Trong núi rừng tối đen, có mấy ngọn đèn và đèn pin chiếu sáng xua tan bóng tối hắc ám, cũng trấn áp yêu ma quỷ quái ẩn núp trong bóng tối kia lại.

Mấy người ngồi xuống trên một mảnh đất trống, trao đổi tin tức, sắc mặt hơi nghiêm túc.

“Hắc lão đại, Tuân Cửu bọn họ đã chết rồi, Phùng Sơn thì bị thương nặng, không rõ có thể chống đỡ tới ngày mai không nữa, Mạnh Bội thì giữa đường bị người ta bắt đi mất, người bắt cô ấy là người giữ đèn dẫn hồn của Vân gia, hẳn là người Vân gia rồi” Một người toàn thân đầy máu nói, gã chính là người đã trốn khỏi Nông trang Nhạc gia thành công.

Bọn họ vốn tổng cộng có năm người đi, ngoài gã ra thì có hai người một bị thương một bị bắt.

“Người Vân gia sao? Là Vân Tu Nhiên đi? Nghe nói hắn là cao thủ trẻ Vân gia, là một thằng nhóc tâm cao khí ngạo” Một nam nhân thân hình cao lớn mở miệng nói, đôi mắt sáng như sao bắn ra khắp bốn phía khóa chặt mọi người, “Trên người Mạnh Bội còn có một quỷ tướng bảo vệ, Vân Tu Nhiên vốn không phải là đối thủ của cô ấy

Quỷ tướng đó là do cấp trên luyện ra một con quỷ tướng, không rõ có bao nhiêu người quen, vì Mạnh Bội có nhiều cống hiến, nên mới thưởng quỷ tướng ấy cho cô ả.

“Lúc ấy có một con yêu ra tay đánh lén, khiến quỷ tướng bảo vệ Mạnh Bội mới bị thương, rồi bị Vân Tu Nhiên dùng đèn dẫn hồn mở đường hoàng tuyền đưa vào âm phủ”

Người đó thở dài, “Con yêu này có vẻ thấy hứng thú với quỷ mộ, đêm nay vốn có thể sử dụng yêu vật ở núi này làm loạn, ai ngờ trong sơn trang đó lại có một đại yêu ẩn núp, đại yêu đó đem yêu vật làm loạn trấn áp hết, phá hỏng kế hoạch của chúng ta, chúng ta mới có thể thua”

Nghe thấy tin thế, sắc mặt những kẻ ở đây càng thêm khó coi, bất giác không ai nói câu gì.

Một lát sau, người tên Hắc lão đại đó nói với người bị thương, “Trước hết để quỷ nô giúp xử lý vết thương trên người anh chút, không sao chứ? Sao tự dưng lại biến thành như thế?’ Nhìn vết máu dính trên quần áo gã thoạt nhìn có vẻ rất nặng.

Người đó nhếch nhếch miệng, cởi hết quần áo trên người ra, lộ ra miệng vết thương lở loét trên người, ngồi xuống cho quỷ nô cạnh gã xử lý miệng vết thương, vừa mắng chửi, “Con mẹ nó chứ! Lần này thất sách rồi, vốn định hủy đi con mắt của Tả Dật, ai ngờ tổ Dị Văn còn phái tới một con yêu đến giúp, nếu không có con yêu đó, tôi vốn chẳng bị thương nặng như vậy đâu”

Lúc ấy vì bọn chúng đánh lén, hơn nữa bọn chúng không giống thiên sư tổ Dị Văn cố kỵ nhiều thứ mà làm việc tùy ý, rồi thực ra lại chiếm thời cơ, ai ngờ đâu lại thua vì một con yêu.

Nếu là tiểu yêu bình thường, yêu lực nhỏ yếu thì chỉ cần phân nhau ra đánh cũng được, nhưng con yêu kia thì khác hẳn.

“Thế con yêu đó là con nào?’ Hắc lão đại hỏi.

“Không thấy rõ, hản là thực lực của một con đại yêu không sai, lúc ấy tôi mặc kệ chạy được thì chạy, chỗ nào cũng có yêu đón đánh, đánh bị đau, các người nhìn thấy vết thương trên người tôi xem, đều là do con yêu dùng dây tím đánh đó, con mẹ nó, nghĩ đau thật, nghĩ sao mà biến thái thế cơ chứ…”

Mọi người cùng ghé nhìn qua, quả thật như bị dây gì đó đánh qua thật, nhìn ngổn ngang tạo thành những ô vuông giống nhau, người không biết còn tưởng gã có sở thích thích ô vuông nữa ấy chứ.

Mày Hắc lão đại nhảy nhảy, lại hỏi thêm mấy câu nữa, cân nhắc một lúc, đại khái đã chắc chắn, “Đêm nay đại yêu trấn thủ kia chắc có liên quan tới Hề Triển Vương, cũng có thể là một loài yêu khác, nhưng quả thật có chút khó giải quyết đó”

“Hắc lão đại, vậy tiếp theo chúng ta làm sao đây? Có cần đi cứu bọn Mạnh Bội nữa không?’ Một người hỏi.

Hắc lão đại trầm mặc một lúc, sau đó lắc đầu, “Nếu chuyện này đã có yêu nhúng vào, tốt nhất chúng ta không cần đi cứu, đỡ bị người ta túm được, mất nhiều hơn được. Nhìn tình hình trước mặt một chút đi, ngày mai….”

Gã dừng lại, nói tiếp, “Mai hẳn là có người của ngành đặc thù chính phủ sẽ tới áp giải Mạnh bội đi, đến lúc đó tốt nhất là ra tay giữa đường, có thể cứu ra được là tốt nhất, nếu không cứu được thì cứ giết bọn Mạnh bội đi”

Nghe nói thế, mọi người chung quanh trầm mặc chẳng có ai mở miệng.

Bọn họ đều biết, nếu không cứu được, bọn Mạnh Bội không những phải chết mà thậm chí cả ba hồn bảy vía của họ cũng phải tìm cách phá hủy đúng lúc, không thể để cho họ có cớ hội thành quỷ, đỡ cho tổ Dị Văn lợi dụng. Với bọn họ mà nói, đến cả quỷ cũng làm không xong, tài năng phải giữ kín.

Tuy biết thế nhưng trong lòng vẫn thấy hơi khổ sở.

Thần sắc Hắc lão đại khó lường nhìn chúng, giọng cất lên chẳng có tý cảm tình nào, “Triệu Hải, việc này giao cho bạn ngươi đi”

“Đã rõ, xin Hắc lão đại cứ yên tâm đi” Triệu Hải cam đoan nói. Đpị quỷ nô xử lý sạch sẽ vết thương trên người xong, kẻ trốn thoát được mới hạ giọng hỏi nhỏ, ‘Hắc lão đại, tối mai chúng tôi còn đi nữa sao?’

“Vì sao không đi chứ?” Giọng Hắc lão đại bình tĩnh lộ ra lạnh lẽo, “Căn cứ tin tức cấp trên cho, quỷ mộ hẳn là mấy ngày tới âm khí sẽ lớn đúng lúc mở ra, chúng ta không thể bỏ qua cơ hội này được”

Mọi người biết việc này đã nhìn ra rồi, thương lượng một lúc rồi xuống núi, đến những nhà thôn dân dưới chân núi nghỉ ngơi.

***

Úc Linh ngáp một cái, tỉnh lại thì nhìn thấy người đàn ông đang tựa người vào đầu giường dùng điện thoại chơi trò chơi, thực sự là nhàn nhã hết chỗ nói.

Cảm giác được động tĩnh của cô, Hề Từ ngước mắt nhìn cô, khóe môi lộ ra nụ cười dịu dàng, dưới ánh mặt trời như quân tử, toàn thân khí độ, sạch sẽ, ở ngay trong xã hội hiện đại cực khó tìm thấy, khiến người ta không đành lòng hướng tới,  tiến tới thưởng thức.

Đương nhiên người đàn ông này thuộc về cô, đạo lý cứ ra tay trước là được.

“Úc Linh, tỉnh rồi hả?’ Hề Từ đưa tay ra sờ sờ tóc cô, “Đã đói chưa, có muốn dậy ăn bữa sáng không/’

Cô lại liếc mắt nhìn anh một cái, rồi lại nhắm mắt ngủ một lúc, mới mở miệng hỏi, “Mấy giờ rồi?”

“Hơn chín giờ”

Úc Linh ngáp một cái, dựa hẳn vào người anh, mãi mới bò dậy được.

Đợi sau khi cô xử lý sạch sẽ bản thân, Hề Từ mới chải tóc, tết tóc bím lệch cho cô sang phải, khiến tóc tai đều rực rỡ hẳn, sau đó dùng một cái kẹp mái trân trâu kẹp tóc ra sau tai, hai bên để hai lọn tóc rơi xuống, nhìn vô cùng xinh đẹp nhẹ nhàng.

Úc Linh soi gương, thấy bím tóc được trân trâu làm đẹp, không kìm được nhìn anh cười.

Trong nắng hè gay gắt, khuôn mặt cô cười tươi rực rỡ trong suốt, còn sáng bóng chói mắt hơn cả đám trân trâu kia nhiều.

Hề Từ thích nhìn bộ dạng đầy cao hứng của cô, có cơ hội làm cô đầy sức sống, cả thế giới đều trở nên sáng hơn.

Không kìm được đưa hai tay ra đỡ trước bàn trang điểm, cong người khẽ hôn lên cô, phát hiện ra cô cũng thuận theo ôm lấy eo mình, thì đưa tay kéo cả người cô lên, ấn cô sâu vào lòng, hôn sâu.

Chỉ là hôn rồi thì khó buông bỗng có tiếng chuông cửa vang lên.

Úc Linh bị anh hôn đến chóng mặt, lúc nghe thấy tiếng chuông, cuối cùng cũng tỉnh táo lại. Sau khi tỉnh táo lại phát hiện ra hai người có tư thế vô cùng mờ ám, đặc biệt là được anh ôm chặt eo cô, thân thể hai người thân mật kết hợp, thậm chí cô còn có cảm giác thứ ở giữa hai chân trở nên cứng rắn, nóng rực, trên mặt bất giác nóng lên đỏ bừng.

Hề Từ bị tiếng chuông vang lên đột ngột thì thấy hơi khó chịu, tuy anh cũng quyết định không làm cái gì ngay lúc này vào sáng sớm, nhưng bị quấy rầy như thế cũng mất hứng.

“Có phải ba ba lại đến đây không?”

Úc Linh quay đầu hỏi, ánh mắt nhìn anh dò xét, phát hiện khuôn mặt anh nhuộm đỏ, nhìn rất đáng yêu. Người này da thịt nhắn mịn rất đẹp, quả thật tựa như sau khi đánh răng xong phát ra ánh sáng long lanh vậy, thế mà da mặt lại quá mỏng, hơi tý lại đỏ mặt, làn ửng đỏ ấy càng thêm nổi bật, mặt mũi xinh đẹp, khiến người ta nhìn mà thấy lòng nóng rực.

Hề Từ hít một hơi thật sâu, kìm xuống cảm giác xúc động về sinh lý, rồi cảm giác hôn môi cô mang lại, lau vệt nước mờ bên môi đi, rồi mới buông cô ra.

Úc Linh vội vàng rút tờ giấy ra lau miệng, liếc liếc mắt nhìn trong gương, thấy sắc môi đỏ sẫm mọng ướt, như bôi mật vậy, có cảm giác mê người, thêm mấy phần ấm áp, không còn bộ dạng lạnh lùng ngày thường nữa.

Vì không muốn tự mình nhìn ra cái gì, cô cố gắng bình tĩnh trở lại, rồi cùng Hề Từ đi ra cửa phòng.

Tiếng chuông cứ réo mãi không dứt, người ngpaif cửa cũng không có ý là người khác đang làm phiền cứ ấn chuông reo mãi.

Nhị Hắc bị tiếng chuông làm cho không cách nào gặm chiếc xương nhựa được nữa, đứng trước cửa trừng mắt, giống như nếu có người xấu nào đến thì nó lập tức nhào lên ngay vậy.

Thấy trên bàn để một ly sữa ấm, Úc Linh ngồi trước bàn bưng lên uống, gọi Nhị Hắc đến.

Hề Từ đi ra mở cửa.

Ngoài cửa cũng không phải là Giang Vũ Thành và thư ký Lý, là một nam nhân mặc quân phục rằn ri, dáng người cao ngất, ngũ quan tuấn lãng, đứng ở đó như cây tùng cây bách vậy, ngông nghênh, rõ ràng là một quân nhân quá đủ tư cách. Anh ta nhìn không quá trên dưới ba mươi, sống lưng thẳng tắp, nhưng lúc giơ chân nhấc tay lại có hơi thở tự phụ, kiêu ngạo, là một người đàn ông ngập tràn mị lực.

Lúc nhìn thấy Hề Từ, anh ta chẳng che giấu chút nào đánh giá anh từ trên xuống dưới, hơi có vẻ ghét bỏ, hỏi, “Úc Linh đâu/”

Chỉ liếc mắt nhìn một cái, Hề Từ đã đoán ra ngay thân phận của người này rồi, dù gì thì anh đã từng nhìn thấy trong an bum Úc Linh từng chụp ảnh chung với người này, hơn lại có khuôn mặt tương tự với Giang Vũ Thành, nên cũng nhận biết gần hết.

Lập tức lộ ra một nụ cười ung dung, “Anh là chú nhỏ đi, Úc Linh ở bên trong đó”

Nói xong thì nghiêng người cho anh ta đi vào.

Giang Vũ Bân hơi nhíu mi, lách chân bước vào. Úc Linh uống hết nửa ly sữa, vốn tưởng là ba ba bọn họ đến, ngẩng đầu nhìn thấy người đến, trên mặt lộ ra thần sắc vui mừng, đứng lên, “Chú út!”

Giang Vũ Bân thấy cô, trên khuôn mặt lạnh lùng nở ra nụ cười, vươn hai cánh tay dài ra để cô ôm nhào đến ôm vào lòng, vỗ vỗ vai cô, “Mới nửa năm không gặp đã thấy cao hơn rồi, cũng không béo lên cân nào, lại dám lén đi kết hôn không nói cho người lớn biết, con có phải là ngốc không hả? Con gái kết hôn sao lại coi nhẹ như thế? Làm vậy sẽ bị một số ít thằng nhóc thối không quý trọng, chúng ta hẳn là nên rụt rè một chút chứ”

Nói xong, lại liếc nhìn thoáng qua người đàn ông nhàn nhã bên cạnh, trong lòng lão đại thấy mất hứng.

Tuy anh chỉ lớn hơn Úc Linh có mười tuổi, nhưng là bậc trên, nhưng cháu gái này của anh cũng do một tay anh dạy dỗ, bảo là cháu gái, thật ra chẳng khác gì em gái tý nào.

Vì thế, là một người anh lớn trong nhà, bị một thằng nhóc thối không rõ ở đâu thông đồng với em gái nhà mình câu đi mất, là anh lớn thì phải tức giận rồi, Giang vũ Vân tự nhận mình không bị bệnh thần kinh như anh cả, song cơn tức này không thể kìm được.

Anh tức nghẹn bỏ qua anh cả bệnh thần kinh mà đã chạy thẳng tới nơi muốn tìm.

Úc Linh bị anh vỗ cho suýt nữa phun sữa ra, cảm thấy nửa năm không gặp, sức chú Út lại lớn hẳn, còn vỗ mạnh như thế, có thể thấy trong lòng chú ấy không thoải mái rồi. Cô túm lấy tay anh, nói mất hứng, “Nói chuyện thì nói đi, lại cứ động tay động chân làm gì? Cháu đã đến tuổi kết hôn rồi, sao không thể nào kết hôn được chứ?’

“Cái con bé này!” Giang Vũ Bân túm cô trở lại, nắn nắn thịt trên mặt cô, nghiến răng nghiến lợi nói, “Tốt không học, cố tình đi học tính gấu xấu của ba con, thật sự đáng đánh mà!”

“Bỏ tay ra…” Úc Linh thò tay ra vuốt anh.

Giang Vũ Bân là ai chứ, sao có thể để cho cô chạm được vào, anh từ lúc năm tuổi đã học đánh đấm lớn lên, cũng không thể so với anh cả trạch nam kia được, thân thủ Úc Linh là do anh dạy đó, dễ dàng hóa giải công kích của cô, còn muốn tùm lấy một tay cô lắc lắc, khóa trong lòng, cười xấu xa nói, “Có phục không/’

Nhị Hắc thấy cảnh đó, nghĩ là anh muốn bắt nạt chủ, nhào về phía anh cất tiếng sủa.

Giang Vũ Bân liếc mắt nhìn nó một cái, nhận ra ngay là con chó của cháu trai ngoại TRịnh Húc Dương nuôi, bất giác thấy lạ.

Úc Linh mếu máo, “Đánh thắng một thiếu nữ thì có là anh hùng hảo hán gì đâu? Nếu chú mà có thể đánh thắng Hề Từ, con liền phục chú ngay”

Giang Vũ Bân khóa cô, quay đầu nhìn người bên cạnh vẫn thong dong bình tĩnh như cũ, ánh mắt đã rất lạnh, hừ một tiếng, “Nó sao?”

Không phải là anh khinh thường Hề Từ, mà thằng nhóc này nhìn thế nào cũng có bộ dạng như một sinh viên ngu ngơ chưa từng nếm trải đau khổ, ngũ quan tuấn tú, khí chất lộ ra sạch sẽ tinh khiết như ngọc, không giống một kẻ có sức mạnh, nếu chọn thì được xếp vào loại trai bao (mặt trắng), không phù hợp tiêu chuẩn cháu rể của Giang Vũ Bân, nhìn thì đã nghĩ tới loại trai bao chuyên bám lấy con gái này rồi.

“Vậy chú cứ đánh rồi nói sau đi ạ” Úc Linh nói khích, quay đầu bảo Hề Từ, ‘Đừng khách sáo, chri cần không đánh chú Út bị thương là được”

Giang Vũ Bân, “… Con bé gấu, sao có thể nói như thế chứ?’

Hề Từ cười tỉm tỉm nói một câu “được’ rồi quyết định không chần chờ, đưa tay ra đè lại tay Giang Vũ Bân.

Giang Vũ Bân chỉ cảm thấy trên tay run lên, cuối cùng bất giác tự buông lỏng ra, sau đó không rõ anh làm thế nào mà người trong lòng đã bị cướp đi mất rất nhanh nhẹn. Một chiêu hay này khiến ánh mắt anh sáng lên, cuối cùng thu lại mấy phần khinh thường, biết khả năng của người này không đơn giản như bề ngoài, có lẽ là đã qua tôi luyện.

Lập tức anh hứng thú tưng bừng, nói, “Đi, chúng ta đi đánh giá một chút”

“Đợi lát nữa đi’ Hề Từ cười tủm tỉm cự tuyệt, “Đợi Úc Linh ăn xong bữa sáng đã, đỡ cho em ấy bị đói”

Giang Vũ Bân, “….”

Hề Từ xoa xoa đầu cô nhóc trong lòng, kìm cơn xúc động muốn đánh Giang Vũ Bân tơi bời lại, cảm thấy trong lòng cô gái này sao lại có người như thế chứ? Đã có một vị ba ba tổng tài bá đạo còn chưa đủ, lại còn đem nuôi cháu gái mình trở thành bộ đội đặc chủng nữa, thật muốn đánh hai vị bậc trên này quá đi.

Hề Từ vào bếp mang bữa sáng đã nấu xong lên.

Giang Vũ Bân hơi há hốc miệng, hơi thở lạnh lùng lúc vào cửa biến đâu mất, còn nhìn cháu gái lười biếng ngồi trước bàn ăn đợi, lại nhìn nhìn vị hiền lành cho con bé ăn sáng, có cảm giác vợ chồng ngược, đàn ông cầm chén bát.

“Chú Út có ăn không ạ? Nếu chưa thì cùng ngồi xuống ăn đi ạ” úc Linh mời đón chú Út.

Giang Vũ Bân nhìn bữa sáng trên bàn, có cháo hạt sen, hai cái bánh bao, một đĩa dồi trong suốt, một đĩa cà tím xào tỏi, một đĩa dưa góp, một đĩa hoa quả…một đĩa hoa quả….

Nhìn bữa sáng vô cùng phong phú kích thích chứng thèm ăn của con người trên bàn, lập tức chẳng chút khách sáo ngồi xuống, nói, “Sáng mới chạy đi chỉ có ăn hai cái bánh bao nhân thịt, lại thấy đói rồi’

Hề Từ múc cho anh một phần bát khoái, sau đó lại múc một chén cháo hạt sen cho Úc Linh, rồi gắp một cái bánh bao nhỏ lên bát cô.

Úc Linh vừa ăn sáng vừa tò mò hỏi, ‘Chú Út, sao chú lại tới đây?”

“Thế nào, thấy ta đến mất hứng hả?” Giang Vũ Bân vừa ăn vừa nói, sau khi ăn xong bát cháo hạt sen, đậu hũ thì thả cả hai tay ra.

“Đương nhiên rất cao hứng ạ, nhưng chú xuất hiện ở đây cũng kỳ lạ quá, chẳng nhẽ là đến chấp hành nhiệm vụ sao ạ?” Úc Linh cắn đũa nhìn anh.

Giang Vũ Bân đột nhiên cười lạnh một tiếng, ‘Nếu ta không đến chắc còn không biết chuyện các cháu cuốn vào là chuyện gì đâu nhỉ, người cha bệnh thần kinh kia của cháu ta đã muốn cho ông ấy đi trị bệnh rồi, còn cháu thì sao? Chẳng nhẽ cháu không biết nơi này rất nguy hiểm đó sao? Tối qua ở đâu đã chết hai người rồi đó”

Úc Linh ra vẻ mờ mịt, “Nguy hiểm gì ạ? Cháu sao không biết nhỉ? Chúng cháu chỉ đến nghỉ mát thôi mà”

“Nông trang, năm kia ta đã chuyển tới ngành đặc biệt nên biết các cháu đến đây làm gì rồi” Giang Vũ Bân không để cho cô giả vờ, nếu anh tới đây rồi, dĩ nhiên cũng biết mục đích anh cả và cháu gái xuất hiện ở đây là gì, quả thật khiến cho anh giận tím người, “Chuyện này không phải người thường có thể dính vào, các cháu đừng có dính vào”

Nói xong, anh liếc mắt nhìn Hề Từ một cái, ‘Chắc là Hề tiên sinh đây? Nghe nói cậu cũng là người của tổ Dị Văn?’

Hề Từ gật đầu, bình tĩnh mang những lời Mễ Thiên Sư nói trước đây ra che đậy, “Cháu là trợ lý chiến đấu thiên sư”

Giang Vũ Bân hoài nghi nhìn anh, “Trợ lý chiến đấu thiên sư ư? Sao ta lại không biết nhỉ?’

Hiện giờ anh đã là người ngành đặc biệt, có hợp tác với tổ Dị Văn, trong mắt người ngoài, người ngành đặc biệt cũng có thể được gọi là trợ lý chiến đấu thiên sư linh tinh gì đó, dù sao có đôi lúc định vị không rõ được, họ ngoài phụ trách một ít án đặc biệt ra thì cũng giúp thiên sư tróc quỷ phá án.

“Vùng ngoài” Hề Từ bình thản đáp. Đôi mắt sắc bén của Giang Vũ Bân lạnh lùng, nụ cười trên mặt lạnh tanh, “Thì ra là vậy, chẳng trách mà ta chưa gặp cậu bao giờ”

Hề Từ vẫn bình tĩnh, gắp một gắp cà xào tỏi cho Úc Linh. Úc Linh vừa ăn vừa nói, ‘Hóa ra chú Út cũng chuyển tới cái ngành đặc biệt đó ạ, giao tiếp với những loại không cùng mình, ngành này chắc rất nguy hiểm, chú Út chú phải cẩn thận chút đó. Con cũng gần đây mới tiếp xúc tới chuyện này, trước đó cũng không biết đâu ạ”

Cuối cùng cô cũng hiểu ra vì sao chú Út của cô lại xuất hiện ở đây, Úc Linh cũng không thấy lạ với thái độ ấy của chú, chú Út nếu đã chuyển sang tổ ngành đặc biệt hẳn là đã biết tính nguy hiểm của việc người thường giao tiếp với quỷ thần rồi, cũng chẳng trách mà chú ấy tức giận khi thấy bọn cô xuất hiện ở đây. Nghĩ đến đây, Úc Linh khẽ cau mày, cũng không rõ vì sao chú Út lại chuyển đến ngành đặc biệt.

Giang Vũ Bân trả lời đầy thong dong, “Có một lần chấp hành nhiệm vụ, bắt gặp thiên sư tróc quỷ, cảm thấy thú vị, không muốn bị bọn họ xóa hết trí nhớ, nên mới chuyển đến đó”
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện