12:10, thiết bị truyền tin của Alan sáng lên.

Alan ngủ không sâu, rung động rất nhỏ đã làm hắn tỉnh lại, Alan cẩn thận rút cánh tay từ dưới cổ của Bùi Nghiêu ra, trong bóng tối Bùi Nghiêu nhíu mày nhúc nhích, Alan cúi đầu hôn lên trán Bùi Nghiêu, Bùi Nghiêu nửa mê nửa tỉnh ở trong mơ cho rằng mình và Alan đang thân thiết, hơi ngẩng đầu lên đòi hôn Alan, Alan vui vẻ nhận lấy niềm vui ngoài ý muốn này… Nếu lúc tỉnh Thiếu tướng của hắn cũng có thể thẳng thắn như vậy thì tốt rồi.

Alan cúi đầu hôn môi Bùi Nghiêu, Bùi Nghiêu nhận được an ủi, hô hấp dần dần vững vàng, lại say giấc.

Đến khi Alan nhẹ tay nhẹ chân xuống đến lầu dưới, thiết bị truyền tin đã gọi ngắt 3 lần liên tục.

“Sao đấy?” Alan khẽ miết môi, “Bên kia có tin tức rồi?”

Quan lễ nghi ở đầu bên kia thiết bị truyền tin gật gật đầu: “Vâng, chẳng qua… vô cùng xin lỗi, hệ thống giám sát ở hành cung rất hoàn thiện, chúng tôi không thể nghe trộm cuộc gọi của phu nhân Bettina, chỉ thu lại được một đoạn ghi âm trong phòng của phu nhân Bettina, có thể xác nhận đối phương là Hoàng Thái tử Điện hạ, nhưng giọng của anh ta quá nhỏ, sau khi phục hồi phân tích phóng to nhiều lần âm thanh có được vẫn rất mơ hồ, âm tần rõ ràng chỉ có tiếng của phu nhân Bettina.”

Có thể hiểu được ngầm làm loại chuyện này dưới mí mắt của Alston khó khăn thế nào, Alan thông cảm nói: “Không sao, có của Bettina là đủ rồi.”

“Cảm ơn sự khoan dung của ngài, lát nữa tôi sẽ chuyển đoạn audio này cho ngài.”

Alan ngắt truyền tin nhếch môi cười, không uổng công phu nhân Jenny giày vò lâu như vậy, cuối cùng Bettina cũng có động tĩnh.

Trên lầu truyền đến tiếng mở cửa, Alan nhanh chóng đặt thiết bị truyền tin sang một bên, xoay người rót cho mình ly nước.

“Sao ngài lại tỉnh?” Bùi Nghiêu vừa mới tỉnh ngủ vẫn còn chút mơ màng, “Xảy ra chuyện gì sao?”

“Cơm tối hơi mặn, anh không thấy vậy à?” Alan uống nửa ly nước, hỏi, “Muốn uống nước không?”

Bùi Nghiêu lắc đầu: “Không cần, ngài…”

“Bùi Nghiêu, lúc trước anh đồng ý với em ra sao?” Alan quét mắt nhìn Bùi Nghiêu một cái, hỏi: “Tối nay phải thế nào?”

Bùi Nghiêu lập tức tỉnh táo lại, xấu hổ nói: “Nhưng tôi, tôi muốn xuống giường.”

“Vậy thì đã sao?” Alan bình tĩnh nhìn Bùi Nghiêu, “Trong nhà cũng không có người khác, ở đâu chẳng như nhau? Thiếu tướng, khi ngài trong đội ngũ cũng chấp hành mệnh lệnh của cấp trên như vậy à? Nhiệm vụ Trưởng quan giao cho ngài, ngài cũng hoàn thành cho có lệ thế này?”

Bùi Nghiêu bị thái độ quay ngoắt 180° của Alan làm cho trở tay không kịp, anh không chắc Alan thật sự tức giận hay chỉ đang trêu mình như mọi lần, cẩn thận nói: “Tôi không có, tôi là…”

“Vậy chính là ỷ em chiều anh nên cố ý không nghe lời em?” Alan ngắt lời Bùi Nghiêu, đặt ly nước xuống chậm rãi đi lên cầu thang.

Bùi Nghiêu lùi về phía sau theo bản năng, lại bị rắn Taipan của Alan không biết xuất hiện từ lúc nào chặn đường lui, Bùi Nghiêu quay đầu nhìn về phía sau, chỉ thấy mắt rắn Taipan lóe u quang, giảo hoạt cuộn ở đầu cầu thang chặn đường.

Alan đến gần hơi nhìn xuống Bùi Nghiêu, hỏi lại lần nữa: “Nói đi, có phải cố ý không nghe lời em không?”

Dáng vẻ mặt không đổi sắc nhìn người ta của Alan vẫn rất có tính áp bức, Bùi Nghiêu hoàn toàn quên mất chuyện muốn hỏi Alan tại sao lại xuống lầu lúc đêm khuya, lúng túng nói: “Không, không phải.”

“Nhưng anh vẫn làm như vậy.” Alan lại tiến đến trước nửa bước, một tay vòng qua thắt lưng Bùi Nghiêu, ngón tay nhẹ nhàng luồn vào lưng quần ngủ của Bùi Nghiêu, khẽ khàng chuyển động, “Có nhận mình sai chưa?”

Không khí trong hành lang lập tức trở nên ám muội không thôi, mặt của Bùi Nghiêu thoáng đỏ, anh ngẩng đầu nhìn Alan, muốn đợi Alan cười dịu dàng bỏ qua cho mình như mọi lần, nhưng Alan của hôm nay tàn nhẫn khác thường, trên mặt của hắn vẫn không hề có chút ý cười, thật giống như đang tra hỏi quở trách cấp dưới làm trái quy định, Bùi Nghiêu hết cách, nén xấu hổ cúi đầu nhận lỗi: “Tôi sai rồi.”

“Tiếng quá nhỏ, em không nghe rõ.” Alan lại tiến về phía trước hơn chút nữa, nhìn vào mắt Bùi Nghiêu nói, “Là nhận lỗi vì mình tự ý mặc quần à? Nói rõ chút.”

[=))]

Kiên cường như Bùi Nghiêu cũng có chút chịu không nổi loại tra tấn dịu dàng ung dung này, Bùi Nghiêu gần như sắp khóc thành tiếng, anh ngẩng đầu nhìn Alan nhỏ giọng cầu xin: “Điện hạ…”

Alan bị một tiếng “Điện hạ” này đánh bại, lắc đầu bật cười nói: “Anh cố ý hả… biết rõ như vậy em sẽ mềm lòng.”

“Vốn muốn làm anh khóc nhận lỗi, sau đó phạt anh tự mình cởi quần đi về phòng ngủ.” Alan nhẹ giọng thì thầm bên tai Bùi Nghiêu, “Còn muốn bắt anh đảm bảo với em sẽ không dám không nghe lời nữa, phần này còn chưa làm được bước nào, anh đã muốn xin tha.”

Mặt Bùi Nghiêu đỏ sắp xuất huyết, nghiêng đầu đi không dám nhìn Alan, nhìn thấy Thiếu tướng Bùi Nghiêu oai hùng nghiêm túc trước mặt người khác lại không biết ứng đối thế nào đứng trước mặt mình đã rất rất thỏa mãn ham muốn cá nhân của Alan, hắn cắn nhẹ vành tai của Bùi Nghiêu, nhẹ giọng cười nói: “Vẫn cứ ỷ em không nỡ bắt nạt anh, được rồi, về đi ngủ.”

Bùi Nghiêu thở phào một hơi thật lớn, theo Alan lên lầu về phòng ngủ, trước khi rời đi Alan không quên mang theo thiết bị truyền tin đặt dưới phòng khách lên lầu, chẳng qua hắn không nóng lòng mở đoạn ghi âm kia, mà là ôm lính gác bị bắt nạt, cấp bách cần người yêu âu yếm của hắn cùng nhau ngủ.

Sáng sớm hôm sau Alan cùng Bùi Nghiêu rửa mặt, cùng ăn sáng như mọi ngày, sự trừng phạt nho nhỏ tối qua không hề làm hai người cảm thấy xấu hổ, mà ngược lại càng thân thiết hơn bình thường, nếu Alan muốn tốt với một người thì luôn dốc hết lòng, sau khi dùng xong bữa sáng nhìn thấy các loại tráng miệng dâu tây đủ màu sắc đầy trên xe đẩy phục vụ đồ ăn Bùi Nghiêu bật cười: “Sao lại chuẩn bị nhiều như vậy…”

“Thợ làm tráng miệng mới tới, sợ anh ăn không quen tay nghề của ông ấy, nên dứt khoát làm nhiều hơn chút, thích ăn loại nào thì ăn loại nấy.” Alan nhìn đồng hồ nói, “Dù sao thời gian cũng dư dả.”

Bảo mẫu bày từng đĩa tráng miệng đầy lên bàn, Bùi Nghiêu lắc đầu tiếc nuối nói: “Biết vậy tôi đã không ăn sáng… chỉ ăn tráng miệng là được rồi.”

Alan nhịn không được bật cười, lại nói: “Đúng rồi, có thể sáng nay Thượng tướng Bark sẽ đến đây, em sẽ không đến sân diễn tập, một mình anh không sao chứ?”

Bùi Nghiêu gật đầu: “Ngài yên tâm.”

“Vậy thì tốt.”

Cùng Bùi Nghiêu dùng xong tráng miệng Alan tự mình tiễn anh ra cửa, sau khi xác định anh đã đi xa mới gọi quan lễ nghi của hắn đến.

“Sợ Bùi Nghiêu nghe thấy, vừa nãy tôi đã xóa ghi âm rồi, cậu trực tiếp nói với tôi đã xảy ra chuyện gì là được.” Alan nói thẳng, “Ngắn gọn chút.”

Quan lễ nghi kinh ngạc nói: “Ngài vẫn chưa nghe sao?”

Alan gật đầu: “Nói trực tiếp đi.”

Cho dù đã theo Alan nhiều năm, quan lễ nghi vẫn bị năng lực tự kiểm soát của Alan chấn động, quan lễ nghi gật gật đầu, nói: “Phu nhân Bettina trước hết là kể khổ với Hoàng Thái tử Điện hạ, nội dung tôi sẽ không nói nhiều, chẳng qua là những chuyện vặt, sau đó Hoàng Thái tử Điện hạ giống như cũng trở nên bực tức, nghe ra cuộc sống của Hoàng Thái tử ở bên đó cũng không tốt hơn phu nhân Bettina, cũng có nhiều việc không thuận lợi.”

“Phu nhân Bettina khóc rất lâu, cứ mãi khuyên Hoàng Thái tử Điện hạ sớm ngày trở về, Hoàng Thái tử Điện hạ cũng xin phu nhân Bettina nói giúp anh ta trước mặt Bệ hạ, hai người an ủi lẫn nhau, nói rất nhiều lời vô nghĩa… Sau đó dường như bọn họ cũng hiểu ra chỉ đang lãng phí thời gian, Hoàng Thái tử Điện hạ đột nhiên nói câu gì đó, phu nhân Bettina giống như bị kinh hãi rất lớn, một mực khuyên can anh ta, nhưng sau đó dường như lại bị Hoàng Thái tử Điện hạ thuyết phục.”

Quan lễ nghi ngưng lại một lát, thấp giọng nói: “Tôi không dám khẳng định, nhưng dựa theo lời của phu nhân Bettina mà đoán, Hoàng Thái tử Điện hạ muốn kế thừa ngôi vị Hoàng đế trước.”

“Sau khi Hoàng Thái tử Điện hạ và phu nhân Bettina tranh luận rất lâu thì hình như đạt được nhận thức chung, Bệ hạ vẫn là chồng của phu nhân Bettina, quan hệ của bọn họ sẽ không có gì thay đổi, ngài biết đấy, tuy rằng Bệ hạ cũng không tốt với phu nhân Bettina, nhưng bà ấy là dẫn đường của Bệ hạ, bà ấy không thể làm ra chuyện bất lợi đối với Bệ hạ… Đoạn ghi âm này rất dài, hai người tranh luận đi tranh luận lại, cuối cùng cũng không đạt được thống nhất.”

Alan cười nhạo: “Tôi biết ngay mà, anh ta còn nói gì?”

Sắc mặt của quan lễ nghi trở nên không dễ coi lắm, cậu cẩn thận nhìn sắc mặt của Alan, cúi đầu nói: “Phần sau đó chính là nhắc đến ngài và Thiếu tướng… bọn họ muốn sau khi thành công sẽ bí mật hành quyết ngài.”

“Ờ, nếu tôi là bọn họ cũng sẽ làm như vậy.” Alan khó hiểu nhìn quan lễ nghi đang ấp ấp úng úng, “Còn gì nữa?”

Quan lễ nghi cúi đầu: “Phu nhân Bettina nói muốn nhân tiện xử lý Thiếu tướng luôn một thể, nhưng Hoàng Thái tử Điện hạ nói, nói không được, anh ta muốn giữ Thiếu tướng lại, dùng làm…”

Nói đến Bùi Nghiêu, dáng vẻ của Alan lập tức không đúng, quan lễ nghi bị ánh mắt như rắn độc của Alan nhìn chằm chằm đến mức cả người không được thoải mái, dứt khoát nói luôn một hơi: “Hoàng Thái tử Điện hạ vẫn luôn canh cánh trong lòng chuyện Thiếu tướng phản bội anh ta lúc trước, anh ta cho rằng không thể bỏ qua cho Thiếu tướng đơn giản như vậy, muốn cầm tù Thiếu tướng, để anh ta cảm nhận “người mà Alan thích rốt cuộc có mùi vị gì”.”

Quan lễ nghi cẩn thận nói: “Thật ra tôi cũng không nghe rõ lời của Hoàng Thái tử Điện hạ lắm, rất nhiều điểm là tự tôi phân tích, tốt nhất là ngài tự nghe rồi hãy phán đoán…”

Alan im lặng một lúc lâu sau đó bảo quan lễ nghi xuất ra đoạn ghi âm tối qua cho hắn, hắn nghe đi nghe lại đoạn Anthony nói đến Bùi Nghiêu vài lần, quan lễ nghi thấp giọng khuyên nhủ: “Xin ngài đừng để ý, đây chẳng qua chỉ là ý dâm vô nghĩa của kẻ thất bại mà thôi, căn bản là chuyện không thể xảy ra…”

Từ đầu đến cuối Alan không nói lời nào, sau khi nghe mười mấy lần hắn tháo tai nghe xuống, triệt để nghiền nát file ghi âm.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện