Sau khi trở về, Mộc Thanh từ trong phòng chạy vội ra đón đồ nhi yêu quý đã lâu không được gặp.

Bị Mộc Thanh ôm trong lòng Tiêu Thư có chút bất ngờ nhưng nàng không ghét bỏ.
Cả hai bước vào trong sân, các sư tỉ sư muội cùng các sư thúc sư ba ra đón nàng.

Mọi người đều hỏi thăm nàng ai nấy đều rất vui vì thấy nàng bình an trở về.
Mộc Thanh có chút quở trách Tiêu Thư, nàng sau khi đi thì từ một bé mập mạp đáng yêu trở nên gây nhom, trách nghiệt đồ không biết tự chăm sóc bản thân, trách nàng không về thăm mình...
Tiêu Thư biết tội mình quá lớn giơ hai tay đầu hàng cười hì hì.

Mộc Thanh ấn lên trán nàng mấy cái Con đó lớn từng này rồi chỉ biết làm cho người làm sư phụ như ta ngày ngày lo lắng.
Con biết lỗi rồi mà sư phụ, người xem đồ nhi ngoan của người mang quà gì về cho người này.
Nói đoạn nàng cho người khuân từng hòm vàng và ngân lượng vào phòng Mộc Thanh.

Mộc Thanh thì có phần bất ngờ nhưng nhanh chóng trấn định lại.
Thịnh Ưu nói mau con lấy đống này từ đâu ra.

Tuy ta biết không nhiều chữ, lễ giáo không được học đầy đủ nhưng ta nhớ từng dạy con không được trộm cắp kia mà..
Tiêu Thư vội vàng phân trần Con không có, này là do con tự kiếm được.

Thật đó, sư phụ người nuôi con từ nhỏ tới lớn, người biết rõ nhất tính tình nhân cách của con như nào mà.
Mộc Thanh nhìn kĩ lại thì không trách mắng nghiệt đồ này nữa Thế con giải thích xem làm sao con có được đống này.
Con xuống núi buôn bán mà có đó sư phụ.
Thật không? Mộc Thanh vẫn đôi phần ngờ vực.
Thật mà.

Con xuống núi bán buôn nhỏ lẽ, có một vị công tử nhìn trúng tài năng của con nên bàn chuyện làm ăn với con.


Y bỏ vốn con bỏ công sức, chơi chán rồi nên con trở về với sư phụ nè.

Sau này con không đi nữa.
Mộc Thanh bất lực thở dài.

A đầu con nữa, sau này không được doạ ta nữa.

Sư phụ lớn tuổi rồi không chịu được đả kích, sẽ bị đột quỵ đấy.
Y xoa đầu đồ nhi rồi sai mấy đệ tử tập hợp làm lấy mâm cơm mừng tiểu đồ trở về.
Một lúc sau Mộc Thanh mới hỏi Tiêu Thư "Thế lần này con xuống núi có tìm được thân thế của mình không?"
Gương mặt vẫn còn vui vẻ vài phần ban nãy bỗng nghiêm nghị hẳn.

Tiêu Thư chỉ cười cười nói mình chưa tìm được và cũng không hỏi thăm được gì nên từ bỏ không đi tìm nữa.
Mộc Thanh quở trách nàng mấy câu rồi không nói nữa.

Trong đáy mắt y hiện lên một tia thở phào.

Từ sâu tận đáy lòng Mộc Thanh nàng không hi vọng Thịnh Ưu sẽ tìm được người nhà, nàng không muốn xa đứa nhỏ này.
Nuôi Thịnh Ưu từ nhỏ nên từ lâu Mộc Thanh đã coi nàng như con gái mà chăm sóc.

Y không muốn thấy cảnh đồ nhi yêu giấu gọi người khác là cha mẹ, đối xử với họ y như đối xử với bản thân mình.
Mộc Thanh có phần ganh tị, hơn nữa ngộ như tìm thấy người nhà rồi họ không yêu thương Thịnh Ưu đối xử không tốt, ngộ nỡ huynh đệ tỉ muội bắt nạt nàng.

Càng nghĩ y càng không nỡ.
Xoa xoa đầu Tiêu Thư, Mộc Thanh an ủi nàng "Không tìm thấy thì thôi, không cần tìm nữa.

Chẳng lẽ vi sư không thể nuôi con, cho con một cuộc đời vô lo vô nghĩ sao."
Nhưng nàng cũng nghiêm khác trách Tiêu Thư "Nhưng con cũng không thể ở đây mãi, con không tính gả cho mình yêu thương sau.

Chẳng lẽ định ở với bà già này đến cuối đời."
Tiêu Thư trầm ngâm một lúc lên tiếng "Không.." Chưa nghe xong câu thì Mộc Thanh tỏ ý vui vẻ nhưng ngay lập tức bị nghiệt đồ tạt cho một gáo nước lạnh.
"Không sư phụ không già, con cần gì nam nhân nuôi không phải còn có sư phụ nuôi con cả đời hay sao.

Với lại nam nhân không tốt con không muốn chung phu quân với người khác."
Thở một hơi dài đầy bất lực "Con đó, nam nhân không tốt.

Thôi vậy ta nuôi con cả đời."
"Sư phụ là tốt nhất.

Đúng rồi con đi bái kiến các sư thúc bá khác, con không làm phiền thời gian quý báu của người nữa."
Mộc Thanh thầm nói thời gian của y đều dành cho nàng hết rồi từ đâu mà con quý báu.

Nhưng y chỉ nghĩ mà không phát ra tiếng.
Tối đó cả gian đại điện tất cả sư đồ trong thiền viện đều có mặt đầy đủ.

Tiếng cười nói rôm rả phát ra, mọi người đều rất vui khi người thân trở về.
Nơi này vốn rất nghèo khó từ khi Thịnh Ưu xuất hiện mọi thứ có vẻ may mắn hơn.


Đa phần những người sống tại đây đều là phụ nữ con gái bị bỏ rời.

Trong viện không có một người nam tử nào.
Mọi người đến đây được nhận tình thương, nhận sự tôn trọng nhận được sự công nhận.

Những tài năng tưởng chừng như vô dụng được họ phát huy ra.

Vì thế mà họ coi nhau như người thân ruột thịt mà đối xử thật tâm.
Ngày tháng cứ vậy mà bình yên trôi qua, sống cuộc sống êm ả khiến Tiêu Thư vô cùng hài lòng.

Nàng cảm thấy không cần phải nghĩ thêm cách để phát triển cũng khuyên sư phụ không nên nhận thêm người vào viện mà cung cấp cho họ chỗ ở.

Nhiều người tán đồng với ý nghĩ này của Tiêu Thư.

Lòng dạ con người từ xưa tới nay vẫn luôn là một bài toán nan giải, biết đâu được nếu càng tốt hơn thì lòng người cũng thay đổi.
Các môn đồ đến tuổi cập kê được trang bị kiến thức cùng tài nghệ có thể xuống núi với một vốn làm ăn nhỏ.

Họ có thể sống cuộc sống mới hơn, nơi này luôn mở cửa đón họ về thăm.
Một năm, hai năm, năm năm rồi lại mười năm trôi qua.

Quách Sinh được mai mối với nhiều người, y cũng quá tuổi lấy thê tử nhưng lòng y vẫn mãi vấn vương Tiêu Thư.
Bức thư gần đây Quách Sinh gửi Tiêu Thư, y thông báo với nàng mình sắp cưới được một thê tử tốt.

Nàng là con của một danh gia vọng tộc, lễ nghĩa có thừa mong Tiêu Thư tới tham gia chung vui.
Tiêu Thư chỉ hồi âm lại rằng không tham gia được gửi lễ mừng cho y.
Một năm sau thê tử kia của Quách Sinh hạ sinh một hài tử đặt tên là Quách Tương.

Tiêu Thư gửi lời chúc mừng, nàng ngỏ ý muốn nhận đứa trẻ là nghĩa tử.

Quách phu nhân vô cùng vui mừng nhận lời ngay.

Khi Quách Tương ba tuổi được dẫn lên núi tu hành.


Mười năm sau Mộc Thanh đại bệnh qua đời, nhiệm vụ của Tiêu Thư hoàn thành phân nửa.

Năm Quách Tương mười tám, y trở về Quách gia.

Phu thê Quách Sinh cãi nhau, vì không chịu nổi việc phu quân lòng luôn mãi hướng về người khác Quách phu nhân bỏ về nhà mẹ đẻ.
Quách Tương xuống núi được trang bị lượng lớn tri thức về kinh doanh buôn bán.

Không chỉ như thế y còn được Tiêu Thư chỉ dạy về mọi mặt cuộc sống.

Một năm sau Tiêu Thư xuống núi đến Quách gia thăm hỏi.

Thấy những gì mà Quách Tương làm được nàng vô cùng hài lòng.

Tâm sự với Quách phu nhân một buổi nàng đã khuyên được phu phụ Quách Sinh hoà hợp.
Đó cũng là lần cuối nàng xuống núi.

Một năm sau tuổi thọ củaThịnh Ưu kết thúc nhiệm vụ của Tiêu Thư cũng hoàn thành.

Một lần nữa lượn quanh thế giới này dạo chơi, nàng tới Thịnh gia chưa từng đặt chân đến.
Trước khi chết nàng gửi bức thư cuối cùng tới Quách Sinh yêu cầu y gửi số tiền nàng kiếm được tới Thịnh gia kia coi như báo hiếu.
Một lần nữa trở về ma giới, lần này ma quân vô cùng hài lòng với thành quả của Tiêu Thư.

Trở về gian phòng kia Tiêu Thư nghỉ ngơi thư gian chờ nhiệm vụ kế tiếp.
...ΩΩΩΩΩΩΩΩΩΩΩΩΩΩΩΩ...
...Hết phần 3....


Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện