặc Đông, gào khóc mà nhờ anh giúp họ viết bài hát và làm album.
Trong nháy mắt tất cả mọi người trong phòng hóa trang đều đứng lên, bao gồm cả Liễu Dương.
"Chào thầy Tạ Mặc Đông ạ"
"Chào tiền bối ạ!"
Tạ Mặc Đông gật đầu ngỏ ý chào mọi người.
Nhân viên công tác lại gần hỏi: "Thầy sao lại tới đây vậy ạ?"
"Tôi đến đón đồ đệ của tôi, buổi chiều chúng tôi có sắp xếp một cuộc ghi âm rất quan trọng". Tạ Mặc Đông ngẩng đầu nhìn đồng hồ treo tường của phòng hóa trang, cả người tràn đầy khí chất không giận mà uy, "Xin hỏi, hoạt động của mấy người sao đến giờ này vẫn chưa bắt đầu?"
Tuy không ai nói ra, những ánh mắt mọi người đều nhất trí nhìn về phía Liễu Dương.
Vẽ mặt Liễu Dương lập tức xấu hổ. Cô nàng không bao giờ nghĩ rằng hôm nay Tạ Mặc Đông sẽ chạy tới đây. Cô ta dám tác oai tác quái trước mặt các đồng nghiệp trong công ty, nhưng nào dám làm người xấu trước mặt viên gạch vàng trong làng ca hát.
Tạ Mặc Đông bước tới gần Liễu Dương.
Liễu Dương vội vàng nở một nụ cười quyến rũ: "Sáng nay em có việc nên đến muộn. Thưa thầy, em rất thích nhạc của thầy, thầy..."
Cô ta còn chưa nói xong, Tạ Mặc Đông đã không khách khí cắt ngang.
"Tôi không thích những ca sĩ kéo chân người khác".
Tươi cười trên mặt Liễu Dương nháy mắt cứng đờ lại. Người ta không chỉ bày tỏ chán ghét đối với cô ta ở trên mặt, mà trực tiếp nói ra từ miệng, nhắc nhở cô ta nên bỏ những tính toán không thực tế trong lòng đi.
---- Thật không cam lòng! Đây chính là Tạ Mặc Đông! Có bao nhiêu tài nguyên đi nữa cũng không bằng được Tạ Mặc Đông viết cho một bài hát!
"Tôi hi vọng một tiếng nữa có thể dẫn đồ đệ đi". Tạ Mặc Đông lạnh lùng nói.
Vẻ mặt của Liễu Dương lại khó coi hơn vài phần.
"Thời gian của tôi rất ít". Tạ Mặc Đông nói: "Buổi tối tôi còn phải nhận phỏng vấn".
Sắc mặt của Liễu Dương đã đen như đáy nồi.
Những người khác trong phòng hóa trang đều vui sướng khi người khác gặp họa, hận không thể ngửa mặt lên trời cười to vài tiếng.
Tạ Mặc Đông ít khi nhận phỏng vấn, có thể mời được anh, chắc chắn là chương trình truyền thông cao cấp, có sức ảnh hưởng rộng rãi. Nếu khiến chương trình phỏng vấn của anh bị chậm trễ hoặc hủy bỏ, các phóng viên khác chắc chắn thắc mắc, Tạ Mặc Đông đã gặp chuyện gì vậy?
Các nghệ sĩ có mặt ở đây đều là nghệ sĩ trực thuộc của Dream music, mọi người không dám có ý kiến với Liễu Dương, không thể đăng Weibo chửi bới, cũng không dám nói bậy bạ với giới truyền thông, chỉ đành chờ và chờ. Nhưng Tạ Mặc Đông cần gì để ý Liễu Dương là cọng hành nào? Dương Bình đến mời có khi anh ta còn chẳng để ý. Đến lúc đó anh chỉ cần nói với phóng viên vài câu, danh tiếng của Liễu Dương trong ngành liền trực tiếp bị ảnh hưởng, cô ta cứ chờ mà bị người khác mắng chết!
Liễu Dương nào dám nói gì, cố gắng cười nói với Tạ Mặc Đông, "Dạ, em sẽ xong ngay ạ".
Sau đó vội vàng thúc giục chuyên viên trang điểm và stylist nhanh chóng sắp xếp cho mình.