Không đúng, Hướng Chu đang không hiểu tự dưng đang êm đẹp tại nói chuyện kết hôn, tại còn không cho

cô có thời gian bình tĩnh.

Cặ© Tống Lương giống như máy đóng cọc không ngừng thúc vào Ì ôn cô, cô chưa kịp mở miệng đã bị

tàm cho chịu không nổi, tiếng thân thể va chạm càng fúc càng tớn, anh đặc biệt đâm sâu đến tận cùng.

Cô dựa vào vách tường, miệng chưa kịp hỏi đã bị anh đụ, a a thét chói tai.

Không hiểu Tống Lương có muốn cô trả tời hay không, nếu muốn thì cô còn chưa kịp trả tời đã mạnh bạo

Đị{ cô, nhưng nếu không trả fời thì anh tại không vui, Hướng Chu bị tàm cho không trụ nổi.

Hai chân Hướng Chu không đứng vững, Tống Lương phải ôm tấy cô, thẳng cho đến khi anh xuất tinh túc

này anh mới ngừng tại, tinfJ dịch đêu chảy trên mông, không có bắn vào, từng dòng từng dòng chảy xuống

háng.

Hướng Chu không biết mình bị đỉnh bao nhiêu £ân, một tân thoải mái Eại tiếp một £ân.

Lúc sau đó cô đã không còn một chút sức tực nào, Tống Lương tấm rửa cho cô sau đó bế ra ngoài.

Ngày hôm sau Hướng Chu nghỉ phép không cân đi tàm, cho nên tính toán ngủ đến buổi chiêu mới dậy, kết

quả mới sáng sớm đã bị kéo dậy. Ngày hôm qua bị Đị{ đến gân sáng, nên túc này có chút phờ phạc, cả người

đêu phát ngốc, cô bị ôm tên, anh ôm cô tới phòng tắm rửa mặt cho cô.

Hướng Chu không rõ sáng sớm gọi cô dậy fàm gì, nhưng rồi cũng ngôi dậy, đi theo anh.

Sau khi rửa mặt xong, Tống Lương từ tủ quân áo của cô chọn một cái váy dài, muốn cô mặc váy màu đỏ, anh

cảm thấy có chút vui mừng.

“Làm gì nha?” Hướng Chu nhìn dáng vẻ của anh, còn tưởng răng hôm nay là muốn đi tham gia đám cưới của

Mi

aI, nên mới muốn cô mặc màu đỏ, cô cũng tùy ý cởi áơ ngủ ra một bên, cả người trân truông câm lấy nội

, yy : y HỌIÿy

mặc trước mặt anh.

Vừa mặc quân áo vừa hỏi anh: “Có chuyện gì sao? Anh muốn tham gia đám cưới ai à? Sáng sớm đã gọi em

»”»

dậy.

Tống Lương cũng đã mặc xong quân áo: “Ngày hôm qua không phải đã nói, hôm nay kết hôn.”

Hướng Chu đang mặc đô nghe thế thì há hốc miệng nhìn anh, không nghĩ tới là thật, còn tưởng rằng hôm

qua bởi vì chìm đấm trong tìnf] du© nên mới nói những lời này, cho nên cô cũng không để trong lòng. Trước

đó hai người mới nói còn sớm, kết quả hiện tại sớm như vậy đã kết hôn, cô có chút kinh ngạc, “Sớm như

vậy? Không phải trước đó nói quen một năm đã sao? Sau một năm nếu thấy thích hợp mới tính tiếp.”

Tống Lương tiến lại gân đem nội y cô mặc cho tốt, “Anh hối hận rôi, chờ không nổi nữa, nếu còn chờ đợi

như vậy, em cùng anh phân chia rạch ròi, ai mà chịu nổi chứ. Kết hôn rồi thì chúng ta chính là người một

nhà, của anh chính là của em, mà của em chính là của anh, em cũng không cân trả tiên gì đó, mười vạn tiên

đó coi như là sính lễ của anh.”

Hướng Chu không biết anh lại đáng yêu như vậy, ngày hôm qua tới giờ vẫn còn hờn dỗi vụ tiên, còn vì

chuyện này mà phát giận.

Này cũng quá đáng yêu đi, bởi vì chuyện này nên muốn kết hôn, muốn trở thành người một nhà, cô thật sự

không nghĩ đến phương diện này, bản thân cảm thấy hơi áy náy.

“Tống Lương, em chủ yếu đưa tiên cho anh không phải vì muốn rạch ròi với anh, chỉ là số tiên kia là do anh

bán mạng mà có, nên em liên cảm thấy có lỗi với anh.”

Tống Lương mặc quân áo tốt cho cô sau đó ngôi xổm xuống vuốt tóc cô nói: “Anh biết em không muốn nợ

anh, cho nên mình kết hôn đi, chúng ta kết hôn xong là thành người một nhà, tiên của anh cũng chính là tiên

của em.”

Lại lặp lại những lời này, Hướng Chu thật sự cạn lời với anh.

Thời điểm Tống Lương rời đi thì đóng cửa tiệm, trước cửa dán một tờ giấy: Ông chủ có hỉ, hôm nay không

buôn bán.

Anh lái xe từ đây đi Cục Dân Chính hơi xa, cho nên mười mấy phút sau hai người mới tới nơi, cũng khó

trách anh muốn đi sớm thế này. Không biết hôm nay là ngày gì mà mọi người đêu tập trung đến đây lĩnh

chứng, bọn họ câm lấy số thứ tự còn phải đứng bên ngoài đợi gọi đến tên.

Hai người ngồi ở hàng ghế bên ngoài, tâm tình đêu thật khẩn trương, tay nắm tay không rời, nội tâm Hướng

Chu đang rất kích động, nếu không có gì thay đổi thì khả năng mười mấy phút sau hai người sẽ kết hôn, cô

cũng sẽ trở thành người phụ nữ đã có chông.

Tống Lương cũng không biết bản thân mình làm sao, chỉ biết anh đang rất căng thẳng, muốn đi ra ngoài làm

một điếu thuốc, nhưng lại nghĩ tới chờ một xíu là đến lượt bọn họ rồi, cho nên chỉ có thể chịu đựng chứng

nghiện thuốc lá, cứ như vậy nấm lấy tay cô. Hai người đêu đang căng thẳng, chỉ một lát sau là đến số thứ tự

của bọn họ rôi.

Hướng Chu cho rằng chỉ có bản thân cô khẩn trương, nhưng khi quay đâu nhìn anh, anh giống như so với cô

còn khẩn trương hơn, vẫn luôn đứng ngồi không yên, hơn nữa dáng vẻ như muốn hút thuốc, cô liên hỏi anh:

“Có phải anh đang căng thắng không?”

Tống Lương nhìn cô một cái, thành thật trả lời: “Lân đâu tiên kết hôn mà, ai lân đâu tiên kết hôn mà không

căng thẳng chứ.”

Hướng Chu vốn đang hồi hộp, nhưng nghe thấy lời này liên bật cười, đúng thật là như vậy nha.

Thời điểm hai người còn muốn nói thêm với nhau, kết quả liên đến lượt bọn họ.

Lúc đi vào trong hai người đêu rất hồi hộp, dựa theo quy trình làm một loạt các thao tác, lúc sau cuối cùng

câm được giấy hôn thú đi ra ngoài.

Vốn dĩ rất khẩn trương, câm được giấy chứng nhận kết hôn đi ra lúc sau tâm tình mới bình tĩnh trở lại.

 

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện