Chu Tư Y chỉ biết, Trương Tử Hề nhất định sẽ thấy, quả nhiên khi nàng ngồi vào trong xe, Trương Tử Hề giống như nhìn nàng cười nhạo, vừa nghe liền biết chị ấy ngữ khí ê ẩm:"A, Y nhi, người vừa rồi là tên Hội phó yêu thích em? Các người tán gẫu hăng say, đến nỗi thời gian cho em tiếp điện thoại của tôi đều không có?"

Trương Tử Hề đã sớm chú ý tới thân ảnh của Chu Tư Y, thị lực hai mắt của cô vẫn bảo trì ở mức 10/10, chưa bao giờ thay đổi. Vừa rồi Chu Tư Y treo điện thoại của cô, cô còn nghĩ Chu Tư Y đang học, nhưng không ngờ rằng lại thấy Chu Tư Y đi ra cùng một nam sinh. Cô vội vàng tới gần cửa xe, nheo lại hai mắt nhìn một hồi lâu mới phát hiện, nguyên lai chính là cái tên Hội phó lần trước quấn quít lấy Chu Tư Y, vì thế trong lòng cô bắt đầu khó chịu...... Khó chịu, phi thường khó chịu, cô thậm chí tưởng trực tiếp khởi động xe đâm thẳng tới.

Chu Tư Y nhăn lại mi, trong lòng nàng phiền chán, nhưng đối tượng phiền chán không có khả năng là Trương Tử Hề, nàng là phiền chán cái tên Lục Bách Khiêm kia, phiền chán vì hắn làm cho mình bị Trương Tử Hề hiểu lầm, nàng chống lại ánh mắt tựa tiếu phi tiếu của Trương Tử Hề, không biết vì cái gì trong lòng rất khó chịu, nàng phát hiện mình không thể chịu được Trương Tử Hề đối nàng một chút hiểu lầm, đột nhiên cảm thấy có điểm ủy khuất, rõ ràng không phải là lỗi của mình, đều là do Lục Bách Khiêm. Đô đô miệng, giải thích nói:"Hề, thời điểm chị gọi điện thoại, lão sư còn chưa cho tan học, sau đó em ở trên đường gặp được hắn mà thôi."

Trương Tử Hề nguyên bản trong lòng liền cực độ khó chịu, cái loại tâm tình này thật giống như là đồ vật mình yêu nhất bị đoạt đi, nhưng khi nhìn đến Chu Tư Y ủy khuất, đột nhiên lại cảm thấy có điểm áy náy, biểu tình uỷ khuất của Chu Tư Y càng ngày càng trở thành vũ khí trí mạng, thấy Chu Tư Y xuất hiện biểu tình này, mặc kệ trong lòng khó chịu thế nào cô đều buông xuôi, quay đầu thở dài nói:"Y nhi, tôi sắp rời đi một đoạn thời gian, em sẽ rời đi tôi mà yêu thương người khác sao?"

Chu Tư Y nghe xong lời này thì sửng sốt một chút, nàng không nhìn rõ biểu tình của Trương Tử Hề, lại có thể từ ngôn ngữ của cô cảm giác cô tựa hồ có chuyện còn chưa nói ra, hơn nữa có một loại bất an. Điều này làm cho nàng trong lòng cũng không an, vội vàng nói:"Hề, em chán ghét, rất chán ghét người kia!"

Trương Tử Hề xác thực còn có chuyện giấu ở trong lòng, nhưng cô lại không nghĩ rằng Chu Tư Y có thể cảm giác được, ba ngày trước Vu Hướng Ân nói với cô, qua vài ngày nữa sẽ ở M thị cử hành thương hội sản xuất, phỏng chừng kéo dài một tháng, hy vọng đến lúc đó Trương Tử Hề sẽ tham gia.

Lúc ấy Trương Tử Hề không có lập tức đáp ứng, mà là nói cần lo lắng một chút, Vu Hướng Ân nhìn nàng thật lâu, mới thấm thía nói:"Ta biết có lẽ con sẽ không thích ứng ngay, nhưng là đến lúc đó các công ty điền sản nổi danh trong nước đều sẽ tham gia, phương diện này đại biểu cho cái gì, tin là không cần ta nói con cũng biết."

Theo lời Vu Hướng Ân nói, Trương Tử Hề có thể đoán được Vu Hướng Ân hẳn là biết mình có chứng khiết phích nghiêm trọng, nhưng Vu Hướng Ân cũng không biết, Trương Tử Hề không có lập tức đáp ứng, nguyên nhân không phải là vấn đề khiết phích, lúc Vu Hướng Ân đưa ra yêu cầu, trong lòng cô đã bắt đầu bối rối, chỉ là một tháng, nhưng cô lại cảm thấy không thể chịu đựng được. Có lẽ, chính là bởi vì cô biết thế giới này trừ bỏ Chu Tư Y, không có người nào khác có thể khiến mình không bài xích, không có người nào khác có thể khiến mình yêu thương, cho nên mới lo được lo mất như thế.

Trước khi gặp được Chu Tư Y, Trương Tử Hề đối cái gì đều không sao cả, chỉ cần để cô im lặng là được, ai cũng đừng đến quấy rầy, trạng thái kia quả thật có thể dùng "sinh không thể luyến" đến hình dung. Nhưng gặp được Chu Tư Y rồi, cô bắt đầu có dục vọng, có tâm muốn đi tranh thủ, cuộc sống cũng phong phú lên, không còn là cục diện đáng buồn, bình thường không hề gợn sóng nữa.

Mấy ngày nay cô cũng không có nói với Chu Tư Y, tuy rằng không biết Chu Tư Y trong lòng có quyến luyến giống mình hay không, nhưng cô không nghĩ Chu Tư Y sẽ cảm thấy áp lực. Sáng hôm nay, Trương Tử Hề cân nhắc hồi lâu, cuối cùng vẫn là đáp ứng yêu cầu của Vu Hướng Ân.

Nghe Chu Tư Y giải thích xong, Trương Tử Hề trấn an cười cười, nhưng cô cũng không thỏa mãn, bởi vì Chu Tư Y còn không có trả lời vấn đề trọng yếu nhất, ghé vào tay lái, nhìn Chu Tư Y nói:"Y nhi, em còn không có trả lời vấn đề trọng yếu nhất của tôi, tôi sắp rời đi một đoạn thời gian, em sẽ rời đi tôi, yêu thương người khác sao?"

"Sẽ không." Chu Tư Y theo bản năng đáp đi ra, nhưng lại đột nhiên ý thức được, mình không phải đã sớm quyết định, không nói yêu Trương Tử Hề sao? Trả lời như vậy chẳng phải là thừa nhận mình yêu chị ấy sao? Vì thế nàng bổ sung:"Hề, em không yêu chị."

Trương Tử Hề nghe xong, không giống dĩ vãng ngụy trang thành bộ dáng bi thương, bởi vì cô biết tiểu thiên hạ chính là giận dỗi, chỉ không biết tình trạng không được tự nhiên kéo dài bao lâu mà thôi, cô hiện tại thầm nghĩ cùng Chu Tư Y lập tức trở lại nhà...... Nhà thuộc về hai người. Cô lắc đầu nhìn Chu Tư Y tà mị cười cười, nói:"A, tiểu yêu tinh." Sau đó khởi động xe chạy ra ngoài.

Giống như dĩ vãng, Chu Tư Y tắm rửa xong vừa định xuất ra bút ký bản học tập, nhưng là tắm rửa mới ra Trương Tử Hề lại nói với nàng:"Y nhi, đêm nay đừng học tập, chúng ta hảo hảo tâm sự được không?"

Có lẽ là vì hai người đã sống chung một đoạn thời gian không ngắn, tuy rằng Trương Tử Hề che giấu rất khá, nhưng Chu Tư Y có thể phát giác Trương Tử Hề có chuyện muốn nói với mình, nhưng mà nàng cũng không có chủ động hỏi, nàng biết Trương Tử Hề đến cuối cùng khẳng định sẽ nói, vì thế nàng gật gật đầu, buông máy tính ngồi bên cạnh Trương Tử Hề.

Trương Tử Hề lại thân thủ kéo Chu Tư Y qua, làm cho nàng ngồi ở trên đùi mình, hai tay hoàn trụ eo nhỏ mềm mại, nghiêng đầu nằm trên lưng Chu Tư Y,tiết tấu nhẹ nhàng chậm chạp lay động.

"Y nhi, sắp nghỉ hè đi?"

"Vâng, nghỉ cũng được mấy tháng."

Trương Tử Hề trong lòng bất đắc dĩ cười cười, hảo xảo, có lẽ khi mình trở về thì Chu Tư Y đã nghỉ hè rồi. Nhưng lời vẫn phải nói ra, cô nằm ở trên lưng Chu Tư Y, có thể nghe được tiếng tim Chu Tư Y đập đều đều, thanh âm này lọt vào tai Trương Tử Hề liền trở thành khúc nhạc hay nhất. Vặn vẹo đầu vài cái, mặt cách áo ngủ ma sát, nhẹ nhàng nói:"Y nhi, ngày mai tôi đi công tác rồi."

Chu Tư Y nghe xong thì thật im lặng, một chút phản ứng đều không có, mãi cho đến Trương Tử Hề nghĩ đến nàng không có nghe mình nói, tưởng lặp lại một lần, Chu Tư Y mới bình thản hỏi:"Bao lâu?"

Nhìn không tới biểu tình, trong thanh âm nghe không ra cảm xúc, Trương Tử Hề không biết Chu Tư Y hiện tại là tâm tình gì, chỉ là nghĩ em ấy sẽ không không vui là tốt rồi: "Một tháng, haha, có lẽ đến lúc đó tôi trở về thì em đã nghỉ hè rồi."

Chu Tư Y lại là trầm mặc một hồi, không nói lời nào cũng không động, hồi lâu sau nàng mới bài mở tay Trương Tử Hề ở bên hông mình, đứng lên, cái gì cũng chưa nói, đi đến phòng quần áo và hoá trang của Trương Tử Hề. Trương Tử Hề từ đầu tới đuôi đều không có nhìn thấy biểu tình của Chu Tư Y, cô xem Chu Tư Y đi vào gian phòng kia, sau đó cũng chưa đi ra. Cô nghĩ nghĩ, cũng đứng dậy đi qua theo.

Dựa vào cửa, Trương Tử Hề lẳng lặng nhìn Chu Tư Y cẩn thận chọn lựa ra quần áo của bản thân, sau đó gấp lại bỏ vào vali, thoáng chốc Trương Tử Hề chỉ cảm thấy trong lòng tràn đầy, chưa bao giờ thỏa mãn cùng hạnh phúc như thế. Tuy rằng biết rõ việc vặt đó cũng không cần Chu Tư Y đến làm, quản gia Miracle ngày mai sẽ giúp cô, hơn nữa cô nghĩ chỉ cần mang theo vài món là ổn rồi, sau đó lại mang theo mấy cái thẻ hoàng kim, mọi sự đã chuẩn bị xong. Nhưng khi nhìn Chu Tư Y yên lặng vì mình mà chuẩn bị hết thảy, Trương Tử Hề thật hưởng thụ, biết rõ không cần như thế vẫn là ích kỷ muốn cảm thụ càng nhiều.

Trương Tử Hề có thể tùy ý nói ra lời cô muốn nói, Trương Tử Hề có thể phóng xuất ra cảm tình của mình, nhưng là Chu Tư Y không thể, tuy rằng trong lòng lưu luyến rất nhiều, có lo lắng, lại chỉ có thể vất vả đình chỉ, không thể nói, cũng chỉ có thể yên lặng làm, có lẽ chỉ có như vậy nỗi lưu luyến đó mới sẽ không trọng, nàng vẫn chậm rãi thu thập hành lý, Trương Tử Hề chưa có nói là ở nơi nào, cho nên nàng đem y phục từng mùa đều xếp vào hai ba kiện, thậm chí còn trang bị thêm hai cái áo khoác lông thú thật to.

Nhét quần áo đầy hết cả hai cái vali, cũng cảm thấy không đủ, vẫn là không đủ, Trương Tử Hề chán ghét tiếp xúc với người khác như vậy, hẳn là sẽ rất vất vả đi, không phải chỗ quen thuộc chị ấy có thể ngủ sao......

"Y nhi, được rồi...... Chúng ta ngủ đi." Trương Tử Hề thở dài một tiếng nói, trong lòng cô cũng là đồng dạng luyến tiếc.

"Nhưng mà......" Chu Tư Y thốt lên một tiếng, lại không biết kế tiếp nên nói cái gì, có lẽ không cần phải nói, bởi vì Trương Tử Hề đã đi qua, gắt gao ôm nàng vào trong lòng: "Y nhi, một tháng này ở yên trong nhà được không?Miracle sẽ dạy em học, cô ấy sẽ thay tôi tạm thời chiếu cố em."

Bị Trương Tử Hề gắt gao ôm lấy, toàn bộ khuôn mặt đều nằm giữa khe ngực cô, rầu rĩ nói:"Không cần, em sẽ ở lại ký túc xá." Nơi đây quá lớn, em sẽ cảm thấy tịch mịch, cảm thấy bất an, em sợ sau khi em nhìn thấy mọi thứ ở đây sẽ nhịn không được mà nhớ đến chị.

Trương Tử Hề suy nghĩ một chút, biết Chu Tư Y cố chấp, một lát sau mới nói:"Ừ, vậy được rồi. Y nhi, có chuyện gì thì nhất định phải gọi cho tôi, hoặc là Miracle, trăm ngàn không cần khách khí với Miracle, cô ấy mỗi tháng đều lấy của tôi năm vạn đồng tiền lương, giúp tôi chiếu cố em là bổn phận của cô ấy." Nói như vậy, chỉ là sợ em cùng Miracle khách khí, có cái gì khó khăn cũng không chịu xin giúp đỡ, tôi sẽ không an tâm.

Hai tay nâng mặt Chu Tư Y, làm cho nàng ngẩng đầu lên, cùng mình đối diện, sau đó tự nhiên mà hôn nhau, đã sớm phân không rõ là ai chủ động, cảm xúc đang không ngừng kéo lên, thân thể càng ngày càng nhiệt, trong lòng cơ khát vạn phần...... Từ nơi này đến phòng ngủ, nụ hôn vẫn không có dừng lại, tay không ngừng cảm thụ được thân thể đối phương mềm mại và trắng mịn, chờ hai người cùng nhau ngã lên giường, mới có cơ hội hô hấp ít ỏi. Nhưng là cũng không tưởng nghỉ ngơi lâu lắm, bởi vì trong lòng có một con dã thú, không ngừng kêu gào, muốn càng nhiều, muốn càng nhiều...... Lập tức, lập tức......

Trương Tử Hề nhấm nháp từng địa phương trên người Chu Tư Y, chỗ nào cũng không buông tha, người này ngay cả chân mình đều có thể hôn, mình lại còn sợ cái gì, hơn nữa, toàn thân em ấy đều là sạch sẽ mỹ vị, nhấm nháp thế nào cũng cảm thấy không đủ.

Lúc ngón tay xinh đẹp của Trương Tử Hề tiến vào địa phương ẩm ướt kia, tuy rằng địa phương của cô vẫn không có bị này nọ nhồi, nhưng cô vẫn cảm thấy linh hồn rung động, đây là một loại thoả mãn ăn thấu linh hồn......


Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện