Diệp Sâm quay phim xong còn phải bay vào nam tham dự một sự kiện quan trọng, vậy nên đến ngày hai mươi tám anh mới về tới nhà. Còn chưa kịp đi thay quần áo, Diệp Sâm đã nhận được điện thoại của anh trai mình, Diệp Chương, “Tiểu Sâm, đến nơi rồi phải không? Ngày mai nhớ về đón năm mới đó.”

Tính cách của Diệp Chương luôn kiên định dứt khoát, làm việc hay bàn bạc chuyện gì cũng chưa bao giờ lưỡng lự hay cho phép thương lượng. Mà Diệp Sâm cũng tương tự anh mình ở điểm này, có thể nói anh lớn lên trong sự ảnh hưởng và áp bức của Diệp Chương. Vì vậy khi nghe anh hai ra lệnh, anh liền lập tức gật đầu đồng ý. Nhưng sau đó Diệp Sâm chợt nhớ đến Tiểu Hắc, thế nên anh sửa miệng nói: “Đêm ba mươi em sẽ về.”

Diệp Chương lấy làm kinh ngạc, “Chẳng phải cậu không còn công việc gì nữa sao?”

“Còn.” Diệp Sâm mở loa ngoài rồi vừa cởi áo khoác vừa đáp, “Là việc riêng.”

“Gì?” Giọng Diệp Chương chợt cao lên. Hắn bắt đầu hăng hái hỏi han, “Nói thế chẳng lẽ cậu nhận đóng “Trung tương” thật sự vì cô bé minh tinh kia sao? Anh còn tưởng truyền thông nói tào lao thôi chứ?”

“Anh hai, ngay cả anh mà cũng nhiều chuyện như vậy à?” Diệp Sâm chọn một bộ quần áo thể thao màu trắng mặc vào rồi nói tiếp, “Anh cũng biết em đã mua một con ngựa mà, ngày mai em muốn dẫn nó đi làm quen xung quanh.”

Diệp Chương vừa nghe Diệp Sâm không đi hẹn hò liền cảm thấy thất vọng, tiện thể thất vọng thay đông đảo các vị trưởng bối trong nhà. Hắn nói: “Rồi rồi, cậu phải dẫn một con ngựa đi làm quen hoàn cảnh chứ gì! Cậu muốn làm sao thì làm, miễn nhớ về nhà mừng năm mới là được.”

“Anh yên tâm.”

Diệp Chương nói thêm hai câu nữa, trước khi cúp điện thì bỗng dưng bảo: “Phải rồi, anh thay mặt ông nội nói với cậu một câu.”

“…” Trong lòng Diệp Sâm đột nhiên có dự cảm xấu, “Câu gì?”

“Tiểu Sâm lớn đầu thế rồi mà hằng năm vẫn còn nhận tiền lì xì chung với mấy đứa con nít, thật là mất mặt.”

“…”

Từ trước đến nay Diệp gia luôn có một truyền thống tốt đẹp, đó là tất cả những ai chưa kết hôn đều được nhận tiền lì xì vào đầu năm mới. Điều này lại khiến cho Diệp Sâm vô tình phải chịu bị trúng đạn, cũng bởi vì con đường nghệ thuật mà anh chọn. Nhưng các vị trưởng bối lại không nghĩ rằng đây là lý do có thể làm anh kết hôn muộn. Lúc đầu, bọn họ ai nấy cũng trông ngày trông đêm, trông mãi vẫn không nghe được tin tức gì liền hạ yêu cầu ngày càng thấp xuống, không kết hôn cũng được nhưng ít nhất cũng phải quen bạn gái. Vậy mà bây giờ Diệp Sâm không có bạn gái thì thôi đi, đến ngay cả một scandal vụng trộm cũng chẳng thấy luôn.

Tuy mấy năm nay người ba mươi tuổi vẫn chưa kết hôn có cả đống, thậm chí trai tân ba mươi cũng không hiếm. Diệp Sâm lại chỉ mới hai sáu, chưa lấy vợ cũng là dễ hiểu. Thế nhưng bản thân anh lăn lộn trong giới giải trí đã rất lâu rồi mà vẫn không có tin tức gì, quả thật không bình thường chút nào. Huống chi những chuyện nhỏ nhặt vậy, cho dù là scandal bí mật được giấu kín đi nữa thì việc điều tra đối với Diệp gia vẫn như trở bàn tay mà thôi. Cũng bởi vì vấn đề này mà dạo gần dây ông nội Diệp cảm thấy đây tóc mình đã ngày càng bạc hơn, chắc chắn là do buồn rầu gây ra chứ không đâu khác.

Việc riêng tư thế này ông nội và cha của Diệp Sâm cũng chỉ có thể lén lút bàn bạc với nhau. Cha Diệp nói: “Điều đó chứng tỏ Tiểu Sâm luôn cố gìn giữ danh dự cho mình, là chuyện tốt mà.”

Thế nhưng ông nội Diệp lại không lạc quan được như thế. Đầu ông thấy hơi đau, tay thì gõ bàn, nói: “Giới giải trí là chỗ nào chứ? Là vực thẳm cám dỗ, là hang rồng ổ cọp! Cho dù Tiểu Sâm không chủ động thì cũng có đàn bà chủ động với nó mà. Con xem nó như thế mà vẫn không mảy may bị lay động, có phải do có bệnh gì đó không tiện nói không? Hay mình bảo khéo nó đi bệnh viện khám nhỉ?”

Cuộc trò chuyện của ông nội và cha vô tình để cho anh trai trùng hợp đi ngang nghe được. Vì vậy hiện tại trong Diệp gia, có ba người đàn ông đang đồng lòng lo lắng và hoài nghi một vấn đề, đó là Diệp Sâm có cương được hay không.

Cũng may cả ba người đều bận tâm đến mặt mũi của anh nên vẫn giấu kín tâm tư đến tận giờ, chưa từng mở miệng đề cập đến chuyện này. Thế là đương sự đang được quan tâm vẫn hoàn toàn không hay biết gì. Bằng không nếu anh mà biết được, chắc chắn sẽ tức bể phổi.

Diệp Sâm bị ba hòn núi lớn đàn áp trên đầu nhưng vẫn bình chân như vại đáp: “Tiền mừng tuổi cũng là tiền, em còn sợ nó ít đây.” Nói xong anh liền cúp luôn điện thoại.

Vào lúc Diệp Sâm đến thăm Tiểu Hắc đã ở một ngày một đêm trong chuồng, nó đang buồn bực trừng mắt nhìn hai con ngựa sát vách. Một con lông thuần trắng, một con màu đỏ thẫm, dù nhìn thế nào cũng thấy thật chướng mắt. Thế nhưng vì ở khác gian nên nó có muốn đi gây hấn với chúng một lúc cũng không được, chỉ có thể rướn cổ lên dùng mũi thở phì phò, đôi khi hít trúng mấy cọng cỏ khô thì nhân tiện ăn luôn. Khi đó nó sẽ không thèm nhìn chằm chằm tới hai đứa bên cạnh nữa mà bắt đầu sột soạt nhai cỏ trong miệng.

Diệp Sâm đi đến chỗ hai con ngựa, đưa tay sờ sờ mặt chúng.

Tiểu Hắc thấy ai kia đột nhiên xuất hiện liền lập tức mở to mắt, vui vẻ hí vang. Trông thấy Diệp Sâm đang vuốt ve hai con ngựa ngu ngốc đối diện mà không quan tâm tới mình, nó cô đơn ngậm miệng lại, buồn bã tựa cằm lên lan can ra vẻ tội nghiệp.

Diệp Sâm bên này đang nói chuyện gì đó với người giữ ngựa, sau một hồi mới yên tâm liếc xem Tiểu Hắc.

Trong thoáng chốc, Tiểu Hắc liền ngẩng đầu ưỡn ngực lên, vui vẻ chào hỏi.

Diệp Sâm đi đến cởi dây cho nó: “Tao dẫn mày đi dạo.”

Tiểu Hắc hưng phấn chớp mắt, lè lưỡi liếm mặt Diệp Sâm, hoàn toàn mặc kệ biểu tình đang dần chuyển đen của anh. Liếm xong xuôi, nó liền xoay lại nhìn hai con ngựa kia với vẻ đắc ý, lúc đi ngang qua còn cố tình rướn cổ nhe răng với chúng.

Mà cả hai con cũng chỉ yên lặng liếc thoáng qua rồi tiếp tục cúi đầu chậm rãi nhai cỏ.

Diệp Sâm bất lực nhìn trời, vừa đen mặt vừa đưa tay kéo nó ra ngoài.

Hôm nay Diệp Sâm chỉ đưa Tiểu Hắc đi vòng vòng trong vườn nhà mình một lát thì về. Cho đến tối, anh một tay nắm lấy mồm nó, tay còn lại tát nhẹ, uy hiếp nói: “Không được vào phòng ngủ của tao nghe chưa? Ngoan ngoãn ngủ ở chuồng ngựa, nếu không tao sẽ bán mày vào đoàn xiếc thú. Biết đoàn xiếc thú là gì không hả? Quên đi, có nói mày cũng không hiểu.”

Tiểu Hắc quả thật không dám làm trái mệnh lệnh của anh, không đi vào phòng ngủ nữa.

Đêm đó Diệp Sâm ngủ rất ngon giấc. Ngày hôm sau tỉnh dậy anh liền mặc quần áo cưỡi ngựa, cưỡi Tiểu Hắc chạy vòng vòng mã tràng của Diệp gia, còn chơi vượt chướng ngại vật với các nhân viên ở đó. Cuối cùng sau trận đấu, hình tượng ngu xuẩn từ trước đến nay của Tiểu Hắc đã bị lật đổ trong chốc lát. Dĩ nhiên khi trở về nó lại vẫn chẳng khác gì lúc xưa, sống chết kiếm chuyện với hai con ngựa sát vách. Đợi đến lúc bị Diệp Sâm quát, nó mới chịu yên tĩnh lại.

Đêm ba mươi, Diệp Sâm lái xe về nhà chính Diệp gia. Trong lúc ăn tiệc, các vị trưởng bối trong nhà lại bắt đầu hỏi anh đã có bạn gái hay chưa các thứ. Anh vẫn theo thói quen cũ trả lời một cách dửng dưng để chống đỡ. Thế nhưng sau đó, Diệp Sâm nhận ra ánh mắt ông nội nhìn mình có hơi kỳ lạ, mà thái độ cũng chẳng giống trước đây. Ông không đánh cũng không mắng, thậm chí giọng nói còn có phần nhẹ nhàng, như là sợ làm tổn thương tới anh vậy.

Diệp Sâm không hiểu sao trăng gì thầm nghĩ: tại sao ông nội lại có vẻ giống Tiểu Hắc thế? Cứ thần thần bí bí kiểu gì! Lúc này đây, biệt thự của Diệp Sâm khá an tĩnh, chỉ có quản gia và mấy người giúp việc cùng với thân nhân ở xa của họ đang làm vằn thắn ăn mừng năm mới. Còn Tiểu Hắc cả ngày không thấy bóng dáng Diệp Sâm đâu, lòng buồn phiền không dứt, càng đến đêm thì lại càng cảm thấy rầu rĩ. Vậy nên nó quyết định chờ cho mọi người đi ngủ hết liền bắt đầu mò vào phòng ngủ của Diệp Sâm.

Đợi mãi không thấy ai đó về nhà, Tiểu Hắc cảm thấy đau lòng. Nó cọ cọ mép giường Diệp Sâm, sau đó chậm rãi bước vào phòng thay đồ của anh. Nó dùng mũi mình hít ngửi mấy bộ quần áo. Tuy rằng tất cả đồ đạc ở đây đều đã được giặt giũ sạch sẽ cẩn thận nhưng vẫn còn lưu lại chút ít mùi, mà trong này nhiều đồ như vậy gộp lại đương nhiên cảm giác sẽ khác. Vậy nên Tiểu Hắc rất hài lòng dùng đầu ủi vào đống quần áo nọ.

Vào ngày đầu năm mới, Diêp Sâm đã bị một tiếng chuông điện thoại đánh thức, quản gia ở đầu dây bên kia đang rất hoang mang lo sợ, “Diệp tiên sinh, con ngựa ngài mang về không thấy đâu nữa!”

Do là Diệp Sâm muốn thay Tiểu Hắc giữ thể diện nên không nói tên của nó cho bất kỳ ai trong nhà biết. Hiện anh nghe quản gia đề cập đến liền lập tức biết nó đã gây rối. Sắc mặt Diệp Sâm trầm xuống, anh ngồi dậy, bình tĩnh lên tiếng: “Không sao đâu, tôi sẽ về ngay.”

Không sao? Ngựa tốt như thế, phải tốn hết bao nhiêu tiền mới mua được cơ chứ? Quản gia cảm thấy không thể hiểu nổi, cũng chẳng biết làm gì hơn ngoài yên lặng cúp máy.

Trong lòng Diệp Sâm đã có phỏng đoán, nhưng dù sao đi xem một chút vẫn hay hơn, đỡ mất công lo lắng. Thế là sau khi anh vội vã ăn xong bánh trôi nước liền quay trở về nhà mình.

Diệp Sâm nhìn thấy vẻ mặt phiền muộn của quản gia cũng chỉ phất tay, “Không sao đâu.” Dứt lời anh liền bước nhanh lên tầng, mở cửa phòng ngủ.

Kỳ lạ là Tiểu Hắn lại không có ở bên trong, lòng Diệp Sâm liền lập tức cảm thấy căng thẳng. Ngay khi anh đang muốn xoay người đi thì đột nhiên nghe được tiếng ngáy nhỏ phát ra từ phòng thay đồ. Diệp Sâm phải sửng sốt mất ba giây mới phản ứng lại, khóe miệng anh co rút, khuôn mặt đen như đáy nồi.

Lúc này Tiểu Hắc đang quỳ sấp trên sàn nhà, đầu vùi vào đống đồ. Quần áo vốn được treo và xếp thành chồng vô cùng gọn gàng lại bị nó quậy quá rối tung, còn căn phòng vốn rộng rãi lại vì sự có mặt của nó mà trở nên chật chội.

Gân xanh nơi thái dương Diệp Sâm lại bắt đầu căng cứng. Anh hít một hơi thật sâu, sau đó đưa tay nhéo đuôi Tiểu Hắc, nhất thời khiến cho ngựa ta đang ngủ say phải giật mình thức giấc.

Tiểu Hắc lung lay đứng dậy, xém chút nữa là đẩy Diệp Sâm ngã lăn ra đất. Nó quay đầu lại mở đôi mắt tròn xoe ra nhìn, rồi lập tức vui mừng ủi đầu vào ngực chủ nhân mình làm nũng.

Diệp Sâm lạnh mặt đẩy nó ra, nghiêm giọng nói: “Lời nói của tao như nước đổ lá môn phải không? Chẳng lẽ mày thật sự muốn bị bán vào đoàn xiếc? Được, vậy tao hoàn thành ước nguyện cho mày!”

Tiểu Hắc sửng sốt, nghe vậy đôi con ngươi lại bắt đầu ướt nước, cổ họng nức nở. Sau đó ngựa ta liền đưa lưỡi liếm tay Diệp Sâm, đầu cúi xuống không dám ngẩng lên.

Diệp Sâm thấy dáng vẻ của Tiểu Hắc thì có hơi hối hận. Anh nói những lời này ra chỉ để biểu đạt sự tức giận của mình mà thôi. Thế nhưng nghĩ lại, Tiểu Hắc hoàn toàn không giống với những con ngựa khác, nó có thể cảm nhận được tâm trạng của chủ nhân, không những thế còn hiểu được lời của anh. Hiện tại có lẽ nó đang tưởng tất cả những điều anh nói đều là thật.

Diệp Sâm chợt thấy mềm lòng trước đôi mắt ướt nhẹp của Tiểu Hắc. Anh giơ tay vuốt ve khuôn mặt nó, dùng âm thanh ôn hòa nói: “Rồi rồi, sau này không được như vậy nữa. Đây là phòng ngủ của người ở, mày là ngựa mà, phải ở chuồng ngựa mới đúng chứ!”

Tiểu Hắc chớp chớp mắt, vươn lưỡi liếm mặt Diệp Sâm.

Anh cố gắng an ủi tâm trạng buồn bã của nó. Trong mấy phút ngắn ngủi Diệp Sâm đã không để ý đến cảm xúc trong lòng Tiểu Hắc, anh chỉ đành biết thở dài ôm cổ nó vuốt ve: “Rồi, tao sẽ không bán mày đâu, chỉ dọa mày chút thôi.”

Tiểu Hắc vốn đang liếm nhẹ gương mặt của Diệp Sâm, sau khi nghe được lời anh nói tâm trạng liền được nâng cao lên rất nhiều. Tròng mắt nó sáng lên, làm gì còn vẻ đau buồn vừa nãy. Nó lại bắt đầu dở chứng không biết sống chết đưa lưỡi liếm luôn bên mặt còn lại, thậm chí dí sát cả mồm vào.

Diệp Sâm chỉ mới vừa thu lại sự tức giận một giây trước, một giây sau cơn điên lại tăng vọt lên. Anh hung tợn đẩy nó ra, quát: “Với vừa tha thứ cho mày xong, giờ lại tiếp tục phá đúng không?!”

Tiểu Hắc vội vàng đứng ngay ngắn.

“Nhớ, đây là phòng ngủ dành cho người, còn mày thì ngoan ngoãn ở chuồng ngựa cho tao!” Diệp Sâm đưa tay lau miệng, sau đó xoay người ra ngoài, còn quát thêm một tiếng: “Đi ra!!

Quản gia hiện đang đứng chờ ở phòng khách. Sau khi nhìn thấy Tiểu Hắc ở phía sau đi theo Diệp Sâm xuống cầu thang thì mồm ông liền há hốc không khép lại được.

Diệp Sâm hôm nay đã bị Tiểu Hắc chọc giận, vì vậy không thèm đi đến chuồng ngựa. Lại nói dạo gần đây việc quay phim khá cực nhọc khiến anh quả thực mệt không chịu nổi, buổi tối sau khi đánh răng rửa mặt xong liền lên giường ngủ. Từ lúc Diệp Sâm gia nhập giới giải trí đến nay, thời gian đầu thì nhờ vào gia cảnh hùng hậu, sau lại dựa vào địa vị của chính mình, có thể nói anh chưa bao giờ phải cất công đi lấy lòng hay nịnh nọt bất cứ một ai, bởi mọi việc đều luôn luôn theo như ý muốn của anh. Vậy nên ngoại trừ quay phim ra, Diệp Sâm sẽ không thức đêm vì bất cứ lý do gì.

Hôm sau khi mặt trời đã lên đến đỉnh Diệp Sâm mới tỉnh dậy. Điều đầu tiên anh làm đó là kiểm tra xem đêm qua Tiểu Hắc có bằng mặt không bằng lòng lén lút chui vào phòng của mình không. Anh vẫn nhắm hai mắt dùng tay phải sờ tới sờ lui trên giường. Thói quen này đã hình thành từ tháng quay phim nọ. Mỗi lần Tiểu Hắc ngủ, nó đều dùng đầu gối lên tay phải Diệp Sâm.

Sau một hồi không với thấy thứ gì, Diệp Sâm mới hài lòng trở mình mở mắt, nào ngờ bắt gặp một gương mặt hoàn toàn xa lạ nằm bên cạnh.

Diệp Sâm đứng hình vì kinh hãi quá mức. Người thanh niên đang nằm bên cạnh anh là ai đây?!

Hình ảnh lạ lẫm bất ngờ hiện ra trong tầm mắt khiến cho đầu óc luôn nhanh nhạy của Diệp Sâm bất chợt trở nên mờ mịt. Gương mặt ngủ say của thanh niên kề sát vào anh, hại cặp mắt Diệp Sâm phải trợn to, suýt nữa sánh ngang với gà chọi. Người này trông còn rất trẻ tuổi, làn da trơn nhẵn bóng loáng, lông mi vừa đen vừa dài. Nửa bên mặt cậu đang gối lên gối đầu, khóe miệng khẽ cong.

Diệp Sâm mạnh mẽ nhắm chặt hai mắt. Sau khi mở ra, người thanh niên vẫn tồn tại như cũ. Lúc này anh mới xác định được đây thực sự không phải là mơ, mà cũng chẳng phải do bản thân bị hoang tưởng. Trong nháy mắt lồng ngực Diệp Sâm tựa như bị chôn cùng với lựu đạn, nổ bùm một tiếng thật to. Toàn bộ sự bình tĩnh của anh đã hoàn toàn mất sạch. Anh nhanh chóng ngồi dậy giở chăn ra, vốn muốn khiến tên đang ngủ kia tỉnh dậy vì lạnh, ai ngờ lại phát hiện cậu ta trần truồng không mặc gì, thậm chí nằm yên không thèm cựa quậy.

Diệp Sâm tưởng rằng mình gặp ma, tim đập mạnh không ngừng. Anh vô thức chống tay muốn lùi về sau, nào ngờ chống vào khoảng không. Cả người anh bị mất cân bằng, ngã ngửa ra đất.

Diệp Sâm đau nên nhíu mày lại. Sau đó anh nghe được trên giường có tiếng động, trợn mắt nhìn gương mặt như âm hồn bất tán đang tiếng sát lại gần mình, sợ đến trái tim nhảy lên nhảy xuống liên tục.

Người đang nằm trên giường bị tiếng động làm tỉnh giấc, ló đầu nhìn xuống. Cậu nhe răng cười với Diệp Sâm, mái tóc đen dài do ngồi dậy nên rũ xuống một bên hông: “Chủ nhân, ngài dậy rồi sao?”

Chủ… chủ nhân nào? Phắc! Chuyện gì đang xảy ra?!!

Lần đầu tiên trong đời Diệp Sâm muốn dùng cách nhắm mắt để trốn tránh vấn đề trong thực tại. Anh cảm thấy đau đầu! Đau đầu quá đi!!


Mắt gà chọi

20150105_ab6944f4c3642e841f33fad06f936c32_1420430785
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện