Trương Hàn không nhìn Lâm Bất Nhiễm, hắn chỉ là nhìn Kiều Lan, giống như nhìn một con giun dế bên chân mình: “Mấy năm trước tôi bị phục kích, thiêu chút nữa đã xuông Hoàng tuyên, tôi đã cảm thấy bên cạnh tôi có nội gián, thế nhưng tôi lại không biết là ai”

“Các người ẩn rất sâu, giâu tốt, chỉ tiệc, tôi đã lôi các người ra, chớ phản kháng, các nắm chặt đi không còn đường để trồn”

Kiều Lan rùng mình một cái, ả không thê không thừa nhận Trương Hàn có một loại dự cảm trời phú với máu tanh và nguy hiểm, thì ra mắy năm trước hăn đã cảnh: giác, thê nhưng mây năm này hắn lại im hơi lặng tiêng, còn nghĩ nuôi dưỡng nội gián ở bên người, người đàn ông này thực sự là thâm trâm đên đáng sợ.

“Anh từ lúc nào bắt đầu hoài nghỉ tôi?”

“Từ lúc cô động thủ với Lâm Bát Nhiễm, tôi liền hoài nghi cô” Trương Hàn cười nói.

Lâm Bắt Nhiễm.

Lại là Lâm Bát Nhiễm.

Đầu là ả phụ nữ này phá hỏng chuyện.

Kiều Lan thực sự hận Lâm Bát Nhiễm thấu xương, nhưng là bây giờ Lâm Bát Nhiễm là Cọng rơm duy nhất ả chộp trong †ay: "Trương Hàn, anh tưởng anh thăng sao, không CÓ, người phụ nữ anh yêu đang ở trong tay tôi, nhanh chóng đề người của anh đều lui lại, tôi muôn an toàn rời khỏi nơi này!” Trương Hàn lúc này mới đưa mắt rơi vào trên người Lâm Bắt Nhiễm, hẳn chậm rãi nhêch môi mỏng, lộ ra một tiếng giêu cọt: “Người phụ nữ tôi yêu? Cô đang nói người nào?”

Kiều Lan biến sắc: “Lâm Bắt Nhiễm không phải người phụ nữ anh yêu sao?”

“Ha ha7 Trương Hàn cười to hai tiếng, r như là nghe được chuyện cười gì lêu Lan, tôi biết cô ngu, nhưng không nghĩ đến ngây thơ như vậy, vả nào cô đên bây giờ còn nhìn không sao, Lâm Bật Nhiễm chính là một soi cờ trong tay tôi, không có cô ta, các người sẽ nhanh lộ tây như vậy sao, không có. cô ta, các người sẽ động thủ sao, không có cô ta, tôi có thể thoải mái một lần tiêu diệt người như vậy sao?”

Kiều Lan trắng bệch mặt, ả đột nhiên không hiểu, chuỗi hành động của Trương Hàn làm ả không thê hiểu nổi.

Lâm Bát Nhiễm lại nghe hiểu, cô châm chọc câu đôi môi đỏ mọng, ngay từ đầu Kiều Lan còn nói Trương Hàn thích cô, đây quả thật là sự hiểu lầm buồn cười nhát.

Tên mạ quỷ này, cho tới bây giờ chưa từng đề cô thât vọng. “Kiều Lan, cô còn chưa hiểu phải, không, hắn là cô ý mang tôi về, cô ý sủng ái tôi, có ý để các người cảm thây hản yêu thích tôi, cố ý dẫn dắt các người tưởng tôi lả uy hiếp của hẳn, tất cả đều là mưu kế của hắn”

“Tôi chính là một con cờ trong tay hắn, hiện tại mục đích đạt tới, tôi thành một quân cờ phế, cô còn buồn cười câm một quân cờ phế làm bảo kiếm, muốn đàm phán. với hắn. Qủa thật cực kỳ buồn cười”

Cái gì? Kiều Lan đã mặt xám như tro tàn, ả biết Trương Hàn là một người đàn ông cực kỳ nguy hiểm, thê nhưng ả hoàn toàn không ngờ hẳn dĩ nhiên hạ một nước cờ lớn như vậy.

Tắt cả đều là giả, ngay cả phao cứu mạng ả hiện tại túm trong bàn tay.

cuôi cùng cũng là giả, Kiêu Lan đêu phải hoài nghi cuộc sông.

“Lâm Bắt Nhiễm, hẳn lợi dụng cô như vậy, cô không hề buồn đau chút nào ư?” Kiều Lan nghi ngờ nhìn Lâm Bát Nhiễm. Trương Hàn cũng nhìn về phía Liễu Lâm Bất Nhiễm, cô thật sự cực kì thông minh, từ một khắc hắn xuất hiện kia trở đi, cô hẳn đã đoán trúng toàn bộ kế hoạch của hắn, trừ chuyện hắn chưa từng chạm qua những phụ nữ kia.

Hiện tại kế hoạch hắn đều ra ánh sáng, cô biết hắn đang lợi dụng cô, thê nhưng, cô dường. như không hè có chút bi thương khô sở nào.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện