Tôi dùng ngón tay phác họa theo hình dạng của vật cứng, nhưng không thể giơ tay lên và cũng không thể xác nhận đó có phải là ổ USB hay không. Tôi đành nắm chặt nó hết mức có thể, nhét nó vào bên dưới chân của tôi, nhưng lại cảm thấy không an toàn vì vậy tôi lại siết chặt nó vào lòng bàn tay.

Trịnh Cường sắp nghỉ hưu, tôi đoán chú ấy chắc cũng tới tuổi lên chức ông nội, nhưng vẫn chưa có thời gian tán gẫu để hỏi cụ thể, cũng không biết con trai Trịnh Cường làm nghề gì, đang làm cái gì. Có thể nhanh chóng chạy tới Hán Đông lấy được thông tin quan trọng, lại đến gặp tôi sớm, vậy thì đứa con trai này ít nhất cũng là một nhân vật lợi hại.

Bởi vì giữa bọn họ có quan hệ huyết thống nên tôi rất tin tưởng Trịnh Đông Dương, nhưng sau khi Trịnh Đông Dương nói xong câu này thì anh ta nhanh chóng rời đi - anh ta không cung cấp thêm cho tôi thông tin nào khác, nhưng từ lời nói của anh ta tôi có thể hiểu ngược lại là anh ta không hài lòng với kết quả điều tra. Chiếc USB này rất quan trọng, nhưng tôi không biết tại sao anh ta lại đưa nó cho tôi bảo quản. Có thể anh ta mong tôi giải được mật khẩu, nhưng tôi thực sự không có chút manh mối nào.

Ngay sau đó, bác sĩ đến thay nước truyền dịch và hỏi thăm tình hình thân thể của tôi, tôi lần lượt trả lời, phối hợp làm kiểm tra hàng ngày. Sau đó là đợt người thứ hai đến hỏi thăm tình hình, lần này khung cảnh trang trọng, chính thức hơn nhiều. Có người đặt câu hỏi, có người ghi chép, thậm chí còn có phóng viên bật máy ảnh lên quay lại.

Tôi vẫn hỏi về ổ USB màu đỏ và được biết rằng ổ USB đã bị hỏng, đồng thời nhắc lại những gì Trịnh Cường đã nói với tôi trong xe, cho biết rằng đó chỉ là một cuộc thử nghiệm và cho dù nó có bị hỏng thì nó cũng không tạo thành ảnh hưởng lớn.

Tôi không biết lúc trên xe Trịnh Cường đang nói dối tôi hay đang đánh lừa những kẻ nghe lén qua camera lắp trong xe. Nhưng não bộ của tôi nói với tôi rằng một số điều tôi có thể nói và một số điều không thể nói, giống như vật cứng rất giống USB mà tôi đang cầm trong tay này vậy. Trong khoảng thời gian này, tôi nhất định sẽ không đưa nó cho bất cứ ai.

Trịnh Đông Dương rất biết chọn thời điểm đến, rất khó để tôi sinh ra cảnh giác đối với người đến dò hỏi chân tướng đầu tiên, nhưng tôi sẽ lo lắng và che giấu trong lần gặp bên thứ hai. Ngày đó có rất nhiều người đến, có người dò hỏi chân tướng, cũng có người tới an ủi. Cuối cùng vẫn phải nhờ bác sĩ tới giải cứu tôi, cương quyết yêu cầu mọi người đến hỏi thăm bệnh nhân vào hôm khác, bệnh nhân cần nghỉ ngơi nhiều để tránh cho bệnh tình trở nên xấu đi.

Tôi vẫn không thể ăn, dạ dày đói quá lâu dẫn đến đã hơi choáng đầu, bác sĩ phải đổi một chai glucose, tôi lại nghe thấy tiếng cửa mở ra.

Tiếng bước chân từng bước một, từng tiếng một, quen thuộc đến mức đã thành thói quen, cuối cùng càng ngày càng chậm, hắn từ trên cao nhìn tôi, tôi cũng khó khăn nhìn lại hắn.

Tóc hắn không biết từ khi nào lại dài hơn một chút, khuôn mặt hắn sạch sẽ và sáng bóng, như thể hắn vừa trở về từ một tiệc tối sang trọng.

Tôi cười trêu chọc hắn: “Cậu trang điểm à?”

“Không phải, nhân lúc cậu bận rộn tôi làm toàn bộ quá trình bảo dưỡng.”

“Cậu cũng chẳng phải phụ nữ, sao mà thích chưng diện quá vậy.”

“Tôi thích cậu, đương nhiên phải thật xinh đẹp khi đến gặp cậu rồi.”

“Cảm ơn nhé.”

“Không cần cảm ơn, nếu nhất định phải nói cảm ơn không bằng cậu thích tôi nhiều hơn chút là được.”

Chúng tôi trêu chọc nhau vài ba câu, Trương Thần xoay người hỏi bác sĩ: “Tôi có thể chạm vào cậu ấy không?”

“Cậu có thể chạm vào mặt và tay của cậu ta, nhưng động tác phải nhẹ nhàng chút.” Bác sĩ rất bình tĩnh mà trả lời hắn.

Một giây sau, Trương Thần cúi xuống hôn lên đôi môi khô khốc của tôi, ánh mắt chúng tôi chạm nhau. Trong khoảnh khắc ánh mắt chúng tôi dán vào nhau, hắn vội vàng đứng thẳng người, tùy ý nói: “Mạng của cậu lớn thật đấy, vậy mà cũng không chết.”

Tôi muốn nói điều gì đó với hắn, nhưng sau khi nghĩ lại, tôi nói: “Cảm ơn vì đã đến chăm sóc tôi.”

“Tôi không chăm sóc cho cậu. Mấy ngày trước cậu còn ở trong ICU, sau đó được đưa đến phòng chăm sóc đặc biệt, là các bác sĩ, y tá và hộ lý chăm sóc cho cậu. Một lúc nữa, hộ lý của cậu sẽ tới, giúp cậu đi tiểu và lau cơ thể hay đại loại vậy.”

Tôi biết Trương Thần không phải loại người có thể quan tâm người khác, bảo hắn chăm sóc tôi, tôi cũng không yên tâm, cho nên tôi cũng không thất vọng, nhưng không biết tại sao hắn lại rất lúng túng, còn bồi thêm một câu: “Chờ tới khi cậu có thể ăn được, tôi sẽ xuống bếp nấu gì đó ngon ngon cho cậu.”

“Trương Thần.” Tôi khẽ gọi tên hắn, hắn ậm ừ, khoảnh khắc đó thật đáng yêu: “Cậu ở đây đã nhiều ngày rồi, nghỉ ngơi thật tốt rồi trở về làm việc của mình đi.”

“Trần Hòa Bình, cậu có ý gì?” Lúc nói lời này, trên mặt hắn vẫn mang theo nụ cười tiêu chuẩn, giống như khó hiểu.

“Tôi không có ý gì cả.” Tôi hít sâu một hơi, ngực hơi đau: “Trương Thần, tôi cảm ơn cậu đã đến đây với tôi, cũng cảm ơn cậu đã chịu đứng bên ngoài kia lâu như vậy. Hiện tại tôi đã thoát khỏi giai đoạn nguy hiểm, công việc bên kia của cậu cũng bận rộn nên về trước đi.”

Trương Thần giơ tay lên lau gò má, đặt ngón tay lên chóp mũi và che môi lại, giống như đang cố gắng kiềm chế cảm xúc của mình, một lúc sau, hắn mới lên tiếng trêu chọc: “Làm sao vậy, sông này chưa qua mà cậu đã nghĩ đến chuyện phá cầu?”(App TƳT)

“Trương Thần, cậu và tôi không hợp.”

“Hợp hay không cậu nói không tính.” Hắn để tay xuống, dùng ngón tay chọc chọc gò má tôi: “Cho dù không làm tình nhân thì tôi và cậu quen biết nhau nhiều năm như vậy, bây giờ cậu bệnh nặng phải nằm viện, nói đi là đi, tôi không làm được.”

Tôi có chút xấu hổ, năm đó khi hắn ở trong bệnh viện, tôi cũng chưa từng ở bên hắn như này. Tôi chưa bao giờ hối hận về lựa chọn rời đi của năm đó, nhưng giờ phút này Trương Thần không rời đi, tôi luôn cảm thấy có chút cáu kỉnh và bối rối.

May mắn lúc này hộ lý đến, đó là một người đàn ông khoảng bốn mươi tuổi, Trương Thần đứng dịch người sang bên cạnh để đối phương giúp tôi lau người. Trương Thần không có ý thức kiêng kỵ, cứ đứng ở đó nhìn. Tôi cảm thấy hơi nhức đầu nhưng thôi cứ tùy hắn vậy, hai bên trái phải đều là công việc và sự nghiệp của hắn, hắn tình nguyện ở lại thì tôi cũng không thể mở miệng đuổi hắn đi được.

Hộ lý rất tận tâm, còn muốn thay quần áo cho tôi nhưng tôi vẫn đang giữ vật cứng kia nên rất sợ nó rơi ra ngoài hoặc bị phát hiện. Nhưng đúng như định luật Murphy, khi hộ lý di chuyển tay tôi đã vô tình chạm vào chỗ thịt ngứa ngáy bên trong cánh tay, tay tôi run nhẹ, đồ vật giấu trong đó cũng rơi ra ngoài.

Trong lòng thầm kêu không ổn nhưng tôi lại không có cách nào di chuyển tay để mò mẫm xung quanh. Trương Thần vừa hay duỗi tay đến, chính xác nắm lấy vật đó, giơ lên​​cho tôi xem.

Sau khi nhìn thấy chiếc USB màu hồng và con thỏ trắng đang cười ngạo nghễ trên đó, tôi thở phào nhẹ nhõm nhưng sau đó lại cảm thấy vô cùng tuyệt vọng.

Trương Thần xoay chiếc USB như khi xoay bút hồi còn bé, hắn không nói gì, tôi cũng không nói gì, may là lúc này hộ lý không quay lại nhìn nên cũng không chú ý đến chi tiết này.

Sau khi hộ lý thu dọn đồ đạc và rời đi, Trương Thần vẫn đang xoay chiếc USB trước mắt tôi, tôi đành bất đắc dĩ nói: “Cái này là của tôi, cậu có thể trả lại cho tôi được không?”

“Đây chẳng phải là USB sao? Không phải nói là nó hư rồi sao? Tại sao còn ở trong tay cậu?” Trương Thần thật sự rất xấu tính, hắn còn để thấp USB xuống để cho tôi nhìn rõ ràng hơn.

“Đừng có hỏi nhiều về việc làm thế nào tôi có được nó, đưa nó cho tôi.”

“Đây là chứng cớ, cơ thể cậu không tốt, tôi nên giao cho người bên ngoài thì thích hợp hơn.”

Tôi biết hắn chỉ đang đùa nhưng vẫn hơi giận, nhưng giận cũng vô ích, đành phải nói: “Đưa đồ cho tôi, muốn gì cứ nói.”

“Nếu yêu cầu của tôi là cậu quay lại với tôi, cậu có đồng ý không?”

Tôi liếc nhìn USB, rồi nhìn Trương Thần: “Cậu có thể giữ nó hộ tôi không?”

“Cậu nói cái gì?”

“Cậu giúp tôi giữ thứ này cho đến khi tôi xuất viện, được không?”

Trương Thần nắm chặt USB trong lòng bàn tay, vẻ mặt hơi nghiêm túc: “Cậu thực sự nghĩ như vậy sao?”

“Chuyện này tôi không thể tin tưởng người khác, nếu cậu đồng ý giúp là tốt nhất.”

“Cậu còn muốn tôi giúp cậu tìm người giải mã chút văn kiện trong USB này đúng không?”

“Đúng.”

Trương Thần đột nhiên mỉm cười: “Trần Hòa Bình, tại sao tôi phải giúp cậu?”

Tôi cũng cười, cảm giác có chút như vò mẻ chẳng sợ nứt: “Cậu muốn gì tôi nhất định sẽ đồng ý.”

“Tôi muốn tôi và cậu tiếp tục ở bên nhau.”

“Được.”

“Đồng ý dễ dàng như vậy sao, không do dự chút nào à?”

“Nếu như tôi không đồng ý, cậu có chịu giúp tôi không, Trương Thần?”

Trương Thần nhìn tôi một lúc, nghiêng đầu nói: “Kinh doanh là kinh doanh, tôi không muốn.”

“Kinh doanh là kinh doanh, tôi đồng ý với cậu.” Tôi cảm thấy rất bình tĩnh khi nói ra điều này, giao dịch công bằng, mọi người đều có được thứ họ cần.

“Rõ ràng là cậu ngủ tôi, lại còn làm ra vẻ bán thân.” Trương Thần càu nhàu, muốn lấy một điếu thuốc ra hút nhưng hắn nhìn tôi cuối cùng vẫn chọn nhẫn nhịn.

“Không phải là giống nhau sao, Trương Thần, lần này cậu định chơi bao nhiêu năm?”

“Tôi chưa nghĩ đến, sau khi kết thúc chuyện này rồi chúng ta tỉ mỉ nói chuyện?”

Tôi không nhịn được cười, khen hắn một câu: “Chuyện làm ăn lần này cậu làm tốt lắm.”

“Tôi cũng cảm thấy mình rất có đầu óc kinh doanh.” Trương Thần cất chiếc USB trong tay vào túi xách, dùng đôi tay rảnh rỗi xoa xoa vai: “Trần Hòa Bình, tôi yêu cậu.”

“Cảm ơn.”

“Chỉ một lời cảm ơn thôi sao?”

“Vậy cậu muốn nghe gì?”

“Không phải cảm ơn là được.”

“Ôi, Trương Thần, tôi yêu cậu.”

Bàn tay đang xoa vai của Trương Thần dừng lại, khóe miệng nhếch lên một tia cười nhạo.

“Có tiền có quyền thật tốt, cậu thấy tôi nói đúng không, Trần Hòa Bình.”

“Cậu nói gì cũng đúng.”

Trương Thần nhắm mắt lại, thu hồi nụ cười trên mặt và nói: “Lặp lại lần nữa được không?”

“Cái gì?”

“Cậu yêu tôi.”

“Cậu yêu tôi.”

“Tôi yêu cậu.”

“Tôi yêu cậu.”

“Trần Hòa Bình, tôi yêu cái ông nội nhà cậu.”

“Tôi không có ông nội.”

“Cậu cố ý làm tôi khó chịu đúng không?”

“Tôi nghĩ cậu sẽ thích tôi nói câu này.”

“Cậu có biết không Trần Hòa Bình, khi cậu nói ra câu đó tôi còn không thể phân biệt được đó là cậu hay là những tên đàn ông và đàn bà mà tôi đã qua lại.”

“Có khác gì nhau không?”

Trương Thần mở mắt ra nhìn tôi chằm chằm ba giây đồng hồ.

“Không có gì khác.”

Tôi biết cách làm thế nào để chọc vào thần kinh của Trương Thần, chỉ là trước đây tôi không muốn làm điều đó, làm tổn thương người khác tất nhiên cũng sẽ làm tổn thương chính mình, chỉ là xem ai da dày hơn và có thể chịu đựng tốt hơn thôi.

“Chuyện cậu đồng ý với tôi, xin cậu hãy làm được.”

“Cậu yêu tâm, sau khi trở về tôi sẽ tìm kỹ sư có kỹ thuật tốt nhất.”

“Cảm ơn.”

“Mau nói chút gì êm tai đi.”

“Tôi không yêu cậu.”

Trương Thần ho khan một tiếng, khuôn mặt trắng bệch cuối cùng cũng có chút máu.

“Lần sau đừng có lừa dối tôi nữa.”

“Được.”
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện