Editor: Vện

Sau khi nhóm dân chạy nạn cuối cùng cập bến, mật thám đưa về tin mới nhất.

Tạ Cảnh Tu bóp nát viên thuốc sáp (*), lấy ra một tờ giấy được gấp cẩn thận, đọc xong đưa cho Tiêu Ngự.

(*) Còn gọi là lạp hoàn, dùng sáp tạo thành cái lọ hình tròn, bên trong đựng thuốc viên, người xưa dùng để giấu mật thư.

Trên giấy viết, gia tộc Dự Vương bị lưu đày đến Tây Bắc từ trăm năm trước khởi binh tạo phản.

“Cuối cùng cũng thò mặt ra.” Tạ Cảnh Tu lắc nhẹ chén rượu, khẽ nói.

Tiêu Ngự ngẩng đầu nhìn y, “Nhân vật này là ai Ngươi đã biết hắn từ trước rồi à”

Nhìn dáng vẻ nắm chắc thiên hạ trong lòng bàn tay của Tạ Cảnh Tu, cho cầm cái quạt lông là có thể cosplay Ngọa Long tiên sinh(*) rồi.

(*) Tức Gia Cát Lượng.

Tiêu Ngự luôn cảm thấy cách nói chuyện nửa vời của y giống hệt các vị mưu sĩ học sâu hiểu rộng, cứ như nhìn thấu được tất cả.

“Không biết.” Tạ Cảnh Tu quyết đoán lắc đầu.

Tiêu Ngự lườm y một cái, không biết còn bày đặt ra vẻ “Quả nhiên là thế”, giả vờ cao thâm.

“Ngươi lại âm thầm phỉ báng ta.” Duệ Vương điện hạ giận tím mặt.

Tiêu Ngự lắc đầu nguầy nguậy, “Có phỉ báng ngươi đâu! Đừng nghi oan ta chứ!” Cùng lắm là phỉ nhổ thôi mà, phỉ báng nghe nghiêm trọng quá, đó là tội lớn đấy! Tạ Cảnh Tu hừ nhẹ một tiếng, vươn một tay ôm Tiêu Ngự vào lòng, tay kia bắt lấy tờ giấy ngâm vào rượu, nét chữ từ từ nhòa đi.

“Bắt đầu từ mười mấy năm trước, kinh thành đã xảy ra nhiều chuyện khác thường rồi, ta biết chắc chắn phải có người đứng sau màn điều khiển, nhưng phái rất nhiều người thăm dò vẫn không tra ra được Dự Vương.”

Mười mấy năm trước chính là lúc Lý thị quật khởi. Ánh mắt người đời chỉ thấy một mình Lý quý phi ỷ vào sủng ái mà lộng hành chứ nào biết trong hậu viện của bao nhiêu quan viên lớn nhỏ đã bị khuấy thành vũng nước đục, vô số thiếu niên anh tài vừa mới hiển lộ tài năng, còn chưa được nếm trải sóng to gió lớn trên triều đường đã biến mất không chút tăm hơi hoặc chết bất đắc kỳ tử ngay trong nhà mình.

Nếu y không tìm ra mảnh đất này, chỉ sợ cũng đã gia nhập đội ngũ anh tài chết yểu, ôm hận mà ra đi, chỉ còn là tiếng thở dài trong miệng người khác.

“Lương Quốc được thành lập đã mấy trăm năm, quan chức trong kinh thành đều là quý tộc cha truyền con nối. Nếu là nhà giàu mới nổi mà gặp chuyện này cũng bình thường thôi, nhưng thế gia trăm năm lịch sử cực kỳ coi trọng quy củ, thỉnh thoảng có vài đứa con cháu bị u mê làm chuyện xằng bậy còn có thể cho qua, nhưng quá nhiều chuyện tương tự phát sinh thì không còn đơn giản nữa.” Tạ Cảnh Tu nói, “Hạng người dùng nữ nhân làm vũ khí đúng là không biết xấu hổ.”

Tiêu Ngự ngẫm lại những chuyện ở kinh thành, lúc đó hắn không tiếp xúc nhiều với quan lớn quý nhân, cái chính là sở trường của hắn không có đất dụng võ với họ, có quý nhân nhà ai ngày nào cũng cần phẫu thuật không Hắn chỉ biết sơ về phủ An quốc công và phủ Việt Bắc hầu, Phượng Vân Phi thân là Tổng quản Thái y miễn cưỡng cho là quý nhân đi, lại thêm một vị đứng đầu danh sách quý tộc… hoàng thượng, đúng là mấy nhà này đều bị chuyện phong lưu của gia chủ gây chia rẽ nội bộ.

“Ý ngươi là Lý quý phi, Lô thị, tiểu thiếp của Việt Bắc hầu đều là gian tế Dự Vương thả ra” Tiêu Ngự nghi hoặc, “Vậy Phượng Vân Ninh thì sao Rõ ràng nàng là muội muội của Phượng Vân Phi, cũng đâu có nghe nói nàng rời nhà nhiều năm để tham gia huấn luyện.”

“Phượng Vân Ninh là ngoại lệ, mấy chuyện xấu như bị sắc đẹp làm mê muội vẫn có một hai vụ là thật.” Tạ Cảnh Tu khẽ cười, “Có điều, Lô thị đã mượn tay Phượng Vân Ninh để tiếp cận Phượng Vân Phi, Lý quý phi cũng rất vừa mắt Phượng Vân Ninh, mãi đến lúc nàng thất thế mới cắt đứt quan hệ. E là cô cô của ngươi cũng không biết mình bị người khác lợi dụng thành vũ khí.”

Tiêu Ngự bừng tỉnh, “Lô thị vẫn luôn trộm tài sản Phượng phủ…”

“Sau khi thả gian tế đến kinh thành, Dự Vương không liên lạc với họ, quả thật cực kỳ cẩn thận, đó cũng là lý do mà ta không tìm ra được kẻ chủ mưu. E là thân phận của Lô thị không tầm thường đâu. Mục đích của các nàng là tiền tài, những nữ nhân này được gia chủ sủng ái, muốn tàng trữ của riêng không khó. Người như Lô thị không chỉ có một.”

Tiêu Ngự thở dài, “Dự Vương kia cũng thật tự tin, hắn chắc chắn rằng những nữ nhân này tiến vào kinh thành phồn hoa, hưởng thụ giàu sang phú quý rồi mà vẫn có thể trung thành với hắn sao Dám để các nàng tự do hành động như vậy.”

“Hắn không cần các nàng trung thành với hắn.” Tạ Cảnh Tu mỉm cười nói, “Các nàng càng thèm muốn của cải thì sẽ càng tự nguyện làm việc cho hắn. Các nàng xuất thân thấp kém, không thể trở thành chính thất nên dĩ nhiên phải gom góp tài sản, không từ thủ đoạn đảo loạn hậu viện, vậy mới có thể tiếp tục hưởng thụ vinh sủng.”

Tiêu Ngự càng nghĩ càng thấy y nói đúng.

“Nghĩ ra được mấy chiêu thức độc địa này, hắn cũng là nhân tài.” Tiêu Ngự nói.

Lúc ở kinh thành, hắn cũng có nghe từ Lục Dung Dung và Bách Linh vài chuyện bát quái về mấy việc xấu xa của giới quý tộc, trong đó có một trưởng tử của một đại gia tộc đỗ Thám hoa, đường quan rộng mở, ngay trước ngày đến tiền điện điểm danh lại bất cẩn chết đuối trong hồ cá nhà mình.

Nhớ kỹ lại, chuyện giống như vậy không chỉ có một, chỉ là, hắn nghe nói rất nhiều, nhưng phần lớn đã bị chôn vùi dưới lớp gấm vóc phồn hoa.

“Chẳng trách thánh nhân có câu, cái phòng không quét nổi thì lấy gì càn quét thiên hạ.” Tiêu Ngự thở dài, “Bậc cha chú phạm lỗi lại gieo họa lên đầu bao người trẻ tuổi tài hoa, thật đáng buồn.”

“Năm đó ta cũng vậy…” Duệ Vương điện hạ muốn nói lại thôi, đôi mày dài anh tuấn nhíu thành nếp nhăn rất nhỏ, thở dài một tiếng vô cùng chua xót.

“Đúng rồi, lẽ nào Đinh trắc phi của phủ Nguyên Vương cũng là…” Tiêu Ngự giật mình, “Lưới của bọn chúng tung cũng quá rộng rồi!”

Tạ Cảnh Tu chỉ lẳng lặng nhìn hắn, đôi mắt trong suốt không buồn không giận lại khiến Tiêu Ngự tan nát cõi lòng.

“Tên Dự Vương kia thật đáng hận!” Tiêu Ngự ôm tay Tạ Cảnh Tu, vỗ về an ủi, nghiến răng nghiến lợi nói, “Dựa dẫm nữ nhân thì tài cán cái khỉ gì! Đại trượng phu muốn tranh giành thiên hạ thì cứ đường đường chính chính mà đánh, ai lại dùng loại thủ đoạn hèn hạ này, hắn mà chiếm được thiên hạ cũng tổ gây hại thôi! Cảnh Tu, chúng ta giết hắn đi!”

Tạ Cảnh Tu ngả đầu lên vai Tiêu Ngự, hưởng thụ cảm giác được Tiêu Ngự vuốt lông, lúc lâu sau mới đáp, “Ừ.”

Bác sĩ Tiêu là Đảng viên lâu năm, đã từng đọc Mao Trạch Đông ngữ lục(*). Chủ tịch nói, quyền lực chính trị lớn mạnh được là bắt đầu từ họng súng. Bản thân mình tài không bằng người mới bị đánh ngã, coi như giấu tài ngủ đông đi, nhưng kẻ thù vẫn sẽ nhớ kỹ gương mặt thất bại thảm hại ngày xưa.

(*) Tổng hợp các câu nói ấn tượng của Mao Trạch Đông.

Dự Vương dùng thủ đoạn dơ bẩn sát hại nhân tài của đất nước, tương lai lấy cái gì để trị quốc Tiêu Ngự cảm thấy không cần phải chờ mong. Trong lòng có việc trái lương tâm đương nhiên sẽ nghi thần nghi quỷ, tâm thần không yên. Để tự làm mình trấn tĩnh, chỉ có thể khai đao với người trong thiên hạ, khi đó mới là thời kỳ khủng hoảng thật sự.

“E là bên phía Vĩnh Vinh đế cũng không thể giữ lại.” Tiêu Ngự ngẫm nghĩ.

Tạ Cảnh Tu nhướn mày, cười nói, “Ngọc Nhi có cao kiến gì”

“Ngài sập bẫy của Lý gia, đã thành con nghiện bởi số thuốc Lý gia đầu độc, thân thể suy yếu, tinh thần cũng rệu rã rồi.” Tiêu Ngự nghiêm túc nói.

Nếu bỏ thuốc kịp lúc thì vẫn có khả năng cai nghiện, nhưng sợ là suốt quãng đời sau này, Vĩnh Vinh đế phải dựa vào nghị lực phi thường để khắc chế cơn đói thuốc, huống chi ngài đã hút quá nhiều năm, thần kinh đã bị tổn hại, ai biết ngài còn tỉnh táo được bao lâu Không gì có thể bảo đảm.

Tiêu Ngự vỗ vai Tạ Cảnh Tu, “E là tiên sơn đảo chủ nhà ngươi không thể an phận ở chốn này hưởng thụ cuộc sống nhàn nhã rồi.”

Tạ Cảnh Tu vuốt tóc hắn, cười nói, “Không ngờ tiểu đại phu của ta cũng có dã tâm tranh giành thiên hạ.”

Tiêu Ngự chỉ cười không nói.

Tranh giành thiên hạ sao, hắn chẳng có một chút hứng thú. Nhưng Tạ Cảnh Tu giấu tài nhiều năm như vậy, làm nhiều công tác chuẩn bị như vậy, sao có thể thỏa mãn khi suốt đời chôn chân trên hòn đảo nhỏ này.

Chiến tranh không còn là khái niệm xa vời nữa.

Nhân khẩu trên đảo nay đã hơn trăm vạn, quân đội không ngừng được mở rộng, thủy quân và lục quân đã được phân chia rõ ràng. Trên tàu trang bị đại bác, lục quân thì có súng ống, lại thêm binh đoàn kỵ binh dũng mãnh nữa.

Trái lại, vì thiên tai nhân họa, nạn dân tháo chạy mà trong biên cảnh Đại Lương hiện nay hoang tàn đổ nát. Quân đội Lương Quốc đã bị tranh đấu trên triều đình chia năm xẻ bảy, Dự Vương ở Tây Bắc muốn khởi binh, dùng danh nghĩa hoàng thất chính thống để chiêu mộ một nhóm quân lính tản mạn.

Nhưng số lượng binh sĩ của Vĩnh Vinh đế nhiều hơn Tạ Cảnh Tu gấp bội, trong triều cũng còn vài vị lão tướng thân kinh bách chiến trấn thủ. Đây chính là ưu thế duy nhất của hoàng tộc.

Dù chỉ có một ưu thế nhưng Tiêu Ngự và Tạ Cảnh Tu vẫn không dám khinh thường.

Tạ Cảnh Tu tuy xuất thân cao quý nhưng phải dựa vào hai bàn tay trắng để lập nghiệp, xây dựng thế lực của ngày hôm nay, đương nhiên y rất quý trọng mỗi một thuộc hạ, binh lính của mình, tuyệt đối không muốn để bọn họ hy sinh vô nghĩa.

Y hao tâm tổn trí lan truyền uy danh của tiên sơn đảo chủ, lại nương theo quần chúng thần thánh hóa bản thân là vì mục đích này.

Dù Tạ thị có khởi binh thành công cũng không có cách nào giành được đại nghĩa. Bất luận là Vĩnh Vinh đế hay Dự Vương đều có chung nguồn gốc Tống thị, một câu “phản tặc” thôi cũng có thể khiến y rơi vào tình cảnh bất lợi tại Đại Lương.

Nhưng tiên sơn đảo chủ được thượng thiên thừa vận, được muôn dân kính ngưỡng, lại chiếm được lòng dân, địa vị ít nhất cũng phải được nâng lên ngang ngửa với hoàng thất đã thống trị Đại Lương mấy trăm năm.

“Đó là cái gọi là sư xuất hữu danh(*).” Tạ Cảnh Tu nói, “Bây giờ thiên thời địa lợi nhân hòa, mọi việc đủ cả, chỉ thiếu gió Đông(**).”

(*) Thành ngữ, nghĩa là có lý do chính đáng để xuất binh.

(**) Mọi việc đủ cả, chỉ thiếu gió Đông là tám chữ cuối trong bài thuốc mà Gia Cát Lượng viết cho Chu Du. Gió Đông là nhân tố quan trọng nhất tạo nên chiến thắng trong trận đại chiến Xích Bích. Đọc thêm tại ĐÂY.

“Gió Đông Đã đủ cả thì tại sao không thể trực tiếp khởi binh, còn chờ gió Đông gì” Tiêu Ngự tò mò.

Tạ Cảnh Tu theo thói quen vuốt chòm râu đã bị Tiêu Ngự cạo không chút lưu tình, cười nói, “Khi nào gió Đông đến, tự nhiên khanh sẽ rõ.”

Tiêu Ngự xoay mặt đi, điện hạ lại bắt đầu ra vẻ rồi.

Năm nay Tạ Cảnh Tu đã hai mươi bảy, nam tử Đại Lương có tập tục qua hai mươi lăm là sẽ nuôi râu, còn coi đây là một nét đẹp, tục ngữ nói không có râu thì không làm được việc, thẩm mỹ quan của Duệ Vương điện hạ cũng tương tự.

Cho nên Duệ Vương điện hạ kiên quyết nuôi râu, Tiêu Ngự có phản đối thế nào cũng không chịu nghe, thế là mấy ngày liền không được lên giường hưởng thụ hạnh phúc về đêm. Dù vậy, Duệ Vương điện hạ cũng nhất định không chùn bước.

Bác sĩ Tiêu thật sự nổi nóng rồi. Bản chất hắn không cong, hắn ở chung được với Tạ Cảnh Tu, lý do đầu tiên thưởng thức nhân cách, còn nguyên nhân quan trọng nhất chính là gương mặt phong hoa tuyệt đại bất chấp giới tính của y!

Sức mạnh của nhan sắc đúng là quá dữ đội.

Bây giờ y bỗng dưng nổi hứng đổi hình tượng thành đại thúc có râu, dù chỉ nuôi râu dưới cằm, nhìn cũng đẹp trai khí chất như Ngọa Long tiên sinh nhưng hắn vẫn không chấp nhận được.

“Yêu quái râu ria kia, trả tên nhóc mặt trắng lại cho ta!” Tiêu Ngự cố tình gây sự mấy lần không có kết quả, liền trực tiếp cầm dao nhào vào muốn dùng biện pháp mạnh.

Cuối cùng, dĩ nhiên là hắn bị ăn tươi nuốt sống, còn không chỉ một lần.

Đòn sát thủ cấm lên giường cũng bị Duệ Vương điện hạ phá luôn.

Tiêu Ngự chống khuỷu tay lên bậu cửa sổ điêu khắc, yếu ớt nghiêng người dựa khung cửa, y phục xốc xếch tuột ngang vai, ngửa mặt lên nhìn Tạ Cảnh Tu, đôi mắt ngậm nước mang vẻ khát vọng và ấm ức, nhìn cho Duệ Vương điện hạ suýt chút nữa buông vũ khí đầu hàng.

Mái tóc dài rũ xuống bệ cửa, con mèo hoang nhỏ bên ngoài hưng phấn giơ móng vuốt nghịch đuôi tóc hắn, còn vui vẻ kêu meo meo.

Bác sĩ Tiêu khóc không ra nước mắt.

Đã không dụ được người ta cạo râu, còn đầu độc Duệ Vương điện hạ nghiêm trang quy củ khám phá ra vài tư thế mới.

Không phải nói làm thụ sẽ được sủng ái, nói Đông thì không được đi Tây sao, tại sao mới không hợp gu có chút xíu đã bị đàn áp rồi!

Thứ hôn nhân sắp đặt ác ôn.

Cuối cùng đệ đệ ngốc Phượng Chiếu Kỳ đưa ra một nghi vấn rất sáng suốt, y nuôi râu được tại sao ngươi không nuôi Tuy cậu cũng không hiểu được tại sao thẩm mỹ của ca ca lại vặn vẹo () như vậy, chẳng lẽ là di truyền từ Tam cữu yêu nghiệt của bọn họ

Người ít lông thì râu mọc cũng chậm, nhưng không sao, bác sĩ Tiêu sẽ làm râu giả.

Vài ngày sau, Duệ Vương điện hạ câm nín quan sát gương mặt đầy râu của Tiêu Ngự, cuối cùng quay vào phòng rửa mặt, lúc đi ra đã khôi phục thành tên mặt trắng tuấn mỹ vô song.

Tiêu Ngự hài lòng bật cười, Duệ Vương điện hạ sầm mặt vươn tay giật phăng bộ râu giả của hắn, vẻ mặt ghét bỏ ném ra cửa sổ, lại kéo cái tên đang cười xấu xa đè lên cửa sổ…

Tiếp đó là việc trong khuê phòng, người ngoài đừng quan tâm.

Hiện tại, Duệ Vương điện hạ không còn râu để làm ra vẻ cao thâm, chỉ có thể vuốt chòm râu không khí tự an ủi mình.

Tiêu Ngự biết Tạ Cảnh Tu quý trọng binh sĩ, thân là bác sĩ đến từ hậu thế, hắn còn quý trọng sinh mạng hơn cả y nữa kìa.

Không biết gió Đông mà Tạ Cảnh Tu chờ bao lâu nữa mới đến, còn trong lúc này, Tiêu Ngự vẫn chưa có đất để làm việc.

Năm đó, Đại thống lĩnh Vệ Diệm vì “khen ngợi” Vương phi một câu mà chọc Duệ Vương điện hạ đánh đổ bình giấm, bị đá đến xưởng binh khí lao động mấy năm, mãi đến khi tập hợp toàn quân về phát súng ống cải tiến mới được gọi trở về.

Bây giờ, Đại thống lĩnh đang suy nghĩ về tương lai sau này, vốn đã quen hoạt động trong quân đội, nay có một tờ lệnh ban xuống, hắn được điều đến làm thuộc hạ cho Vương phi, nghe chỉ huy của Vương phi, bắt đầu tiến hành đặc huấn cho binh lính.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện