Về tới phòng cô nàng nằm vật ra trên giường trầm tư suy nghĩ, một lúc sau thì bật dậy chuẩn bị đồ dùng.
Sáng hôm sau tiền bạc đồ dùng chuẩn bị đủ đầy Tiêu Thư bắt đầu rời đi.

Vì không muốn dính vô phiền phức nên chỉ lựa chọn thuê lấy một thị vệ võ nghệ tầm trung đi theo gánh hành lí.
Vừa đi Tiêu Thư vừa tủm tỉm cười, cô bây giờ y như Đường Tam Tạng đi cầu kinh chỉ khác ở chỗ Tam Tạng biết kinh thư phía Tây còn cô thì không biết thân thế chốn nào.
Tên thị vệ đi theo thì chẳng hiểu chuyện gì thi thoảng lấy tay xoa xoa mặt xem có bị dính gì không.

Tiêu Thư cười ngất, tên này có bị ngốc không vậy trời.

Đi cả ngày thì cả hai dừng chân trong một rừng núi.

Đối với thị vệ thì y cảnh giác hết sức còn về phần Tiêu Thư, cô nàng sống từ nhỏ tại rừng nên quá quen thuộc chẳng có gì phải đề phòng.
Nhóm lửa lên, lấy từ trong hành lí ra đống đồ ăn được chuẩn bị từ trước, tên thị vệ nhìn thấy thì không khỏi ngạc nhiên.

Trước đây hắn cũng từng hộ tống nhiều người nhưng ít ai cẩn thận được như chủ thuê lần này.

Đại đa số họ chỉ mang theo lương khô đi đường cùng với nước, cô nàng này còn mang theo thịt hun và đồ dùng nấu ăn.

Rất nhanh sau đó một nồi súp ngon lành đã chín, múc ra bát tên thị vệ nếm thử món là thì thấy ngon vô cùng hắn ngượng ngùng xin thêm bát nữa, Tiêu Thư chỉ cười cười.
Nói chuyện một hồi thì biết y họ Khúc người Dương thành, y làm nghề này được gần chục năm rồi nên rất có kinh nghiệm.
Hỏi qua Khúc đại ca về nhà họ Thịnh trên quốc gia này thì Tiêu Thư biết được ngoài thành ở trước kia thì còn lại nơi này rất ít họ Thịnh.

Ray ray chán một hồi, liền đi đến các thành tiếp theo.

Trên đường đi có dò hỏi qua nhiều người về họ Thịnh.

Thấy Thịnh Ưu hay dò la tin tức thì Khúc đại ca cũng ngờ ngợ đoán được.
Đến thành trì kế tiếp, Tiêu Thư gửi tiền cho Khúc lão ca rồi hai người chia tay mỗi người một đường từ đây.
Cảm nhận thuê người bảo tiêu cũng thật phiền, vừa tốn tiền vừa chẳng thu được bao ích lợi.

Tiêu Thư quyết định không thuê nữa.

Dành nửa năm để đi hết lãnh thổ quốc gia này, Tiêu Thư cũng chẳng tìm ra thêm được tin tức gì.

Cô cảm thấy mệt mỏi có ý niệm từ bỏ.
Trở về thành nọ, Tiêu Thư cảm thấy nơi này giờ trở nên thật nhộn nhịp.

Quách Sinh bắt gặp Tiêu Thư thì cười nói, hai người đi đến một quán trà.
Quách Sinh hỏi thăm về mọi việc, Tiêu Thư thì ra vẻ ghét bỏ, hai người thường xuyên qua lại thư từ nhưng chủ yếu nói về tài chính.
"Quách tiên sinh không biết lợi nhuận nửa năm qua của ta...!không một chút vòng vo cô hỏi thẳng.
Quách Sinh cũng đã quen với tính cách này của cô nàng nên cũng thành thật nói Thịnh cô nương thật vui tính, chúng ta mới gặp lại mà cô lại hỏi thẳng vậy..
Không chút biến sắc cô cầm tách trà lên nhâm nhi Không hề vui tính, ta hỏi thật đấy.

Đi nửa năm trời lộ phí của ta sắp cạn kiệt trở thành một tiểu ăn mày tới nơi rồi.
Ha ha cô nương thật vui tính.
"Huynh đây là không tin, nhìn xem bộ y phục ta đang mặc đây này, nếu huynh không đưa thì ta chỉ còn nước đi lượm đồng nát thôi."
Cười nói một lúc Quách Sinh dẫn Tiêu Thư tới nhà, căn nhà này mới được xây dựng, đại khái cũng do kinh doanh ở đây mà đi thuê nhà thì cũng hơi bất tiện.
Tiêu Thư bước vô thì có chút ngạc nhiên "Quách tiên sinh ngài đây là quá giàu có, hay ngài đây bao dưỡng ta đi."

Quách Sinh không hiểu bao dưỡng là gì nhưng nhìn dáng vẻ cô nàng thì cũng ngờ ngợ đoán ra.

"Bao dưỡng thì không dám nhưng nếu Thịnh cô nương không chê thì có thể ở lại."
Lời nói khách sáo của Quách Sinh bị Tiêu Thư gạt đi "Không chê không chê".
Quách Sinh cười khổ, cái tính cách của cô nàng này có chút một lời khó tả.
Mối quan hệ của hai người có chút thân thiết, Tiêu Thư cũng chẳng giấu diếm đôi lời.
"Quách tiên sinh, ta biết huynh đây tài phú có thừa người tài không thiếu, nay ta có việc nhờ huynh giúp không biết có tiện không."
Quách Sinh biết cô nàng này không đùa nên cũng hỏi thẳng "Không biết Thịnh cô nương đây hỏi vậy là có ý gì, phải chăng là cấp bách?"
"Không gấp, chỉ là huynh cũng biết đấy, ta đang tìm kiếm người nhà bị thất lạc..." Tiêu Thư một lần kể hết đầu đuôi sự việc.
Quách Sinh nghe thì đại khái hiểu ra, nhìn hoa văn trên chiếc túi gấm y ngờ ngợ ra điều gì khó nói.

Hoa văn này ở nơi đây không có, một lần đi sang nước bên cạnh để bàn chuyện làm ăn y có thấy qua.
"Thịnh cô nương, ta có điều này khó nói.

Hoa văn trên chiếc túi gấm này ta từng thấy qua, nếu đoán không lầm là Thịnh gia bên nước kế bên..."
Tiêu Thư nghe xong chỉ biết vỗ đầu cười khổ.

Cái này nghe sao mà cẩu huyết dữ vậy.

Cô nàng quyết định không đi tìm nữa.
Nghe quyết định này thì Quách Sinh có chút bất ngờ.


Chẳng phải mới một lúc trước còn nhờ y đi tìm giúp nhưng hồi sau lại không đi tìm nữa.
Trả lời cho thắc mắc này của Quách Sinh chỉ là một câu không muốn tìm nữa.

Đại khái Tiêu Thư chẳng biết họ có ý tốt hay xấu vả lại tận nước khác Tiêu Thư không muốn đi.
Ở lại nhà Quách Sinh mấy ngày Tiêu Thư quyết định trở về núi.

Đi được một năm rồi cũng phải trở về.

Trước khi đi Tiêu Thư có để lại bức thư cho Quách Sinh.
Trên thư đại ý nói địa chỉ nhà cùng với lời đe doạ Quách Sinh nhớ gửi tiền hàng tháng.

Quách Sinh bị cô nàng chọc cho tức đến thổ huyết tại chỗ.
Nói ra thì ở lâu ngày Quách Sinh đại khái cũng nhảy sinh một chút cảm giác với Tiêu Thư nhưng nhiều lần bị chọc tức thì y nghĩ không cần tới phần tình cảm này.
Tiêu Thư không ngốc, cô nàng cũng nhận ra tâm y của Quách Sinh nhưng trong lòng nàng hiện chỉ đủ chỗ chứa cho Tư Thiếu Lam.

Cô vẫn không quên được chàng ấy..


Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện