Mặc kệ là đề tài bát quái thế nào cũng sẽ không kéo dài lâu lắm, khi cảm giác mới mẻ dần mất đi, người ta sẽ không có dục vọng đi đàm luận nữa, nếu cứ tiếp tục thì ngược lại giống như nhai đi nhai lại một điệu cũ rích, không còn bắt kịp xu hướng.

Chu Tư Y ở trường học cũng dần dần khôi phục cuộc sống bình tĩnh, chẳng qua bây giờ người biết đến nàng nhiều hơn mà thôi. Sợ nhất chính là nổi danh, bộ dạng xinh đẹp thì càng thêm sợ, bởi vì nổi tiếng sẽ có rất nhiều quấy rầy cùng phiền não, tỷ như gần đây Chu Tư Y thu được rất nhiều thư tình thông qua bạn học truyền lại.

Lúc mới bắt đầu, Chu Tư Y đều là lạnh lùng nhìn người đưa thư tình, thẳng đến các nàng cảm giác không được tự nhiên sau đó tự động rời đi. Nhưng sau này, khi tình huống đó lại phát sinh, Thái Trác Nghiên nói với Chu Tư Y:"Cậu xử lý như vậy không tốt đâu."

Chu Tư Y không rõ, nàng nhìn Thái Trác Nghiên, thỉnh giáo. Thái Trác Nghiên tiếp tục nói:"Giúp người khác đưa thư cho cậu, bọn họ nhất định không có ý xấu, hoặc là cũng vì giúp bạn bọn họ mà thôi. Nếu cậu cứ xử lý theo cách đó, đắc tội với người khác là cậu, chịu thiệt cũng chỉ là cậu."

"Vậy thì phải xử lý thế nào?" Biểu tình của Chu Tư Y khá nghiêm túc, còn khiêm tốn thỉnh giáo, ở phương diện giao tế nàng tự nhận không bằng Thái Trác Nghiên.

Thái Trác Nghiên bảo trì bình thản trước sau như một: "Rất đơn giản, người khác đưa cho cậu, thì cậu cứ nhận lấy...... Sau đó, xử lý như thế nào là chuyện của cậu, xem một chút cũng tốt, trực tiếp vứt bỏ cũng tốt, ít nhất sẽ không vô ý mà đắc tội với người khác."

Chu Tư Y còn thật sự suy nghĩ một chút, gật đầu. Thái Trác Hân ngồi bên cạnh Thái Trác Nghiên, vẫn bất động thanh sắc cười nghe Thái Trác Nghiên nói xong, chờ nàng nói xong, mới cười lạnh một tiếng nói:"A, Nghiên, chị không ngờ em có kinh nghiệm như thế nha? Chẳng lẽ em còn nhận được rất nhiều thư tình mà chị không biết?"

Chu Tư Y, Thái Trác Nghiên, Thái Trác Hân, Khâu Khả Nhi đều có dung mạo nổi bật, ở thời kỳ phát dục, các nàng tự nhiên đều thu được thư tình, nhưng trong đó thu nhiều nhất chính là Thái Trác Nghiên, bởi vì bề ngoài trung tính, người đưa thư cho nàng không chỉ có nam nhân, mà còn có nữ nhân.

Có thể khiến cho Thái Trác Nghiên dao động cảm xúc, biểu tình biến hóa trọng đại cũng chỉ có Thái Trác Hân, nàng nhăn mặt, nhìn Thái Trác Hân nói:"Em chỉ nói đùa thôi, hơn nữa vài thứ kia không phải vẫn do chị xử lý sao?"

Nghe thế, Thái Trác Hân cười cười, bắt lấy tay Thái Trác Nghiên đặt ở trên bàn, phóng tới trên đùi mình rồi nắm chặt, cười hì hì nói:"Biết là tốt rồi, đừng luôn trêu hoa ghẹo nguyệt, phải nhớ kỹ, thu liễm một chút!"

Thái Trác Nghiên nhìn Thái Trác Hân, không nói lời nào, quay đầu nhìn về phía bảng đen, nhưng tay không có thu hồi lại.

Trước kia Chu Tư Y chưa rõ tình hình, đã phát giác giữa Thái Trác Nghiên và Thái Trác Hân tồn tại quái dị, nhưng không cách nào biết được quái dị ở nơi nào. Nhưng từ khi đi theo Trương Tử Hề, nàng dần dần hiểu cũng xác định, tuy rằng trong lòng hơi kinh ngạc chị em cùng cha khác mẹ lại tồn tại quan hệ như vậy, nhưng không có nhiều mâu thuẫn lắm, bởi vì quan hệ giữa nàng và Trương Tử Hề, xem ra cũng không phải bình thường, vì thế nàng bảo trì trầm mặc làm bộ như cái gì cũng không biết, trong lòng yên lặng vì bằng hữu mà chúc phúc.

Học kỳ đã sắp kết thúc, cuộc thi cũng càng ngày càng nhiều, hôm nay trước khi tan học Tô Vân Trì có công bố thành tích của lần thi trước, cũng giống như các cuộc thi trước đó, Khâu Khả Nhi hạng nhất, Chu Tư Y hạng nhì, Thái Trác Nghiên thứ tự không cố định, nhưng cũng dao động trong top 10, mà Thái Trác Hân cơ hồ lại muốn "đội sổ".

Thái Trác Hân buồn bực nhìn ba người, khoa trương ngao kêu một tiếng, ngoài miệng nói ghen tị, ghen tị...... Nhưng trên mặt nàng không có biểu tình ghen tị, ngược lại không sao cả cười hì hì, hai tay ôm lấy Thái Trác Nghiên: "Mình không sợ, dù sao về sau Nghiên sẽ nuôi dưỡng mình."

Thái Trác Nghiên lạnh nhạt ngồi ở chỗ kia không ủng hộ cũng không phản bác, Chu Tư Y làm bộ như không có nghe gặp, còn thật sự nhìn những câu trả lời sai bị khoanh đỏ, Khâu Khả Nhi thì dùng ánh mắt hâm mộ nhìn Thái Trác Hân và Thái Trác Nghiên.

Thái Trác Hân ôm cánh tay Thái Trác Nghiên, cả người tà đi qua tựa vào Thái Trác Nghiên, quay đầu nói với Chu Tư Y và Khâu Khả Nhi:"Chúc mừng các cậu, lại là top 2." Nói xong tạm dừng một chút làm ra bộ dáng cảm thán:"Thật không nghĩ tới, nguyên lai hai bằng hữu của mình đều là thâm tàng bất lộ a."

"Ách...... Cám ơn......" Năng lực giao tế của Khâu Khả Nhi tựa hồ còn kém hơn Chu Tư Y, ít nhất Chu Tư Y mặc kệ dưới tình huống nào đều có thể bảo trì bình tĩnh, nhưng Khâu Khả Nhi lại rất dễ đỏ mặt, tựa như hiện tại, nàng vẻ mặt đỏ bừng, nói chuyện lắp bắp.

Chu Tư Y nhìn Khâu Khả Nhi, trong lòng nghĩ có lẽ Khâu Khả Nhi mới là người chân chính thâm tàng bất lộ, thành tích của mình ra sao mình đều biết, không có lúc nào là không cố gắng đổi lấy Trương Tử Hề chỉ đạo, mà Khâu Khả Nhi đa phần đều buông xuôi, cơ hồ chưa bao giờ thấy nàng học tập, bên người nàng cũng không có Trương Tử Hề, nhưng thành tích của nàng còn cao hơn mình, Chu Tư Y chỉ có thể ai thán Khâu Khả Nhi mới là 100% giấu giếm.

Tiếng chuông báo tan học đã vang lên, nhưng Tô Vân Trì còn chưa có thả người, hắn đang điểm danh khen ngợi top 10 trong cuộc thi lần này, Chu Tư Y nhìn ra ngoài cửa sổ, gần đây mỗi khi tới giờ tan học nàng sẽ trở nên không kiên nhẫn, hy vọng tan học nhanh nhanh, nhanh lên chút nữa. Tuy rằng lúc này Tô Vân Trì vừa vặn khen ngợi thành tích nổi trội xuất sắc của nàng, Chu Tư Y chẳng những không cảm thấy cao hứng, còn cảm thấy thanh âm của hắn phiền táo vô cùng.

Đúng lúc này di động trong túi chấn động, không cần xem cũng biết là ai gọi nàng, nhưng nàng vẫn là xuất ra di động nhìn thoáng qua chữ "Hề" trên màn hình mới tắt. Thật vất vả đợi cho Tô Vân Trì nói xong, Chu Tư Y cầm lấy ba lô, cùng ba vị bằng hữu nói một tiếng mình có việc phải đi trước, liền vội vàng bỏ đi. Nàng không giống mọi khi chờ các nàng cùng nhau đi, bởi vì điện thoại đã vang lên hai phút trước.

Thường thường thế sự đều là như vậy, càng khẩn trương phiền toái lại càng nhiều, càng không nghĩ bị quấy rầy, liền cố tình có người đến quấy rầy. Khi Chu Tư Y đi xuống, Hội phó Hội học sinh là Lục Bách Khiêm chắn trước mặt nàng, trên mặt lấm tấm mồ hôi, thở hổn hển nói:"Tư Y học muội, vừa tan học sao? Tình cờ ghê, anh cũng vừa đi ngang qua nơi này."

Chu Tư Y đột nhiên bị ngăn lại, trong lòng nảy ra một cỗ tức giận, không khỏi không hờn giận nhíu mày, chờ thấy rõ là Lục Bách Khiêm, mày mới giãn ra, cũng không phải bởi vì Chu Tư Y có hảo cảm với Lục Bách Khiêm, mà là bởi vì nghĩ hắn là Hội phó Hội học sinh, có lẽ hắn tìm nàng là vì chuyện của Hội học sinh.

Lại nhìn hắn đầu đầy mồ hôi thở hổn hển, Chu Tư Y mới không tin hắn vừa vặn đi ngang qua, chỗ Lục Bách Khiêm học cách nơi này khá xa, hơn nữa thời gian tan học cũng không dài, nghĩ thì cũng biết là hắn chạy tới, thấy hắn khẩn trương tìm mình, Chu Tư Y nghĩ đến hắn có chuyện gì muốn nói về Hội học sinh, nàng quyết tâm đè xuống phiền chán, chỉ hy vọng hắn có thể nói nhanh: "Hội phó, có chuyện gì sao?"

Lục Bách Khiêm lau mồ hôi, nghe thấy Chu Tư Y mới lạ kêu mình là"Hội phó" thì khẽ nhíu mày, mang theo bất mãn nói:"Tư Y học muội, chúng ta không cần khách khí như vậy, em có thể gọi anh là Lục học trưởng, hoặc là...... Trực tiếp gọi tên anh cũng được."

Chu Tư Y nghe thế, mày nhíu một chút, vì cái gì không cần khách khí? Làm cho nàng càng cảm giác được lời nói vô căn cứ là, Lục Bách Khiêm nói mình có thể trực tiếp gọi tên hắn, đây là cái quỷ quái gì a. Chu Tư Y không có nhiều thời gian cùng hắn khách khí, bởi vì điện thoại vang lên đã qua bốn phút. Nàng không trả lời, lại hỏi:"Có chuyện gì sao?"

Gặp Chu Tư Y có điểm không kiên nhẫn, Lục Bách Khiêm xấu hổ cười cười, trong lòng mất mát, lại hoàn toàn không có cách nào sinh khí với Chu Tư Y. Hắn nhìn nhìn xung quanh có rất nhiều học sinh tan học, khi bọn họ đi qua, thỉnh thoảng liếc về nơi này xem một cái, hắn cảm thấy ở đây không phải chỗ thích hợp để nói chuyện, vì thế nói:"Vừa đi vừa nói chuyện đi."

Chu Tư Y theo bản năng nhìn đồng hồ, trong lòng không kiên nhẫn, nhưng không có phương pháp, đành phải như thế, nàng gật đầu đáp ứng. Chu Tư Y cước bộ rất nhanh, mà Lục Bách Khiêm cũng đi nhanh hơn, hắn biết Chu Tư Y đi nhanh như vậy, nhất định là có việc gấp, tuy rằng quấn quít lấy Chu Tư Y là việc không tốt, nhưng hắn cũng không nguyện cứ như vậy mà phóng nàng rời đi.

"Tư Y học muội, lúc trước anh bị phái đi tham gia thi biện luận trên tỉnh, cho nên không ở trường học......" Lục Bách Khiêm vừa đi vừa nói, nói xong liền mang theo chờ mong nhìn Chu Tư Y. Nguyên bản hắn nghĩ đến Chu Tư Y sẽ quan tâm hỏi han, tỷ như quá trình, thành tích cái gì, nhưng là Chu Tư Y lại chỉ thản nhiên gật đầu tỏ vẻ đã biết, ngay cả một chút biểu tình đều không có.

Lục Bách Khiêm thất vọng quay đầu đi, cúi đầu nhìn con đường dưới chân, trầm mặc một hồi lâu mới có chút muốn nói lại thôi:"Cho nên, lời đồn khi đó về em...... Ngày hôm qua trở về anh mới biết được."

"Vâng." Chu Tư Y như trước không có quá lớn phản ứng, biểu tình lãnh đạm tựa như Lục Bách Khiêm đang nói về chuyện của người khác. Phía sau Lục Bách Khiêm đột nhiên dừng lại, đề cao thanh lượng, thành khẩn nói một tiếng:"Thật xin lỗi."

"Hả?" Bất thình lình, mạc danh kỳ diệu giải thích rốt cuộc khiến cho Chu Tư Y chú ý, nàng dừng cước bộ, thật sự là không rõ Lục Bách Khiêm vì cái gì giải thích, nghi hoặc nhìn Lục Bách Khiêm.

Lục Bách Khiêm là thật tâm thành ý cùng Chu Tư Y nói lời xin lỗi, trong lòng hắn áy náy, cảm thấy khi Chu Tư Y bị lời đồn đãi thương tổn, mình lại không có ở bên cạnh em ấy cổ vũ cùng duy trì...... Hắn ngày hôm qua vừa trở lại ký túc xá, chợt nghe bạn bè nói Chu Tư Y mà hắn thích bị tung tin đồn, lúc ấy Lục Bách Khiêm lập tức khẩn trương lên, hắn không có một chút hoài nghi lời đồn là thật, chỉ cảm thấy Chu Tư Y nhất định sẽ bị lời đồn thương tổn rất nặng, cho nên hắn nghe xong lập tức đi tìm Chu Tư Y, nhưng là bạn hắn kéo hắn lại, nói cho hắn chuyện của Chu Tư Y đã giải quyết rồi, sau đó giễu cợt hắn...... Mà luôn luôn cực hiếm xấu hổ Lục Bách Khiêm lại đỏ bừng mặt, khiến cho xá hữu giễu cợt. Hôm nay học xong hắn liền vội vàng chạy đến dãy phòng học của Chu Tư Y chờ đợi nàng.

"Làm...... Làm bằng hữu của em, nhưng thời điểm em bị lời đồn thương tổn, anh lại không có ở bên cạnh em, duy trì em, an ủi em, anh thật có lỗi." Nói xong đoạn này, Lục Bách Khiêm ảo não, mình vẫn là không thể nói ra lời nói trong lòng, khi nào thì mình cũng trở nên yếu đuối như thế?

Có lẽ, nếu ba người Thái Trác Nghiên dưới tình huống như vậy cùng nàng nói, nàng sẽ cảm động, bởi vì bọn họ đã đi vào lòng của nàng. Mà người trước mắt, nàng lại cảm thấy không chỉ không có một chút cảm động, ngược lại cảm thấy phiền táo, một người căn bản bị nàng bài xích bên ngoài, như thế nào kêu nàng cảm động? Nếu là trước kia nàng nhất định sẽ lạnh lùng nói...... Không cần, nhưng càng ngày càng thuần thục cách giao tế Chu Tư Y cũng không nói thẳng, mà là trái lương tâm nói:"Cám ơn, tôi hiện tại tốt lắm, hơn nữa sự tình cũng đã giải quyết xong."

Chu Tư Y nói xong thì quay đầu lại, thấy cách đó không xa có một chiếc xe Ferrari màu đỏ quen thuộc lẳng lặng đứng, lại quay đầu hỏi Lục Bách Khiêm:"Hội phó, còn có chuyện gì sao?"

Lục Bách Khiêm biết Chu Tư Y muốn nói lời từ biệt, nhưng hắn vẫn không nghĩ Chu Tư Y sẽ bước đi nhanh như vậy, sao có thể chứ? Thời gian mình đi tham gia thi biện luận đều nghĩ đến em ấy. Sao có thể chứ? Mình tối hôm qua lo lắng một đêm,còn mất ngủ vì em ấy...... Hắn nhất thời không biết trả lời thế nào, trong lòng suy tư về đề tài hoặc là lấy cớ.

Chu Tư Y trong lòng không kiên nhẫn dần dần che giấu không được, khẽ cau mày, nói thẳng:"Tôi có việc gấp."

"A...... À, không có việc gì." Lục Bách Khiêm không có biện pháp nghĩ ra cái cớ nào hợp lý, đành phải bất đắc dĩ nói.

Chu Tư Y xoay người bước đi, trong ánh mắt chỉ có xe Ferrari đỏ, thậm chí ngay cả tái kiến đều lười cùng Lục Bách Khiêm nói, hắn thật sự làm lãng phí thời gian của nàng.

Lục Bách Khiêm nhìn bóng dáng Chu Tư Y, tay nhanh chóng nắm thành quyền rồi thả ra, rồi lại nắm, cuối cùng thở dài một hơi, xoay người đi.


Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện