Hai tờ giấy đỏ hiện tại ở trên tay Hướng Chu, tim cô từ nấy đến giờ vẫn tuôn nhảy không yên, bởi vì chỉ

nghĩ đến việc hai người đã kết hôn, cô trở thành người phụ nữ đã có chông thì cảm thấy rất vui. Không ngờ

rằng cuối cùng cô cũng gả cho anh.

Thời điểm Tống Lương tái xe, khóe mất tiếc qua thấy cô đang nhìn chằm chằm giấy kết hôn, nhịn không

được cũng cười ra tiếng.

Hướng Chu nhìn chăm chú vào hai tờ giấy màu đỏ như hận không thể nhìn xuyên qua nó.

Sau khi từ Cục Dân Chính ra thì hai người dự định sẽ đi ăn sáng. Lúc sáng vội đi nên chưa kịp ăn, giờ đã fĩnh

chứng nên muốn đi ăn mừng. Không nghĩ tới anh tại đưa cô tới cửa tiệm bán nhẫn.

Hướng Chu đứng trước cửa thì không dám vào, tôi kéo tay anh nói: “Anh Tống, nhẫn thì thôi bỏ đi, không

cân mua chỗ này, tiệm này bán hình như toàn £à nhẫn kim cương, mình tùy tiện mua cái nhẫn vàng tà được

^:

TÔI.

Tống Lương không nghe, kéo tay cô đi vào, nhân viên cửa hàng nhìn thấy bọn họ tiến vào thì vô cùng nhiệt

tình tiếp đón, giới thiệu những kiểu dáng cho hai người tham khảo.

Hướng Chu vốn dĩ không muốn mua, nhưng nhân viên đã nhiệt tình như vậy nên chỉ tàm bộ đi chọn một

chút.

Nhân viên cửa hàng hỏi: “Xin hỏi hai vị tà muốn chọn nhẫn gì? Nhẫn đính hôn hay tà nhẫn kết hôn?”

Hướng Chu trả £ời: “Tùy tiện nhìn xem.”

Tống Lương bồi thêm một câu: “Nhẫn kết hôn, vừa mới kết hôn.”

Nhân viên cửa hàng nghe thấy thì liên hiểu ra, cho nên chạy nhanh lấy ra một loạt mẫu mã nhẫn cho bọn họ.

Hướng Chu vốn chỉ tùy tiện xem qua, nhưng sức dụ hoặc của nhẫn đối với phái nữ nói thật là quá lớn. Tống

Lương nhìn trúng một cái nhẫn khá đẹp, kim cương 1 carat khoảng 3 vạn tiên (tâm hơn 100 triệu), cô nghĩ

cũng không cân nghĩ đã nói không muốn.

Sau đó nhìn Tống Lương nói: “Không thích, chúng ta đi thôi.”

Gia đình hai người không phải dạng khá giả, cho nên không cân lãng phí như thế, hơn nữa anh ở thành phố

này dốc sức làm việc, lại còn mở cửa hàng sửa xe nên nhất định là rất vất vả, trước đó đã nhận của anh rất

nhiêu tiên, hiện tại cô không dám mua một món đồ quý giá như vậy.

Tống Lương liếc mắt một cái liên nhìn thấu suy nghĩ của cô, nói với nhân viên: “Lấy cái này đi.”

Nhân viên nghe anh nói thì lập tức đeo lên tay Hướng Chu để đo kích thước, cô thấy thế thì rất ngượng

ngùng.

Mua nhẫn kim cương xong, sau đó hai người lại chọn hai chiếc nhẫn vàng trơn.

Tống Lương với cô mỗi người một cái, Hướng Chu cảm thấy loại nhẫn vàng trơn đơn giản này so với cái

kim cương kia còn làm cô thích hơn.

Lúc đi ra ngoài, Hướng Chu mới dám nói với anh: “Anh Tống, anh không cảm thấy quá mắc sao? Ba vạn

tiên mua cái nhẫn kim cương, hơn nữa nhẫn lớn như vậy em cũng không dám mang đi ra ngoài, sợ bị người

ta để ý, với lại quá đất a!”

Tống Lương dắt cô lên xe, “Em không thích?”

Tuy rằng cũng thích đó, nhưng vẫn cảm thấy không được thông dụng lắm, mua cái nhẫn trơn là được rồi.

Hướng Chu hiểu ý câu nói của anh, đợi anh lên xe rồi hôn một cái lên mặt Tống Lương, cứ như vậy hôn một

lúc sau mới trở vê.

Bàn tay cô vẫn tuôn đùa giốn trên người anh, “Anh Tống, chúng ta đã kết hôn rồi, vậy có nên nói cho người

trong nhà biết không nha?”

“Nói chứ.”

Tối qua sau khi Tống Lương đem cô făn tộn trên giường xong thì bản thân đi ra ngoài gọi điện thoại. Anh đã

cùng người trong nhà nói qua, mẹ anh vẫn fuôn £o tắng hôn nhân đại sự của con mình, trong nhà tfuôn giới

thiệu đối tượng xem mất nhưng anh không đi. Hiện tại đã tìm được người thì mẹ kích động muốn chết, nói

anh nhanh mang người trở vê, nhanh chóng tổ chức hôn fễ.

Sau đó Hướng Chu cũng cùng người trong nhà nói qua, kỳ nghỉ tháng này đã dùng hết rôi, cho nên chỉ có thể

chở thêm hai tháng sau mới trở vê kết hôn.

Hiện tại Hướng Chu đã thật sự trở thành bà chủ của cửa hàng sửa xe, hàng xóm táng giêng xung quanh đêu

biết đến, người tới người tui đêu mở miệng một câu bà chủ hai câu bà chủ.

Trước kia cô hay thẹn thùng, hiện tại thì rất hưởng thụ danh xưng này.

Hai người kết hôn đã được nửa tháng.

Hôm nay công ty Hướng Chu có buổi tụ tập, ăn uống cho đến 9 giờ, Tống Lương tới nơi đón cô. Cô đã uống

chút rượu, tửu tượng của cô trước giờ không tốt nên chỉ uống một chút cũng sẽ say.

Thời điểm Tống Lương chở cô về, túc xuống xe cả người cô fiên treo ở phía sau Tống Lương, giống như

con bạch tuộc dính fấy anh.

Tống Lương vừa mở cửa hàng ra, Hướng Chu đã gấp không chờ nổi mà tay từ phía sau mò vào quân anh,

bàn tay đặt tên quân |ót anh, “Ông xã, em muốn sở ciu ciu.”

Tống Lương: “....”

Anh kéo rộng cửa ra, tiệm £âu rồi không tu sửa nên cửa sắt hơn nửa ngày còn chưa kéo ra được, tay Hướng

Chu đã gấp không chịu được mà với vào, dươnđ vật bị cô sờ soạng vài cái đã dựng đứng tên.

Anh nhìn đũng quân nơi bị nữ nhân này quấy rối, nói: “Hướng Chu, đi vào rồi tàm.”

Hướng Chu uống say, nhìn anh cười ngây ngốc, thân thể ngôi xổm xuống nói: “Không chịu đâu, bây giờ

người ta muốn nhìn con Trym đại bàng của anh.”

Cô ngây ngốc cười sau đó trực tiếp ngồi xổm xuống người anh, đem quân cởi xuống dưới, quân |ót cũng bị

kéo xuống, nhìn thấy dươnđ vật đã dựng tên, búng búng nói: “Ông xã, em bú cặ© anh nha.”

Nói xong, không chờ người trước mặt kịp phản ứng tại, cô đã trực tiếp há miệng ngậm côn thịt của anh vào

cái miệng nhỏ.

 

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện