Editor: Vện
Ngoài thư phòng, đám người tự tiện xông vào nhà dân chẳng chút ý thức về hành vi của chúng, người dẫn đầu mặc áo vải thô, vẻ ngoài bần hàn nhưng khí thế ngang nhiên kiêu ngạo, ngông cuồng tự đại.
“Ngươi là…” Phượng Chiếu Lâm ngơ ngác nhìn người kia.
Người dẫn đầu tiến lên một bước, đứng giữa sân.
“Lâm Nhi, ta là mẫu thân của con đây.”
Lúc này Lô thị cải trang thành nam tử, cố gắng ăn mặc nghèo nàn, nhìn y như một thường dân. Nhưng khí thế ngạo mạn của nàng thậm chí còn rõ rệt hơn lúc làm Đại phu nhân Phượng phủ, Phượng Chiếu Lâm chỉ thấy hết sức xa lạ.
Phượng Vân Phi trầm mặt nói, “Ngươi đến đây làm gì Ngươi không còn quan hệ gì với Phượng phủ ta nữa.”
Sau khi rời khỏi Phượng phủ, Lô thị không về nhà mẹ, phải rơi vào hoàn cảnh nghèo khó, làm việc giặt giũ kiếm miếng cơm, Phượng Vân Phi chỉ biết nhiêu đó.
Lô thị là con gái bên nhà ngoại của Thượng thư, sau khi hồi kinh mới bộc lộ tài năng, hắn không biết trong đó ẩn chứa bao nhiêu việc xấu xa, cũng không quan tâm. Chỉ cần nghĩ đến Lô thị đã ngáng chân, chia rẽ hắn và Phương thị và hành vi ăn cây táo rào cây sung của nàng sau này, Phượng Vân Phi chỉ hận không thể diệt trừ nàng ngay tại chỗ.
Nhưng hắn không quyết đoán được như vậy, việc hắn có thể làm chỉ là không quan tâm thôi.
Bây giờ Lô thị còn dám nghênh ngang xông vào Phượng phủ, Phượng Vân Phi siết chặt nắm tay, tính tình dù hèn nhát thật cũng bị kích động cho nóng máu.
Lô thị không quan tâm bản mặt đen thui của hắn, một cái liếc mắt cũng lười bố thí, chỉ tha thiết nhìn Phượng Chiếu Lâm, “Lâm Nhi, mẫu thân đến đón con! Hãy theo ta, ta dẫn con rời khỏi cái chốn lụn bại này! Sau này mẫu thân sẽ mãi mãi ở cạnh con, chúng ta không phải chia xa nữa!”
Nàng nói xong liền tiến lên một bước, Phượng Chiếu Lâm vội vã lùi về phía sau, nép vào người Phượng Vân Phi.
Lô thị trầm mặt, oán hận trừng Phượng Vân Phi, lại nói với Phượng Chiếu Lâm, “Lâm Nhi, nghe lời ta! Đi với mẫu thân! Con không biết sau này kinh thành sẽ phát sinh chuyện gì đâu, nam nhân vô dụng này không thể bảo vệ con được!”
Phượng Chiếu Lâm chỉ mím môi, vẫn đứng bất động phía sau Phượng Vân Phi.
Lô thị quắc mắt trừng Phượng Vân Phi, “Ngươi đừng khiến con gái ta khó xử!”
Phượng Vân Phi tức giận, nhìn đám nam nhân ăn mặc như nông dân, tiều phu mà một thân đầy sát khí, hắn vừa sợ vừa vội.
Trước đây Lô thị đã thông đồng với lũ này trộm hết tài sản Phượng phủ, Tạ Cảnh Tu đã phá nát sào huyệt của chúng, nhưng lúc này bọn chúng có quá nhiều người, nếu chúng có ý định cướp mất con gái, hắn phải làm gì để chống đỡ đây! “Lô Tĩnh, bản thân ngươi theo lũ bất lương này làm chuyện phạm pháp thì thôi, chẳng lẽ ngươi còn muốn kéo con xuống vực, theo ngươi chịu cực khổ ăn bữa nay lo bữa mai!” Phượng Vân Phi che chắn Phượng Chiếu Lâm, “Nếu còn chút nhân tính thì đừng đánh chủ ý lên con gái!”
“Ngươi cũng xứng nói những lời này sao” Lô thị cười lạnh, khinh thường phản ứng lại, chỉ khổ sở khuyên nhủ Phượng Chiếu Lâm, “Lâm Nhi, sao mẫu thân lại hại con được! Lúc trước mẫu thân không thể không ẩn núp, lúc nào mẫu thân cũng nhớ đến con nhưng không dám đến tìm, ta không muốn để con theo ta chịu khổ chịu nhục. Bây giờ mẫu thân không cần phải trốn tránh nữa, con gái ngoan, con không biết huyết thống của con cao quý đến thế nào đâu. Con là thiên chi kiêu nữ chân chính! Nơi này không xứng để con ở lại! Lâm Nhi, nghe lời ta, đến với mẫu thân.”
Phượng Chiếu Lâm nhìn phụ mẫu từng một thời ân ái giờ tranh chấp nảy lửa ngay trước mắt, lệ đã sớm trào ra, lòng đau như cắt. Nhưng nàng vẫn níu chặt vạt áo Phượng Vân Phi, một bước cũng không muốn tiến lên.
“Mẫu thân, người đừng ép con… con không muốn rời xa phụ thân.”
Lô thị thấy con gái quyến luyến Phượng Vân Phi, liền căm ghét liếc Phượng Vân Phi một cái, hơi mềm lòng nói, “Được rồi, Lâm Nhi, mẫu thân không ép con. Con không nỡ xa phụ thân chứ gì, vậy ta sẽ mang phụ thân con đi cùng. Được không” Thấy vẻ mặt Phượng Chiếu Lâm hơi thả lỏng, nàng lại chuyển sang Phượng Vân Phi, ngẩng cao đầu, khẩu khí khinh thường như ban phát, “Phượng Vân Phi, ngươi cũng theo ta rời khỏi đây!”
Phượng Vân Phi dĩ nhiên không muốn đi cùng Lô thị, nhưng hắn đang ở thế yếu, người hầu bên hắn toàn là người già trẻ nhỏ yếu đuối, còn đằng sau Lô thị là một nhóm cao thủ, sao hắn có thể phản kháng được
“Rốt cuộc ngươi là ai Ngươi muốn dẫn chúng ta đi đâu!” Phượng Vân Phi cảnh giác nhìn nàng, trong lòng vừa hoảng vừa nghĩ cách phải làm sao để dắt Phượng Chiếu Lâm chạy đi
Lô thị tuy đứng dưới bậc thang nhưng ánh mắt nàng nhìn Phượng Vân Phi là từ trên cao nhìn xuống, lộ rõ sự khinh thường và khoái trá.
Phượng Chiếu Lâm nghe vậy, mặt hơi biến sắc.
Tuy khẩu khí của Lô thị cứng rắn xấc xược, nhưng nàng vẫn nghe ra, mẫu thân rõ ràng vẫn còn chút tình cảm với phụ thân.
Thì ra tất cả không phải là giả. Ân ái của phụ mẫu, cuộc sống hòa thuận mà nàng chứng kiến mười mấy năm không hoàn toàn là giả tạo!
Có lẽ ngay cả bản thân mẫu thân tâm cao khí ngạo cũng không nhận ra, có lẽ mẫu thân vẫn luôn khinh thường nam nhân như phụ thân, nhưng sự dịu dàng săn sóc và tôn trọng bao nhiêu năm qua, dù là tảng băng cũng sẽ bị hòa tan.
Huống chi, trong mắt nàng, phụ thân nào có vô dụng đến vậy. Hắn có y thuật cao siêu, chỉ là tính tình mềm mỏng, không quen luồn cúi, vậy thì có gì sai chứ
Hắn có lỗi với vợ cũ Phương thị và ca ca khác mẹ của nàng, nhưng hắn chưa từng có lỗi với mẹ con nàng.
“Phụ thân…” Phượng Chiếu Lâm kéo vạt áo Phượng Vân Phi, mở miệng nhẹ giọng gọi, vẻ mặt khẩn cầu.
Nàng không quan tâm phải sống thế nào, nàng chỉ muốn phụ mẫu ở cùng nhau, dù là giàu sang hay nghèo khổ gì cũng không sao hết.
Phượng Vân Phi nhìn biểu hiện của con, trong lòng xót xa.
“Con… muốn đi với mẫu thân đúng không”
Phượng Chiếu Lâm cúi đầu không nói, thái độ đã quá rõ ràng.
Phượng Vân Phi nhìn những hộ vệ trầm mặc sau lưng Lô thị. Hôm nay, e là hắn không thể bảo vệ được Phượng Chiếu Lâm rồi.
Lô thị nói đúng, hắn căn bản không có năng lực bảo vệ con, đừng nói thế cục triều đình càng lúc càng khó lường, kinh thành cũng không yên ổn như xưa.
Hắn là nam nhân vô dụng, lúc trước không bảo vệ được vợ con, bây giờ cũng vậy, vẫn không thể bảo vệ con gái.
Phượng Vân Phi đau thắt lòng, môi run run không thốt ra được tiếng nào, cuối cùng đẩy Phượng Chiếu Lâm lên phía trước.
“Ngươi muốn Lâm Nhi chứ gì, vậy mang con đi đi! Chỉ hy vọng ngươi vĩnh viễn nhớ kỹ những gì đã nói hôm nay, Lâm Nhi là đứa con duy nhất của ngươi!”
Phượng Chiếu Lâm lảo đảo hai bước, liền bị Lô thị kéo vào lòng, bỗng dưng khóc toáng lên, quay đầu vươn tay ra với Phượng Vân Phi.
“Con không đi, con không đi đâu hết! Phụ thân, con không muốn xa phụ thân!”
Lô thị lạnh lùng nhìn Phượng Vân Phi, “Nếu Lâm Nhi không thể rời xa ngươi thì ngươi cũng phải theo ta!”
Phượng Vân Phi chỉ căm ghét nhìn nàng, “Loại độc phụ tâm cơ thâm trầm như ngươi, ta nhìn một cái đã thấy buồn nôn rồi!” Nếu không phải nàng và Phượng Vân Ninh bày mưu tính kế thì hắn và Phương thị vẫn là đôi phu thê hạnh phúc, con ngoan dưới gối, làm gì rơi vào hoàn cảnh hôm nay.
Mặt Lô thị xẹt qua một chút lúng túng, không muốn để ý Phượng Vân Phi nữa, bắt lấy tay con gái khóc không ngừng, vung tay áo chỉ Phượng Vân Phi, “Bắt hắn!”
Vài hộ vệ tiến lên, Phượng Vân Phi hoảng hốt, liên tục lùi về phía sau nhưng làm sao nhanh hơn người học võ được.
Trong sân lập tức hỗn loạn, Lô thị chưa kịp yên tâm, bên ngoài đột nhiên truyền đến tiếng động ầm ĩ. Mọi người quay đầu nhìn ra, thấy một đám người dáng vẻ như gia đinh xông vào, người dẫn đần khẽ mỉm cười, hào quang tức khắc bắn ra bốn phía.
“Phượng huynh, đã lâu không gặp, vẫn khỏe chứ.”
“Phương, Phương tam lão gia” Phượng Vân Phi lẩm nhẩm.
Hắn chưa kịp nói gì thêm, người Phương tam lão gia mang đến đã nhào vào quyết chiến với hộ vệ của Lô thị.
Hộ vệ của Lô thị dù võ công đúng là cao cường, nhưng song quyền khó địch tứ thủ.
Một đại hán lùi về chỗ Lô thị, không nói không rằng đẩy Phượng Chiếu Lâm ra ngoài, Lô thị hét lên, “Ngươi to gan!” Tính bắt Phượng Chiếu Lâm về.
Đại hán kia túm lấy Lô thị, trầm giọng nói, “Công chúa, hôm nay không thể mang tiểu thư đi được, thuộc hạ đưa ngươi đi trước, chờ điện hạ hoàn thành đại nghiệp, lúc đó Công chúa muốn bắt ai cũng được, dễ như trở bàn tay.” Nói xong không chờ Lô thị có ý kiến, nhấc Lô thị lên, dắt đồng bọn nhảy qua tường đào tẩu.
Phương tam lão gia khẽ nhíu mày, chỉ hướng chúng vừa chạy, “Phái người đuổi theo.”
Một tiểu đội nhân mã xuất hiện, phóng qua tường truy kích.
Lúc này Phương tam lão gia mới đến chỗ Phượng Vân Phi và Phượng Chiếu Lâm còn chưa hoàn hồn, nhẹ nhàng hành lễ, mỉm cười nói, “Phượng huynh, kinh thành sắp có biến động lớn, mời hai người theo ta.”
Phượng Vân Phi biết chuyện Phương tam lão gia vội vàng di dời vài người rời kinh, hắn có tìm hiểu sơ lược, những người đó đa phần đều có lui tới với trưởng tử của hắn và phủ Nguyên Vương. Hắn biết nhất định là Phương tam lão gia được nhờ vả, di chuyển toàn gia của những ai có khả năng bị việc Tạ Cảnh Tu tự tiện xông vào cấm cung liên lụy.
Vậy người giao phó việc này là ai, không cần suy nghĩ cũng biết là Tạ Cảnh Tu và Phượng Chiếu Ngọc.
Phượng Vân Phi lúc này cảm xúc lẫn lộn.
Con trai hắn nhớ rõ từng người làm trong Quảng An đường, lại không nhớ đến phụ thân là hắn.
So với bọn họ, hắn mới là người đứng mũi chịu sào hứng chịu lửa giận của Hoàng đế mà.
Nhưng, hắn căn bản không có lập trường để oán trách.
Không biết tại sao lúc này lại cho người đến đón hắn và Phượng Chiếu Lâm.
Phương tam lão gia không giải thích, chỉ sai người đưa hai cha con đi.
Cuối cùng vẫn không bắt được Lô thị, thuộc hạ của Phương tam lão gia suy cho cùng không được tinh nhuệ như hộ vệ của Tạ Cảnh Tu.
Phượng Vân Phi và Phượng Chiếu Lâm từ xe đổi sang tàu, mãi đến lúc đặt chân lên mảnh đất xa lạ, hai người vẫn ngơ ngơ ngác ngác chưa hoàn hồn.
Hải ngoại tiên sơn, đào nguyên giữa thời loạn, trong đầu cả hai bỗng dưng xuất hiện những từ này.
Hai cha con nhìn nhau, chẳng lẽ đây là chốn tiên cảnh trong truyền thuyết được đồn đại khắp Đại Lương sao
Tiêu Ngự ngồi trên lầu quan sát vừa mới xây xong, nhìn khung cảnh dưới bến cảng. Trên một chiếc tàu chở dân chạy nạn, hắn nhìn lướt qua đã thấy Phượng Vân Phi và Phượng Chiếu Lâm.
Tạ Cảnh Tu từ đằng sau bước đến, ngồi xuống trường kỷ, vỗ đùi.
Tiêu Ngự xem thường liếc y một cái, không thèm quan tâm.
“Người có thể đón được đã đón lên đây hết rồi phải không” Tiêu Ngự hỏi, “Ngươi không định làm gì lớn lao hơn à”
Thật ra, sau khi Hoàng hậu qua đời, Vĩnh Vinh đế chỉ lo tập trung sức lực bảo vệ ngai vàng, căn bản không để ý đến chuyện Tạ Cảnh Tu tự tiện xông vào cấm cung, còn trốn khỏi kinh thành.
Lúc đó người bị Tạ Cảnh Tu thất kính chỉ có mỗi Lý thị, Hoàng đế còn đang nuốt mây nhả khói, bây giờ ngài lại hận Lý gia tận xương tận tủy, chẳng có lý do gì để ngài thanh toán nợ cũ với Tạ Cảnh Tu.
Tiêu Ngự thật sự không hiểu, Tạ Cảnh Tu và Tam cữu có cần phải kêu gọi di dân như kiến dọn tổ thế này không.
Đúng là đảo Vô Danh rất lớn, nhưng chỉ cần nhân lực kiến thiết là được rồi.
Tạ Cảnh Tu lại vỗ đùi, vô cùng phong lưu nhướn một bên chân mày.
Tiêu Ngự dứt khoát đứng lên, đi qua đặt mông ngồi xuống, còn ấn cho Tạ Cảnh Tu đen mặt.
Đáng đời. Tiêu Ngự cười lạnh nhìn sắc mặt y.
Tình huống gặp mặt lần đầu của hai người quá đặc biệt, mặc dù Tạ Cảnh Tu bị hắn quyến rũ nhưng bản chất vẫn là trai thẳng, còn dùng cách cưa cẩm con gái để lấy lòng hắn.
Bây giờ hắn cũng là đại nam nhân sáu mươi ký, thân cao chân dài, hơn nữa vẫn còn ở độ tuổi phát triển, không biết sau này là ai đè ai đâu.
Tiêu Ngự vươn tay ôm cổ Tạ Cảnh Tu, cười tủm tỉm nói, “Điện hạ thật nhã hứng, không chê ta nặng à.” Nói xong còn nhúc nhích eo, cọ vào đùi Tạ Cảnh Tu hai cái.
Tạ Cảnh Tu rên nhẹ một tiếng, đưa tay chụp vòng eo đang lộn xộn.
“Đừng chọc ta. Tối cho ngươi cọ thoải mái.”
“…” Tiêu Ngự bật dậy, chạy qua chỗ khác ngồi, tức giận mắng, “Hạ lưu!”
Vẻ mặt Tạ Cảnh Tu vẫn vô cùng đứng đắn, quả thật không ai bình tĩnh thấy chết không sờn bằng Duệ Vương điện hạ.
Tiêu Ngự nhìn vào lỗ châu mai, từ đây có thể thấy khói bốc cuồn cuộn từ xưởng binh khí đằng xa.
Cũng may là chỉ có một xưởng binh khí, máy chạy bằng hơi nước vẫn chưa được phát minh, nếu không sẽ gây ô nhiễm môi trường, tội lỗi tội lỗi quá.
Mấy năm qua, Tạ Cảnh Tu liên tục thu nhận dân chạy nạn, chẳng những tăng tốc xây dựng đảo mà còn tăng số lượng binh sĩ lên gấp mấy lần, xưởng đóng tàu và xưởng binh khí chưa bao giờ ngơi tay, tàu thuyền được thay đổi chóng mặt, cách vài tháng là chở đại bác ra biển thử nghiệm, xa tít trong bờ vẫn có thể nghe tiếng đùng đoàng như sét đánh.
Bên trong biên cảnh Đại Lương, tất cả dân chúng đã biết uy danh của “tiên sơn đảo chủ”, Tạ Cảnh Tu bị người ta đồn cho thành thần thánh luôn.
Đúng là thu mua lòng người đã đạt cảnh giới cao nhất.
Động thái lớn như vậy, nếu Tiêu Ngự vẫn tin Tạ Cảnh Tu là người không màng danh lợi, không có dã tâm thì mười mấy năm sống lâu hơn Tạ Cảnh Tu coi như uổng phí.
Ngoài thư phòng, đám người tự tiện xông vào nhà dân chẳng chút ý thức về hành vi của chúng, người dẫn đầu mặc áo vải thô, vẻ ngoài bần hàn nhưng khí thế ngang nhiên kiêu ngạo, ngông cuồng tự đại.
“Ngươi là…” Phượng Chiếu Lâm ngơ ngác nhìn người kia.
Người dẫn đầu tiến lên một bước, đứng giữa sân.
“Lâm Nhi, ta là mẫu thân của con đây.”
Lúc này Lô thị cải trang thành nam tử, cố gắng ăn mặc nghèo nàn, nhìn y như một thường dân. Nhưng khí thế ngạo mạn của nàng thậm chí còn rõ rệt hơn lúc làm Đại phu nhân Phượng phủ, Phượng Chiếu Lâm chỉ thấy hết sức xa lạ.
Phượng Vân Phi trầm mặt nói, “Ngươi đến đây làm gì Ngươi không còn quan hệ gì với Phượng phủ ta nữa.”
Sau khi rời khỏi Phượng phủ, Lô thị không về nhà mẹ, phải rơi vào hoàn cảnh nghèo khó, làm việc giặt giũ kiếm miếng cơm, Phượng Vân Phi chỉ biết nhiêu đó.
Lô thị là con gái bên nhà ngoại của Thượng thư, sau khi hồi kinh mới bộc lộ tài năng, hắn không biết trong đó ẩn chứa bao nhiêu việc xấu xa, cũng không quan tâm. Chỉ cần nghĩ đến Lô thị đã ngáng chân, chia rẽ hắn và Phương thị và hành vi ăn cây táo rào cây sung của nàng sau này, Phượng Vân Phi chỉ hận không thể diệt trừ nàng ngay tại chỗ.
Nhưng hắn không quyết đoán được như vậy, việc hắn có thể làm chỉ là không quan tâm thôi.
Bây giờ Lô thị còn dám nghênh ngang xông vào Phượng phủ, Phượng Vân Phi siết chặt nắm tay, tính tình dù hèn nhát thật cũng bị kích động cho nóng máu.
Lô thị không quan tâm bản mặt đen thui của hắn, một cái liếc mắt cũng lười bố thí, chỉ tha thiết nhìn Phượng Chiếu Lâm, “Lâm Nhi, mẫu thân đến đón con! Hãy theo ta, ta dẫn con rời khỏi cái chốn lụn bại này! Sau này mẫu thân sẽ mãi mãi ở cạnh con, chúng ta không phải chia xa nữa!”
Nàng nói xong liền tiến lên một bước, Phượng Chiếu Lâm vội vã lùi về phía sau, nép vào người Phượng Vân Phi.
Lô thị trầm mặt, oán hận trừng Phượng Vân Phi, lại nói với Phượng Chiếu Lâm, “Lâm Nhi, nghe lời ta! Đi với mẫu thân! Con không biết sau này kinh thành sẽ phát sinh chuyện gì đâu, nam nhân vô dụng này không thể bảo vệ con được!”
Phượng Chiếu Lâm chỉ mím môi, vẫn đứng bất động phía sau Phượng Vân Phi.
Lô thị quắc mắt trừng Phượng Vân Phi, “Ngươi đừng khiến con gái ta khó xử!”
Phượng Vân Phi tức giận, nhìn đám nam nhân ăn mặc như nông dân, tiều phu mà một thân đầy sát khí, hắn vừa sợ vừa vội.
Trước đây Lô thị đã thông đồng với lũ này trộm hết tài sản Phượng phủ, Tạ Cảnh Tu đã phá nát sào huyệt của chúng, nhưng lúc này bọn chúng có quá nhiều người, nếu chúng có ý định cướp mất con gái, hắn phải làm gì để chống đỡ đây! “Lô Tĩnh, bản thân ngươi theo lũ bất lương này làm chuyện phạm pháp thì thôi, chẳng lẽ ngươi còn muốn kéo con xuống vực, theo ngươi chịu cực khổ ăn bữa nay lo bữa mai!” Phượng Vân Phi che chắn Phượng Chiếu Lâm, “Nếu còn chút nhân tính thì đừng đánh chủ ý lên con gái!”
“Ngươi cũng xứng nói những lời này sao” Lô thị cười lạnh, khinh thường phản ứng lại, chỉ khổ sở khuyên nhủ Phượng Chiếu Lâm, “Lâm Nhi, sao mẫu thân lại hại con được! Lúc trước mẫu thân không thể không ẩn núp, lúc nào mẫu thân cũng nhớ đến con nhưng không dám đến tìm, ta không muốn để con theo ta chịu khổ chịu nhục. Bây giờ mẫu thân không cần phải trốn tránh nữa, con gái ngoan, con không biết huyết thống của con cao quý đến thế nào đâu. Con là thiên chi kiêu nữ chân chính! Nơi này không xứng để con ở lại! Lâm Nhi, nghe lời ta, đến với mẫu thân.”
Phượng Chiếu Lâm nhìn phụ mẫu từng một thời ân ái giờ tranh chấp nảy lửa ngay trước mắt, lệ đã sớm trào ra, lòng đau như cắt. Nhưng nàng vẫn níu chặt vạt áo Phượng Vân Phi, một bước cũng không muốn tiến lên.
“Mẫu thân, người đừng ép con… con không muốn rời xa phụ thân.”
Lô thị thấy con gái quyến luyến Phượng Vân Phi, liền căm ghét liếc Phượng Vân Phi một cái, hơi mềm lòng nói, “Được rồi, Lâm Nhi, mẫu thân không ép con. Con không nỡ xa phụ thân chứ gì, vậy ta sẽ mang phụ thân con đi cùng. Được không” Thấy vẻ mặt Phượng Chiếu Lâm hơi thả lỏng, nàng lại chuyển sang Phượng Vân Phi, ngẩng cao đầu, khẩu khí khinh thường như ban phát, “Phượng Vân Phi, ngươi cũng theo ta rời khỏi đây!”
Phượng Vân Phi dĩ nhiên không muốn đi cùng Lô thị, nhưng hắn đang ở thế yếu, người hầu bên hắn toàn là người già trẻ nhỏ yếu đuối, còn đằng sau Lô thị là một nhóm cao thủ, sao hắn có thể phản kháng được
“Rốt cuộc ngươi là ai Ngươi muốn dẫn chúng ta đi đâu!” Phượng Vân Phi cảnh giác nhìn nàng, trong lòng vừa hoảng vừa nghĩ cách phải làm sao để dắt Phượng Chiếu Lâm chạy đi
Lô thị tuy đứng dưới bậc thang nhưng ánh mắt nàng nhìn Phượng Vân Phi là từ trên cao nhìn xuống, lộ rõ sự khinh thường và khoái trá.
Phượng Chiếu Lâm nghe vậy, mặt hơi biến sắc.
Tuy khẩu khí của Lô thị cứng rắn xấc xược, nhưng nàng vẫn nghe ra, mẫu thân rõ ràng vẫn còn chút tình cảm với phụ thân.
Thì ra tất cả không phải là giả. Ân ái của phụ mẫu, cuộc sống hòa thuận mà nàng chứng kiến mười mấy năm không hoàn toàn là giả tạo!
Có lẽ ngay cả bản thân mẫu thân tâm cao khí ngạo cũng không nhận ra, có lẽ mẫu thân vẫn luôn khinh thường nam nhân như phụ thân, nhưng sự dịu dàng săn sóc và tôn trọng bao nhiêu năm qua, dù là tảng băng cũng sẽ bị hòa tan.
Huống chi, trong mắt nàng, phụ thân nào có vô dụng đến vậy. Hắn có y thuật cao siêu, chỉ là tính tình mềm mỏng, không quen luồn cúi, vậy thì có gì sai chứ
Hắn có lỗi với vợ cũ Phương thị và ca ca khác mẹ của nàng, nhưng hắn chưa từng có lỗi với mẹ con nàng.
“Phụ thân…” Phượng Chiếu Lâm kéo vạt áo Phượng Vân Phi, mở miệng nhẹ giọng gọi, vẻ mặt khẩn cầu.
Nàng không quan tâm phải sống thế nào, nàng chỉ muốn phụ mẫu ở cùng nhau, dù là giàu sang hay nghèo khổ gì cũng không sao hết.
Phượng Vân Phi nhìn biểu hiện của con, trong lòng xót xa.
“Con… muốn đi với mẫu thân đúng không”
Phượng Chiếu Lâm cúi đầu không nói, thái độ đã quá rõ ràng.
Phượng Vân Phi nhìn những hộ vệ trầm mặc sau lưng Lô thị. Hôm nay, e là hắn không thể bảo vệ được Phượng Chiếu Lâm rồi.
Lô thị nói đúng, hắn căn bản không có năng lực bảo vệ con, đừng nói thế cục triều đình càng lúc càng khó lường, kinh thành cũng không yên ổn như xưa.
Hắn là nam nhân vô dụng, lúc trước không bảo vệ được vợ con, bây giờ cũng vậy, vẫn không thể bảo vệ con gái.
Phượng Vân Phi đau thắt lòng, môi run run không thốt ra được tiếng nào, cuối cùng đẩy Phượng Chiếu Lâm lên phía trước.
“Ngươi muốn Lâm Nhi chứ gì, vậy mang con đi đi! Chỉ hy vọng ngươi vĩnh viễn nhớ kỹ những gì đã nói hôm nay, Lâm Nhi là đứa con duy nhất của ngươi!”
Phượng Chiếu Lâm lảo đảo hai bước, liền bị Lô thị kéo vào lòng, bỗng dưng khóc toáng lên, quay đầu vươn tay ra với Phượng Vân Phi.
“Con không đi, con không đi đâu hết! Phụ thân, con không muốn xa phụ thân!”
Lô thị lạnh lùng nhìn Phượng Vân Phi, “Nếu Lâm Nhi không thể rời xa ngươi thì ngươi cũng phải theo ta!”
Phượng Vân Phi chỉ căm ghét nhìn nàng, “Loại độc phụ tâm cơ thâm trầm như ngươi, ta nhìn một cái đã thấy buồn nôn rồi!” Nếu không phải nàng và Phượng Vân Ninh bày mưu tính kế thì hắn và Phương thị vẫn là đôi phu thê hạnh phúc, con ngoan dưới gối, làm gì rơi vào hoàn cảnh hôm nay.
Mặt Lô thị xẹt qua một chút lúng túng, không muốn để ý Phượng Vân Phi nữa, bắt lấy tay con gái khóc không ngừng, vung tay áo chỉ Phượng Vân Phi, “Bắt hắn!”
Vài hộ vệ tiến lên, Phượng Vân Phi hoảng hốt, liên tục lùi về phía sau nhưng làm sao nhanh hơn người học võ được.
Trong sân lập tức hỗn loạn, Lô thị chưa kịp yên tâm, bên ngoài đột nhiên truyền đến tiếng động ầm ĩ. Mọi người quay đầu nhìn ra, thấy một đám người dáng vẻ như gia đinh xông vào, người dẫn đần khẽ mỉm cười, hào quang tức khắc bắn ra bốn phía.
“Phượng huynh, đã lâu không gặp, vẫn khỏe chứ.”
“Phương, Phương tam lão gia” Phượng Vân Phi lẩm nhẩm.
Hắn chưa kịp nói gì thêm, người Phương tam lão gia mang đến đã nhào vào quyết chiến với hộ vệ của Lô thị.
Hộ vệ của Lô thị dù võ công đúng là cao cường, nhưng song quyền khó địch tứ thủ.
Một đại hán lùi về chỗ Lô thị, không nói không rằng đẩy Phượng Chiếu Lâm ra ngoài, Lô thị hét lên, “Ngươi to gan!” Tính bắt Phượng Chiếu Lâm về.
Đại hán kia túm lấy Lô thị, trầm giọng nói, “Công chúa, hôm nay không thể mang tiểu thư đi được, thuộc hạ đưa ngươi đi trước, chờ điện hạ hoàn thành đại nghiệp, lúc đó Công chúa muốn bắt ai cũng được, dễ như trở bàn tay.” Nói xong không chờ Lô thị có ý kiến, nhấc Lô thị lên, dắt đồng bọn nhảy qua tường đào tẩu.
Phương tam lão gia khẽ nhíu mày, chỉ hướng chúng vừa chạy, “Phái người đuổi theo.”
Một tiểu đội nhân mã xuất hiện, phóng qua tường truy kích.
Lúc này Phương tam lão gia mới đến chỗ Phượng Vân Phi và Phượng Chiếu Lâm còn chưa hoàn hồn, nhẹ nhàng hành lễ, mỉm cười nói, “Phượng huynh, kinh thành sắp có biến động lớn, mời hai người theo ta.”
Phượng Vân Phi biết chuyện Phương tam lão gia vội vàng di dời vài người rời kinh, hắn có tìm hiểu sơ lược, những người đó đa phần đều có lui tới với trưởng tử của hắn và phủ Nguyên Vương. Hắn biết nhất định là Phương tam lão gia được nhờ vả, di chuyển toàn gia của những ai có khả năng bị việc Tạ Cảnh Tu tự tiện xông vào cấm cung liên lụy.
Vậy người giao phó việc này là ai, không cần suy nghĩ cũng biết là Tạ Cảnh Tu và Phượng Chiếu Ngọc.
Phượng Vân Phi lúc này cảm xúc lẫn lộn.
Con trai hắn nhớ rõ từng người làm trong Quảng An đường, lại không nhớ đến phụ thân là hắn.
So với bọn họ, hắn mới là người đứng mũi chịu sào hứng chịu lửa giận của Hoàng đế mà.
Nhưng, hắn căn bản không có lập trường để oán trách.
Không biết tại sao lúc này lại cho người đến đón hắn và Phượng Chiếu Lâm.
Phương tam lão gia không giải thích, chỉ sai người đưa hai cha con đi.
Cuối cùng vẫn không bắt được Lô thị, thuộc hạ của Phương tam lão gia suy cho cùng không được tinh nhuệ như hộ vệ của Tạ Cảnh Tu.
Phượng Vân Phi và Phượng Chiếu Lâm từ xe đổi sang tàu, mãi đến lúc đặt chân lên mảnh đất xa lạ, hai người vẫn ngơ ngơ ngác ngác chưa hoàn hồn.
Hải ngoại tiên sơn, đào nguyên giữa thời loạn, trong đầu cả hai bỗng dưng xuất hiện những từ này.
Hai cha con nhìn nhau, chẳng lẽ đây là chốn tiên cảnh trong truyền thuyết được đồn đại khắp Đại Lương sao
Tiêu Ngự ngồi trên lầu quan sát vừa mới xây xong, nhìn khung cảnh dưới bến cảng. Trên một chiếc tàu chở dân chạy nạn, hắn nhìn lướt qua đã thấy Phượng Vân Phi và Phượng Chiếu Lâm.
Tạ Cảnh Tu từ đằng sau bước đến, ngồi xuống trường kỷ, vỗ đùi.
Tiêu Ngự xem thường liếc y một cái, không thèm quan tâm.
“Người có thể đón được đã đón lên đây hết rồi phải không” Tiêu Ngự hỏi, “Ngươi không định làm gì lớn lao hơn à”
Thật ra, sau khi Hoàng hậu qua đời, Vĩnh Vinh đế chỉ lo tập trung sức lực bảo vệ ngai vàng, căn bản không để ý đến chuyện Tạ Cảnh Tu tự tiện xông vào cấm cung, còn trốn khỏi kinh thành.
Lúc đó người bị Tạ Cảnh Tu thất kính chỉ có mỗi Lý thị, Hoàng đế còn đang nuốt mây nhả khói, bây giờ ngài lại hận Lý gia tận xương tận tủy, chẳng có lý do gì để ngài thanh toán nợ cũ với Tạ Cảnh Tu.
Tiêu Ngự thật sự không hiểu, Tạ Cảnh Tu và Tam cữu có cần phải kêu gọi di dân như kiến dọn tổ thế này không.
Đúng là đảo Vô Danh rất lớn, nhưng chỉ cần nhân lực kiến thiết là được rồi.
Tạ Cảnh Tu lại vỗ đùi, vô cùng phong lưu nhướn một bên chân mày.
Tiêu Ngự dứt khoát đứng lên, đi qua đặt mông ngồi xuống, còn ấn cho Tạ Cảnh Tu đen mặt.
Đáng đời. Tiêu Ngự cười lạnh nhìn sắc mặt y.
Tình huống gặp mặt lần đầu của hai người quá đặc biệt, mặc dù Tạ Cảnh Tu bị hắn quyến rũ nhưng bản chất vẫn là trai thẳng, còn dùng cách cưa cẩm con gái để lấy lòng hắn.
Bây giờ hắn cũng là đại nam nhân sáu mươi ký, thân cao chân dài, hơn nữa vẫn còn ở độ tuổi phát triển, không biết sau này là ai đè ai đâu.
Tiêu Ngự vươn tay ôm cổ Tạ Cảnh Tu, cười tủm tỉm nói, “Điện hạ thật nhã hứng, không chê ta nặng à.” Nói xong còn nhúc nhích eo, cọ vào đùi Tạ Cảnh Tu hai cái.
Tạ Cảnh Tu rên nhẹ một tiếng, đưa tay chụp vòng eo đang lộn xộn.
“Đừng chọc ta. Tối cho ngươi cọ thoải mái.”
“…” Tiêu Ngự bật dậy, chạy qua chỗ khác ngồi, tức giận mắng, “Hạ lưu!”
Vẻ mặt Tạ Cảnh Tu vẫn vô cùng đứng đắn, quả thật không ai bình tĩnh thấy chết không sờn bằng Duệ Vương điện hạ.
Tiêu Ngự nhìn vào lỗ châu mai, từ đây có thể thấy khói bốc cuồn cuộn từ xưởng binh khí đằng xa.
Cũng may là chỉ có một xưởng binh khí, máy chạy bằng hơi nước vẫn chưa được phát minh, nếu không sẽ gây ô nhiễm môi trường, tội lỗi tội lỗi quá.
Mấy năm qua, Tạ Cảnh Tu liên tục thu nhận dân chạy nạn, chẳng những tăng tốc xây dựng đảo mà còn tăng số lượng binh sĩ lên gấp mấy lần, xưởng đóng tàu và xưởng binh khí chưa bao giờ ngơi tay, tàu thuyền được thay đổi chóng mặt, cách vài tháng là chở đại bác ra biển thử nghiệm, xa tít trong bờ vẫn có thể nghe tiếng đùng đoàng như sét đánh.
Bên trong biên cảnh Đại Lương, tất cả dân chúng đã biết uy danh của “tiên sơn đảo chủ”, Tạ Cảnh Tu bị người ta đồn cho thành thần thánh luôn.
Đúng là thu mua lòng người đã đạt cảnh giới cao nhất.
Động thái lớn như vậy, nếu Tiêu Ngự vẫn tin Tạ Cảnh Tu là người không màng danh lợi, không có dã tâm thì mười mấy năm sống lâu hơn Tạ Cảnh Tu coi như uổng phí.
Danh sách chương