Dù sao thì các bộ phim trinh thám vẫn ưa chuộng hình tượng kiêu ngạo của tổ tuần tra. Thông thường, khi bị thương bởi vũ khí sát thương tối thượng, họ có thể được các phe chi viện và trợ giúp. Nhưng chỉ khi thật sự đã bước vào thì tôi mới nhận ra ở đây cũng có một hệ thống phép tắc, nếu muốn tìm chi viện thì cần phải được xét duyệt, ngay cả việc duyệt đơn giản cũng mất thời gian; thường thì các cơ hội và đầu mối chỉ thoáng qua, không thể đợi viện trợ gì đó đáng tin cậy.
Chúng tôi lái xe đến một con hẻm tương đối an toàn ở xung quanh điểm đến. Chú Trịnh vẫn luôn kiểm tra điện thoại nhưng lại chẳng có tin gì.
Kế hoạch của chúng tôi hay có thể nói là nhiệm vụ của chúng tôi rất đơn giản. Tôi sẽ đi xuống điểm đến để lấy chứng cứ, Trịnh Cường ở chỗ ban đầu chờ tiếp ứng, sau đó chúng tôi sẽ cùng quay về nơi ở —— đây là kết quả tốt nhất.
Cũng có thể khi tôi tiến vào, đối phương không muốn đưa chứng cứ cho tôi, tôi sẽ ảo não ra về và tụ tập với Trịnh Cường —— đây là kết quả thứ hai.
Trường hợp xấu nhất là tôi sẽ gặp mai phục, Trịnh Cường đến thời gian đã định mà không thấy tôi ra thì không cần chờ tôi nữa; chú ấy sẽ đi về luôn rồi nghĩ cách để trả thù sau.
Trịnh Cường bác bỏ đề nghị này, chú ấy cương quyết rằng nếu tôi không quay về trong thời gian quy định thì chú ấy sẽ báo cảnh sát —— cho dù trong hệ thống cảnh sát có xuất hiện một số người nằm vùng, nhưng ít ra cũng có hy vọng cứu được tôi về.
Tôi xuống xe, đổi điện thoại với chú Trịnh rồi dạy chú ấy cách về bằng taxi. Chú ấy nói với tôi: “A di đà phật, Phật tổ phù hộ cho cậu.”
Tôi không nhịn được cười, viết một chữ vạn, nói: “Đừng lo lắng.”
Thế rồi tôi mặc lớp áo chống đạn dày cộm, ra trận với hành trang chuẩn bị không hề đơn giản. Tôi đi vòng qua mấy con hẻm nhỏ, băng qua vài con đường lớn, đi đến trước một tòa nhà nhỏ đối diện đường cái. Đó là một tòa nhà nhỏ kiểu cũ rất bình thường, tôi bước vào cửa, đập vào mắt là những quảng cáo rất phổ biến như quảng cáo mở khóa, quảng cáo trị bệnh lây qua đường tình dục và quảng cáo thông bồn cầu. Tôi đi lên tầng bốn và cũng là tầng trên cùng. Tôi cúi đầu, liếc nhìn số nhà trên điện thoại rồi gõ cửa, chỉ sau ba tiếng gõ đã nghe thấy giọng nói của một bà cụ: “Ai vậy?”
“Người chuyển phát nhanh.” Tôi quả thật không nghĩ ra cách nào hay để nói nên thấy khá luống cuống.
“Nhà chúng tôi không đặt chuyển phát nhanh, mấy kẻ lừa đảo như mấy người đã lừa bịp đến mức này rồi à?”
Không ngờ tính cảnh giác của bà cụ cao tới vậy. Tôi suy nghĩ một chút rồi cúi đầu liếc nhìn điện thoại: “Bà ơi, có phải người nhà bà có số đuôi điện thoại là 5889 không ạ?”
“Cậu định lừa tôi số điện thoại này ở nước ngoài giá bao nhiêu à? Nhìn cậu không lớn tuổi lắm mà lại làm ra mấy chuyện bậy bạ như thế này.”
Giọng nói của bà cụ trở nên rõ ràng, hình như bà đã đi đến cạnh cửa và nhìn tôi xuyên qua mắt mèo. Tôi không nghĩ độ chính xác của tin nhắn có vấn đề vì có rất ít người biết số của Trịnh Cường, cũng rất ít người biết chúng tôi đang tìm kiếm điều gì.
Nhưng bà cụ vẫn không mở cửa, có lẽ bà đang sàng lọc gì đó.
Tôi nghĩ nghĩ rồi nói một câu thăm dò: “Bà ơi, con có chuyện muốn hỏi, bà có thể cho con vào không ạ?”
“Thằng nhóc khốn nạn, đầu óc cậu thật xấu xa, dám trực tiếp lừa tôi mở cửa.”
Bà cụ nói vậy nhưng lại mở cửa ra rồi run run đi vào trong. Tôi không nhìn nổi nên thẳng thắn đưa tay ra đỡ rồi đóng cửa lại.
Tôi đỡ bà đến ghế sô pha, bà nhìn tôi một lúc, nói: “Bà khát nước, lấy giúp bà ly nước được không?”
Tôi không nghĩ nhiều, xoay người cầm ly nước rồi bưng một ly nước ấm đặt trên bàn, thuận miệng nói: “Còn hơi nóng, bà chờ nguội rồi hẵng uống ạ.”
“Con biết cẩu đản à?” Bà bất ngờ hỏi tôi.
Một nửa trái tim đang treo lơ lửng của tôi cuối cùng cũng hạ xuống, trên đời có rất nhiều cẩu đản, đây là tên gọi lúc trước của Trịnh Cường, tôi trả lời bà: “Vâng, giờ đã đổi tên thành Trịnh Cường rồi ạ.”
“Được rồi, mật khẩu chính xác, con có mang USB không?”
“Dạ không...” Trước khi ra ngoài, tôi đã chịu nhiều ảnh hưởng bởi phim gián điệp, tôi luôn cho rằng mình đến đây để lấy tài liệu bằng giấy, không ngờ là cần mang USB để sao chép dữ liệu điện tử.
“Vậy bà cho con một cái USB, con nhớ chuyển Alipay trả cho bà tiền USB.”
Tôi dở khóc dở cười, dần thả lỏng hơn, hỏi bà cụ: “Số Alipay của bà là bao nhiêu ạ?”
“Chỉ cần quét mã QR là được rồi, cháu của bà làm cho đó.”
Tôi xoay người định lấy điện thoại ra để quét thì chợt nhớ ra đây là điện thoại của Trịnh Cường. Tôi đành cười trừ: “Điện thoại này không phải của con, con không quét được ạ.”
“Không có tiền mặt à?”
“Không ạ...”
“Hết cách, không có USB thì không thể cho con được.”
“Thế còn gửi mail thì sao ạ?”
“Máy tính không có kết nối mạng, cháu của bà đã đặc biệt dặn rồi.”
Tôi nửa cười nửa mếu lại thấy bất lực, chỉ có thể rưng rưng nhìn bà, bà bị tôi nhìn thì hơi hoảng, một lát sau bà lẩm bẩm: “Được rồi, cho con đấy, về sau nhớ phải trả tiền.”
“Bà yên tâm, con chắc chắn sẽ nhớ trả lại tiền, cho con chụp mã QR trước đi.”
Cuối cùng tôi cũng lấy được chiếc USB màu đỏ hình con thỏ, ngay lúc bà cụ đưa cho tôi, bà hỏi: “Cậu trai trẻ này, sao lại không biết xem tài liệu trước vậy, lỡ như bà cho con USB rỗng thì con phải làm sao đây.”
“Vậy bà có thể cho con xem ạ?”
“Không xem được, tệp đã được mã hóa, con nói với Trịnh Cường mật mã Chung Dũng thường dùng là gì thì nó sẽ biết.”
Tôi nghi ngờ bà cụ đã xem quá nhiều phim gián điệp, nhưng cuối cùng cũng lấy được USB, tôi hít một hơi thật sâu rồi nói cảm ơn bà.
Lúc ra cửa, bà không tiễn tôi mà chỉ nhờ tôi đóng cửa giùm.
Tôi bước ra ngoài, đi xuống lầu. Tôi luôn cảm thấy có người theo dõi tôi nhưng tôi không dám đi quá nhanh, điện thoại vẫn im lặng và tôi không cảm thấy an toàn khi cầm nó. Tôi vô thức đi vòng vèo thêm mấy con hẻm nhỏ nữa, đi vòng vèo tới lúc tôi quay về chiếc xe dừng trước hẻm nhỏ, Trịnh Cường chỉ biết dở khóc dở cười nhìn tôi.
Chú ấy nói: “Lấy được chưa?”
Tôi trả lời: “Được rồi.”
“Đi thôi, tôi lái xe, trước tiên cậu gọi cho bạn trai cậu đi, cậu ta gọi tôi cả chục cuộc rồi, nếu cậu không quay về thì sẽ động đến người phía trên mất.”
Lúc tôi liếc nhìn thời gian trên điện thoại, thời gian còn chưa tốn đến một giờ mà Trương Thần đã gọi tổng cộng mười tám lần và cuộc gọi nào cũng có ghi lại lời nhắn. Đúng lúc này, điện thoại lại reo lên, tôi vừa đưa lên thì đã nghe thấy giọng nói đã lâu không nghe thấy của Trương Thần.
“Trịnh Cường, nếu như Trần Hòa Bình còn chưa quay về, tôi khuyên ông liệu mà từ chức đi, khỏi cần nói hẹn gặp lại với tôi.”
Giọng của hắn vẫn bình tĩnh nhưng hơi thở đã trở nên gấp gáp, tôi lau mồ hôi lấm tấm trên trán, trả lời hắn: “Ngài chủ tịch hội đồng quản trị Trương công khai uy hiếp công chức nhà nước, kiêu ngạo quá rồi đấy nhỉ?”
“Trần, Hòa, Bình, con mẹ nó cậu không chết à, sống sót quay về rồi hả?”
“Tôi không sao, đây là nhiệm vụ mật của bên tôi, sao cậu lại nhận được tin?”
“Người thụ hưởng bảo hiểm cậu mua là tôi, cậu còn trực tiếp gửi cho tôi một tin nhắn ngắn để xác nhận. Vô duyên vô cớ bỏ ra ba vạn để mua bảo hiểm cho mình, suýt nữa cậu đã nói thẳng cho tôi biết rằng cậu sẽ hy sinh trong vinh quang.”
Tôi thật sự không nghĩ tới bên bảo hiểm lại chu đáo như vậy, nhưng tin nhắn nhắc nhở của bảo hiểm phải bị điện thoại Trương Thần chặn lại chứ.
“Này, cậu mua bảo hiểm nhà ở, lúc cấp dưới điền thông tin cảm thấy có gì đó sai sai nên đã đặc biệt gọi cho tôi.”
Trong phút chốc tôi không còn lời nào để nói. Không biết do thế giới quá nhỏ hay là sản nghiệp nhà Trương Thần quá nhiều, tôi suy nghĩ rồi nói một câu: “Phiền cậu rồi, xin lỗi.”
“Trần Hòa Bình.” Trương Thần ở đầu dây bên kia bật cười, giọng nói cũng nhanh chóng trở nên dịu dàng: “Cậu biết không, bây giờ tôi đang ở cạnh máy bay, tôi nghĩ nếu cậu chết thì tôi sẽ đi nhặt xác cậu.”
Có lẽ do điện thoại áp vào tai quá lâu nên có dấu hiệu nóng lên, tôi trấn tĩnh lại, bình tĩnh trả lời hắn: “Cảm ơn.”
“Suýt nữa tôi đã gọi cho bà già để nhờ cứu cậu rồi.”
“Cảm ơn.”
“Trần Hòa Bình, tôi yêu cậu.”
Tôi không thể nói câu cảm ơn cho lời nói này. Tôi bỏ điện thoại ra, nhìn số giây không ngừng thay đổi trên màn hình rồi nhẹ nhàng nhấn nút cúp máy.
Trương Thần không gọi nữa, chỉ gửi đến một tin nhắn ngắn.
“Trần Hòa Bình, máy bay đã chuẩn bị xong, tôi tới Hán Đông tìm cậu.”
Tôi biết hắn không thể rời xa tôi, hắn lo cho tôi, hắn nói hắn sẽ làm tất cả.
Tôi biết hắn yêu tôi.
Tôi cũng biết, hai chúng tôi không hợp nhau.
Một lát sau, Trịnh Cường ngồi trước khuyên tôi: “Trương Thần không phải đèn đã cạn dầu, cậu còn ít tuổi, dù sao thì vẫn không nên dính với nhau.”
“Tôi quen biết hắn từ khi còn nhỏ, dây dưa vài chục năm đã thành nghiệt duyên rồi.” Tôi day day ấn đường, kéo khóa áo khoác để cởi áo chống đạn trên người nhưng lại lười.
“Cậu thích cậu ta à?”
“Không thích.”
“Không thích thì tốt.” Giọng Trịnh Cường không nhanh không chậm, trong nháy mắt, nó rất giống giọng ông nội tôi: “Trương Thần là kẻ cơ hội, bây giờ có người bao bọc nên không sao, về sau thế nào thì không thể xác định được. Cậu có cuộc sống riêng, không cần phải buộc chung thuyền với cậu ta.”
“Có người sẽ hại hắn à?” Tôi không nghĩ bản thân lại thốt ra những lời này vì nó quá ấu trĩ và cũng quá đa nghi nóng nảy.
Trịnh Cường bật cười rồi trả lời tôi: “Cho dù không ai hại cậu ta thì cậu ta cũng sẽ tự chơi chính mình. Ai ở lâu trong vùng đất xám, bao giờ cũng sẽ vượt giới hạn.”
Tôi không muốn trò chuyện về đề tài này nên gượng gạo đổi chủ đề: “Bà cụ ở đó có đưa tôi một chiếc USB, nói rằng mật mã được thiết lập khi Chung Dũng còn sống, chỉ chú mới giải mã được.”
“Ồ.” Trịnh Cường hơi mất hứng, giọng nói cũng trầm hơn: “Không cần phá đâu.”
Tôi vô cùng ngạc nhiên: “Tại sao?”
“Vốn đây chỉ là bài kiểm tra do đội tuần tra đặc biệt thu xếp cho cậu khi cậu gia nhập đội, tài liệu thật đã được người mang đi từ sáng rồi. Trong quá trình cậu tham gia hành động ở đây, cậu không nhận thấy điều gì khác biệt à?”
Đúng là mọi thứ có hơi suôn sẻ quá mức và giống như một trò đùa. Cho dù là bà cụ rất am hiểu chống lừa đảo hay con đường quá đỗi thông suốt, cả cái USB màu hồng, bên trên có một con thỏ trắng lớn nữa. Như vậy thì cảm giác bị theo dõi như có như không ấy không chừng là đồng nghiệp trong tổ tuần tra đang theo dõi tôi để truyền đạt thông tin liên quan.
Tôi thấy hơi tức giận nhưng có thể hiểu được, chung quy lại thì tôi đã qua một lần sàng lọc rồi.
Trịnh Cường bất đắc dĩ cười, xe tình cờ chạy qua một quán ăn, chú ấy giảm tốc độ, lấy ví trong túi xách ra rồi đưa cho tôi: “Cậu xuống kia mua một hộp gà rán đi, quà an ủi.”
Tôi dở khóc dở cười: “Chú đang dỗ cháu như dỗ trẻ à, tối rồi còn ăn gà rán, dù cháu có ăn thì cũng không cần tiền của chú đâu.”
Trịnh Cường ném thẳng ví tiền vào lòng tôi, dừng một bên đường: “Đi mua đi, coi như là tôi xin lỗi, sau này cậu lại mua cho tôi ăn.”(App TƳT)
Chú ấy đã nói như vậy thì tôi đành phải đồng ý, cầm ví, mặc áo khoác vào rồi xuống xe.
Trước khi xuống xe, Trịnh Cường còn quay đầu nhìn tôi, tôi cũng nhìn chú ấy và cười với chú ấy một cái.
KFC ở đối diện, vừa hay lúc này là đèn xanh, tôi đi nhanh về phía trước, mới đi được nửa đường thì đột nhiên nghe được một tiếng “Bùm ——“ rất lớn.
Tôi cố gắng quay người ra sau nhưng lại bị hất tung lên khỏi mặt đất, đầu đập mạnh vào vạch kẻ đường rồi nhanh chóng rơi vào bóng tối.
Chúng tôi lái xe đến một con hẻm tương đối an toàn ở xung quanh điểm đến. Chú Trịnh vẫn luôn kiểm tra điện thoại nhưng lại chẳng có tin gì.
Kế hoạch của chúng tôi hay có thể nói là nhiệm vụ của chúng tôi rất đơn giản. Tôi sẽ đi xuống điểm đến để lấy chứng cứ, Trịnh Cường ở chỗ ban đầu chờ tiếp ứng, sau đó chúng tôi sẽ cùng quay về nơi ở —— đây là kết quả tốt nhất.
Cũng có thể khi tôi tiến vào, đối phương không muốn đưa chứng cứ cho tôi, tôi sẽ ảo não ra về và tụ tập với Trịnh Cường —— đây là kết quả thứ hai.
Trường hợp xấu nhất là tôi sẽ gặp mai phục, Trịnh Cường đến thời gian đã định mà không thấy tôi ra thì không cần chờ tôi nữa; chú ấy sẽ đi về luôn rồi nghĩ cách để trả thù sau.
Trịnh Cường bác bỏ đề nghị này, chú ấy cương quyết rằng nếu tôi không quay về trong thời gian quy định thì chú ấy sẽ báo cảnh sát —— cho dù trong hệ thống cảnh sát có xuất hiện một số người nằm vùng, nhưng ít ra cũng có hy vọng cứu được tôi về.
Tôi xuống xe, đổi điện thoại với chú Trịnh rồi dạy chú ấy cách về bằng taxi. Chú ấy nói với tôi: “A di đà phật, Phật tổ phù hộ cho cậu.”
Tôi không nhịn được cười, viết một chữ vạn, nói: “Đừng lo lắng.”
Thế rồi tôi mặc lớp áo chống đạn dày cộm, ra trận với hành trang chuẩn bị không hề đơn giản. Tôi đi vòng qua mấy con hẻm nhỏ, băng qua vài con đường lớn, đi đến trước một tòa nhà nhỏ đối diện đường cái. Đó là một tòa nhà nhỏ kiểu cũ rất bình thường, tôi bước vào cửa, đập vào mắt là những quảng cáo rất phổ biến như quảng cáo mở khóa, quảng cáo trị bệnh lây qua đường tình dục và quảng cáo thông bồn cầu. Tôi đi lên tầng bốn và cũng là tầng trên cùng. Tôi cúi đầu, liếc nhìn số nhà trên điện thoại rồi gõ cửa, chỉ sau ba tiếng gõ đã nghe thấy giọng nói của một bà cụ: “Ai vậy?”
“Người chuyển phát nhanh.” Tôi quả thật không nghĩ ra cách nào hay để nói nên thấy khá luống cuống.
“Nhà chúng tôi không đặt chuyển phát nhanh, mấy kẻ lừa đảo như mấy người đã lừa bịp đến mức này rồi à?”
Không ngờ tính cảnh giác của bà cụ cao tới vậy. Tôi suy nghĩ một chút rồi cúi đầu liếc nhìn điện thoại: “Bà ơi, có phải người nhà bà có số đuôi điện thoại là 5889 không ạ?”
“Cậu định lừa tôi số điện thoại này ở nước ngoài giá bao nhiêu à? Nhìn cậu không lớn tuổi lắm mà lại làm ra mấy chuyện bậy bạ như thế này.”
Giọng nói của bà cụ trở nên rõ ràng, hình như bà đã đi đến cạnh cửa và nhìn tôi xuyên qua mắt mèo. Tôi không nghĩ độ chính xác của tin nhắn có vấn đề vì có rất ít người biết số của Trịnh Cường, cũng rất ít người biết chúng tôi đang tìm kiếm điều gì.
Nhưng bà cụ vẫn không mở cửa, có lẽ bà đang sàng lọc gì đó.
Tôi nghĩ nghĩ rồi nói một câu thăm dò: “Bà ơi, con có chuyện muốn hỏi, bà có thể cho con vào không ạ?”
“Thằng nhóc khốn nạn, đầu óc cậu thật xấu xa, dám trực tiếp lừa tôi mở cửa.”
Bà cụ nói vậy nhưng lại mở cửa ra rồi run run đi vào trong. Tôi không nhìn nổi nên thẳng thắn đưa tay ra đỡ rồi đóng cửa lại.
Tôi đỡ bà đến ghế sô pha, bà nhìn tôi một lúc, nói: “Bà khát nước, lấy giúp bà ly nước được không?”
Tôi không nghĩ nhiều, xoay người cầm ly nước rồi bưng một ly nước ấm đặt trên bàn, thuận miệng nói: “Còn hơi nóng, bà chờ nguội rồi hẵng uống ạ.”
“Con biết cẩu đản à?” Bà bất ngờ hỏi tôi.
Một nửa trái tim đang treo lơ lửng của tôi cuối cùng cũng hạ xuống, trên đời có rất nhiều cẩu đản, đây là tên gọi lúc trước của Trịnh Cường, tôi trả lời bà: “Vâng, giờ đã đổi tên thành Trịnh Cường rồi ạ.”
“Được rồi, mật khẩu chính xác, con có mang USB không?”
“Dạ không...” Trước khi ra ngoài, tôi đã chịu nhiều ảnh hưởng bởi phim gián điệp, tôi luôn cho rằng mình đến đây để lấy tài liệu bằng giấy, không ngờ là cần mang USB để sao chép dữ liệu điện tử.
“Vậy bà cho con một cái USB, con nhớ chuyển Alipay trả cho bà tiền USB.”
Tôi dở khóc dở cười, dần thả lỏng hơn, hỏi bà cụ: “Số Alipay của bà là bao nhiêu ạ?”
“Chỉ cần quét mã QR là được rồi, cháu của bà làm cho đó.”
Tôi xoay người định lấy điện thoại ra để quét thì chợt nhớ ra đây là điện thoại của Trịnh Cường. Tôi đành cười trừ: “Điện thoại này không phải của con, con không quét được ạ.”
“Không có tiền mặt à?”
“Không ạ...”
“Hết cách, không có USB thì không thể cho con được.”
“Thế còn gửi mail thì sao ạ?”
“Máy tính không có kết nối mạng, cháu của bà đã đặc biệt dặn rồi.”
Tôi nửa cười nửa mếu lại thấy bất lực, chỉ có thể rưng rưng nhìn bà, bà bị tôi nhìn thì hơi hoảng, một lát sau bà lẩm bẩm: “Được rồi, cho con đấy, về sau nhớ phải trả tiền.”
“Bà yên tâm, con chắc chắn sẽ nhớ trả lại tiền, cho con chụp mã QR trước đi.”
Cuối cùng tôi cũng lấy được chiếc USB màu đỏ hình con thỏ, ngay lúc bà cụ đưa cho tôi, bà hỏi: “Cậu trai trẻ này, sao lại không biết xem tài liệu trước vậy, lỡ như bà cho con USB rỗng thì con phải làm sao đây.”
“Vậy bà có thể cho con xem ạ?”
“Không xem được, tệp đã được mã hóa, con nói với Trịnh Cường mật mã Chung Dũng thường dùng là gì thì nó sẽ biết.”
Tôi nghi ngờ bà cụ đã xem quá nhiều phim gián điệp, nhưng cuối cùng cũng lấy được USB, tôi hít một hơi thật sâu rồi nói cảm ơn bà.
Lúc ra cửa, bà không tiễn tôi mà chỉ nhờ tôi đóng cửa giùm.
Tôi bước ra ngoài, đi xuống lầu. Tôi luôn cảm thấy có người theo dõi tôi nhưng tôi không dám đi quá nhanh, điện thoại vẫn im lặng và tôi không cảm thấy an toàn khi cầm nó. Tôi vô thức đi vòng vèo thêm mấy con hẻm nhỏ nữa, đi vòng vèo tới lúc tôi quay về chiếc xe dừng trước hẻm nhỏ, Trịnh Cường chỉ biết dở khóc dở cười nhìn tôi.
Chú ấy nói: “Lấy được chưa?”
Tôi trả lời: “Được rồi.”
“Đi thôi, tôi lái xe, trước tiên cậu gọi cho bạn trai cậu đi, cậu ta gọi tôi cả chục cuộc rồi, nếu cậu không quay về thì sẽ động đến người phía trên mất.”
Lúc tôi liếc nhìn thời gian trên điện thoại, thời gian còn chưa tốn đến một giờ mà Trương Thần đã gọi tổng cộng mười tám lần và cuộc gọi nào cũng có ghi lại lời nhắn. Đúng lúc này, điện thoại lại reo lên, tôi vừa đưa lên thì đã nghe thấy giọng nói đã lâu không nghe thấy của Trương Thần.
“Trịnh Cường, nếu như Trần Hòa Bình còn chưa quay về, tôi khuyên ông liệu mà từ chức đi, khỏi cần nói hẹn gặp lại với tôi.”
Giọng của hắn vẫn bình tĩnh nhưng hơi thở đã trở nên gấp gáp, tôi lau mồ hôi lấm tấm trên trán, trả lời hắn: “Ngài chủ tịch hội đồng quản trị Trương công khai uy hiếp công chức nhà nước, kiêu ngạo quá rồi đấy nhỉ?”
“Trần, Hòa, Bình, con mẹ nó cậu không chết à, sống sót quay về rồi hả?”
“Tôi không sao, đây là nhiệm vụ mật của bên tôi, sao cậu lại nhận được tin?”
“Người thụ hưởng bảo hiểm cậu mua là tôi, cậu còn trực tiếp gửi cho tôi một tin nhắn ngắn để xác nhận. Vô duyên vô cớ bỏ ra ba vạn để mua bảo hiểm cho mình, suýt nữa cậu đã nói thẳng cho tôi biết rằng cậu sẽ hy sinh trong vinh quang.”
Tôi thật sự không nghĩ tới bên bảo hiểm lại chu đáo như vậy, nhưng tin nhắn nhắc nhở của bảo hiểm phải bị điện thoại Trương Thần chặn lại chứ.
“Này, cậu mua bảo hiểm nhà ở, lúc cấp dưới điền thông tin cảm thấy có gì đó sai sai nên đã đặc biệt gọi cho tôi.”
Trong phút chốc tôi không còn lời nào để nói. Không biết do thế giới quá nhỏ hay là sản nghiệp nhà Trương Thần quá nhiều, tôi suy nghĩ rồi nói một câu: “Phiền cậu rồi, xin lỗi.”
“Trần Hòa Bình.” Trương Thần ở đầu dây bên kia bật cười, giọng nói cũng nhanh chóng trở nên dịu dàng: “Cậu biết không, bây giờ tôi đang ở cạnh máy bay, tôi nghĩ nếu cậu chết thì tôi sẽ đi nhặt xác cậu.”
Có lẽ do điện thoại áp vào tai quá lâu nên có dấu hiệu nóng lên, tôi trấn tĩnh lại, bình tĩnh trả lời hắn: “Cảm ơn.”
“Suýt nữa tôi đã gọi cho bà già để nhờ cứu cậu rồi.”
“Cảm ơn.”
“Trần Hòa Bình, tôi yêu cậu.”
Tôi không thể nói câu cảm ơn cho lời nói này. Tôi bỏ điện thoại ra, nhìn số giây không ngừng thay đổi trên màn hình rồi nhẹ nhàng nhấn nút cúp máy.
Trương Thần không gọi nữa, chỉ gửi đến một tin nhắn ngắn.
“Trần Hòa Bình, máy bay đã chuẩn bị xong, tôi tới Hán Đông tìm cậu.”
Tôi biết hắn không thể rời xa tôi, hắn lo cho tôi, hắn nói hắn sẽ làm tất cả.
Tôi biết hắn yêu tôi.
Tôi cũng biết, hai chúng tôi không hợp nhau.
Một lát sau, Trịnh Cường ngồi trước khuyên tôi: “Trương Thần không phải đèn đã cạn dầu, cậu còn ít tuổi, dù sao thì vẫn không nên dính với nhau.”
“Tôi quen biết hắn từ khi còn nhỏ, dây dưa vài chục năm đã thành nghiệt duyên rồi.” Tôi day day ấn đường, kéo khóa áo khoác để cởi áo chống đạn trên người nhưng lại lười.
“Cậu thích cậu ta à?”
“Không thích.”
“Không thích thì tốt.” Giọng Trịnh Cường không nhanh không chậm, trong nháy mắt, nó rất giống giọng ông nội tôi: “Trương Thần là kẻ cơ hội, bây giờ có người bao bọc nên không sao, về sau thế nào thì không thể xác định được. Cậu có cuộc sống riêng, không cần phải buộc chung thuyền với cậu ta.”
“Có người sẽ hại hắn à?” Tôi không nghĩ bản thân lại thốt ra những lời này vì nó quá ấu trĩ và cũng quá đa nghi nóng nảy.
Trịnh Cường bật cười rồi trả lời tôi: “Cho dù không ai hại cậu ta thì cậu ta cũng sẽ tự chơi chính mình. Ai ở lâu trong vùng đất xám, bao giờ cũng sẽ vượt giới hạn.”
Tôi không muốn trò chuyện về đề tài này nên gượng gạo đổi chủ đề: “Bà cụ ở đó có đưa tôi một chiếc USB, nói rằng mật mã được thiết lập khi Chung Dũng còn sống, chỉ chú mới giải mã được.”
“Ồ.” Trịnh Cường hơi mất hứng, giọng nói cũng trầm hơn: “Không cần phá đâu.”
Tôi vô cùng ngạc nhiên: “Tại sao?”
“Vốn đây chỉ là bài kiểm tra do đội tuần tra đặc biệt thu xếp cho cậu khi cậu gia nhập đội, tài liệu thật đã được người mang đi từ sáng rồi. Trong quá trình cậu tham gia hành động ở đây, cậu không nhận thấy điều gì khác biệt à?”
Đúng là mọi thứ có hơi suôn sẻ quá mức và giống như một trò đùa. Cho dù là bà cụ rất am hiểu chống lừa đảo hay con đường quá đỗi thông suốt, cả cái USB màu hồng, bên trên có một con thỏ trắng lớn nữa. Như vậy thì cảm giác bị theo dõi như có như không ấy không chừng là đồng nghiệp trong tổ tuần tra đang theo dõi tôi để truyền đạt thông tin liên quan.
Tôi thấy hơi tức giận nhưng có thể hiểu được, chung quy lại thì tôi đã qua một lần sàng lọc rồi.
Trịnh Cường bất đắc dĩ cười, xe tình cờ chạy qua một quán ăn, chú ấy giảm tốc độ, lấy ví trong túi xách ra rồi đưa cho tôi: “Cậu xuống kia mua một hộp gà rán đi, quà an ủi.”
Tôi dở khóc dở cười: “Chú đang dỗ cháu như dỗ trẻ à, tối rồi còn ăn gà rán, dù cháu có ăn thì cũng không cần tiền của chú đâu.”
Trịnh Cường ném thẳng ví tiền vào lòng tôi, dừng một bên đường: “Đi mua đi, coi như là tôi xin lỗi, sau này cậu lại mua cho tôi ăn.”(App TƳT)
Chú ấy đã nói như vậy thì tôi đành phải đồng ý, cầm ví, mặc áo khoác vào rồi xuống xe.
Trước khi xuống xe, Trịnh Cường còn quay đầu nhìn tôi, tôi cũng nhìn chú ấy và cười với chú ấy một cái.
KFC ở đối diện, vừa hay lúc này là đèn xanh, tôi đi nhanh về phía trước, mới đi được nửa đường thì đột nhiên nghe được một tiếng “Bùm ——“ rất lớn.
Tôi cố gắng quay người ra sau nhưng lại bị hất tung lên khỏi mặt đất, đầu đập mạnh vào vạch kẻ đường rồi nhanh chóng rơi vào bóng tối.
Danh sách chương