Chu Tiêu Đồng ngủ một giấc đến giữa trưa, bị điện thoại của chuyển phát nhanh đánh thức.

Cô nhận đồ, mở ra, thấy là mấy quyển thơ từ và luật thơ mà cô đã đặt mua.

Tuy Lý Hi Hạnh nói với cô, cô cứ yên tâm viết lời bài hát, viết xong nếu không ổn, cô ấy sẽ giúp cô sửa lời. Nhưng Chu Tiêu Đồng rất coi trọng chuyện này, nếu đã làm, chắc chắn phải phát huy tốt nhất năng lực của mình.

Cô vui mừng đem sách để trên bàn chụp một bức ảnh, gửi cho Lý Hi Hạnh.

Lý Hi Hạnh không biết đang bận gì, rất lâu sau mới trả lời.

"Bỏ công sức thế cơ à?"

"Đúng! Cô bảo đây là ca khúc cô thích nhất mà, giao cho tôi nhiệm vụ quan trọng như vậy, tôi đương nhiên không thể qua loa, cẩu thả!"

Lại vài phút nữa trôi qua, Lý Hi Hạnh mới trả lời. Chu Tiêu Đồng mở ra, tin nhắn rất ngắn, chỉ có hai chữ.

"Cố lên".

Chu Tiêu Đồng nhìn tin nhắn, hơi nhíu mày.

Tuy Lý Hi Hạnh không phải người nói nhiều, nhưng việc cô ấy trả lời tin nhắn ngắn gọn thế rất kì lạ. Cô mua hai cuốn sách theo giới thiệu của người trên mạng, nếu dựa vào tính cách của Lý Hi Hạnh, cô ấy sẽ dựa theo yêu thích của mình mà giới thiệu cho cô một hai cuốn sách, hoặc cũng sẽ trao đổi kinh nghiệm viết lời cho cô. Nhưng gì cũng không có, chỉ có hai chữ "cố lên"...

Chu Tiêu Đồng nhìn di động nghĩ ngợi, tám phần là Lý Hi Hạnh đang bận, không có thời gian nói chuyện với cô. Cô cũng không quấy rầy cô ấy nữa, ném điện thoại sang bên, sau đó đi đọc sách.

Qua hai giờ, chuông điện thoại vang lên. Chu Tiêu Đồng cầm lên, thấy Lý Hi Hạnh nhắn đến. Lúc này, Lý Hi Hạnh gửi cho cô hai quyển sách có liên quan đến thơ và luật thơ, cùng một số nhà thơ trữ tình nổi tiếng.

"Vốn cô là tiểu thuyết gia, cách dùng từ cùng vốn từ chắc chắn không có vấn đề. Xem qua tác phẩm của vài vị thầy cô này một hai lần, có thể tìm được cảm giác". Lý Hi Hạnh nói.

"Ok, tôi sẽ xem ngay!" Chu Tiêu Đồng vừa trả lời, vừa mở máy tính, tìm tác phẩm của những người Lý Hi Hạnh vừa nhắc đến.

"Cô làm xong việc rồi à?" Cô hỏi Lý Hi Hạnh.

"Chưa. Còn đang chuẩn bị". Lý Hi Hạnh trả lời.

Đang chuẩn bị? Lúc nãy trả lời tin nhắn đơn giản như vậy không phải vì bận? Nếu không phải vì bận... thì chẳng lẽ là do không có tâm tình trả lời chuyện ca từ? Nhưng mà chắc chắn hiện tại Lý Hi Hạnh có tâm tình trả lời rồi.

Vài giây sau, Lý Hi Hạnh lại nhắn tới: "Tôi thích nhất thầy Thần Quang cùng thầy Võ Xuyên, thơ của họ rất có cảm giác hình ảnh. Nhưng tôi cảm thấy, ca từ quan trọng nhất là chân tình, chân tình mới tác động được con người".

"Ừ! Tôi hiểu ý cô. Nói môt cách dễ hiểu thứ có thế tác động đến người khác cuối cùng chính là từ ngữ". Dù là lời bài hát hay tiểu thuyết đều giống nhau.

"Đúng vậy. Tôi hiện giờ hơi bận, muộn một chút nếu rảnh, chúng ta nói chuyện tiếp nhé".

"Được, cô làm việc đi. Tôi đi xem sách một lúc".

Lý Hi Hạnh nói chuyện với Chu Tiêu Đồng một lát, trên mặt mang theo ý cười, cất điện thoại vào túi.

Không lâu sau, Liễu Dương đã trang điểm xong. Nhiếp ảnh gia nhanh chóng gọi mọi người vào vị trí.

Dưới sự chỉ dẫn của nhân viên công tác, một đám nghệ sĩ xếp thành hàng ngang, tạo dáng, chuẩn bị chụp ảnh chung. Đúng như dự đoán, Liễu Dương được đứng chính giữa.

Đối với sắp xếp như vậy, rất nhiều người giận nhưng không dám nói.

Trong giới giải trí, khi một nhóm nghệ sĩ chụp ảnh chung, vị trí của mỗi người đều có sự khác biệt. Không giống như các học sinh chụp ảnh tốt nghiệp, chỉ cần dựa vào ngoại hình cao thấp mập ốm để sắp xếp vị trí. Nhóm nghệ sĩ mỗi khi chụp ảnh tập thể, vị trí đứng đều căn cứ đến kinh nghiệm và sự nổi tiếng của các nghệ sĩ, tuyệt đối không được sắp xếp lộn xộn.

Mặt khác, vị trí đứng cũng ảnh hưởng đến sự nổi tiếng của các nghệ sĩ. Đối với người qua đường ăn dưa, trừ khi đó là minh tinh lớn nhà nhà đều biết đến, nếu không giữa một nhóm nghệ sĩ không có ai quá nổi bật, theo bản năng người qua đường luôn nhận định người đứng giữa là người lợi hại nhất. Nếu họ nhận ra người đứng ở bên cạnh nhưng không nhận ra người đứng giữa, thì trong lòng họ sẽ sinh ra một loại kỳ vọng: À, người này còn nổi tiếng hơn cả người mà mình biết!

Vì vậy, nếu nói Liễu Dương dẫm lên đầu các đồng nghiệp mà bò lên cũng không quá. Quay một bộ ảnh quảng cáo hoặc video tuyên truyền cũng không tính là gì, nhưng điều này nói lên không chỉ trong một bộ ảnh quảng cáo, mà là một dự báo - dự báo chuyện này còn xuất hiện rất rất nhiều lần! Sao người khác có thể không khó chịu? Tuy nhiên, điều duy nhất khiến những nghệ sĩ này cảm thấy thoải mái hơn, chính là người đứng giữa - Liễu Dương, sắc mặt cũng chẳng đẹp một chút nào.

Vốn dĩ hôm nay là một ngày lành đối với Liễu Dương. Cô ta thoải mái ngủ đến giữa trưa mới dậy, ngồi xe bảo mẫu cao cấp đến nơi làm việc, mọi người đều phải làm nền cho cô ta. Kết quả nào ngờ, Tạ Mặc Đông lại đến phá hoại!

Cô ta vốn muốn làm kiểu tóc mình thích nhất, nhưng kiểu tóc kia cần làm tới hai giờ, bị Tạ Mặc Đông thúc giục, cô ta nào dám kéo dài thời gian? Cuối cùng thì chuyên viên trang điểm làm chủ, tạo một kiểu tóc đơn giản, chỉ mười phút đã làm xong.

Cô ta cần thấy chuyên viên trang điểm làm cho cô ta kiểu tóc khiến mặt cô ta càng to hơn, nhưng lại không dám yêu cầu làm lại. Một cái video tuyên truyền xấu thì thôi đi, vì nó mà làm mất lòng người có địa vị trong giới, cô ta đâu có bị ngốc? Vì thế chỉ có thể chấp nhận. Tâm tình vui sướng suốt ngày hôm nay của cô ta đã bị kiểu tóc phá hủy!

Nghĩ ngợi về kiểu tóc đến sốt ruột, Liễu Dương không nhịn được đưa mắt nhìn người đang đứng rất xa cô ta - Lý Hi Hạnh.

Lý Hi Hạnh đang bị người quay phim chỉnh sửa động tác. Vẻ mặt cô mờ mịt, cũng không để ý có người đang chăm chú nhìn cô.

Liễu Dương im lặng chăm chú nhìn Lý Hi Hạnh một lúc, không biết nghĩ tới điều gì, khóe miệng nhếch lên, tâm tình lại vui vẻ trở lại.

Khi nhiếp ảnh gia bắt đầu đếm ngược, các nghệ sĩ đều thu hồi tâm sự trong lòng, nhìn vào màn ảnh lộ ra nụ cười sáng lạn tươi đẹp nhất của chính mình...

Hoạt động quay chụp diễn ra rất nhanh. Có lẽ do có một nhân vật lớn đang chờ ở đó, ai cũng ngượng ngùng không muốn kéo dài tiến độ khiến người ta chờ lâu, toàn bộ quá trình hoạt động diễn ra vô cùng thuận lợi, không bao lâu đã hoàn thành.

Quay chụp kết thúc đã là 4:30 chiều. Sau khi chụp xong, Lý Hi Hạnh lập tức tiến vào phòng thay quần áo thay đổi trang phục, chuẩn bị rời đi.

Một bên khác, Tạ Mặc Đông đang ngồi nghỉ trên sofa, nhắm mắt lại, đeo tai nghe, chờ Lý Hi Hạnh kết thúc hoạt động. Đột nhiên, anh nghe thấy có người gọi.

"Thầy Tạ".

Tạ Mặc Đông mở mắt ra, nhìn thấy người ngồi bên cạnh mình, hơi ngạc nhiên.

Liễu Dương không biết khi nào đã tới đây, ngồi rất gần anh, đôi mắt thon dài nhìn anh chằm chằm không chớp, ánh mắt vô cùng chân thành tha thiết. Thực ra Liễu Dương không quá xinh đẹp, nhưng cô ta có một đôi mắt rất đẹp, có thần, chỉ cần cố tình nhìn người khác chăm chú, lực sát thương của đôi mắt đó rất mạnh.

"Không ngờ hôm nay có thể gặp được thầy, em thật sự kích động quá! Thầy Tạ quả thực vừa trẻ tuổi vừa anh tuấn!".

Trong tay Liễu Dương cầm theo một cuốn sổ và một chiếc bút, thấy Tạ Mặc Đông mở mắt, liền vội vàng đưa đến.

"Thầy Tạ, thầy có thể ký tên cho em không? Em là fan đã sùng bái thầy vô cùng lâu rồi!".

Liễu Dương khen vừa trẻ tuổi vừa anh tuấn, không phải nói đến tuổi tác của Tạ Mặc Đông, mà nói đến thành tựu anh đã đạt được. Tạ Mặc Đông được coi là quỷ tài âm nhạc, thiên tài biên khúc, lúc anh bộc lộ tài năng trong giới âm nhạc mới có 20 tuổi, hiện giờ rong ruổi trong giới ca nhạc suốt 14 năm, cũng mới có 34. Anh đã tham gia sáng tác mấy trăm bài hát, cầm trong tay mấy chục giải thưởng lớn lớn bé bé. Từ những thành tích này mà nói, đúng là tuổi còn trẻ, rất nhiều người trong giới âm nhạc tuổi tác còn lớn hơn anh nhưng vẫn phải gọi anh là tiền bối.

Tạ Mặc Đông rũ mắt nhìn giấy bút trong tay cô ta, lại ngước lên nhìn gương mặt ngập tràn hưng phấn. Cho dù nhìn thế nào, đối phương vẫn duy trì hình tượng một fan nhỏ sùng bái anh, hoàn toàn không tỏ ra mình là một minh tinh.

Tạ Mặc Đông nhìn một lát, trên gương mặt không chứa khinh thường như lúc trước, nhận giấy bút trong tay cô ta.

Đôi mắt Liễu Dương càng sáng, tươi cười cũng càng xán lạn.

Do Tạ Mặc Đông đột nhiên xuất hiện ngay lúc cô ta chưa chuẩn bị tâm lý, nếu không lần đầu tiên gặp nhau, cô ta chắc chắn để lại cho anh một ấn tượng tốt. Hiện giờ mặc dù ấn tượng lúc đầu hơi xấu, nhưng vẫn có thể cứu vãn! Tục ngữ nói rất đúng, không ai đánh vào gương mặt tươi cười. Kinh nghiệm bao nhiêu đời tổ tông truyền thụ đó!

Đối với Liễu Dương mà nói, những người cô ta chướng mắt, cô ta có thể diễu võ dương oai. Nhưng với những người cô ta nhìn trúng, thái độ của cô ta sẽ vô cùng khiêm tốn và thành khẩn.

"Thầy, em thích thầy rất lâu rồi". Liễu Dương nói, "Những bài hát thầy tham gia sáng tác em đều đã nghe qua, em thích nhất là bài 'Phong hoa'. Cách biên khúc của thầy thật quá thần kỳ."

Tạ Mặc Đông im lặng lắng nghe, cúi đầu ký tên trên sổ cho cô ta.

Liễu Dương biết, chiêu "thành khẩn" này rất hữu hiệu đối với Tạ Mặc Đông.

Lúc trước chuyện Lý Hi Hạnh có thể tìm Tạ Mặc Đông biên khúc đã khiến cả công ty ầm ĩ một thời gian. Tất cả các nghệ sĩ đi ra từ chương trình tìm kiếm tài năng đều không có tài nguyên giống như nhau, đừng nói đến địa vị của Lý Hi Hạnh, vị ca sĩ được công ty nâng đỡ nhất, cũng không có khả năng mời người chế tác có cấp bậc như Tạ Mặc Đông. Bởi vậy, ai cũng biết, tài nguyên này là do Lý Hi Hạnh tự tìm được.

Sao Lý Hi Hạnh có thể tự tìm được tài nguyên tốt như vậy? Đương nhiên có rất nhiều người đi hỏi thăm và nghiên cứu! Blog Weibo không phải nơi bí mật gì, người nào có tâm liền nhìn thấy ngay, hoá ra Lý Hi Hạnh vẫn luôn bình luận về âm nhạc dưới bài đăng của Tạ Mặc Đông, hoá ra Lý Hi Hạnh lại dùng chiêu 'lỳ lợm'!

Tin tức này nhanh chóng lan truyền trong Dream music. Có người rất khâm phục Lý Hi Hạnh có thể nghĩ ra chiêu này, có người lại nghĩ Lý Hi Hạnh quá tính toán, có người trực tiếp học theo, mỗi ngày đều bình luận dưới bài đăng của các nhân vật nổi tiếng. Buồn cười nhất là, có mấy nghệ sĩ cũng muốn hợp tác với Tạ Mặc Đông, hơn nữa họ lại nghĩ rằng chiêu người khác dùng được chắc mình cũng dùng được, cho nên ngày ngày đều nhắn lại dưới bài đăng của Tạ Mặc Đông. Khiến Tạ Mặc Đông còn tưởng Dream music tổ chức hoạt động cho nhân viên, yêu cầu chấm công bằng cách quấy rầy anh!

Liễu Dương sẽ không dùng lại cách người khác đã dùng qua, cô ta có kịch bản của chính mình. Quan trọng là, cô ta đúc kết kinh nghiệm từ câu chuyện của Lý Hi Hạnh, biết được tính tình của Tạ Mặc Đông, biết Tạ Mặc Đông sẽ thích người như thế nào. Vì thế cô ta thấy mình không kém gì Lý Hi Hạnh - so về mặt đối phó với đàn ông, thủ đoạn của cô ta chắc chắn cao hơn Lý Hi Hạnh!

Trong tiếng lải nhải thổ lộ của Liễu Dương, Tạ Mặc Đông ký xong tên, đóng sổ lại đưa cho cô ta.

"Thầy Tạ, em có thể xin phương thức liên lạc của thầy được không ạ?" Đôi mắt Liễu Dương sáng lấp lánh, "Em rất thích rất thích thầy, em cũng vô cùng yêu thích âm nhạc, luôn mong muốn được thầy chỉ dạy".

"Chỉ dạy cô?"

Trong ánh mắt tha thiết của Liễu Dương, Tạ Mặc Đông đánh giá từ đầu đến chân cô ta, lấy di động ra. Nhưng anh không mở app để kết bạn với Liễu Dương, mà mở trình duyệt.

"Cô tên gì?" Anh hỏi. Tuy lúc mới vào anh đã trách móc Liễu Dương, nhưng thực ra Liễu Dương là ai anh cũng không biết.

"..." Khóe miệng Liễu Dương hơi run rẩy, thành thật đáp lại: "Liễu Dương. Dương Liễu Liễu, Hải Dương Dương"

Tạ Mặc Đông gõ tên Liễu Dương vào khung tìm kiếm, kết quả hiện ra vài video tham dự thi đấu. Anh tùy tiện chọn một cái ấn nghe.

Liễu Dương: "..."

Nửa phút sau, Tạ Mặc Đông tắt video đi.

Vẻ mặt Tạ Mặc Đông vô cùng bình tĩnh: "Tôi tài hèn học ít, mong cô tìm người giỏi hơn".

Liễu Dương: "..........."

Người ngu ngốc cũng nghe ra được, Tạ Mặc Đông không hề khiêm tốn, mà khinh bỉ giọng của Liễu Dương. Còn là loại khinh bỉ trực tiếp tử hình tại chỗ. Nếu Lý Hi Hạnh nghe được, chắc phải vô cùng tự hào với lời bình "rối tinh rối mù" lúc trước mà Tạ Mặc Đông nói với cô.

Nhưng Liễu Dương không từ bỏ dễ dàng như vậy, nếu cô ta không chịu nổi loại suy sụp này, cũng sẽ chẳng có ngày hôm nay.

"Thầy Tạ". Cô ta lộ ra biểu cảm đáng thương, "Hôm nay em thực sự rất xin lỗi, buổi sáng đột nhiên công ty muốn mở họp, trên đường tới đây còn gặp phải tai nạn xe cộ tắc đường gần một giờ, cho nên tới trễ, khiến thầy phải đợi lâu như vậy. Em..."

"Không cần xin lỗi tôi". Tạ Mặc Đông cắt ngang lời cô ta.

Anh nhìn xung quanh phòng nghỉ, nhìn những nghệ sĩ đi ra đi vào, nghiêm túc nói: "Cô nên nói xin lỗi với mọi người mới phải".

Liễu Dương: "......."

Nếu là người khác, bị Tạ Mặc Đông nói như vậy, có lẽ sẽ không tìm được đường xuống. Nhưng Liễu Dương là người co được dãn được, cô ta không xem lời của Tạ Mặc Đông là đang chỉ trích mình, mà coi như lời chỉ dạy. Cô ta thực sự đứng lên, lớn tiếng nói với mọi người: "Hôm nay bởi vì có việc bận khác, ảnh hưởng đến thời gian của mọi người, tôi thật sự xin lỗi! Mong mọi người thứ tội!"

Tất cả mọi người trong phòng nghỉ đều trợn tròn mắt.

Sao mọi người có thể không hiểu chuyện gì đang xảy ra chứ? Thái độ của Liễu Dương trước sau như hai người chắc chắn vì Tạ Mặc Đông đã nói gì đó. Một vài người sau khi quay chụp xong, quần áo cũng chưa đổi, nước cũng chưa uống, vội vàng chạy đến phòng nghỉ, hi vọng được nói với Tạ Mặc Đông vài câu! Ai ngờ Liễu Dương lại giành trước, mọi người đều ngại đi đến, chỉ có thể mỏi mắt trông mong Liễu Dương đừng tranh cãi, chừa cho người khác chút thời gian.

Liễu Dương tỏ thái độ như vậy, chẳng phải để cho Tạ Mặc Đông xem sao? Có người trong lòng mắng Liễu Dương không biết xấu hổ, nhưng có người cũng bội phục Liễu Dương.

Ai quản người chân tình hay giả ý, Tạ Mặc Đông nguyện ý xem là được! Tạ Mặc Đông nói xong, Liễu Dương lập tức đứng lên xin lỗi. Nếu mình là Tạ Mặc Đông, chắc chắn mình cũng sẽ thích Liễu Dương! Mình vừa nói gì người ta làm ngay điều đó, không bày tỏ thái độ gì. Ai lại không thích người ngoan ngoãn như vậy?

"Thầy Tạ". Liễu Dương cúi đầu ngồi xuống lần nữa, vẻ mặt vô cùng thành khẩn nhìn vào mắt Tạ Mặc Đông, "Chút nữa em sẽ đi xin lỗi tất cả các nhân viên công tác khác, cho dù lý do của em là gì, đúng là em đã làm chậm trễ thời gian của mọi người. Nhưng thầy sắp đi rồi, em sợ ảnh hưởng đến thời gian của thầy, thầy có thể cho em Wechat hay số điện thoại di động không? Em đã thích thầy từ bài hát đầu tiên mà thầy sáng tác - 'Bay lượn', lúc đó em còn học tiểu học. Thậm chí có thể nói nhờ thầy em mới bước trên con đường này. Em hi vọng có cơ hội được giao lưu âm nhạc với thầy."

Thái độ của Liễu Dương đã vô cùng có thành ý, ai có thể sau một đoạn bộc bạch nỗi lòng như vậy mà còn từ chối, chắc chắn là một người lòng dạ vô cùng sắt đá.

Tạ Mặc Đông nheo mắt, đánh giá vẻ mặt cô ta, tựa như đang xác nhận thành ý.

Liễu Dương không hề lảng tránh ánh mắt của anh, cố gắng bày ra ánh mắt tha thiết và nụ cười mê người của mình.

Một lúc sau, Tạ Mặc Đông mới hỏi: "Cô đang học Lý Hi Hạnh đấy à?"

Liễu Dương sửng sốt.

Học Lý Hi Hạnh lì lợm năn nỉ ỉ ôi sao? Đúng vậy, đương nhiên là vậy!

Tạ Mặc Đông đâu phải người ngốc, gần đây nghệ sĩ của Dream music đều dán vào người anh như điên dại, anh sao lại không biết nguyên nhân? Liễu Dương không phủ nhận, chỉ nói: "Nếu chỉ xét sự yêu thích và sùng bái với thầy, em chắc chắn không thua ai cả!"

Những lời này nói ra rất dõng dạc, không quan tâm đúng sai thật giả, ai chẳng thích nghe lời hay? Ai lại không thích được người khác sùng bái? Riêng chuyện khích lệ người khác, mặt Liễu Dương đủ dày, có một phần có thể nói thành một trăm phần. Lời hay không ngại nói nhiều, cô ta kiên trì nói đến một trăm lần, cô ta tin, người khác cũng tin. Chiêu nay cô ta đã dùng để chinh phục được rất nhiều người.

Nhưng lần này lại gặp phải chướng ngại vật.

Cửa phòng nghỉ mở ra, Lý Hi Hạnh đã thay xong quần áo đi tới.

Tạ Mặc Đông nhìn Lý Hi Hạnh, gương mặt luôn nghiêm túc lộ ra vài phần tươi cười.

Anh quay lại nhìn Liễu Dương một cái, tươi cười trên mặt biến mất không còn bóng dáng. Anh lạnh nhạt xa cách nói: "Cô ấy có thứ, cô học cũng không được". Nói xong, liền đi về phía Lý Hi Hạnh.

"Xin lỗi thầy, để thầy đợi lâu quá". Lý Hi Hạnh liên tục xin lỗi.

Tạ Mặc Đông không để bụng, dù sao đầu sỏ gây tội hôm nay không phải là Lý Hi Hạnh.

"Đi thôi". Anh nói.

Hai người không quay đầu lại đi ra khỏi phòng nghỉ, để lại Liễu Dương không cam lòng, cùng với những người khác hoặc tiếc hận hoặc vui sướng.

Cuối cùng Tạ Mặc Đông không để lại phương thức liên hệ cho Liễu Dương, thứ duy nhất anh để lại, là chữ ký của chính mình.

Liễu Dương cầm quyển sổ, Tạ Mặc Đông còn cài bút ở trang anh đã ký tên. Cô ta mở ra, nhìn thấy chữ viết Tạ Mặc Đông để lại, liền trợn tròn mắt.

Tạ Mặc Đông không chỉ ký tên cho cô ta, còn tặng kèm một câu -----

"Hãy luôn tuân thủ thời gian. Tạ Mặc Đông"

Chương 56

Chu Tiêu Đồng xem sách một lúc, nghe nhạc một lúc, cho đến khi nghiên cứu lời bài hát mệt, cô mới lên mạng xem có tin tức gì mới không.

Không lên thì không biết, vừa mở QQ, icon nhóm chat liều mạng lập loè, cô nhìn kỹ, phát hiện là tin nhắn nhóm "Áo bông nhỏ của Lý Hi Hạnh"!

Trong nhóm này đều là quản lý cấp cao của fanclub, trong tất cả mọi trường hợp xảy ra mọi người vẫn luôn cố gắng hợp tác hết mức có thể. Vì mọi người đều biết, lực ảnh hưởng của mình ở fanclub khá lớn, nếu mâu thuẫn giữa hai người xảy ra, rất có thể mở ra mâu thuẫn giữa hai nhóm người, cho nên nếu có thể nhịn mọi người đều cố gắng nhịn.

Nhưng có vài tình huống, vài người, không thể nhịn được nữa.

Lúc này hai bên xung đột là Nữu Gia và Tiêu Tiêu.

Lúc Chu Tiêu Đồng mở nhóm chat ra, Tiêu Tiêu đã vô cùng tức giận, bắt đầu buông lời hung ác ở trong nhóm.

Hội trưởng toàn quốc - Tiêu Tiêu: "@Hội trưởng Bắc Kinh - Nữu Gia, tôi nhịn cậu lâu lắm rồi! Cậu làm việc thế nào tôi còn phải dạy à? Nếu không muốn làm thì cậu đi đi, fanclub không cần người suốt ngày náo loạn thế!"

Đừng nói Chu Tiêu Đồng chưa từng thấy chuyện nghiêm trọng như thế xảy ra, mà từ khi nhóm áo bông nhỏ thành lập đến giờ cũng chưa xuất hiện chuyện nghiêm trọng như vậy.

Chu Tiêu Đồng hoảng sợ, vội vàng mở lịch sử trò chuyện, xem chính mình đã bỏ qua điều gì.

Nguyên nhân xảy ra mâu thuẫn là do Nữu Gia đã @Tiêu Tiêu và Thuyền Buồm.

Hội trưởng Bắc Kinh - Nữu Gia: "@Hội trưởng toàn quốc - Tiêu Tiêu, @Hậu cần - Thuyền Buồm, tình hình sổ sách thế nào rồi? Có thể cho chúng tớ một câu chắc chắn bao giờ công khai không?"

Hội trưởng toàn quốc - Tiêu Tiêu: "..."

Hội trưởng toàn quốc - Tiêu Tiêu: "Hai ngày trước nhà xưởng mới giao hàng, buổi sáng tớ với Thuyền Buồm vừa mới giao hàng, hai ngày nữa áo sẽ được gửi đến các hội trưởng địa phương. Chúng tớ làm nhiều chuyện như vậy, cậu có thể để chúng tớ làm từng chuyện một không?"

Hội trưởng Bắc Kinh - Nữu Gia: "Vất vả rồi. Nhưng ở trong diễn đàn Bắc Kinh chúng tớ luôn có người hỏi chuyện sổ sách, tớ là hội trưởng, cũng mong cho mọi người một câu trả lời".

Hội trưởng Bắc Kinh - Nữu Gia: "Nếu gần đây mọi người bận quá, không có thời gian làm sổ sách, thì cho một thời hạn nhất định đi."

Hội trưởng toàn quốc - Tiêu Tiêu: "Fanclub Bắc Kinh luôn có người hỏi? Ai? Cậu bảo người có thắc mắc tới tìm tôi!"

Tiêu Tiêu nói thế, chắc chắc là đang nghi ngờ tính chân thật của fanclub Bắc Kinh trong lời Nữu Gia. Vì đã lâu như vậy, những hội trưởng khác đều không lên tiếng, chỉ có Nữu Gia ba lần bảy lượt thúc giục, lần nào cũng dùng lý do người trong fanclub Bắc Kinh hỏi thăm. Tiêu Tiêu nghi ngờ Nữu Gia cố ý bịa chuyện, biểu diễn trước mặt cô ta.

Hội trưởng Bắc Kinh - Nữu Gia: "....."

Hiển nhiên Nữu Gia hiểu Tiêu Tiêu nghi ngờ mình. Cô không nói gì, trực tiếp đăng một tấm ảnh chụp màn hình vào nhóm chat.

Trong hình ảnh, đúng thật có Quả Hạnh trong fanclub Bắc Kinh thắc mắc, hỏi tại sao lúc trước nói sẽ công khai sổ sách, mà đến bây giờ sao vẫn chưa công khai? Sau khi có người đưa ra đề tài này, trong nhóm có không ít người phụ hoạ, muốn Nữu Gia tới tổng hội hỏi thăm xem thế nào.

Có lẽ các bạn học thủ đô có ý thức pháp luật rất tốt, những nơi khác không có người hỏi thăm, nhưng fanclub Bắc Kinh thì có, còn không chỉ một người, tất cả mọi người đều chú ý đề tài này. Nữu Gia không hề bịa đặt.

Hội trưởng toàn quốc - Tiêu Tiêu: "... "

Tiêu Tiêu nhìn ảnh chụp màn hình Nữu Gia gửi đến, không còn lời nào để nói. Cô ta nói Quả Hạnh nào có nghi ngờ hãy trực tiếp tới tìm cô ta, nhưng hiện tại rất nhiều người nghi ngờ, chả lẽ cô ta phải thêm bạn một đám người để giải thích sao? Cô ta làm gì có đủ sức chứ! Hay là thêm cô ta vào fanclub Bắc Kinh để giải thích? Nói đùa à, cô ta không định giải thích đâu, những kẻ gây rối này cô ta còn muốn người dưới mình đuổi thẳng cổ đi ấy chứ, không thì cô ta mất công mất sức xây dựng fanclub làm gì?

Hội trưởng toàn quốc – Tiêu Tiêu: "Nói thật, mỗi ngày tớ vội vàng đến mức muốn nôn ra máu, còn bắt tớ báo cáo tiến độ công việc với các cậu, thân mệt, tâm cũng mệt! Có người nghi ngờ fanclub, các cậu là Hội trưởng, các cậu phải giải thích trấn an chứ! Các cậu không làm gì, xảy ra chuyện là ầm ĩ lên trên này, người bận rộn nửa ngày là tớ và Thuyền Buồm, trách nhiệm cũng do hai chúng tớ gánh vác, những việc này cũng bắt chúng tớ làm à?"

Hội trưởng toàn quốc – Tiêu Tiêu: "Người khác không hiểu tính tình chúng tớ, bỏ qua, vì họ chẳng biết chúng tớ mệt thế nào. Nhưng các cậu không hiểu, tớ nghĩ nên giải tán nhóm đi! Cái gì mà fanclub của Lý Hi Hạnh chứ, các cậu đều không mong fanclub là một thể, gặp chuyện chỉ biết ném cái nồi lên đầu người khác, rốt cuộc các cậu ở đây làm gì thế hả?"

Tiêu Tiêu làm ra vẻ chính trực, còn có vẻ chiếm được lý!

Lúc Tiêu Tiêu và Nữu Gia tranh chấp, mọi người đều im lặng. Nhưng không nói gì vì mọi người đều không muốn cãi nhau, hơn nữa khi người khác cãi nhau mình xen vào cũng không hay. Nhưng Tiêu Tiêu nói ra những lời này, rốt cuộc có người không nhìn được đứng ra.

Hội trưởng Quảng Đông – Thích Ăn Người Hồ Kiến: "..."

Hội trưởng Quảng Đông – Thích Ăn Người Hồ Kiến: "Tiêu Tiêu, đừng nói thế. Nữu Gia đâu có ý ném nồi, chỉ muốn nói rõ ràng mọi chuyện thôi".

Hội trưởng Phúc Kiến – Đừng Ăn Tôi: "Ừ... Tiêu Tiêu, cậu nói thế hơi quá rồi".

Hội trưởng Tứ Xuyên – Hắc Bạch: "Mọi người bớt giận đi".

Hội trưởng toàn quốc – Tiêu Tiêu: "Tớ nói sai ở đâu? Là Hội trưởng địa phương, trách nhiệm chính là quản lý địa phương đó có phải không hả? Nếu cái gì cũng bắt tớ quản, vậy hủy bỏ Hội trưởng địa phương đi!"

Hội trưởng Bắc Kinh – Nữu Gia: "Ha ha".

Hội trưởng Bắc Kinh – Nữu Gia: "Tiêu Tiêu đừng giận, giận có ích gì đâu? Cậu đừng nghĩ tớ tới làm náo loạn, tớ chỉ muốn nói lý với cậu thôi".

Hội trưởng Bắc Kinh – Nữu Gia: "Thứ nhất, cậu muốn tớ trấn an mọi người, vậy có phải cậu nên cho tớ một câu trả lời trước không, tớ mới có thể nói với người khác chứ? Hôm nay tớ đâu bắt cậu lấy sổ sách ra ngay, tớ chỉ muốn cậu cho mọi người một thời gian cụ thể, thế thì tớ có thể trả lời mọi người rồi, làm mọi người yên tâm. Cậu lại bảo tớ ngày nào cũng giục cậu, thế có phải là ngày nào tớ cũng giúp cậu trấn an mọi người cho đến giờ không? Nhưng lần nào cũng bảo lần sau công khai, lần sau nhé, lại không nói đươc lần sau là bao giờ, đây là làm giảm tín nhiệm của mọi người với fanclub!"

Hội trưởng Bắc Kinh – Nữu Gia: "Thứ hai, đúng, cậu và Thuyền Buồm vất vả, chúng tớ đều biết. Cậu nói việc đều là các cậu làm, trách nhiệm cũng là các cậu gánh. Nhưng trước đó Đồng Đồng muốn cùng hỗ trợ, các cậu đã nhận hết việc vào mình mà? Sao không tìm người giúp? Chúng ta là một thể, tất cả có thể cùng làm mà! Tớ không hiểu tại sao các cậu không tách bớt công việc ra!".

Hội trưởng Quảng Đông – Thích Ăn Người Hồ Kiến: "Chuyện này... Tớ gần đây khá nhàn, tớ có kinh nghiệm làm sổ sách. Nếu bận quá có thể để tớ giúp".

Nhưng Tiêu Tiêu lơ Lục Trì.

Hội trưởng toàn quốc – Tiêu Tiêu: "Nữu Gia đủ rồi! Cậu đừng đứng nói thì không đau eo! Cậu cho rằng làm sổ sách là thế nào? Cứ thế mà thuận nước xuôi dòng công khai thôi sao? Rất nhiều tiền đều do tớ và Thuyền Buồm ứng trước! Bây giờ thống kê rất phức tạp, các cậu không thể giúp gì đâu!"

Hội trưởng Bắc Kinh – Nữu Gia: "..."

Đây không phải vấn đề không làm thì không hiểu. Nếu chi tiêu không rõ ràng, chứng tỏ sổ sách lung tung, phương pháp làm việc của Tiêu Tiêu và Thuyền Buồm có vấn đề!

Hội trưởng toàn quốc - Tiêu Tiêu: "Tớ nói lại lần nữa, tớ hy vọng đây là lần cuối. Việc chúng tớ làm, các cậu không làm không hiểu chuyện khó thế nào, không biết chúng tớ phải xử lý nhiều rắc rối ra sao! Không làm thì câm miệng! Đều là người lớn cả rồi, tớ không phải dạy các cậu viết chữ vinh dự tập thể thế nào chứ?"

Tiêu Tiêu rất ít khi tức giận lớn như thế trong nhóm. Lời nói của cô ta rất nhiều lỗ hổng, nếu cẩn thận để ý sẽ thấy ngay. Chả lẽ cô ta không biết sao? Đương nhiên có chứ! Nên giờ không thể dùng cách cũ bán thảm kể khổ được, cô ta cần thăng cấp cảm xúc của mình, dùng thái độ mạnh mẽ đúng tình đúng lý trấn áp người có ý kiến với cô ta!

Người bình thường thấy cô ta tức giận như vậy, dù có lý hay không cũng nhận thua trước. Vì không ai cũng muốn tránh việc tranh cãi xung đột.

Nữu Gia nhìn cô ta nói vậy, thực ra cũng không muốn cùng cô ta cãi nhau – vốn cũng không muốn cãi nhau đâu! Chỉ muốn cô ta cho một câu trả lời thôi!

Hội trưởng Bắc Kinh – Nữu Gia: "Được rồi, cậu nói thế nào thì là thế ấy. Tớ chỉ hỏi cậu một câu, cậu định giải thích thế nào với mọi người?".

Nữu Gia nói những lời này coi như đã chịu thua. Cô lười quan tâm Tiêu Tiêu và Thuyền Buồm làm những chuyện này như thế nào, cô chỉ muốn Tiêu Tiêu cho cô một lời giải thích, ví dụ như hãy chờ nửa tháng hoặc một tháng. Tiêu Tiêu cho thời gian, cô có thể giải thích với nhóm Quả Hạnh ở Bắc Kinh. Nếu mọi người không vừa lòng với thời gian Tiêu Tiêu đưa ra, cô cũng sẽ nghĩ cách để trấn an.

Nhưng có lẽ giọng điệu của Nữu Gia không được tốt lắm, làm Tiêu Tiêu nghĩ cô đang hỏi lại câu hỏi lúc ban đầu, cũng có thể Tiêu Tiêu thích nói những lời cay nghiệt, không nhận bậc thang mà Nữu Gia đưa đến, tiếp tục nổi bão.

Hội trưởng toàn quốc - Tiêu Tiêu: "@Hội trưởng Bắc Kinh - Nữu Gia, tôi nhịn cậu lâu lắm rồi! Cậu làm việc thế nào tôi còn phải dạy à? Nếu không muốn làm thì cậu đi đi, fanclub không cần người suốt ngày náo loạn thế!"

Hội trưởng Bắc Kinh – Nữu Gia: "..."

Chu Tiêu Đồng dùng tốc độ nhanh như gió xem xong quá trình cãi nhau trong nhóm. Đặc biệt là câu cuối cùng của Tiêu Tiêu, trong lòng cô chợt động!

Nữu Gia luôn là một cái gai ở trong nhóm, chuyện này cũng liên quan trực tiếp đến tính cách của cô ấy. Cô ấy là một người có thể tham gia thi đấu Tán Đả quốc gia, sao có thể sợ Tiêu Tiêu? Ngược lại Tiêu Tiêu vẫn luôn cố kỵ Nữu Gia.

Tiêu Tiêu cố kỵ Nữu Gia cũng dễ giải thích. Nếu hội trưởng toàn quốc là hoàng đế, thì các hội trưởng địa phương chính là quan lớn. Bắc Thượng Quảng là những địa phương quan trọng, chi nhánh ở những thành thị như Bắc Kinh và Thượng Hải có thể có đến vài ngàn người, các tỉnh ở biên giới như Nội Mông, Tân Cương tổng số người hâm mộ cũng rất cao. Cho nên trên danh nghĩa thì các hội trưởng địa phương đều có địa vị bình đẳng, nhưng hội trưởng Bắc Thượng Quảng chắc chắn có quyền lên tiếng hơn, phát ngôn cũng có trọng lượng hơn, vì người ta quản lý rất đông người!

Tiêu Tiêu đã muốn đổi Nữu Gia từ tám trăm năm trước, nhưng vẫn chưa thể làm được. Tuy rằng hội trưởng toàn quốc có quyền thay đổi hội trưởng địa phương, nhưng thực tế rất rắc rối.

Nếu đối phương đồng ý giao quyền ra, ví dụ như Na Na, chủ động đem quyền lực giao cho Chu Tiêu Đồng, thì mọi việc đều thuận lợi; nhưng nếu đối phương không đồng ý giao quyền, hoàng đế muốn xóa địa vị của quan lớn, có thể dẫn tới tạo phản tại địa phương! Phải biết rằng nhóm tại các địa phương là do họ tạo ra, hoạt động trong nhóm cũng là do họ làm, người ta không có sai lầm gì, fan địa phương cũng luôn ủng hộ hội trưởng. Giờ nói muốn đổi là đổi, thử xem fanclub Bắc Kinh nghe hội trưởng toàn quốc hay hội trưởng Bắc Kinh?

Nếu chỉ là hội trưởng của Nội Mông hay Thanh Hải, thì chẳng sợ tạo phản, cứ mạnh mẽ bỏ cũ hay mới. Nhưng Nữu Gia lại là hội trưởng của Bắc Kinh.

Chuyện này nếu như có công ty quản lý chống lưng thì còn dễ dàng, nhưng vấn đề là, Tiêu Tiêu còn chưa được công ty quản lý công nhận! Nếu làm fanclub phân hội, Bắc Kinh độc lập, công ty quản lý chắc chắn sẽ không giúp thu phục Bắc Kinh đâu, sau này có hoạt động gì ở Bắc Kinh, công ty quản lý sẽ bỏ qua hội trưởng toàn quốc, trực tiếp đi tìm hội trưởng Bắc Kinh. Qua một thời gian, nếu công ty quản lý không hài lòng với hội trưởng toàn quốc, họ có thể kéo hội trưởng Bắc Kinh lên thay thế, chuyện này cũng không phải không có khả năng!

Vì thế Tiêu Tiêu luôn cố kỵ Nữu Gia, vì nếu đối đầu với Nữu Gia thì cô ta cũng gặp thiệt thòi. Nhưng bây giờ Tiêu Tiêu vô cùng kiên cường và tàn nhẫn một câu lại tiếp một câu, dường như không lo lắng đắc tội với Nữu Gia... chuyện bất thường chắc chắn có quỷ!

Người khác có thể không hiểu tại sao hôm nay Tiêu Tiêu đột nhiên bùng nổ, nhưng Chu Tiêu Đồng nghĩ ngợi một chút liền đoán ra - cô ta đang dùng phép khích tướng, muốn ép Nữu Gia tự đi!

Ở chung với nhau lâu như vậy, tính cách Nữu Gia như thế nào Tiêu Tiêu chắc chắn hiểu rõ. Dùng quyền thế ép chắc chắn không được, lừa gạt cũng không xong. Nhược điểm của Nữu Gia chính là rất ngoan cố. Người có tính cách này, thường không chịu được phép khích tướng!

Quả nhiên, Tiêu Tiêu tiếp tục.

Hội trưởng toàn quốc - Tiêu Tiêu: "Đâu có ai cầu cậu phải làm hội trưởng Bắc Kinh đâu? Mọi người đều làm việc vì Lý Hi Hạnh! Tớ nói cho cậu biết, nếu cậu chỉ là một fan mà thôi, cậu có tư cách tra hỏi tớ không tớ còn chưa thèm nói! Nhưng cậu là một hội trưởng, nếu tớ có sai lầm gì cậu cũng phải gánh vác một nửa! Nếu cậu không muốn làm thì đi đi, không ai giữ cậu!"

Tiêu Tiêu bắt mạch rất chuẩn. Sau khi cô nàng liên tục khích tướng, Nữu Gia cũng tức giận.

Hội trưởng Bắc Kinh - Nữu Gia: " Ha ha".

Hội trưởng Bắc Kinh - Nữu Gia: "Tớ nhận chức vụ này, nhiệm vụ nào giao cho tớ, tớ nhất định sẽ hoàn thành. Nếu tớ làm sai chuyện gì, tớ sẽ gánh hết trách nhiệm. Nhưng nếu cậu tìm chúng tớ tới, chỉ để đội nồi thay cho cậu, tớ không muốn đội!"

Hội trưởng toàn quốc - Tiêu Tiêu: "Vậy thì cậu từ chức đi!"

Chu Tiêu Đồng không hề nghi ngờ, Nữu Gia chắc chắn sẽ viết lại một câu "Tạm biệt" liền bỏ chạy lấy người! Nếu cô ấy thực sự đi rồi, cô ấy phải giao ra vị trí quản trị viên các nhóm quản lý. Nếu cô ấy giao vị trí ra, sau này muốn lấy lại rất khó!

Mắt thấy cách mạng sắp thắng lợi, không thể để Tiêu Tiêu làm náo loạn fanclub được!

Chu Tiêu Đồng gõ chữ như bay, nhanh chóng gửi tin nhắn vào nhóm.

Hội trưởng Thượng Hải - Đồng Tâm Đồng Thoại: "!!!"

Hội trưởng Thượng Hải - Đồng Tâm Đồng Thoại: "!!!!!"

Sơ tốc độ gõ chữ quá chậm, Chu Tiêu Đồng đầu tiên vứt ra một chuỗi chấm than trấn an mọi người, để mọi người nuốt lời đang định nói trở lại.

Cùng lúc đó, ở Bắc Kinh cách xa vạn dặm, Nữu Gia vừa gõ xong mấy chữ "Được, tớ từ chức", đang muốn nhấn gửi đi, thấy trong nhóm bắn ra một chuỗi dấu chấm than, cô ngạc nhiên, do dự rút ngón tay trở lại.

Hội trưởng Thượng Hải - Đồng Tâm Đồng Thoại: "Nữu Gia đừng xúc động"

Hội trưởng Thượng Hải - Đồng Tâm Đồng Thoại: "Nghe tớ nói hai câu đã".

Ở một thành phố khác, Tiêu Tiêu đang sốt ruột nhìn chăm chăm màn hình, chờ Nữu Gia ngoan ngoãn chạy lấy người. Mắt thấy không khí giương cung bạt kiếm đã bị đẩy đến tầng cao nhất, trái tim bị treo lên đến cổ họng, chỉ chờ tin tức của hệ thống báo Nữu Gia đã rời khỏi nhóm, nào ngờ - nào ngờ bị một người dùng chuỗi dấu chấm than chen ngang!

Cảm giác chẳng khác gì đang xem AV đến đoạn cao trào, đột nhiên xuất hiện một siêu nhân mặc qυầи ɭóŧ bên ngoài, siêu nhân đấm nam chính một phát, cởϊ áσ choàng xuống khoác trên người nữ chính, sau đó hiên ngang lẫm liệt nói với nữ chính: "Đừng sợ, tôi sẽ không để người xấu bắt nạt cô, tôi sẽ cứu cô!"

--- Cứu cái đầu ấy, người cmn náo loạn cái quái gì đấy!

Tiêu Tiêu nghẹn họng. Cô ta hung tợn nhìn chằm chằm ID Đồng Tâm Đồng Thoại, thật không thể xuyên qua màn hình đánh một phát!

Sao lại là Đồng Tâm Đồng Thoại chứ?!

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện