Điều này làm cho cô đột nhiên không biết bước tiếp theo. nên làm như thế nào.
Cô nhắm mắt lại, lúc này đột nhiên nhận ra khác thường, bên giường của cô có một người đang đứng.
Là ai? Lâm Bất Nhiễm rât nhanh mở mắt ra, quả nhiên, bên giường cô có một người áo đen đang đứng, lặng yên không tiếng động, giống như một con quỷ.
“Anh là ai?” Lâm Bắt Nhiễm ngồi dậy định hô cứu mạng. Thế nhưng người áo đen bụm miệng cô, lúc này hai mắt cô tối sầm.
Lâm Bắt Nhiễm mỏ mắt rạ, cô phát hiện mình hiện tại đang năm trên một chiếc giường lớn xa lạ, đây là nơi nào?
Cô sợ ngồi phắt dậy, ký ức cũng sống lại theo, dường như có người lên vào phòng cô sau đó làm cô hôn mê.
Cô là bị người bắt cóc sao?
Lâm Bắt Nhiễm nhìn bốn phía một chút, cái này hình như là phòng tông thống của khách sạn, lúc này “cạch”
một tiếng, cửa đột nhiên mở ra, có người đi vào rồi. Trọng lòng Lâm Bát Nhiễm căng thăng, lúc này nhìn sang hướng người kia, vậy mà là... Trương Hàn!
Tại sao là hẳn?
Trái tim bất an của Lâm Bắt Nhiễm rốt cục đã thả lỏng: “Trương Hàn, tại sao là anh, anh mang tôi tới đây làm cái gì?
Trương Hàn đi tới, ngồi ở bên giường, hắn nhướng mày kiếm tà khí nói: “Đừng lo, đêm nay em ở lại chỗ này với tôi, sáng mai tôi sẽ sai người đưa em trở về, chắc chắn thần không biết quỷ không hay, không có ai biết”
đa Mỹ Hắn vậy mà lại nghĩ ra cách này mang cô ra ngoài? Thực sự là vô sỉ!
Lâm Bắt Nhiễm hiện nay không thể vạch mặt với hắn, cô thống xuống .
hàng mi nhỏ dài: “Như vậy không tốt đâu...”
*Có cái gì không tốt?” Trương Hàn lần qua, hôn lên khuôn mặt nhỏ nhắn của cô.
Lâm Bắt Nhiễm nhanh chóng lấy tay chặn môi mỏng hẳn: “Không được, anh đã quên rôi à, tôi bây giờ mang thai, bác sĩ nói ba tháng đâu không thê quan hệ”
Trương Hàn không vui nhíu mày, , hắn đã ăn chay rất lâu rồi, thật vất vả đưa cô đến đây, lẽ nào không hề làm gì? “Mang thai sao lại phiền như vậy?”
Hắn bắt mãn nói.
Lâm Bát Nhiễm sợ hắn nồi điên lên lại muôn bóp miệng cô rót thuốc sẩy thai, cho nên chỉ cỏ thể nhịn cơn khó chịu kéo lại bàn tay to của hắn, nhẹ nhàng đặt ở trên bụng cô: “Anh đừng nói đứa bé như vậy, ở đây là một sinh mệnh nhỏ, rất có lỉnh tính, mỗi một câu anh nói đứa bé đều có thê nghe được, anh là bố nó, đây cũng là con anh” Trương Hàn sò soạng bụng nhỏ cô một chút, hắn cho. đến bây giờ cũng không có cảm giác làm bồ gì, đơn giản là cô muốn, hẳn liền đề lại.
“Thật không, tất cả tôi làm với em đứa bé có thê cảm giác được?” Nói rồi Trương Hàn liền dời tay lên trên, đưa vào trong áo cô.
Cơ thể Lâm Bắt Nhiễm cứng đờ, vừa nghĩ tới hắn tối hôm qua hắn ngủ trên giường Nhiễm Nhiễm, đêm nay lại đưa cô lên giường, cô đã cảm thây buồn nôn.
“Trương Hàn, ngươi đừng nhự vậy, anh làm tôi đau” Lâm Bắt Nhiễm dùng sức đầy hắn.
Thế nhưng Trương Hàn không chút sứt mẻ, còn vươn tay kéo cô vào trong ngực mình: “Làm cái gì, hửm?”
Hắn nheo lại đôi mắt nguy hiểm, bắt mãn nhìn cô, là ánh mắt bá đạo nhất định phải có được, không cho phép phản kháng.
Cô nhắm mắt lại, lúc này đột nhiên nhận ra khác thường, bên giường của cô có một người đang đứng.
Là ai? Lâm Bất Nhiễm rât nhanh mở mắt ra, quả nhiên, bên giường cô có một người áo đen đang đứng, lặng yên không tiếng động, giống như một con quỷ.
“Anh là ai?” Lâm Bắt Nhiễm ngồi dậy định hô cứu mạng. Thế nhưng người áo đen bụm miệng cô, lúc này hai mắt cô tối sầm.
Lâm Bắt Nhiễm mỏ mắt rạ, cô phát hiện mình hiện tại đang năm trên một chiếc giường lớn xa lạ, đây là nơi nào?
Cô sợ ngồi phắt dậy, ký ức cũng sống lại theo, dường như có người lên vào phòng cô sau đó làm cô hôn mê.
Cô là bị người bắt cóc sao?
Lâm Bắt Nhiễm nhìn bốn phía một chút, cái này hình như là phòng tông thống của khách sạn, lúc này “cạch”
một tiếng, cửa đột nhiên mở ra, có người đi vào rồi. Trọng lòng Lâm Bát Nhiễm căng thăng, lúc này nhìn sang hướng người kia, vậy mà là... Trương Hàn!
Tại sao là hẳn?
Trái tim bất an của Lâm Bắt Nhiễm rốt cục đã thả lỏng: “Trương Hàn, tại sao là anh, anh mang tôi tới đây làm cái gì?
Trương Hàn đi tới, ngồi ở bên giường, hắn nhướng mày kiếm tà khí nói: “Đừng lo, đêm nay em ở lại chỗ này với tôi, sáng mai tôi sẽ sai người đưa em trở về, chắc chắn thần không biết quỷ không hay, không có ai biết”
đa Mỹ Hắn vậy mà lại nghĩ ra cách này mang cô ra ngoài? Thực sự là vô sỉ!
Lâm Bắt Nhiễm hiện nay không thể vạch mặt với hắn, cô thống xuống .
hàng mi nhỏ dài: “Như vậy không tốt đâu...”
*Có cái gì không tốt?” Trương Hàn lần qua, hôn lên khuôn mặt nhỏ nhắn của cô.
Lâm Bắt Nhiễm nhanh chóng lấy tay chặn môi mỏng hẳn: “Không được, anh đã quên rôi à, tôi bây giờ mang thai, bác sĩ nói ba tháng đâu không thê quan hệ”
Trương Hàn không vui nhíu mày, , hắn đã ăn chay rất lâu rồi, thật vất vả đưa cô đến đây, lẽ nào không hề làm gì? “Mang thai sao lại phiền như vậy?”
Hắn bắt mãn nói.
Lâm Bát Nhiễm sợ hắn nồi điên lên lại muôn bóp miệng cô rót thuốc sẩy thai, cho nên chỉ cỏ thể nhịn cơn khó chịu kéo lại bàn tay to của hắn, nhẹ nhàng đặt ở trên bụng cô: “Anh đừng nói đứa bé như vậy, ở đây là một sinh mệnh nhỏ, rất có lỉnh tính, mỗi một câu anh nói đứa bé đều có thê nghe được, anh là bố nó, đây cũng là con anh” Trương Hàn sò soạng bụng nhỏ cô một chút, hắn cho. đến bây giờ cũng không có cảm giác làm bồ gì, đơn giản là cô muốn, hẳn liền đề lại.
“Thật không, tất cả tôi làm với em đứa bé có thê cảm giác được?” Nói rồi Trương Hàn liền dời tay lên trên, đưa vào trong áo cô.
Cơ thể Lâm Bắt Nhiễm cứng đờ, vừa nghĩ tới hắn tối hôm qua hắn ngủ trên giường Nhiễm Nhiễm, đêm nay lại đưa cô lên giường, cô đã cảm thây buồn nôn.
“Trương Hàn, ngươi đừng nhự vậy, anh làm tôi đau” Lâm Bắt Nhiễm dùng sức đầy hắn.
Thế nhưng Trương Hàn không chút sứt mẻ, còn vươn tay kéo cô vào trong ngực mình: “Làm cái gì, hửm?”
Hắn nheo lại đôi mắt nguy hiểm, bắt mãn nhìn cô, là ánh mắt bá đạo nhất định phải có được, không cho phép phản kháng.
Danh sách chương