Diệp Sâm nhắm chặt hai mắt, vừa đưa tay xoa mi tâm vừa hít một hơi thật sâu, lòng thầm nhủ: Ảo giác! Chỉ là ảo giác thôi! Mình không quen biết thanh niên này, mà cậu ta cũng không phải người trong nghề. Tuy rằng Diệp Sâm biết giới giải trí có rất nhiều kẻ muốn bám vào chân mình để tạo quan hệ, nhưng cũng không thể có kiểu to gan đến mức thẳng thừng leo lên giường như vậy được, huống hồ đây còn là một thằng con trai. Chờ đã! Thế tên này lẻn vào đây bằng cách nào? Đây là nhà của anh mà?!! “Chủ nhân?”
Diệp Sâm nhanh chóng lấy lại bình tĩnh. Anh mở mắt ra, đứng dậy dò xét nhìn cái tên đang cười tươi rói tựa hồ không biết sống chết này. Vô tình anh phát hiện đôi con ngươi của cậu ta vừa lớn lại vừa đen, tựa như hai viên thủy tinh trong suốt không lẫn chút tạp chất. Chẳng hiểu vì sao cơn tức giận của Diệp Sâm vừa mới nổi lên lại đột nhiên tan đi hơn nửa, anh chỉ đành làm mặt lạnh, nghiêm túc nói: “Tên tuổi, nghề nghiệp của cậu là gì?! Căn cước công dân và số hộ khẩu đâu?! Mang hết ra cho tôi xem! Còn nữa, đứng dậy mặc quần áo vào nhanh lên!!”
Thanh niên đang ngồi trên giường cười vui vẻ nghe vậy lập tức thẳng lưng đứng dậy, nâng mặt nhìn Diệp Sâm, nhe hàm răng trắng muốt nói, “Em tên là Huyền Ảnh, không phải Tiểu Hắc đâu chủ nhân. Em biết chắc ngài sẽ không nhớ mà.”
“Đồ điên! Ai nói tên cậu là Tiểu Hắc cơ chứ?!”
“Là chủ nhân ngài chứ ai!”
“…” Diệp Sâm khinh bỉ nhìn Huyền Ảnh.
Cậu đi về phía trước vài bước, đôi mắt lộ rõ sự hưng phấn: “Vừa nãy chủ nhân hỏi em nhiều thứ quá làm em không nhớ hết, bằng không ngài lặp lại lần nữa đi?”
Diệp Sâm yên lặng thật lâu, chính anh còn chẳng nhớ nổi.
Huyền Ảnh hơi nghiêng đầu gọi: “Chủ nhân?”
Khóe mắt của Diệp Sâm lại bắt đầu co rút: “Còn dám gọi chủ nhân nữa tôi sẽ thiến cậu! Ông đây không có ba cái tình thú như thế!”
Huyền Ảnh ra vẻ vô tội từ giường đi đến, đứng ngay ngắn ở trước mặt anh. Tuy cậu cao không kém Diệp Sâm là bao, thế nhưng vì đang ngoan ngoãn cúi đầu nên trông lùn đi vài phân.
Diệp Sâm cố kiềm nén cơn giận, quan sát cậu. Ánh mắt anh quét từ đầu xuống đến chân Huyền Ảnh, ngay cả phần thân dưới đang trần truồng cũng không bỏ qua. Diệp Sâm nhìn thấy mái tóc đen nhánh của cậu dài đến tận đùi, liền cho rằng đó là tóc giả.
Huyền Ảnh này tuy rằng ngoại hình tuấn tú, nhưng lại mang tóc giả dài như vậy vừa. Cơ thể cậu rắn chắc không thô kệch, trông khá khỏe mạnh. Diệp Sâm chả hiểu tại sao tên này thanh niên trai tráng không thích, lại thích đi đội tóc giả làm con gái.
Huyền Ảnh thấy anh không nói lời nào liền nhấc mí mắt lên liếc trộm, sau đó phát hiện thì ra chủ nhân đang quan sát mình. Nhất thời cậu cảm thấy trong lòng hạnh phúc không gì sánh được, liền nhích tới trước nói: “Vậy chúng ta thương lượng đi. Nếu ngài không gọi em là Tiểu Hắc, thì em sẽ không gọi ngài là chủ nhân nữa. Vậy là công bằng rồi?”
“Thằng điên mới gọi cậu là Tiểu Hắc!!” Diệp Sâm nghe xong lạnh mặt đẩy Huyền Ảnh ra, xoay người nhìn xung quanh tìm quần áo của cậu.
Hai chân Huyền Ảnh không ngừng sáp tới anh, cậu thắc mắc: “Sao chủ nhân lại tự chửi mình?”
“Quần áo cậu đâu?” Diệp Sâm mặc kệ Huyền Ảnh, chỉ hỏi.
“Em không có quần áo.” Cậu nói xong thì nhe răng cười với anh.
Diệp Sâm nhíu mày, vừa định đi tìm mấy người bảo vệ chất vấn, lại đột nhiên nghe được quản gia đang đứng ở ngoài gõ cửa: “Diệp tiên sinh, có Diệp Chương tiên sinh đến thăm.”
“Tôi biết rồi.” Diệp Sâm ra cửa trả lời. Sau đó anh phát hiện Huyền Ảnh đang đi chân trần theo sau mình, không kiềm được xoay lại nhìn cậu ghét bỏ, “Tìm quần áo của mình mặc vào, còn nữa, đừng mong có thể chạy trốn, cậu trốn rồi tôi cũng sẽ tìm được thôi.”
“Chủ nhân yên tâm, sao em lại trốn chứ! Ngài bảo em đi đông, em tuyệt đối không dám đi tây!!’ Huyền Ảnh theo sát Diệp Sâm dạ thưa, sau lại bày ra vẻ đau khổ lắc đầu: “Nhưng mà em không muốn mặc quần áo đâu, khó chịu lắm.”
Diệp Sâm nghe vậy liền hít sâu một hơi, quay người bước vào phòng thay đồ, tùy tiện chọn một bộ mang ra ném vào người Huyền Ảnh. Anh tựa lưng vào cửa phòng, hất cằm nói: “Mặc.”
Huyền Ảnh lập tức lộ ra vẻ tội nghiệp. Cậu ôm quần áo đi tới, đột ngột vùi đầu vào cổ Diệp Sâm, không những thế còn cọ qua cọ lại làm nũng: “Trên người có vải bực bội lắm, em không…”
Anh lập tức hung tợn đẩy cậu ra.
Huyền Ảnh bị xô mạnh không hiểu mô tê gì, chỉ nghiêng đầu. Hai hàng mi cong dài chớp không ngừng, bên dưới đó là đôi tròng mắt đen bóng hồn nhiên, chẳng hề mang theo chút giả vờ nào.
Diệp Sâm sững sờ chốc lát. Anh nhíu mày lại, đưa tay túm lấy mái tóc dài của Huyền Ảnh: “Ngay cả tóc giả mà cũng đội được, biến thành cái thể loại này làm gì, bớt giả bộ đi!”
“Á!” Huyền Ảnh bị nắm tóc liền nghẹo cổ sang bên, nhe răng trợn mắt kêu: “Đau! Đau! Đau quá!”
Ánh mắt của Diệp Sâm chợt ngưng trọng, dù lòng còn chút nghi ngờ nhưng vẫn thả lỏng tay.
Huyền Ảnh một tay ôm đồ một tay xoa đầu mình, áp sát vào mặt anh, chớp mắt hỏi: “Chủ nhân, có phải ngài không biết em là ai không? Em là Tiểu Hắc đây.”
Ai quan tâm cậu là Tiểu Hắc hay Tiểu Bạch chứ?! Cuối cùng Diệp Sâm cũng cảm thấy kiệt sức, lười để ý tới cậu nữa, chỉ xoay người định mở cửa.
Huyền Ảnh thấy thế vội vàng kéo tay anh, “Chủ nhân! Chủ nhân! Ngài vẫn chưa hiểu sao? Em là Tiểu Hắc đây, là ngựa, ngựa đó!! Em là ngựa!”
Diệp Sâm nghe vậy lập tức quay đầu nhìn cậu. Anh chợt cảm thấy năng lực giải thích vấn đề của mình đang dần bị thoái hóa, “Cái gì?”
“Em là Tiểu Hắc.” Huyền Ảnh cười ngây thơ, không những thế còn hồ hởi vươn lưỡi liếm mặt Diệp Sâm.
Sắc mặt anh lập tức bị biến đổi, tựa như có sét đánh ngang đầu. Anh hung hăng hất tay cậu ra.
Ngay lúc Diệp Sâm vừa định đấm Huyền Ảnh một cú thì lại nghe được âm thanh của anh hai mình truyền tới, vội vàng mở cửa.
“Cậu không sao chứ? Anh đến thăm cậu thế mà nửa ngày cậu mới…” Diệp Chương đang mở miệng nói chuyện bỗng dưng ngưng bặt, tầm mắt dừng ở Huyền Ảnh. Sau đó hắn ra vẻ ái muội lên tiếng: “Trách không được…”
Diệp Sâm: “…”
“Bề ngoài khá ổn đó.” Diệp Chương gật đầu, nhìn đến mái tóc dài của Huyền Ảnh, hơi nhíu mi lại hỏi: “Đang chơi trò giả gái à?”
Diệp Sâm: “…”
“Vậy rốt cuộc cậu thích nam hay nữ thế?”
Diệp Sâm: “…”
Diệp Sâm nhanh chóng lấy lại bình tĩnh. Anh mở mắt ra, đứng dậy dò xét nhìn cái tên đang cười tươi rói tựa hồ không biết sống chết này. Vô tình anh phát hiện đôi con ngươi của cậu ta vừa lớn lại vừa đen, tựa như hai viên thủy tinh trong suốt không lẫn chút tạp chất. Chẳng hiểu vì sao cơn tức giận của Diệp Sâm vừa mới nổi lên lại đột nhiên tan đi hơn nửa, anh chỉ đành làm mặt lạnh, nghiêm túc nói: “Tên tuổi, nghề nghiệp của cậu là gì?! Căn cước công dân và số hộ khẩu đâu?! Mang hết ra cho tôi xem! Còn nữa, đứng dậy mặc quần áo vào nhanh lên!!”
Thanh niên đang ngồi trên giường cười vui vẻ nghe vậy lập tức thẳng lưng đứng dậy, nâng mặt nhìn Diệp Sâm, nhe hàm răng trắng muốt nói, “Em tên là Huyền Ảnh, không phải Tiểu Hắc đâu chủ nhân. Em biết chắc ngài sẽ không nhớ mà.”
“Đồ điên! Ai nói tên cậu là Tiểu Hắc cơ chứ?!”
“Là chủ nhân ngài chứ ai!”
“…” Diệp Sâm khinh bỉ nhìn Huyền Ảnh.
Cậu đi về phía trước vài bước, đôi mắt lộ rõ sự hưng phấn: “Vừa nãy chủ nhân hỏi em nhiều thứ quá làm em không nhớ hết, bằng không ngài lặp lại lần nữa đi?”
Diệp Sâm yên lặng thật lâu, chính anh còn chẳng nhớ nổi.
Huyền Ảnh hơi nghiêng đầu gọi: “Chủ nhân?”
Khóe mắt của Diệp Sâm lại bắt đầu co rút: “Còn dám gọi chủ nhân nữa tôi sẽ thiến cậu! Ông đây không có ba cái tình thú như thế!”
Huyền Ảnh ra vẻ vô tội từ giường đi đến, đứng ngay ngắn ở trước mặt anh. Tuy cậu cao không kém Diệp Sâm là bao, thế nhưng vì đang ngoan ngoãn cúi đầu nên trông lùn đi vài phân.
Diệp Sâm cố kiềm nén cơn giận, quan sát cậu. Ánh mắt anh quét từ đầu xuống đến chân Huyền Ảnh, ngay cả phần thân dưới đang trần truồng cũng không bỏ qua. Diệp Sâm nhìn thấy mái tóc đen nhánh của cậu dài đến tận đùi, liền cho rằng đó là tóc giả.
Huyền Ảnh này tuy rằng ngoại hình tuấn tú, nhưng lại mang tóc giả dài như vậy vừa. Cơ thể cậu rắn chắc không thô kệch, trông khá khỏe mạnh. Diệp Sâm chả hiểu tại sao tên này thanh niên trai tráng không thích, lại thích đi đội tóc giả làm con gái.
Huyền Ảnh thấy anh không nói lời nào liền nhấc mí mắt lên liếc trộm, sau đó phát hiện thì ra chủ nhân đang quan sát mình. Nhất thời cậu cảm thấy trong lòng hạnh phúc không gì sánh được, liền nhích tới trước nói: “Vậy chúng ta thương lượng đi. Nếu ngài không gọi em là Tiểu Hắc, thì em sẽ không gọi ngài là chủ nhân nữa. Vậy là công bằng rồi?”
“Thằng điên mới gọi cậu là Tiểu Hắc!!” Diệp Sâm nghe xong lạnh mặt đẩy Huyền Ảnh ra, xoay người nhìn xung quanh tìm quần áo của cậu.
Hai chân Huyền Ảnh không ngừng sáp tới anh, cậu thắc mắc: “Sao chủ nhân lại tự chửi mình?”
“Quần áo cậu đâu?” Diệp Sâm mặc kệ Huyền Ảnh, chỉ hỏi.
“Em không có quần áo.” Cậu nói xong thì nhe răng cười với anh.
Diệp Sâm nhíu mày, vừa định đi tìm mấy người bảo vệ chất vấn, lại đột nhiên nghe được quản gia đang đứng ở ngoài gõ cửa: “Diệp tiên sinh, có Diệp Chương tiên sinh đến thăm.”
“Tôi biết rồi.” Diệp Sâm ra cửa trả lời. Sau đó anh phát hiện Huyền Ảnh đang đi chân trần theo sau mình, không kiềm được xoay lại nhìn cậu ghét bỏ, “Tìm quần áo của mình mặc vào, còn nữa, đừng mong có thể chạy trốn, cậu trốn rồi tôi cũng sẽ tìm được thôi.”
“Chủ nhân yên tâm, sao em lại trốn chứ! Ngài bảo em đi đông, em tuyệt đối không dám đi tây!!’ Huyền Ảnh theo sát Diệp Sâm dạ thưa, sau lại bày ra vẻ đau khổ lắc đầu: “Nhưng mà em không muốn mặc quần áo đâu, khó chịu lắm.”
Diệp Sâm nghe vậy liền hít sâu một hơi, quay người bước vào phòng thay đồ, tùy tiện chọn một bộ mang ra ném vào người Huyền Ảnh. Anh tựa lưng vào cửa phòng, hất cằm nói: “Mặc.”
Huyền Ảnh lập tức lộ ra vẻ tội nghiệp. Cậu ôm quần áo đi tới, đột ngột vùi đầu vào cổ Diệp Sâm, không những thế còn cọ qua cọ lại làm nũng: “Trên người có vải bực bội lắm, em không…”
Anh lập tức hung tợn đẩy cậu ra.
Huyền Ảnh bị xô mạnh không hiểu mô tê gì, chỉ nghiêng đầu. Hai hàng mi cong dài chớp không ngừng, bên dưới đó là đôi tròng mắt đen bóng hồn nhiên, chẳng hề mang theo chút giả vờ nào.
Diệp Sâm sững sờ chốc lát. Anh nhíu mày lại, đưa tay túm lấy mái tóc dài của Huyền Ảnh: “Ngay cả tóc giả mà cũng đội được, biến thành cái thể loại này làm gì, bớt giả bộ đi!”
“Á!” Huyền Ảnh bị nắm tóc liền nghẹo cổ sang bên, nhe răng trợn mắt kêu: “Đau! Đau! Đau quá!”
Ánh mắt của Diệp Sâm chợt ngưng trọng, dù lòng còn chút nghi ngờ nhưng vẫn thả lỏng tay.
Huyền Ảnh một tay ôm đồ một tay xoa đầu mình, áp sát vào mặt anh, chớp mắt hỏi: “Chủ nhân, có phải ngài không biết em là ai không? Em là Tiểu Hắc đây.”
Ai quan tâm cậu là Tiểu Hắc hay Tiểu Bạch chứ?! Cuối cùng Diệp Sâm cũng cảm thấy kiệt sức, lười để ý tới cậu nữa, chỉ xoay người định mở cửa.
Huyền Ảnh thấy thế vội vàng kéo tay anh, “Chủ nhân! Chủ nhân! Ngài vẫn chưa hiểu sao? Em là Tiểu Hắc đây, là ngựa, ngựa đó!! Em là ngựa!”
Diệp Sâm nghe vậy lập tức quay đầu nhìn cậu. Anh chợt cảm thấy năng lực giải thích vấn đề của mình đang dần bị thoái hóa, “Cái gì?”
“Em là Tiểu Hắc.” Huyền Ảnh cười ngây thơ, không những thế còn hồ hởi vươn lưỡi liếm mặt Diệp Sâm.
Sắc mặt anh lập tức bị biến đổi, tựa như có sét đánh ngang đầu. Anh hung hăng hất tay cậu ra.
Ngay lúc Diệp Sâm vừa định đấm Huyền Ảnh một cú thì lại nghe được âm thanh của anh hai mình truyền tới, vội vàng mở cửa.
“Cậu không sao chứ? Anh đến thăm cậu thế mà nửa ngày cậu mới…” Diệp Chương đang mở miệng nói chuyện bỗng dưng ngưng bặt, tầm mắt dừng ở Huyền Ảnh. Sau đó hắn ra vẻ ái muội lên tiếng: “Trách không được…”
Diệp Sâm: “…”
“Bề ngoài khá ổn đó.” Diệp Chương gật đầu, nhìn đến mái tóc dài của Huyền Ảnh, hơi nhíu mi lại hỏi: “Đang chơi trò giả gái à?”
Diệp Sâm: “…”
“Vậy rốt cuộc cậu thích nam hay nữ thế?”
Diệp Sâm: “…”
Danh sách chương