Bettina vịn tường hành lang một mình buồn bã bi thương, sau một lúc lâu mới bình ổn lại tâm tình, ả lau những giọt châu nơi khóe mắt xoay người định lên lầu, không ngờ phát hiện phu nhân Jenny đang đứng ngay tại cầu thang uốn lượn phía sau ả, phía sau cô, còn có Cecil quản gia của hành cung Efoda.
Trong nháy mắt Bettina xấu hổ vô cùng, ả không biết phu nhân Jenny đã đến bao lâu, có nghe được cuộc nói chuyện giữa ả và Alston vừa nãy hay không, đành phải miễn cưỡng cúi người: “Điện hạ.”
Phu nhân Jenny không nói lời nào, nhìn kỹ Bettina một lúc lâu, đột nhiên quay đầu nhìn Cecil, hỏi: “Thợ may Bệ hạ mời cho em hôm nay sẽ đến à?”
Cecil gật đầu: “Đã sắp xếp thời gian cho ngài, sau khi ngài dùng xong bữa trưa bọn họ sẽ đến, mang theo thiết kế mới nhất của công ty bọn họ và những châu báu phối hợp để ngài lựa chọn, tiện thể đo kích thước cho ngài.”
“Vậy à…” Phu nhân Jenny không mấy hứng thú lắc đầu, “Nói thật thì em đều không thích những kiểu dáng thịnh hành ở Chủ tinh trong hai năm gần đây, quá đơn giản.”
Cecil nghe vậy nói: “Xin ngài yên tâm, lễ phục của công ty tuyển chọn cho ngài lần này trước nay luôn nổi tiếng vì sự lộng lẫy, tôi đã xem qua hết mấy bộ lễ phục bọn họ thiết kế gần đây, cảm thấy ngài sẽ thích.”
“Thật sao?” Phu nhân Jenny cười, “Thật ra cũng không cần mấy kiểu đính nhiều châu báu, chỉ cần tinh xảo chút, mới lạ chút là được.”
Phu nhân Jenny tựa như tràn đầy hiếu kỳ với nhà thiết kế và thợ may sẽ đến chiều nay, Bettina bị lạnh nhạt ở một bên đi cũng không được không đi cũng không xong, sắc mặt càng lúc càng khó coi, nếu là bình thường Cecil nhất định sẽ giải vây cho Bettina, chẳng qua phu nhân Jenny đang nói chuyện hào hứng…
Thân là quản gia, nhìn mặt đoán ý là chức trách của Cecil, về điểm này ông giỏi hơn Alston không biết bao nhiêu lần, nhưng hiện giờ rõ ràng phu nhân Jenny đang gây khó dễ với Bettina, một bên là tình nhân gần đây khá bị chủ nhân lạnh nhạt, một bên là Công chúa Điện hạ mình phục vụ từ nhỏ đến lớn, Cecil không cần nghĩ cũng biết mình nên đứng ở bên nào.
“Trong đó có một bộ lễ phục màu lam trắng rất đẹp, xếp vải không phức tạp, nhưng cắt may rất tinh tế, cũng không có trang sức châu báu quá nhiều, chỉ dùng chút ren đính trân châu.” Cecil nghĩ nghĩ lại bổ sung, “Bộ lễ phục này phối với vòng cổ kim cương xanh lam của ngài hẳn sẽ không tồi.”
Phu nhân Jenny nở nụ cười lắc đầu: “Không được… em không có hoa tai và nhẫn phối với vòng cổ đó, anh biết đấy, kim cương xanh thiên nhiên quá ít.”
“Có thể không cần nhẫn, nếu như cảm thấy thiếu chút gì đó… móng tay màu xanh ngọc trai hẳn là đủ để bù cảm giác thiếu hụt này.” Cecil nghiêm túc nghĩ một lát nói, “Còn hoa tai… tôi nhớ lúc Điện hạ Alan vừa về Chủ tinh từng được tặng mấy viên kim cương xanh, lúc trước nghe nói Điện hạ Alan muốn dùng mấy viên này làm thành khuy măng sét tặng Thiếu tướng Bùi Nghiêu, quản gia Edward của Điện hạ Alan còn từng nhờ tôi giới thiệu thợ làm châu báu tay nghề tốt, nhưng sau đó lại nghe nói là hủy bỏ rồi.”
Phu nhân Jenny nghi hoặc nháy mắt mấy cái, Cecil giải thích: “Kim cương hơi nhỏ, không thích hợp lắm, nhưng nếu làm hoa tai thì không thành vấn đề, tôi nghĩ mấy viên kim cương đó đã bị Điện hạ Alan bỏ quên trong két sắt của ngài ấy, ngài có thể hỏi thử, nếu như ngài cần, Điện hạ Alan nhất định sẽ thoải mái đồng ý.”
Phu nhân Jenny bị lời khen tặng đúng lúc này chọc cười, thừa lúc tâm tình của cô tốt, Cecil đề nghị: “Lúc trước bọn họ đã gửi hình của mấy bộ lễ phục cho tôi, ngài cần xem một lát không? Ở ngay tại trà đình nhỏ.”
Phu nhân Jenny có thâm ý nhìn Cecil, lại quay đầu quét mắt nhìn Bettina mang vẻ mặt hoảng hốt, gật đầu nói: “Được, đi xem nào.”
Cecil nghiêng người nhường đường mời phu nhân Jenny lên lầu, đợi đến khi hai người đi xa Bettina thở phào một hơi, tựa vào tường chán nản ngã ngồi xuống đất.
Trong phòng trà nhỏ, phu nhân Jenny nhìn Cecil đầy oán trách: “Ngài thật thân thiết với cô ta.”
Cecil bật cười: “Điện hạ, hành vi vừa nãy của tôi rất không thỏa đáng… quản gia như tôi thất trách rồi.”
“Thỏa đáng?” Phu nhân Jenny cười nhạo, “Đừng đùa, có biết lúc trước Bettina làm ra bao nhiêu chuyện không thỏa đáng không? Năm Anthony mới được lập làm Hoàng Thái tử, cằm của cô ta suýt chút nữa đã hất lên đến trần nhà, cho rằng mình là Hoàng hậu, trong dạ tiệc ai cũng dám giễu cợt, lời nói còn nhiều lần bất kính với Alan và Hoàng hậu Marian, ha ha… Có biết sau đó tại sao Alston ra lệnh nghiêm khắc không cho phép cô ta xuất hiện trong những dịp công khai nữa không? Chính là vì lúc đó sự đắc ý của cô ta quá lớn, quên mất mình là ai.”
Phu nhân Jenny cúi đầu khuấy trà sữa trong tách, lạnh lùng chế giễu: “Lúc ấy Alan mới bị tước mất vị trí Hoàng Thái tử, còn bị đưa đến sao Apollo dưỡng bệnh, cô ta như tu hú chiếm tổ chim khách, cho rằng mình là nữ chủ nhân… so với cô ta em còn kém rất xa.”
Cecil biết phu nhân Jenny vẫn luôn xem thường Bettina, nhiều lời vô ích, đành phải gật đầu, phu nhân Jenny nếm một ngụm trà sữa, vừa lòng nói: “Vẫn là trà sữa anh pha ngon nhất.” Cô buông tách trà nhỏ xuống, ngẩng đầu nhìn Cecil đầy chờ mong nói: “Ảnh vừa nãy nói đâu? Đưa em xem xem…”
Nhìn dáng vẻ hưng trí bừng bừng của phu nhân Jenny Cecil thầm buồn cười, gật đầu nói: “Vâng.”
Alice, trong nhà ở của Alan.
“Điện hạ, tôi đã tìm được kim cương phu nhân Jenny muốn.” Bùi Nghiêu đưa một hộp trang sức tinh xảo cho Alan, “Bác Edward không tìm thấy trong hành cung của ngài, đã nghĩ đến khả năng bị mang nhầm đến đây, quả nhiên là vậy.”
Alan mở hộp trang sức nhìn thoáng qua cười: “Cô nói chỉ cần 2 viên, khi gửi về nói với bọn họ, đưa luôn 10 viên, có mấy viên rất nhỏ, đưa cho cô hết đi.”
Bùi Nghiêu gật đầu, Alan cúi đầu tiếp tục đọc sách, nhếch môi cười nói: “Xem như là quà cảm ơn của em cho sự vất vả của cô trong khoảng thời gian này.”
Bùi Nghiêu khó hiểu nhìn Alan: “Cảm ơn?”
Alan khép sách lại kéo Bùi Nghiêu đến bên cạnh, cười nói: “Đã nghe đến chưa? Gần đây hành cung Efoda vô cùng không thái bình.”
Bùi Nghiêu hoang mang lắc đầu, đối với mấy chuyện này anh còn trì độn hơn Alston, căn bản không ý thức được, Alan nhẹ giọng giải thích: “Cô đã ở Efoda một tuần rồi… Cô và Bettina trước nay không hòa thuận, một tuần nay Bettina bị cô giày vò nên sống rất không dễ chịu.”
Bùi Nghiêu nhíu mày: “Điện hạ Jenny rất tốt mà…” Bùi Nghiêu cũng không tiếp xúc nhiều với phu nhân Jenny, nhưng trong ấn tượng phu nhân Jenny là một người phụ nữ vô cùng dịu dàng vô cùng thân thiện, Bùi Nghiêu cũng không thích ứng mấy với các loại tụ hội của giới thượng lưu, thi thoảng khi Alan không chăm sóc được cho anh đều là phu nhân Jenny giải vây giúp anh, còn luôn thân thiết nhắc nhở anh mấy chi tiết nhỏ, hơn nữa phu nhân Jenny không hề điệu bộ chút nào, khi nói chuyện với cô như gió xuân thổi qua, làm người ta rất thoải mái.
“Đó là đối với anh.” Alan vốn định nói tỉ mỉ với Bùi Nghiêu, nhưng tiếc rằng tầm mắt của hắn bị cổ áo somi Bùi Nghiêu vô tình mở ra khóa lại, Bùi Nghiêu mới tắm xong, làn da săn chắc vẫn còn hơi nước, Alan nhìn Bùi Nghiêu mà bồn chồn, lơ đãng nói, “Sẽ không có ai không tốt với anh.”
“Mới tắm xong, sao không mặc quần áo cho đàng hoàng… có lạnh không?” Alan khép cổ áo lại cho Bùi Nghiêu từ phía sau, một tay im lặng trượt vào trong áo của Bùi Nghiêu, Bùi Nghiêu lùi về sau theo bản năng, lại vừa vặn ngã vào lòng Alan.
“Điện hạ…” Mặt Bùi Nghiêu đỏ lên, anh nói lắp bắp: “Ngày mai vẫn còn diễn tập, chúng ta phải dậy sớm…”
Alan cười khẽ: “Em đã làm gì mà anh nhắc em mai phải dậy sớm?”
Bùi Nghiêu xấu hổ lúng túng không thôi, Alan cũng nhớ đến chuyện ngày mai nên biết không tiện giày vò Bùi Nghiêu nhiều, chẳng qua thật sự bảo hắn không chiếm được chút tiện nghi nào thì hắn quả thật không kiềm nén được, Alan nghĩ một lát nói: “Vậy đổi cái khác đi…”
Alan thấp giọng thì thầm bên tai Bùi Nghiêu: “Lúc trước đã từng nói với anh, buổi tối đừng mặc nhiều như vậy… tối nay chỉ mặc một cái áo somi, sao nào?”
Bùi Nghiêu ngẩn ra một thoáng mở hiểu được câu “chỉ mặc một cái áo somi” mà Alan nói có ý gì, bây giờ mỗi đêm anh đều cùng giường với Alan, hai người chỉ đắp một cái chăn, nếu chỉ mặc áo somi như Alan nói… Nghĩ đến tình hình đó Bùi Nghiêu lập tức đỏ bừng mặt.
Không đợi Bùi Nghiêu từ chối Alan cười nói trước: “Không muốn như thế cũng được, anh biết đấy, em vẫn còn nhiều ý tưởng hay ho lắm.”
Mặt Bùi Nghiêu đỏ bừng, bối rối vô cùng, mà Alan lại tươi cười đợi câu trả lời của Bùi Nghiêu, Bùi Nghiêu đấu tranh một lúc lâu, cuối cùng nén xấu hổ “ừ” một tiếng nhỏ như không thể nghe thấy, Alan liếm môi, nhẹ giọng nói: “Đến đây… em cởi giúp anh…”
Trong khu nhà tại Alice xuân ý đang nồng, mà cùng lúc đó ở hành cung Efoda, Bettina bị phu nhân Jenny nói bóng nói gió lần nữa, tuyệt vọng gọi đến Hoàng Thái tử Anthony…
Trong nháy mắt Bettina xấu hổ vô cùng, ả không biết phu nhân Jenny đã đến bao lâu, có nghe được cuộc nói chuyện giữa ả và Alston vừa nãy hay không, đành phải miễn cưỡng cúi người: “Điện hạ.”
Phu nhân Jenny không nói lời nào, nhìn kỹ Bettina một lúc lâu, đột nhiên quay đầu nhìn Cecil, hỏi: “Thợ may Bệ hạ mời cho em hôm nay sẽ đến à?”
Cecil gật đầu: “Đã sắp xếp thời gian cho ngài, sau khi ngài dùng xong bữa trưa bọn họ sẽ đến, mang theo thiết kế mới nhất của công ty bọn họ và những châu báu phối hợp để ngài lựa chọn, tiện thể đo kích thước cho ngài.”
“Vậy à…” Phu nhân Jenny không mấy hứng thú lắc đầu, “Nói thật thì em đều không thích những kiểu dáng thịnh hành ở Chủ tinh trong hai năm gần đây, quá đơn giản.”
Cecil nghe vậy nói: “Xin ngài yên tâm, lễ phục của công ty tuyển chọn cho ngài lần này trước nay luôn nổi tiếng vì sự lộng lẫy, tôi đã xem qua hết mấy bộ lễ phục bọn họ thiết kế gần đây, cảm thấy ngài sẽ thích.”
“Thật sao?” Phu nhân Jenny cười, “Thật ra cũng không cần mấy kiểu đính nhiều châu báu, chỉ cần tinh xảo chút, mới lạ chút là được.”
Phu nhân Jenny tựa như tràn đầy hiếu kỳ với nhà thiết kế và thợ may sẽ đến chiều nay, Bettina bị lạnh nhạt ở một bên đi cũng không được không đi cũng không xong, sắc mặt càng lúc càng khó coi, nếu là bình thường Cecil nhất định sẽ giải vây cho Bettina, chẳng qua phu nhân Jenny đang nói chuyện hào hứng…
Thân là quản gia, nhìn mặt đoán ý là chức trách của Cecil, về điểm này ông giỏi hơn Alston không biết bao nhiêu lần, nhưng hiện giờ rõ ràng phu nhân Jenny đang gây khó dễ với Bettina, một bên là tình nhân gần đây khá bị chủ nhân lạnh nhạt, một bên là Công chúa Điện hạ mình phục vụ từ nhỏ đến lớn, Cecil không cần nghĩ cũng biết mình nên đứng ở bên nào.
“Trong đó có một bộ lễ phục màu lam trắng rất đẹp, xếp vải không phức tạp, nhưng cắt may rất tinh tế, cũng không có trang sức châu báu quá nhiều, chỉ dùng chút ren đính trân châu.” Cecil nghĩ nghĩ lại bổ sung, “Bộ lễ phục này phối với vòng cổ kim cương xanh lam của ngài hẳn sẽ không tồi.”
Phu nhân Jenny nở nụ cười lắc đầu: “Không được… em không có hoa tai và nhẫn phối với vòng cổ đó, anh biết đấy, kim cương xanh thiên nhiên quá ít.”
“Có thể không cần nhẫn, nếu như cảm thấy thiếu chút gì đó… móng tay màu xanh ngọc trai hẳn là đủ để bù cảm giác thiếu hụt này.” Cecil nghiêm túc nghĩ một lát nói, “Còn hoa tai… tôi nhớ lúc Điện hạ Alan vừa về Chủ tinh từng được tặng mấy viên kim cương xanh, lúc trước nghe nói Điện hạ Alan muốn dùng mấy viên này làm thành khuy măng sét tặng Thiếu tướng Bùi Nghiêu, quản gia Edward của Điện hạ Alan còn từng nhờ tôi giới thiệu thợ làm châu báu tay nghề tốt, nhưng sau đó lại nghe nói là hủy bỏ rồi.”
Phu nhân Jenny nghi hoặc nháy mắt mấy cái, Cecil giải thích: “Kim cương hơi nhỏ, không thích hợp lắm, nhưng nếu làm hoa tai thì không thành vấn đề, tôi nghĩ mấy viên kim cương đó đã bị Điện hạ Alan bỏ quên trong két sắt của ngài ấy, ngài có thể hỏi thử, nếu như ngài cần, Điện hạ Alan nhất định sẽ thoải mái đồng ý.”
Phu nhân Jenny bị lời khen tặng đúng lúc này chọc cười, thừa lúc tâm tình của cô tốt, Cecil đề nghị: “Lúc trước bọn họ đã gửi hình của mấy bộ lễ phục cho tôi, ngài cần xem một lát không? Ở ngay tại trà đình nhỏ.”
Phu nhân Jenny có thâm ý nhìn Cecil, lại quay đầu quét mắt nhìn Bettina mang vẻ mặt hoảng hốt, gật đầu nói: “Được, đi xem nào.”
Cecil nghiêng người nhường đường mời phu nhân Jenny lên lầu, đợi đến khi hai người đi xa Bettina thở phào một hơi, tựa vào tường chán nản ngã ngồi xuống đất.
Trong phòng trà nhỏ, phu nhân Jenny nhìn Cecil đầy oán trách: “Ngài thật thân thiết với cô ta.”
Cecil bật cười: “Điện hạ, hành vi vừa nãy của tôi rất không thỏa đáng… quản gia như tôi thất trách rồi.”
“Thỏa đáng?” Phu nhân Jenny cười nhạo, “Đừng đùa, có biết lúc trước Bettina làm ra bao nhiêu chuyện không thỏa đáng không? Năm Anthony mới được lập làm Hoàng Thái tử, cằm của cô ta suýt chút nữa đã hất lên đến trần nhà, cho rằng mình là Hoàng hậu, trong dạ tiệc ai cũng dám giễu cợt, lời nói còn nhiều lần bất kính với Alan và Hoàng hậu Marian, ha ha… Có biết sau đó tại sao Alston ra lệnh nghiêm khắc không cho phép cô ta xuất hiện trong những dịp công khai nữa không? Chính là vì lúc đó sự đắc ý của cô ta quá lớn, quên mất mình là ai.”
Phu nhân Jenny cúi đầu khuấy trà sữa trong tách, lạnh lùng chế giễu: “Lúc ấy Alan mới bị tước mất vị trí Hoàng Thái tử, còn bị đưa đến sao Apollo dưỡng bệnh, cô ta như tu hú chiếm tổ chim khách, cho rằng mình là nữ chủ nhân… so với cô ta em còn kém rất xa.”
Cecil biết phu nhân Jenny vẫn luôn xem thường Bettina, nhiều lời vô ích, đành phải gật đầu, phu nhân Jenny nếm một ngụm trà sữa, vừa lòng nói: “Vẫn là trà sữa anh pha ngon nhất.” Cô buông tách trà nhỏ xuống, ngẩng đầu nhìn Cecil đầy chờ mong nói: “Ảnh vừa nãy nói đâu? Đưa em xem xem…”
Nhìn dáng vẻ hưng trí bừng bừng của phu nhân Jenny Cecil thầm buồn cười, gật đầu nói: “Vâng.”
Alice, trong nhà ở của Alan.
“Điện hạ, tôi đã tìm được kim cương phu nhân Jenny muốn.” Bùi Nghiêu đưa một hộp trang sức tinh xảo cho Alan, “Bác Edward không tìm thấy trong hành cung của ngài, đã nghĩ đến khả năng bị mang nhầm đến đây, quả nhiên là vậy.”
Alan mở hộp trang sức nhìn thoáng qua cười: “Cô nói chỉ cần 2 viên, khi gửi về nói với bọn họ, đưa luôn 10 viên, có mấy viên rất nhỏ, đưa cho cô hết đi.”
Bùi Nghiêu gật đầu, Alan cúi đầu tiếp tục đọc sách, nhếch môi cười nói: “Xem như là quà cảm ơn của em cho sự vất vả của cô trong khoảng thời gian này.”
Bùi Nghiêu khó hiểu nhìn Alan: “Cảm ơn?”
Alan khép sách lại kéo Bùi Nghiêu đến bên cạnh, cười nói: “Đã nghe đến chưa? Gần đây hành cung Efoda vô cùng không thái bình.”
Bùi Nghiêu hoang mang lắc đầu, đối với mấy chuyện này anh còn trì độn hơn Alston, căn bản không ý thức được, Alan nhẹ giọng giải thích: “Cô đã ở Efoda một tuần rồi… Cô và Bettina trước nay không hòa thuận, một tuần nay Bettina bị cô giày vò nên sống rất không dễ chịu.”
Bùi Nghiêu nhíu mày: “Điện hạ Jenny rất tốt mà…” Bùi Nghiêu cũng không tiếp xúc nhiều với phu nhân Jenny, nhưng trong ấn tượng phu nhân Jenny là một người phụ nữ vô cùng dịu dàng vô cùng thân thiện, Bùi Nghiêu cũng không thích ứng mấy với các loại tụ hội của giới thượng lưu, thi thoảng khi Alan không chăm sóc được cho anh đều là phu nhân Jenny giải vây giúp anh, còn luôn thân thiết nhắc nhở anh mấy chi tiết nhỏ, hơn nữa phu nhân Jenny không hề điệu bộ chút nào, khi nói chuyện với cô như gió xuân thổi qua, làm người ta rất thoải mái.
“Đó là đối với anh.” Alan vốn định nói tỉ mỉ với Bùi Nghiêu, nhưng tiếc rằng tầm mắt của hắn bị cổ áo somi Bùi Nghiêu vô tình mở ra khóa lại, Bùi Nghiêu mới tắm xong, làn da săn chắc vẫn còn hơi nước, Alan nhìn Bùi Nghiêu mà bồn chồn, lơ đãng nói, “Sẽ không có ai không tốt với anh.”
“Mới tắm xong, sao không mặc quần áo cho đàng hoàng… có lạnh không?” Alan khép cổ áo lại cho Bùi Nghiêu từ phía sau, một tay im lặng trượt vào trong áo của Bùi Nghiêu, Bùi Nghiêu lùi về sau theo bản năng, lại vừa vặn ngã vào lòng Alan.
“Điện hạ…” Mặt Bùi Nghiêu đỏ lên, anh nói lắp bắp: “Ngày mai vẫn còn diễn tập, chúng ta phải dậy sớm…”
Alan cười khẽ: “Em đã làm gì mà anh nhắc em mai phải dậy sớm?”
Bùi Nghiêu xấu hổ lúng túng không thôi, Alan cũng nhớ đến chuyện ngày mai nên biết không tiện giày vò Bùi Nghiêu nhiều, chẳng qua thật sự bảo hắn không chiếm được chút tiện nghi nào thì hắn quả thật không kiềm nén được, Alan nghĩ một lát nói: “Vậy đổi cái khác đi…”
Alan thấp giọng thì thầm bên tai Bùi Nghiêu: “Lúc trước đã từng nói với anh, buổi tối đừng mặc nhiều như vậy… tối nay chỉ mặc một cái áo somi, sao nào?”
Bùi Nghiêu ngẩn ra một thoáng mở hiểu được câu “chỉ mặc một cái áo somi” mà Alan nói có ý gì, bây giờ mỗi đêm anh đều cùng giường với Alan, hai người chỉ đắp một cái chăn, nếu chỉ mặc áo somi như Alan nói… Nghĩ đến tình hình đó Bùi Nghiêu lập tức đỏ bừng mặt.
Không đợi Bùi Nghiêu từ chối Alan cười nói trước: “Không muốn như thế cũng được, anh biết đấy, em vẫn còn nhiều ý tưởng hay ho lắm.”
Mặt Bùi Nghiêu đỏ bừng, bối rối vô cùng, mà Alan lại tươi cười đợi câu trả lời của Bùi Nghiêu, Bùi Nghiêu đấu tranh một lúc lâu, cuối cùng nén xấu hổ “ừ” một tiếng nhỏ như không thể nghe thấy, Alan liếm môi, nhẹ giọng nói: “Đến đây… em cởi giúp anh…”
Trong khu nhà tại Alice xuân ý đang nồng, mà cùng lúc đó ở hành cung Efoda, Bettina bị phu nhân Jenny nói bóng nói gió lần nữa, tuyệt vọng gọi đến Hoàng Thái tử Anthony…
Danh sách chương