Lúc tôi tỉnh lại từ trong bóng tối chỉ chợt nhận ra bản thân đang nằm trên xe cấp cứu, đầu đau như búa bổ. Khi tôi đang cố gắng mở mắt thì nghe thấy y tá nhắc nhở: “Đừng động đậy.”

Trong miệng toàn là mùi vị tanh ngọt của máu tươi, tôi cố gắng đè nén cảm giác nôn mửa và choáng váng. Giọng tôi khàn khàn: “Người trong xe đâu?”

“...”

Tôi không nhận được câu trả lời, mí mắt nặng trĩu không mở nổi, trước mặt tôi là một khoảng trắng mênh mông. Tôi cố đứng dậy nhưng ai đó đã giữ chặt lấy cơ thể tôi.

“Cậu bị thương nặng, không thể hoạt động được.”

“Người kia… Ông ấy đã không còn thở nữa rồi, cậu phải dưỡng thương thật tốt, sau đó phối hợp với cảnh sát điều tra…”

Tôi nhận được tin tức mà mình muốn biết, còn chưa kịp cảm nhận được nỗi buồn thì tôi đã bất lực chìm vào bóng tối vô tận một lần nữa.

“Có áo chống đạn..”

“Nhóm máu B… Nhóm máu không hiếm… 400cc…”

“Gãy xương sườn… Dao…”

“Phụ trợ thở oxy…”

“Nói với người nhà bệnh nhân hãy bình tĩnh, đừng can thiệp vào quá trình điều trị…”

Tôi nhận được một ít tin tức đứt quãng từ bên ngoài. Trong lúc nửa tỉnh nửa mê, ngực tôi được quấn hết lớp băng này đến lớp băng khác, đầu cũng được quấn vài lớp.

Tôi nhìn bóng đèn giải phẫu trên đỉnh đầu rồi lại dần rơi vào trạng thái hôn mê.

Khi tỉnh lại lần hai, bên tai tôi vang lên tiếng tích tích của máy móc. Mu bàn tay tôi truyền đến cảm giác đau đớn rất nhẹ và tê dại, các loại máy móc gắn quanh cơ thể tôi. Tôi cố chuyển động đầu nhưng chợt nhận ra đầu mình đã bị cố định lại, chỉ có thể miễn cưỡng di chuyển con ngươi và ngón tay.

Ngay sau đó, một bác sĩ đến kiểm tra tình trạng của tôi, trên mặt tôi đeo mặt nạ dưỡng khí nên không nói được; toàn thân tê cứng như một cỗ máy đột ngột khởi động lại sau một khoảng thời gian dài không hoạt động.

“Đừng động, cậu vừa mới thoát khỏi giai đoạn nguy hiểm, cần phải nghỉ ngơi.”

Tôi cố gắng tiêu hóa hết thông tin từ miệng bác sĩ, chớp mắt tỏ vẻ mình đã hiểu.

“Quan sát thêm 48 giờ nữa mới có thể tháo một số máy móc, xin hãy kiên nhẫn.”

Tôi chớp mắt lần nữa, bác sĩ nhanh chóng rời đi, trong phòng chỉ còn lại tiếng kêu của máy móc.

Tôi ngủ quá lâu nên đầu óc tôi lúc này rất tỉnh táo, tôi nghĩ đến chú Trịnh rồi nghĩ đến chiếc USB màu hồng, nhưng vừa nghĩ đến họ thì tôi chợt nghe thấy tiếng bước chân dồn dập.

Tôi không thể quay đầu nên đành chờ tiếng bước chân ngày càng đến gần, xuyên qua lớp quần áo vô trùng dày cộm, tôi nhìn thấy một đôi mắt vô cùng quen thuộc — hẳn là Trương Thần, cũng chỉ có thể là Trương Thần.

Hắn nhìn chằm chằm vào tôi một lát mà chẳng nói gì. Một lúc sau, chắc khoảng mười phút hoặc ít hơn, hắn quay người bước đi, đi được hai ba bước lại dừng.

Tôi nghe thấy giọng nói của hắn: “Cậu cứ yên tâm nghỉ ngơi dưỡng bệnh đi. Khi nào cậu bình phục thì chúng ta nói chuyện tiếp.”

Tôi không thể đáp lại hắn, chắc hắn cũng biết điều này nên sau khi nói xong, hắn đã nhanh chóng bước ra ngoài.

Tôi bắt đầu cẩn thận hồi tưởng lại chuyện xảy ra ngày hôm đó, nhớ lại từng chi tiết khi Trịnh Cường ở cùng tôi — trước khi tôi lên xe, biểu hiện của chú ấy khá là thoải mái. Nhưng khi chúng tôi ngồi vào ô tô, Trịnh Cường lại nhắc đến Trương Thần một cách khác thường. Sau đó, chú ấy còn đột ngột dừng xe, đỗ xe ở phía có ít cửa hàng rồi yêu cầu tôi sang phía đối diện mua đồ ăn.

Tôi gần như có thể kết luận rằng nhất định là Trịnh Cường khi đó đã phát hiện có gì đó không ổn trên xe rồi. Chú ấy nói chú ấy từng là cảnh sát, thế nên độ nhạy bén với nguy hiểm của chú ấy vượt xa tôi.

Tôi không biết tại sao Trịnh Cường bảo tôi xuống xe nhưng bản thân mình lại không xuống, có thể việc bom trong xe phát nổ có liên quan đến trọng lượng trên xe, cũng có thể chú ấy muốn mượn cái chết của mình để làm tê liệt một số người, che giấu một số điều.

Nghĩ lại thì khi tôi hỏi mật khẩu, chú ấy có nói mấy câu. Tôi bắt đầu lo lắng vì không biết cái USB con thỏ màu đỏ kia đang ở đâu, có còn nguyên vẹn hay không. Lúc đó chú ấy còn cố ý ném cho tôi cái ví tiền, chắc chắn bên trong có thứ gì đó.

Trịnh Cường không thể trực tiếp nói với tôi - điều này cho thấy rất có khả năng camera giám sát đã được cài sẵn trong xe. Đây là lỗi của tôi vì lúc thuê xe đã dùng thông tin thật. Nếu họ đã chào hỏi bắt chuyện trước thì việc lấy thông tin của chúng tôi thực sự rất dễ dàng, muốn đụng tay đụng chân gì lên xe thì càng dễ hơn.

Tôi sắp xếp lại những suy nghĩ của mình một cách rõ ràng rồi buộc mình phải thoát ra khỏi giai đoạn quay vòng tốc độ cao của não bộ, cho phép những cảm xúc thực sự xuất hiện.

Hiện thực mà tôi cố ý không nghĩ thấu triệt hiện ra trước mắt tôi ——Trịnh Cường đã chết.

Tôi và Trịnh Cường mới ở chung với nhau được năm ngày, nói có tình cảm mãnh liệt là nói dối, cho nên dù buồn thì tôi cũng không mất đi lý trí hay suy sụp tinh thần.

Nhưng chúng tôi đã gặp và quen biết nhau, chú ấy đã đưa tay kéo tôi một cái khi tôi sắp thoát khỏi hệ thống, trong xe sắt lắc lư chú ấy và tôi đã tán gẫu với nhau tới hơn nửa đêm. Chú ấy sẽ cười như Phật Di Lặc, vừa kẹp điếu thuốc vừa nói những lời trêu ghẹo tôi; chú ấy sẽ sát cánh bên tôi, cùng tôi tác chiến với suy nghĩ chỉ cần hoàn thành nhiệm vụ này là có thể yên tâm về nhà.

Nhưng cuối cùng, chú ấy lại yêu cầu tôi xuống xe để chú ấy một mình đối mặt với cái chết.

Tôi nhắm mắt lại, cả người hơi run lên. So với sự đau buồn thì tức giận và không cam lòng càng hiển lộ rõ ràng hơn. Tôi không thể tưởng tượng nổi ở thời đại này mà vẫn còn xảy ra những vụ đánh bom xe như vậy trên phố.

Bác sĩ đến rất nhanh, khuyên tôi bình tĩnh lại và cố gắng kiềm chế sự dao động của cảm xúc. Anh ấy giảm tốc độ truyền dịch lại rồi nói với tôi: “Chăm sóc thân thể trước đã, sau khi tình trạng ổn định hơn thì cậu sẽ được rời khỏi nơi này. Khi nào ra khỏi phòng bệnh này, sẽ có người nói cho cậu hiểu rõ hơn về tình hình hiện tại.”

Tôi nhìn về phía bác sĩ, bác sĩ gật đầu với tôi.

Cái chết của Trịnh Cường sẽ khiến cấp trên chú ý hơn, điều này giúp đỡ rất nhiều cho việc điều tra tình hình ở Hán Đông. Nhưng nó cũng khiến phía Hán Đông cẩn thận hơn, một khi chó cùng rứt giậu, có khả năng cao là sẽ xảy ra chuyện tồi tệ hơn nhiều.

Trong đầu tôi nghĩ đến rất nhiều khả năng, nhưng tôi cũng biết thực lực của mình không đủ mạnh để thay đổi tình thế. Tôi là người mới trong đội tuần tra, vết thương cũng cần thời gian để hồi phục. Khi tôi khỏe lại và xuất viện thì mọi chuyện đã được giải quyết xong xuôi hết rồi —— Cho dù kết quả là thứ tôi mong đợi hay không.

Tình trạng của tôi rất ổn định, sau thời gian theo dõi, tôi được chuyển sang khu khác. Sau khi tôi đeo mặt nạ dưỡng khí không lâu thì có người đến tìm hiểu sự việc. Người đó tự xưng là điều tra viên được phái từ trên xuống rồi đưa cho tôi xem các giấy tờ và thông báo liên quan.

Người đàn ông này trông khá hiền lành, lớn hơn tôi vài tuổi, trên mặt đeo kính gọng đen và có một khuôn mặt lớn trắng nõn, hoàn toàn phù hợp với hình tượng của một công nhân viên chức.

Theo quy trình chung, trong thời gian tôi hôn mê thì họ đã tiến hành điều tra chi tiết vụ việc. Tại thời điểm này, họ chỉ cần mỗi lời nói của tôi để lấy làm luận chứng. Vì thế, tôi nói hết thông tin mà tôi biết một cách chi tiết nhất và hỏi một câu đầy mong ngóng: “Các anh có tìm thấy một cái USB màu hồng ở bên cạnh tôi không?”

“Có một cái USB được tìm thấy bên trong chiếc áo khoác hỏng của anh, nhưng cái USB đó đã bị hủy và biến dạng hoàn toàn do nhiệt độ cao. Các kỹ thuật viên không thể khôi phục được các tệp trong đó.”

Tôi cảm thấy tuyệt vọng vô cùng, thậm chí tôi còn không thể nói gì trong một thời gian ngắn.

“Dựa theo lời nói khi Trịnh Cường còn sống thì cái USB này chỉ là một đạo cụ kiểm tra, thế nên anh cũng không cần quá buồn nếu nó bị hủy. Ba tiếng sau khi sự kiện xảy ra, hộp thư mã hóa của tổ tuần tra nhận được một email và nó là bằng chứng quan trọng về vấn đề tham nhũng ở Hán Đông. Các cuộc điều tra đã được triển khai ngay lập tức. Trong bảy ngày anh hôn mê, đã có rất nhiều người rơi đài ở Hán Đông, công tác chống tham nhũng cũng đang được tiến hành vô cùng nhanh chóng.”

Những lời này của anh ta không có gì sai, tiêu chuẩn giống y như bản thảo chính thức của giới truyền thông đi phỏng vấn trên TV, nhưng nó lại quá đỗi mực thước —— tôi nhìn anh ta, chợt nhận ra khóe miệng anh ta có một nụ cười lạnh, nhưng lời nói vẫn chuẩn mực y như trước.

“Hướng gió bất chính này của Hán Đông đã bị đè xuống hoàn toàn, có hơn mười lãnh đạo thành ủy ngã ngựa, chứng cứ vô cùng xác thực, chẳng mấy chốc họ sẽ được đưa đến tòa án xét xử. Anh phải chăm sóc tốt cơ thể của mình, đừng lo nữa, không lâu sau sẽ có đồng chí bên kia tới nói chuyện với anh.”

Tôi cảm nhận được sự chế giễu sâu sắc mà anh ta đang che giấu, nhưng tôi không biết liệu nó nhắm vào tôi hay nhắm vào kết quả điều tra cuối cùng. Nếu như điều tra dừng lại ở đây thì chẳng khác nào việc bỏ xe giữ tướng đối với nhóm lãnh đạo ở Hán Đông, Trịnh Cường coi như là chết không nhắm mắt.

“Anh đừng nghĩ nhiều nữa, hãy chăm sóc tốt cho cơ thể của mình. Toàn thể nhân viên công tác chúng tôi đều cảm thấy rất đau buồn và bi thương trước sự ra đi của đồng chí Trịnh Cường. Nhưng may mắn thay, sự thật cuối cùng đã được đưa ra ánh sáng và công lý vẫn chưa đến muộn.”(App TƳT)

Người đàn ông còn nói rất nhiều thứ khác nữa, nhưng tôi không thể lấy được tí thông tin gì từ họ. Cái USB màu hồng quan trọng nhất đã bị hỏng, quá trình điều tra và xử lý sau đó diễn ra một cách rất hời hợt. Chuyện này khiến tôi rất tuyệt vọng, trong lúc nhất thời, đầu óc tôi thấy hơi mông lung.

Tôi hít sâu vài hơi rồi đáp: “Tư liệu bên trong là tôi sao chép từ nhà một người, anh có thể phái người đến đó tìm thêm thông tin.”

“Các đồng chí điều tra viên đã qua đó mấy tiếng đồng hồ rồi. Căn phòng kia không có một bóng người mà chỉ có một cái máy tính, nhưng bên trong máy tính không có gì ngoài một vài trò chơi vớ vẩn. Dù có khôi phục lại dữ liệu thì cũng không tìm được vật gì có giá trị.”

“Không thể nào!” Tôi gần như bật dậy khỏi giường, nhưng thiết bị cố định khiến tôi không thể ngẩng đầu lên được.

“Anh có tận mắt chứng kiến cụ già kia sao chép tài liệu từ máy tính hoặc từ thiết bị khác không?”

Tôi siết chặt tay: “Không, bà cụ ấy đi vào phòng ngủ rồi đưa cho tôi cái USB này.”

“Anh đã kiểm tra tài liệu bên trong là cái gì chưa?”

“Bà cụ kia nói bên trong là văn kiện đã được mã hóa, chỉ Trịnh Cường biết mật mã.”

“Nhưng Trịnh Cường không nói mật khẩu cho anh, ngược lại còn nói với anh đây chỉ là một bài kiểm tra.”

Lời nói của người đàn ông càng lúc càng bình tĩnh, anh ta gỡ cái kính viền đen xuống, để lộ ra một đôi mắt phượng dài nhỏ và sắc bén. Anh ta cúi đầu rồi vỗ nhẹ vào tay tôi như muốn an ủi, đồng thời, anh ta còn đưa tay gỡ những ngón tay đang nắm chặt của tôi ra.

Tôi nhận ra anh ta đang nhét thứ gì đó vào lòng bàn tay tôi. Khi tôi kinh ngạc nhìn anh ta thì anh ta lại cười nhếch miệng, nắm lấy tay tôi: “Chuyện đến đây là hết, mong anh không cần quá để ý chuyện này và tập trung hơn vào việc chữa lành vết thương của mình. Theo kết quả điều tra hiện có thì ổ USB không phải thứ gì quá quan trọng, thông tin nhận được trong email mới là thứ tường tận chi tiết hơn.”

“Ừm.” Tôi mím chặt đôi môi khô khốc: “Dù muốn thì tôi cũng bất lực, nhưng tôi luôn tin tưởng tổ chức và cấp trên.”

“Anh có yêu cầu nào khác không?”

“Tôi muốn đi thăm viếng Trịnh Cường sau khi khỏi bệnh.”

“Không thành vấn đề, đến lúc đó anh có thể liên lạc với tôi. Anh cứ trực tiếp gọi số điện thoại di động của Trịnh Cường là được.”

Anh ta đeo lại kính rồi buông tay tôi ra, tôi vô thức nắm lấy vật nhỏ thô cứng trong lòng bàn tay.

“Điện thoại của chú ấy có ở chỗ anh không?”

“Điện thoại di động đã bị thiêu rụi trong vụ tai nạn từ lâu rồi, tôi đi làm lại thẻ sim cho ông ấy, dù sao thì tôi cũng phải giúp lo tang lễ.”

“Xin lỗi, cho hỏi anh tên gì vậy?”

“Trịnh Đông Dương, tôi quên chưa nói, Trịnh Cường là bố tôi.”
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện