Lâm Bát Ni nhéch môi cười cười, cô mắt lạnh nhìn Trương Hàn: “Tôi cho tới bây giờ không cảm thấy. tên ma quỷ kia sẽ hiểu được tình yêu, hắn không, biết yêu, càng không xứng được yêu.

Khuôn mặt tuần tú của Trương Hàn nghiêm túc, tốt, cô chẳng những không buồn bã đau thương, còn dám mắng hắn, thật đúng là chán sông.

“Ha ha ha” Kiều Lan đột nhiên cười to vài tiêng.

Trương Hàn nhíu mày: “Cô cười cái GÌ: Kiêu Lan cũng không nói gì, chỉ là nắm chặt cán đao trong tay, dùng sức đè mũi dao trên cổ Liễu Lâm Bát Nhiễm: “Hàn Vương, tôi nói một lần cuôi cùng, hiện tại đề tôi an toàn rời đi, băng, không, trước khi lên đường tôi sẽ giết Lâm Bát Nhiễm, như vậy đường xuống suối vàng của tôi cũng sẽ không cô đơn nữa. Kiều Lan vừa dùng lực, cần cỗ Lâm Bát Nhiễm lúc này bị vạch ra một vết máu.

Trọng lòng Trương Hàn khẽ động, đôi mặt nguy hiêm tập. trung vào vêt máu nơi cô Lâm Bắt Nhiễm, rất nhanh hắn mắp máy đôi môi mỏng, lạnh lùng vô tình: Cô muốn giết cứ giết, xem tôi có thể chớp mắt hay không, nêu tôi chớp mất một cái coi như tôi thua”.

Hắn căn bản ' không quan tâm đến Lâm Bát Nhiễm sống chét.

“Anh!” Kiều Lạn cắn răng một cái: “Lâm Bắt Nhiễm, cô cũng thấy đấy, cô chết cũng đừng trách tôi, muôn trách thì trách Trương Hàn ấy! Là hắn không chịu cứu cô, tánh mạng của cô trong mắt hẳn không đáng một đồng!”

Nói rồi Kiều Lan liền giơ tay lên, muốn hung hăng ghim mũi dao trong tay vào trong trái tim Lâm Bát Nhiễm.

Lưỡi dạo sắc bén ánh lên hàn quang, Lâm Bắt Nhiễm ¡ nghĩ thầm, lẽ nào sinh mạng cô sẽ kết thúc vào thời khắc này sao? Đoạn đường này đi nhấp nhô khúc khuỷa nhưng cô chưa từng cúi đầu trước vận mệnh, thế nhưng, cô vân là không khỏi tránh kiếp mạng của mình.

Cô phải chết ở chỗ này.

Mắt thấy dao sắp hạ xuống, ở thế ngàn cân treo sợi tóc, đột nhiên có một người xông tới, trực tiếp đầy Kiều Lan ra.

Kiều Lan bắt ngờ không kịp đề phòng ngã xuông đất, Lâm Bất Nhiễm lảo đảo hai bước vệ phía trước, nguy cơ giải trừ, người đến là... Nhâm Đồng.

Vậy mà là chồng trước của Lâm Bát Nhiễm Nhâm Đống. Nhâm Đống lo lắng nắm bàn tay lạnh như băng nhà Lâm Bát Nhiễm: “Nhiễm Nhiễm, em không sao chứ, có bị thương không?”

Lâm Bắt Nhiễm khiếp sợ, cô hoàn toàn không ngờ Nhâm Đống sẽ chạy tới cứu cô: “Nhâm Đống, Sao anh lại tới đây? Em nhớ anh đã mang theo hai bác rời khỏi nơi này bắt đầu lại sinh sống rễ “Chuyện này nói rất dài dòng, anh đúng là muốn rời khỏi nơi này, thế nhưng, anh không yên lòng em, nhất là lúc biết được em bị Trương Hàn tên ma quỷ này mang ởi, anh luôn ở gân em, một mực chú ý đến tin tức của em”

Nhâm Đống và Lâm Bắt Nhiễm nói chuyện với nhau, lúc này Kiều Lạn ngã xuống đất nghiêng người, cầm dao đứng dậy, ả lần nữa đâm tới hướng Lâm Bất Nhiễm.

Lúc này một cánh tay vươn qua, bắt lại con dao đang vung lên giữa không trung

Tiếng dao nhọn cứa vào dạ thịt truyền đến, nghe mà hãi hùng, Kiều Lan ngắng đầu nhìn lên, là Trương Hàn.

Trương Hàn bắt lại con dao ả đâm về phía Lâm Bât Nhiễm. Ha.

Ha ha.

Kiều Lan đột nhiên bật cười, ả nhìn Trương Hàn trước mắt, thấp giọng nói: “làn Vương, anh nhất định phải phải diễn dáng vẻ lãnh khốc vô tình của mình cho đến cùng, ngàn vạn lần đừng thực sự yêu một ai đó, tôi sợ đến lúc đó anh sẽ vạn kiếp bắt phục”.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện