Bên ngoài cửa sổ trời đã tối, ngủ một giấc Điếu Trạch Nghiễn tỉnh táo hẳn. Ngay trước mắt anh, An Hạ đang ngủ say, gương mặt tròn tròn có chút kém sắc, cơ thể lại gầy thiếu sức sống. Điếu Trạch Nghiễn sờ mặt An Hạ cảm nhận hơi ấm quen thuộc, nhẹ nhàng ngồi dậy xuống giường để cô ngủ thêm một lúc.
Vừa thấy Điếu Trạch Nghiễn thong thả từ trên lầu xuống, mẹ anh ngồi ở phòng khách nói vọng đến: "Nghiễn, tối nay ra ngoài ăn nhé?"
"Sao cũng được" Điếu Trạch Nghiễn ngồi phịch xuống ghế, thư thả gác chân lên bàn.
Sau khi trở về phòng tắm rửa thay đồ xong, Điếu Trạch Nghiễn sang phòng gọi An Hạ, cô cũng vừa đúng lúc tắm xong. Căn phòng thoang thoảng mùi thơm của sữa tắm khiến toàn thân Điếu Trạch Nghiễn ngứa ngáy không yên.
Anh hít sâu vài lần lấy bình tĩnh, ngồi xuống ghế ở bàn học: "Hôm nay cả nhà ra ngoài ăn, em thay đồ đi"
An Hạ gật đầu, cô đứng yên chờ đợi, qua vài phút Điếu Trạch Nghiễn không có ý định rời đi.
Thấy An Hạ cứ mãi đứng một chổ nhìn anh e ngại, nét mặt Điếu Trạch Nghiễn có chút ngại ngùng, hai tai thậm chí đỏ lên, anh thẹn thùng nói: "Anh không ngại đâu"
Trán An Hạ hiện ba vạch đen, bản chất lưu manh của Điếu Trạch Nghiễn không hề thay đổi. Cô đến kéo tay anh đứng dậy đẩy ra khỏi phòng rồi đóng cửa khóa chốt.
Điếu Trạch Nghiễn đứng bên ngoài ngơ ngác lẫn thất vọng, nhưng vậy cũng tốt, nếu An Hạ để anh xem cô thay đồ, sợ rằng lúc đó anh sẽ đánh mất hoàn toàn lý trí mà làm bậy.
Thay đồ xong Điếu Trạch Nghiễn đứng tựa người vào tường trước phòng chờ An Hạ. Khi cô bước ra, anh không ngăn được đôi môi cong lên, đưa tay ra nắm lấy tay cô xuống nhà.
Buổi tối vào mùa mưa không khí có chút se lạnh, An Hạ mặc chiếc áo len mỏng vẫn cảm thấy lạnh khi gió thổi qua.
Bước vào một nhà hàng sang trọng, nhân viên cung kính chào đón dẫn lối. Không gian bên trong màu vàng nhẹ, thiết kế nội thất theo tông chủ đạo màu nâu mang lại cảm giác ấm áp.
Tại một phòng riêng, nhân viên mở cửa, bộ bàn ghế màu trầm hình tròn đặt giữa gian phòng, cửa sổ bằng kính phẳng có thể nhìn ra cảnh đêm bên ngoài phố xá.
Bên trong phòng có người đang ngồi đợi, một cặp vợ chồng trung niên, nhìn thoáng qua cách ăn mặc cũng đủ biết là người giới thượng lưu. Kể cả cô con gái ngồi bên cạnh, khí chất và cử chỉ thể hiện rõ con nhà gia giáo.
Lúc bước vào, An Hạ cảm nhận cô gái này có chút quen mắt, ngay khi cô ấy tém một bên tóc lên, An Hạ sững sờ tưởng lạ mà quen.
Sau khi chào hỏi, mọi người cùng nhau ngồi xuống, cách đôi vợ chồng kia nhìn An Hạ rất lịch sự, không hề tỏ ra khinh thường hay chê bai khi nghe mẹ Điếu Trạch Nghiễn giới thiệu.
Người vợ cười hiền hậu, ánh mắt chứa chan sự cảm thương với An Hạ, bà nói: "Tôi cũng có nghe Khả Vi nhắc về cháu An Hạ đây, tôi thật sự rất thương cô bé, nhìn thấy An Hạ có thể sống tốt thế này, ngay cả ông trời vẫn không nỡ làm tổn thương một cô gái lương thiện"
An Hạ mỉm cười gượng gạo, khẽ gật nhẹ đầu thay cho lời cảm ơn.
"Phải, gia đình chúng tôi thật may mắn vì có sự xuất hiện của An Hạ" Mẹ Điếu Trạch Nghiễn cười khách sáo đáp lại.
Bố Khả Vi cười thành tiếng, khác hẳn với bề ngoài nghiêm túc, cách ông nói chuyện khá thoải mái: "Vợ tôi rất thích con gái, bây giờ có An Hạ làm chị em với Khả Vi, hai gia đình chúng ta có thể thân thiết hơn nhiều rồi"
Bố Điếu Trạch Nghiễn cười gật gù, một tay đặt trên bàn, tay còn lại đặt trên chân đang vắt chéo, dáng vẻ đầy quyền uy.
Khả Vi mỉm cười ngọt ngào, ngón tay thướt tha vén tóc ra sau tai, mắt chớp kiều diễm.
Môi An Hạ mím nhẹ, trong lòng dâng lên cảm giác khó chịu, gia đình hai bên lại quen biết nhau, có thể Điếu Trạch Nghiễn và Khả Vi đã quen biết trước đó. Dự cảm An Hạ luôn đúng, còn đang nghĩ Điếu Trạch Nghiễn và Khả Vi có phải thanh mai trúc mã thì mẹ Khả Vi đã gián tiếp thừa nhận.
"Trạch Nghiễn với Khả Vi cũng đã biết nhau hơn mười năm, cùng một sở thích, vậy mà đến tận lớp mười hai mới thân thiết, thật không hiểu nổi"
Mẹ Điếu Trạch Nghiễn cười không tự nhiên, giơ bàn tay đeo hai chiếc nhẫn kim cương to lên che miệng, lời nói của bà mang theo sự khẳng định: "Trạch Nghiễn nó trước giờ không quan tâm đến mối quan hệ bạn bè, chỉ có anh em chí cốt nó mới gặp gỡ nhiều. Bạn thân của Trạch Nghiễn tôi thấy có mỗi Tuấn Hạo nhà lão Từ, còn lại chẳng thân ai cả"
An Hạ không điều khiển được đầu mình mà lén quay sang nhìn Điếu Trạch Nghiễn, kể từ lúc anh tỉnh dậy sau khi bị thương, vẻ mặt anh lúc nào cũng tỏ ra cao ngạo khó gần, cô muốn đoán anh nghĩ gì cũng không thể.
Điếu Trạch Nghiễn bất chợt bắt gặp ánh mắt vô hồn của An Hạ, anh đưa tay nắm lấy thành ghế bên dưới ghế An Hạ kéo cô ngồi sát vào người anh.
Trước hành động của Điếu Trạch Nghiễn, An Hạ kinh ngạc tròn mắt, trong lòng lập tức hiện lên mong ước anh đã nhớ lại nhưng thái độ của anh vẫn là sự lạnh lùng.
Vừa thấy Điếu Trạch Nghiễn thong thả từ trên lầu xuống, mẹ anh ngồi ở phòng khách nói vọng đến: "Nghiễn, tối nay ra ngoài ăn nhé?"
"Sao cũng được" Điếu Trạch Nghiễn ngồi phịch xuống ghế, thư thả gác chân lên bàn.
Sau khi trở về phòng tắm rửa thay đồ xong, Điếu Trạch Nghiễn sang phòng gọi An Hạ, cô cũng vừa đúng lúc tắm xong. Căn phòng thoang thoảng mùi thơm của sữa tắm khiến toàn thân Điếu Trạch Nghiễn ngứa ngáy không yên.
Anh hít sâu vài lần lấy bình tĩnh, ngồi xuống ghế ở bàn học: "Hôm nay cả nhà ra ngoài ăn, em thay đồ đi"
An Hạ gật đầu, cô đứng yên chờ đợi, qua vài phút Điếu Trạch Nghiễn không có ý định rời đi.
Thấy An Hạ cứ mãi đứng một chổ nhìn anh e ngại, nét mặt Điếu Trạch Nghiễn có chút ngại ngùng, hai tai thậm chí đỏ lên, anh thẹn thùng nói: "Anh không ngại đâu"
Trán An Hạ hiện ba vạch đen, bản chất lưu manh của Điếu Trạch Nghiễn không hề thay đổi. Cô đến kéo tay anh đứng dậy đẩy ra khỏi phòng rồi đóng cửa khóa chốt.
Điếu Trạch Nghiễn đứng bên ngoài ngơ ngác lẫn thất vọng, nhưng vậy cũng tốt, nếu An Hạ để anh xem cô thay đồ, sợ rằng lúc đó anh sẽ đánh mất hoàn toàn lý trí mà làm bậy.
Thay đồ xong Điếu Trạch Nghiễn đứng tựa người vào tường trước phòng chờ An Hạ. Khi cô bước ra, anh không ngăn được đôi môi cong lên, đưa tay ra nắm lấy tay cô xuống nhà.
Buổi tối vào mùa mưa không khí có chút se lạnh, An Hạ mặc chiếc áo len mỏng vẫn cảm thấy lạnh khi gió thổi qua.
Bước vào một nhà hàng sang trọng, nhân viên cung kính chào đón dẫn lối. Không gian bên trong màu vàng nhẹ, thiết kế nội thất theo tông chủ đạo màu nâu mang lại cảm giác ấm áp.
Tại một phòng riêng, nhân viên mở cửa, bộ bàn ghế màu trầm hình tròn đặt giữa gian phòng, cửa sổ bằng kính phẳng có thể nhìn ra cảnh đêm bên ngoài phố xá.
Bên trong phòng có người đang ngồi đợi, một cặp vợ chồng trung niên, nhìn thoáng qua cách ăn mặc cũng đủ biết là người giới thượng lưu. Kể cả cô con gái ngồi bên cạnh, khí chất và cử chỉ thể hiện rõ con nhà gia giáo.
Lúc bước vào, An Hạ cảm nhận cô gái này có chút quen mắt, ngay khi cô ấy tém một bên tóc lên, An Hạ sững sờ tưởng lạ mà quen.
Sau khi chào hỏi, mọi người cùng nhau ngồi xuống, cách đôi vợ chồng kia nhìn An Hạ rất lịch sự, không hề tỏ ra khinh thường hay chê bai khi nghe mẹ Điếu Trạch Nghiễn giới thiệu.
Người vợ cười hiền hậu, ánh mắt chứa chan sự cảm thương với An Hạ, bà nói: "Tôi cũng có nghe Khả Vi nhắc về cháu An Hạ đây, tôi thật sự rất thương cô bé, nhìn thấy An Hạ có thể sống tốt thế này, ngay cả ông trời vẫn không nỡ làm tổn thương một cô gái lương thiện"
An Hạ mỉm cười gượng gạo, khẽ gật nhẹ đầu thay cho lời cảm ơn.
"Phải, gia đình chúng tôi thật may mắn vì có sự xuất hiện của An Hạ" Mẹ Điếu Trạch Nghiễn cười khách sáo đáp lại.
Bố Khả Vi cười thành tiếng, khác hẳn với bề ngoài nghiêm túc, cách ông nói chuyện khá thoải mái: "Vợ tôi rất thích con gái, bây giờ có An Hạ làm chị em với Khả Vi, hai gia đình chúng ta có thể thân thiết hơn nhiều rồi"
Bố Điếu Trạch Nghiễn cười gật gù, một tay đặt trên bàn, tay còn lại đặt trên chân đang vắt chéo, dáng vẻ đầy quyền uy.
Khả Vi mỉm cười ngọt ngào, ngón tay thướt tha vén tóc ra sau tai, mắt chớp kiều diễm.
Môi An Hạ mím nhẹ, trong lòng dâng lên cảm giác khó chịu, gia đình hai bên lại quen biết nhau, có thể Điếu Trạch Nghiễn và Khả Vi đã quen biết trước đó. Dự cảm An Hạ luôn đúng, còn đang nghĩ Điếu Trạch Nghiễn và Khả Vi có phải thanh mai trúc mã thì mẹ Khả Vi đã gián tiếp thừa nhận.
"Trạch Nghiễn với Khả Vi cũng đã biết nhau hơn mười năm, cùng một sở thích, vậy mà đến tận lớp mười hai mới thân thiết, thật không hiểu nổi"
Mẹ Điếu Trạch Nghiễn cười không tự nhiên, giơ bàn tay đeo hai chiếc nhẫn kim cương to lên che miệng, lời nói của bà mang theo sự khẳng định: "Trạch Nghiễn nó trước giờ không quan tâm đến mối quan hệ bạn bè, chỉ có anh em chí cốt nó mới gặp gỡ nhiều. Bạn thân của Trạch Nghiễn tôi thấy có mỗi Tuấn Hạo nhà lão Từ, còn lại chẳng thân ai cả"
An Hạ không điều khiển được đầu mình mà lén quay sang nhìn Điếu Trạch Nghiễn, kể từ lúc anh tỉnh dậy sau khi bị thương, vẻ mặt anh lúc nào cũng tỏ ra cao ngạo khó gần, cô muốn đoán anh nghĩ gì cũng không thể.
Điếu Trạch Nghiễn bất chợt bắt gặp ánh mắt vô hồn của An Hạ, anh đưa tay nắm lấy thành ghế bên dưới ghế An Hạ kéo cô ngồi sát vào người anh.
Trước hành động của Điếu Trạch Nghiễn, An Hạ kinh ngạc tròn mắt, trong lòng lập tức hiện lên mong ước anh đã nhớ lại nhưng thái độ của anh vẫn là sự lạnh lùng.
Danh sách chương