Nghe mẹ Điếu Trạch Nghiễn phủ nhận mối quan hệ thân thiết của anh và Khả Vi, rồi lại nhìn thấy Điếu Trạch Nghiễn kéo An Hạ ngồi sát lại anh, mẹ Khả Vi cười ngượng ngùng không muốn tin cũng phải chấp nhận sự thật.
"Tôi cũng không rõ, tôi nghe Khả Vi nói hai đứa cùng chung lớp luyện thi học sinh giỏi, chia ban cũng cùng, ngay cả chơi game cũng cùng một đội"
"Ây dô" mẹ Điếu Trạch Nghiễn bỗng cao giọng, vẻ mặt ngạc nhiên, không quên đề cập đến mối quan hệ của Điếu Trạch Nghiễn và An Hạ: "Thật à? Vậy mà tôi không nghe Trạch Nghiễn nói gì cả, đợt đó ngày nào học về cũng than thở trên lớp không có An Hạ, nó học cái gì cũng không vào"
Ngừng vài giây, mẹ Điếu Trạch Nghiễn như phát hiện ra điều gì đó, vội nói thêm: "Hình như Trạch Nghiễn cũng bỏ game lâu lắm rồi, tôi còn nghe chính miệng Trạch Nghiễn nói bỏ vì An Hạ không thích"
Mặt mẹ Khả Vi sa sầm tối nhưng vẫn cố giữ vẻ thanh cao, cười lịch sự tiếp tục luyên thuyên: "Trạch Nghiễn đúng là người bạn trai gương mẫu, sớm biết vậy tôi đã không hứa hôn Khả Vi với lão Từ"
Nói như vậy, Từ Tuấn Hạo và Khả Vi có hôn ước? An Hạ kinh ngạc lẫn tức giận, chuyện này sao có thể xảy ra, trước đây cô còn thấy Từ Tuấn Hạo nói chuyện vui vẻ với Khả Vi như không có gì, rốt cuộc mối quan hệ lằng nhằng này là thế nào?
"Mẹ, con đã nói con có người thích, Tuấn Hạo cũng vậy, bọn con chỉ xem nhau là bạn" Khả Vi lên tiếng phân trần.
"Tôi nói chị nghe, vấn đề yêu đương, kết hôn nên để bọn trẻ tự quyết định, chúng ta không nên thay chúng sắp đặt" Mẹ Điếu Trạch Nghiễn tốt bụng cho mẹ Khả Vi lời khuyên.
Mẹ Khả Vi thở dài ngao ngán, bày ra dáng vẻ khổ tâm: "Tôi biết, nhưng tôi sợ Khả Vi yêu nhầm người"
"Con trai trên thế giới này không ít, chị còn sợ gì. Huống chi Khả Vi đây tài sắc vẹn toàn, thông minh như vậy chắc chắn tìm đúng người" Mẹ Điếu Trạch Nghiễn nói xong quay sang Khả Vi: "Con nói có đúng không?"
"Đúng ạ" Khả Vi mỉm cười lễ phépgật đầu.
Mãi nói chuyện quên cả chọn món, may mà nhớ ra không thì hai người phụ nữ nói qua nói lại đến sáng cũng không có điểm dừng.
Trong lúc bốn vị phụ huynh đang nói chuyện, An Hạ khẽ khều tay Điếu Trạch Nghiễn, khi anh nghiêng người về phía An Hạ, cô thì thầm vào tai anh: "Tuấn Hạo với Khả Vi như vậy chẳng phải là có lỗi với An Nhiên sao?"
Điếu Trạch Nghiễn bình thản như mọi khi, chuyện Từ Tuấn Hạo theo đuổi An Nhiên anh cũng biết nhưng dáng vẻ chẳng mấy bận tâm: "Bọn họ không phải trẻ con, em không cần lo"
Thấy sắc mặt An Hạ kém đi, Điếu Trạch Nghiễn vẫn không đành lòng lên tiếng quan tâm: "Vậy em còn định cho Tuấn Hạo qua lại với An Nhiên không?"
"Đương nhiên là không" An Hạ nhỏ giọng dứt khoát: "Cậu ấy dám làm như thế, sớm biết vậy em đã không giúp cậu ấy theo đuổi An Nhiên"
"Rồi thì sao? Em có thể bắt Tuấn Hạo với An Nhiên thôi thích nhau?"
An Hạ thở dài hậm hực, vừa tức giận Từ Tuấn Hạo vừa thương cho An Nhiên, cô luôn nghĩ Từ Tuấn Hạo là một chàng trai trong sạch không dính líu liên quan đến cô gái khác trong khi theo đuổi An Nhiên, đùng một cái anh đã được hứa hôn với Khả Vi, lại chính người bạn anh tỏ ra thân thiết bên cạnh ở hiện tại.
Nghĩ mãi chỉ thêm đau đầu, An Hạ bỗng chuyển hướng sang Điếu Trạch Nghiễn: "Đổi lại là anh, anh sẽ làm thế nào?"
Sắc mặt Điếu Trạch Nghiễn không đổi, thư thả đáp: "Chuyện anh không muốn, ai ép được?"
"Giả dối" An Hạ không vui lầm bầm, vô tình bắt gặp ánh mắt của Khả Vi nhìn cô và Điếu Trạch Nghiễn chằm chằm, Khả Vi rất nhanh đảo mắt đi nhưng cô vẫn dễ dàng nhìn thấy được ánh mắt Khả Vi đối với Điếu Trạch Nghiễn không còn dừng ở mức bạn bè thông thường.
Nhân viên mang đồ ăn lên, nhìn đĩa tôm màu cam ngay trước mắt, An Hạ theo thói quen nhìn sang Điếu Trạch Nghiễn, anh ung dung chống cằm chờ đợi, dáng vẻ của anh khiến cô sinh ra nghi hoặc anh chỉ giả vờ mất trí để bắt nạt cô.
Nghĩ rồi thôi, An Hạ chấn chỉnh tinh thần, ngoan ngoãn ngồi bóc vỏ từng con tôm bỏ vào chén Điếu Trạch Nghiễn, dù sao anh cũng là người bệnh, cô không thể hẹp hòi so đo.
Không khí đang ồn ào bỗng nhiên rơi vào trầm lặng, An Hạ ngửi thấy mùi không lành, lén đưa mắt lên nhìn. Quả nhiên mọi ánh mắt đổ dồn về cô, có lẽ ai cũng quen thấy con trai bóc vỏ tôm cho con gái, hầu như rất ít trường hợp ngược lại, An Hạ và Điếu Trạch Nghiễn nằm trong số ít đó.
"Thật trùng hợp, mình cũng rất thích tôm"
Lời Khả Vi phá tan bầu không khí yên lặng, nụ cười ngọt ngào đến từ một cô gái xinh đẹp khiến người khác phải rung động.
An Hạ đưa mắt nhìn Điếu Trạch Nghiễn, tư thế anh không đổi, chợt nhướng mày về đĩa tôm chưa bóc còn chất đống kia. An Hạ cười như không, tiếp tục lao động khổ sai.
Mẹ Điếu Trạch Nghiễn nhìn thấy mối quan hệ của con trai và con dâu tương lai không bình thường, bà bỗng cảm thán: "Thật kỳ lạ, rốt cuộc hai con ai S, ai M?"
An Hạ ngơ ngác không hiểu lời nói của mẹ Điếu Trạch Nghiễn, nhìn sang Điếu Trạch Nghiễn mím môi nhịn cười, con ngươi anh dao động không dám nhìn thẳng vào cô. Nhìn những người còn lại, ai cũng tránh mắt đi, biểu cảm trông có hơi ngại ngùng. Mặt Khả Vi mất tự nhiên, An Hạ hoàn toàn không hiểu được ý nghĩa lời mẹ Điếu Trạch Nghiễn nói, càng không hiểu được phản ứng của mọi người.
"Tôi cũng không rõ, tôi nghe Khả Vi nói hai đứa cùng chung lớp luyện thi học sinh giỏi, chia ban cũng cùng, ngay cả chơi game cũng cùng một đội"
"Ây dô" mẹ Điếu Trạch Nghiễn bỗng cao giọng, vẻ mặt ngạc nhiên, không quên đề cập đến mối quan hệ của Điếu Trạch Nghiễn và An Hạ: "Thật à? Vậy mà tôi không nghe Trạch Nghiễn nói gì cả, đợt đó ngày nào học về cũng than thở trên lớp không có An Hạ, nó học cái gì cũng không vào"
Ngừng vài giây, mẹ Điếu Trạch Nghiễn như phát hiện ra điều gì đó, vội nói thêm: "Hình như Trạch Nghiễn cũng bỏ game lâu lắm rồi, tôi còn nghe chính miệng Trạch Nghiễn nói bỏ vì An Hạ không thích"
Mặt mẹ Khả Vi sa sầm tối nhưng vẫn cố giữ vẻ thanh cao, cười lịch sự tiếp tục luyên thuyên: "Trạch Nghiễn đúng là người bạn trai gương mẫu, sớm biết vậy tôi đã không hứa hôn Khả Vi với lão Từ"
Nói như vậy, Từ Tuấn Hạo và Khả Vi có hôn ước? An Hạ kinh ngạc lẫn tức giận, chuyện này sao có thể xảy ra, trước đây cô còn thấy Từ Tuấn Hạo nói chuyện vui vẻ với Khả Vi như không có gì, rốt cuộc mối quan hệ lằng nhằng này là thế nào?
"Mẹ, con đã nói con có người thích, Tuấn Hạo cũng vậy, bọn con chỉ xem nhau là bạn" Khả Vi lên tiếng phân trần.
"Tôi nói chị nghe, vấn đề yêu đương, kết hôn nên để bọn trẻ tự quyết định, chúng ta không nên thay chúng sắp đặt" Mẹ Điếu Trạch Nghiễn tốt bụng cho mẹ Khả Vi lời khuyên.
Mẹ Khả Vi thở dài ngao ngán, bày ra dáng vẻ khổ tâm: "Tôi biết, nhưng tôi sợ Khả Vi yêu nhầm người"
"Con trai trên thế giới này không ít, chị còn sợ gì. Huống chi Khả Vi đây tài sắc vẹn toàn, thông minh như vậy chắc chắn tìm đúng người" Mẹ Điếu Trạch Nghiễn nói xong quay sang Khả Vi: "Con nói có đúng không?"
"Đúng ạ" Khả Vi mỉm cười lễ phépgật đầu.
Mãi nói chuyện quên cả chọn món, may mà nhớ ra không thì hai người phụ nữ nói qua nói lại đến sáng cũng không có điểm dừng.
Trong lúc bốn vị phụ huynh đang nói chuyện, An Hạ khẽ khều tay Điếu Trạch Nghiễn, khi anh nghiêng người về phía An Hạ, cô thì thầm vào tai anh: "Tuấn Hạo với Khả Vi như vậy chẳng phải là có lỗi với An Nhiên sao?"
Điếu Trạch Nghiễn bình thản như mọi khi, chuyện Từ Tuấn Hạo theo đuổi An Nhiên anh cũng biết nhưng dáng vẻ chẳng mấy bận tâm: "Bọn họ không phải trẻ con, em không cần lo"
Thấy sắc mặt An Hạ kém đi, Điếu Trạch Nghiễn vẫn không đành lòng lên tiếng quan tâm: "Vậy em còn định cho Tuấn Hạo qua lại với An Nhiên không?"
"Đương nhiên là không" An Hạ nhỏ giọng dứt khoát: "Cậu ấy dám làm như thế, sớm biết vậy em đã không giúp cậu ấy theo đuổi An Nhiên"
"Rồi thì sao? Em có thể bắt Tuấn Hạo với An Nhiên thôi thích nhau?"
An Hạ thở dài hậm hực, vừa tức giận Từ Tuấn Hạo vừa thương cho An Nhiên, cô luôn nghĩ Từ Tuấn Hạo là một chàng trai trong sạch không dính líu liên quan đến cô gái khác trong khi theo đuổi An Nhiên, đùng một cái anh đã được hứa hôn với Khả Vi, lại chính người bạn anh tỏ ra thân thiết bên cạnh ở hiện tại.
Nghĩ mãi chỉ thêm đau đầu, An Hạ bỗng chuyển hướng sang Điếu Trạch Nghiễn: "Đổi lại là anh, anh sẽ làm thế nào?"
Sắc mặt Điếu Trạch Nghiễn không đổi, thư thả đáp: "Chuyện anh không muốn, ai ép được?"
"Giả dối" An Hạ không vui lầm bầm, vô tình bắt gặp ánh mắt của Khả Vi nhìn cô và Điếu Trạch Nghiễn chằm chằm, Khả Vi rất nhanh đảo mắt đi nhưng cô vẫn dễ dàng nhìn thấy được ánh mắt Khả Vi đối với Điếu Trạch Nghiễn không còn dừng ở mức bạn bè thông thường.
Nhân viên mang đồ ăn lên, nhìn đĩa tôm màu cam ngay trước mắt, An Hạ theo thói quen nhìn sang Điếu Trạch Nghiễn, anh ung dung chống cằm chờ đợi, dáng vẻ của anh khiến cô sinh ra nghi hoặc anh chỉ giả vờ mất trí để bắt nạt cô.
Nghĩ rồi thôi, An Hạ chấn chỉnh tinh thần, ngoan ngoãn ngồi bóc vỏ từng con tôm bỏ vào chén Điếu Trạch Nghiễn, dù sao anh cũng là người bệnh, cô không thể hẹp hòi so đo.
Không khí đang ồn ào bỗng nhiên rơi vào trầm lặng, An Hạ ngửi thấy mùi không lành, lén đưa mắt lên nhìn. Quả nhiên mọi ánh mắt đổ dồn về cô, có lẽ ai cũng quen thấy con trai bóc vỏ tôm cho con gái, hầu như rất ít trường hợp ngược lại, An Hạ và Điếu Trạch Nghiễn nằm trong số ít đó.
"Thật trùng hợp, mình cũng rất thích tôm"
Lời Khả Vi phá tan bầu không khí yên lặng, nụ cười ngọt ngào đến từ một cô gái xinh đẹp khiến người khác phải rung động.
An Hạ đưa mắt nhìn Điếu Trạch Nghiễn, tư thế anh không đổi, chợt nhướng mày về đĩa tôm chưa bóc còn chất đống kia. An Hạ cười như không, tiếp tục lao động khổ sai.
Mẹ Điếu Trạch Nghiễn nhìn thấy mối quan hệ của con trai và con dâu tương lai không bình thường, bà bỗng cảm thán: "Thật kỳ lạ, rốt cuộc hai con ai S, ai M?"
An Hạ ngơ ngác không hiểu lời nói của mẹ Điếu Trạch Nghiễn, nhìn sang Điếu Trạch Nghiễn mím môi nhịn cười, con ngươi anh dao động không dám nhìn thẳng vào cô. Nhìn những người còn lại, ai cũng tránh mắt đi, biểu cảm trông có hơi ngại ngùng. Mặt Khả Vi mất tự nhiên, An Hạ hoàn toàn không hiểu được ý nghĩa lời mẹ Điếu Trạch Nghiễn nói, càng không hiểu được phản ứng của mọi người.
Danh sách chương