Giang Vũ Bân từ thời điểm gia nhập ngành đặc biệt thì việc càng nhiều hơn trước đây, ngoài ngày lễ ngày tết ra thì rất ít về nhà.
Chuyện lần này xảy ra ở Nông trang Nhạc gia cấp trên rất coi trọng, tối qua Tả Dật dọi điện thoại gấp báo cáo tình hình về tổ Dị Văn xong, nửa đêm chiến đội nhân viên ngành đặc biệt đã nhận được mệnh lệnh, họ lập tức hành động ngay, trời còn mờ tối đã tới nơi.
Nhiệm vụ của Giang Vũ Bân lần này là đội trưởng, anh đã tham gia quá nhiều loại nhiệm vụ thần quái này rồi, đại khái vận khí anh rất được nên nhiệm vụ lúc nào cũng hoàn thành ở mức cao, có nhiều trường hợp xuất sắc nên cấp trên rất coi trọng anh, vì thế lần này để anh dẫn đội đến đây.
Vốn cho là nhiệm vụ lần này chỉ cần phối hợp với thiên sư là được, nhưng ai ngờ đến đây Giang Vũ Bân mới biết bên trong nguy hiểm tới mức nào, chỉ riêng thiên sư đấu pháp tối qua thôi đã chết ngay hai người, hơn nữa tình trạng chết cực kỳ khủng bố, người có tâm lý yếu ớt chắc không chịu nổi.
Hơn nữa để anh thấy tức giận là, cái vị anh cả bệnh thần kinh sau khi Úc Mẫn Mẫn chết thế mà lại tự dưng chạy đến đây chưa nói, còn mang theo cả cháu gái dính vào, quả thật khiến cho anh chỉ muốn đấm cho anh cả một cái.
Giang Vũ Bân và thiên sư thường hợp tác với nhau, có quan hệ tốt với một hoặc hai người trong tổ Dị Văn, có ít thiên sư vẫn nể mặt anh, nhanh chóng giải quyết xong tình hình nhiệm vụ ở Nông trang Nhạc gia xong. Đợi anh theo Tả Dật đến chỗ đó mới biết anh cả mình không những dẫn theo cháu gái chạy đến đây du lịch mà hơn nữa tối qua còn tham gia cả chuyện thiên sư đấu pháp nữa, thật sự vừa sợ vừa bực.
Đợi sau khi anh an bài xong mọi chuyện, chưa kịp rút đã vội đi thẳng tới đây ngay.
Anh hẳn là nên đi tìm Giang Vũ Thành trước, tiếc là lúc ấy anh còn chưa kịp tìm anh cả để nói chuyện cuộc đời thì từ chỗ đó anh đã biết cô cháu gái mà anh nuôi lớn coi như em gái vào thời điểm anh không biết, chẳng rõ vớ ở đâu được 1 thằng nhóc thối đi đăng ký kết hôn, quả thật tức đến nổi trận lôi đình luôn, đấm thẳng anh cả một đấm, rồi chạy đi tìm cháu gái và thằng cháu rể – à nói chính xác là tới tìm thằng cháu rể xui xẻo ngay.
Nghe đến đó, Úc Linh không kìm được hỏi, ‘Ba cháu không sao chứ ạ?”
“Không Sao, bệnh thần kinh bình thường cũng không chết nhanh được đâu” Giang Vũ Bân chẳng thèm nể nang nói ngay.
“…..”
Ăn sáng xong, hai chú cháu vốn đã ôn chuyện gần xong, nên sau khi biết rõ mọi chuyện đằng sau, sắc mặt Giang Vũ Bân lại càng lạnh hơn.
Úc Linh theo thói quen không nhìn sắc mặt anh, hỏi, “Chú Út à, đến lúc đó nếu họ muốn vào quỷ mộ, đội nhân viên chiến đấu ngành đặc biệt các chú có phải là cũng đi vào không ạ?”
“Xem tình hình đã” Giang Vũ Bân nói nghiêm túc, “Tuy chúng ta không có thuật pháp như thiên sư, nhưng đã được huấn luyện đặc biệt, chỉ thỉnh thoảng cần trợ giúp bọn họ, vì thế để xem tình hình thế nào đã. Còn các cháu…”
Úc Linh thấy anh đảo mắt sắc lẹm qua, lập tức đưa tay bưng ly trà sơn tra cao lên ra vẻ rất vô tội.
Giang Vũ Bân thấy thế đành chịu thua cô cháu, chuyển ánh mắt sang Hề Từ.
So với sinh hoạt của người thường của Giang Vũ Thành, là một thành viên của đội chiến đấu ngành đặc biệt, anh đối với chuyện này không thể nói chuyện rõ hơn được, nhìn thấy Hề Từ đến giờ, anh chỉ cảm thấy Hề Từ có chút điểm sâu cùng, bất giác không rõ làm sao mà sâu cùng được. Từ trước đến nay anh lúc nào cũng tin vào trực giác của mình, loại trực giác này vào những lần làm nhiệm vụ gặp nguy hiểm đã cứu sống anh.
“Chú Út có chuyện cứ nói ạ” Hề Từ ra vẻ ung dung, bình thản, lạnh nhạt, như luồng gió núi mát rượi thổi bay cái nắng hè chói chang đi vậy.
“Các cháu cũng tính vào quỷ mộ sao?” Giang Vũ Bân hỏi thẳng.
Hề Từ cười cười gật gật đầu nói, “Đúng vậy, nhưng chú yên tâm, cháu sẽ bảo vệ tốt Úc Linh”
Dám dẫn cháu gái anh vào quỷ mộ, không bảo vệ tốt con bé xem anh có đánh chết thằng nhóc thối này không.
Giang Vũ Bân hừ lạnh một tiếng, “Rất nguy hiểm, Úc Linh, cho dù cháu muốn thu tập tàn hồn của mẹ cháu, cũng không nên tự mình đi, có thể ủy thác cho thiên sư”
Úc Linh nghĩ đến Mễ Thiên Sư, nhưng vừa nghĩ đến Mễ Thiên Sư mỗi lần gặp chuyện không may lại tìm luôn Hề Từ kêu cứu, rồi thương lượng giá cả, có vẻ rất không tự tin, Vân Tu Nhiên thực ra còn có thể dựa dầm vào chút, nhưng Vân Tu Nhiên có vẻ như không thích Hề Từ tý nào, cô cũng không muốn Hề Từ uất ức.
Nói mới thấy, người trong lòng cô tin tưởng nhất vẫn là Hề Từ của mình, cho dù nguy hiểm tới mức nào, cô cũng muốn đi thử xem.
Giang Vũ Bân thấy con cháu quá quật cường không chịu bỏ, biết tính cô, nên đang định khuyên tiếp thì di động vang lên.
Nghe thấy có chuyện mới ở đầu dây bên kia, anh đành phải đứng dậy rời đi. Lúc đi ra tới cửa, anh quay đầu lại nhìn về phía Hề Từ, “Đúng rồi, ta còn muốn tìm cậu đánh giá nữa, đợi lát nữa ta lại tới tìm cậu”
Hề Từ vẫn cười bình tĩnh như cũ, “Thoải mái đợi” Anh cam đoan không đánh chết anh ta đâu!
Giang Vũ Bân hừ một tiếng, rời đi vội vã. Sau khi tiễn Giang Vũ Bân đi, tiếng chuông cửa lại vang lên. Hề Từ ra mở cửa thì thấy Mễ Thiên Sư tới.
“Có việc à?” Hề Từ hỏi.
Giọng tuy đầy ôn hòa nhưng Mễ Thiên Sư nghe ra có vẻ như không chào đón mình vậy.
Anh ta cũng chưa tiến vào ngay mà thăm dò nhìn nhìn trong phòng, phát hiện ra người thổi gió thần đang đứng ở ban công thì tự mình hiểu, lập tức cũng không run rẩy, nói thẳng, Lần này người dẫn đội ngành đặc biệt là chú Út của Giang tiểu thư, sáng tôi đã thấy anh ấy qua”
Hề Từ ừ một tiếng, ‘Chú ấy vừa mới đi”
Mễ Thiên Sư nheo mắt nhìn anh, “Anh ta không đánh cậu chứ?”
“Đánh mình làm gì?” Hề Từ cười hỏi.
Kẻ này ngoài cười nhưng trong không cười, rõ ràng chú Út Giang Vũ Bân này coi như là kẻ đứng đầu bảng, Mễ Thiên Sư bất giác thấy hơi đồng tình, Hề Triển Vương điên cuồng túm tóc giật đầu nhưng lại cưới được một người vợ xinh đẹp giàu có, mà bậc trên của vợ lại còn là một bậc trên lợi hại nữa, không kính chẳng phải rất đáng thương sao.
Trong lòng Mễ Thiên Sư thương hại anh, nhưng trên mặt lại không có bất cứ dị thường nào, lúc này anh ta đến đây là cần anh giúp đỡ, nên lập tức hạ giọng, “Tôi không ngờ được hóa ra chú Út của người đẹp Giang lại là người ngành đặc biệt, nghe nói năm trước là anh ta nổi bật mới tới, trước đó vẫn chưa từng hợp tác với anh ta lần nào. Aizz, cậu còn lừa gạt thân phân chân thật của mình với Giang tiểu thư sao?”
Hề Từ ừ một tiếng, nhìn anh ta cảnh cáo, ‘Cậu đừng lắm mồm”
“Đương nhiên, tôi bất kể chuyện này thế nào cũng không thèm nói ra, tự cậu đi nói với cô ấy đi” Mễ Thiên sư thay đổi nhanh thái độ, không muốn dính dáng gì vào chuyện của hai vợ chồng này, đặc biệt là vấn đề hôn nhân chủng tộc, nói tiếp, “Hiện giờ Giang Vũ Bân là người ngành đặc biệt, thoạt nhìn thấy anh ta rất quan tâm đến cô cháu gái, tôi cảm thấy sớm muộn gì anh ta cũng biết thân phận của anh, đến lúc đó khó mà nói được”
Từ sau khi yêu và nhân loại ký kết hiệp nghị, yêu thành tinh đều tới đăng ký thẻ căn cước ở tổ Dị Văn, phần thẻ căn cước này chỉ có thành viên tổ Dị Văn mới biết, người ngành đặc biệt thì không rõ cho lắm, nên cũng không lo chuyện Giang Vũ Bân biết thân phận anh.
Đương nhiên Hề Từ là đại yêu thống lĩnh một vùng, còn được xưng hô như thế, thân phận khác hẳn với các loại yêu khác, tư liệu trong tổ Dị Văn lại càng thêm thần bí, ngoài một số ít người ra thì có rất ít thiên sư biết thân phận thật của anh. Nhưng biết đâu lại có người biết được, nói không chừng có một ngày Giang Vũ Bân biết Hề Từ từ một thiên sư khác mà mò tới thân phận thật của anh.
Là một người chú yêu thương cháu gái, đặc biệt lại là một người không thuộc loại hiền lành, chắc sẽ không thích để cho cháu gái yêu ở cùng với con yêu một chỗ đâu.
“Đến lúc đó nói sau đi” Hề Từ trầm ngâm một lúc, cảm thấy đến lúc đó nếu Úc Linh đã biết thì chỉ cần cô không đòi ly hôn, tất cả sẽ ổn thỏa hết.
Mễ Thiên Sư vội vàng ổn định tâm lý cho anh xong, mới cất tiếng chao Úc Linh ở trong phòng rồi đi mất.
“Anh ấy tới làm gì thế?” Úc Linh buồn bực hỏi.
“Nhàn rỗi chẳng có việc gì làm” Hề Từ mặt bình thản đáp lại.
Nghe xong, Úc Linh không để trong lòng, cô nhớ cha cô bị chú Út đấm cho một đấm, nên cùng Hề Từ xuống lầu, tiện mang thêm phần bữa sáng Hề Từ chuẩn bị.
Tay nghề nấu nước của Hề Từ thật sự rất được, cho dù là quán sơn hào hải vị nhưng vẫn kinh hãi với tay nghề của anh, vừa rồi Giang Vũ Bân chính là bị chinh phục bởi tay nghề của anh nhất, cắn người miệng mềm, vì thế sau khi ăn bữa sáng người ta chuẩn bị cho cũng không có ý gây gổ, nếu không anh nhớ tới mục đích đến đã chẳng gây gổ hỗn loạn rồi ấy chứ.
Sau khi ấn chuông cửa xong, thư ký Lý ra mở cửa.
Tinh thần của thư ký Lý tốt hơn hôm qua nhiều, thấy họ mang theo hộp thức ăn, ánh mắt sáng rực, “Đại tiểu thư, Hề tiên sinh”
Úc Linh và Hề Từ tiến vào nhìn trái phải hỏi, “Cha đâu rồi?”
“Đang nghỉ ở trong phòng đó” Thư ký Lý đỡ kính mắt, “Ông chủ nói muốn ngủ ngày để dưỡng tinh thần, tối tiếp tục đi du lãng”
Úc Linh a một tiếng không nói gì, đẩy thẳng cửa vào.
Trong phòng do có màn che nên hơi tối, Úc Linh vạch rèm ra trước tiên, sau đó mới đi đến trước giường, thấy cha cô đang vùi mặt trong gối, một bên mắt xanh tím, nhìn như ngủ không đủ vậy. Cha cô trời sinh một đếm không ngủ cũng không có đôi mắt vằn hoa thế này, không rõ đã khiến bao phụ nữ hâm mộ.
Úc Linh nhìn một lúc, mới hiểu ra chú Út tặng ba một đấm, là tặng ngay vào hốc mắt này, nên giờ hốc mắt mới xanh thế.
“Ba ba, ba có đau không, con đi lấy thuốc cho ba nhé” Nói xong cũng không đợi Giang Vũ Thành đáp, Úc Linh đã ra ngoài, thấy Hề Từ ngồi trong phòng khác nói chuyện với thư ký Lý. Thì đi thẳng tới bảo Hề Từ mang hòm thuốc riêng lúc trước đến.
Biết cha vợ bị chú Út đánh, Hề Từ rất sáng suốt không đi vào, mà tìm hiểu tình hình từ thư ký Lý.
Giang Vũ Thành vén chăn lên hỏi, “Chú Út con đi rồi à?’
“Vừa rồi có người tìm chú ấy, đợi lát nữa xong việc thì qua ạ” Úc Linh dùng ngón tay lấy ít thuốc mỡ bôi quanh mắt xanh của cha, vừa nói, “Chú Út bảo chuyện lần này rất nguy hiểm, bảo ba đừng có dính vào. Ba à, đêm nay ba và thư ký Lý cứ ở chỗ này đi ạ, chúng con đi là được, nhất định sẽ mang tàn hồn của mẹ bình an về”
Giang Vũ Thành ngẩng mặt cho con gái bôi thuốc, nói, “Đó là vợ của ta, là mẹ của con ta, sao ta không thể tự mình đi tìm cô ấy chứ? Cho dù phải xuống địa ngục ta cũng đi”
Úc Linh lười đấu võ mồm với ông, sau khi thoa thuốc xong thì bảo, “Con có mang theo bữa sáng, ba có ăn không ạ?”
Giang Vũ Thành do dự một lúc, vẫn bò dậy đi ăn sáng, ăn no rồi mới có sức để ngủ tiếp.
Thư ký Lý thấy ông chủ mắt đen mắt xanh đi ra, thầm nghĩ vẫn là đại tiểu thư giỏi, xem người này có phải ngoan ngoãn dậy rồi chưa? Úc Linh và Hề Từ ngồi cạnh, cùng Giang Vũ Tahnhf ăn sáng tán gẫu chuyện Giang Vũ Bân.
Thư ký Lý vừa ăn vừa nghe, đợi lúc nghe thấy đại tiểu thư và em ông chủ suýt nữa đánh nhau, suýt quỳ xuống, đặc biệt là em ông chủ đó hóa ra lại là đội chiến đấu ngành đặc biệt, thư ký Lý bất giác thấy hơi xúc động.
Anh ta thầm nghĩ chỉ muốn là một người thường trong một thế giới khoa học văn minh, không muốn là người thường trong thế giới huyền huyễn, bởi vì người thường trong thế giới huyền huyễn có chút tiết tấu dính người chết mà!
Tối qua không phải đã có hai người chết đó sao?
Sau khi ăn sáng xong, Giang Vũ Thành lấy khăn giấy lau miệng, nói với con gái, “Chú Út con chỉ biết dùng bạo lực giải quyết vấn đề thôi, muốn lừa chú ấy thì rất đơn giản, đừng để ý tới chú ấy nữa”
Vì thế vừa rồi chú Út tức nghẹn chạy đi tìm xui cũng là bị cha cô lừa đi chăng? Nếu không để cho chú Út đợi thì sẽ không phải bị một con mắt xanh như thế đâu. Cha cô rõ ràng là vẫn chẳng mong chờ gì Hề Từ, nguyện bị đấm xanh một mắt cũng muốn nhìn xem chú Út gặp rủi thế nào.
“Ba, ba thật quá đáng” Cô nói thành thật.
Giang Vũ Thành coi thường, nói mất hứng, “Sao con lại có thể thành thật vậy thế? Ba ba rất đau lòng mà”
Úc Linh cũng không thèm để ý tới ông nữa, thấy không sao bảo, “Ba cứ nghỉ ngơi tiếp đi ạ, con và Hề Từ đi ra ngoài xem một tý”
Cả hai rời khỏi phòng nắm tay nhau đi trên đường.
Mặt trời vẫn nắng nôi như cũ, gió từ cây, từ núi thổi tới mang theo chút ít mát mẻ.
Úc Linh quay đầu nhìn phát hiện ra hoạt động của mọi người hôm nay như ít đi, chắc là bị ảnh hưởng bởi chuyện mộng du tối qua nên ai cũng đang nghỉ ngơi đi chăng?
Cô hỏi Hề Từ lại nghe anh nói, “Tối qua đúng lúc các em ngăn cản, không gây ra hậu quả gì, vậy mới nói, loại mộng du này cũng không gây thương tổn gì với thaant hể, nhiều nhất là họ chỉ cảm thấy thân thể hơi mệt chút, nghĩ chắc là vận động quá sức. Sáng nay còn có một số người rời phòng, em biết đó, khả năng đêm nay quỷ mộ xảy ra dị thường gì đó, vô hình trung đã ảnh hưởng một số ít người. Những người đó do vận khí không tệ, cái loại trực giác không tốt sẽ khiến họ sinh ra cảm giác khó chịu, không muốn ở tiếp nữa, nên trực tiếp rời khỏi, coi như là một loại may mắn”
Úc Linh nghe nửa hiểu nửa không, tuy cô có thể khu động độ ách linh và phong thủy ấn giám, nhưng là do ông ngoại của mẹ cô truyền cho cô khẩu quyết và cái gì gọi là yêu cổ quấn thân, xem như được lợi đi, vốn chẳng có tý thiên phú của thiên sư nào, vì thế với loại số phận không thể nói rõ được thì cô vốn không biết.
Hai người đi một lúc, sau đó thấy có càng ngày càng nhiều du khách rời đi, có một ít nhân việc công tác cũng vội vàng, còn hai người ngược lại lại rất nhàn nhã.
Lúc này di động Hề Từ vang lên, Hề Từ nghe xong, thản nhiên lên tiếng, quay đầu nói với Úc Linh, “Cấp trên có lệnh truyền xuống, người ngành đặc biệt bảo cho nhân viên phục vụ ở Nông trang thông tin cho du khách ở đây rời đi đó”
Vì đề phòng liên lụy tới người vô tội, cấp trên đã ra lệnh trực tiếp, bảo người ngành đặc biệt đến nơi này, tìm một lý do bảo nhân viên công tác giúp tiễn đưa du khách rời đi. Tuy Nông trang Nhạc gia mở cửa là để buôn bán, nhưng cũng thấy khó khăn liên lụy tới chuyện này, nguy hiểm không thể tính được, ông chủ cũng dường như biết là không may nên phối hợp.
Vốn nhân viên công tác cũng trực tiếp đi từng phòng thông tin cho họ, nhưng không thấy Hề Từ và Úc Linh đành gọi điện thoại.
Hai người đi dạo gần đó, thấy người rời đi, rồi mặt trời lớn dần, Hề Từ kéo cô vào nghỉ nhà gỗ gần đó.
Vừa đến trước cửa nhà gỗ, thì thấy một nữ nhân dáng người bốc lửa đang đứng ở trước cửa.
Nhìn thấy nhóm Hề Từ, nữ nhân đó cong môi đỏ mọng lên cười, nói ôn nhu, “Hề Triển Vương, đã lâu không gặp”
Chuyện lần này xảy ra ở Nông trang Nhạc gia cấp trên rất coi trọng, tối qua Tả Dật dọi điện thoại gấp báo cáo tình hình về tổ Dị Văn xong, nửa đêm chiến đội nhân viên ngành đặc biệt đã nhận được mệnh lệnh, họ lập tức hành động ngay, trời còn mờ tối đã tới nơi.
Nhiệm vụ của Giang Vũ Bân lần này là đội trưởng, anh đã tham gia quá nhiều loại nhiệm vụ thần quái này rồi, đại khái vận khí anh rất được nên nhiệm vụ lúc nào cũng hoàn thành ở mức cao, có nhiều trường hợp xuất sắc nên cấp trên rất coi trọng anh, vì thế lần này để anh dẫn đội đến đây.
Vốn cho là nhiệm vụ lần này chỉ cần phối hợp với thiên sư là được, nhưng ai ngờ đến đây Giang Vũ Bân mới biết bên trong nguy hiểm tới mức nào, chỉ riêng thiên sư đấu pháp tối qua thôi đã chết ngay hai người, hơn nữa tình trạng chết cực kỳ khủng bố, người có tâm lý yếu ớt chắc không chịu nổi.
Hơn nữa để anh thấy tức giận là, cái vị anh cả bệnh thần kinh sau khi Úc Mẫn Mẫn chết thế mà lại tự dưng chạy đến đây chưa nói, còn mang theo cả cháu gái dính vào, quả thật khiến cho anh chỉ muốn đấm cho anh cả một cái.
Giang Vũ Bân và thiên sư thường hợp tác với nhau, có quan hệ tốt với một hoặc hai người trong tổ Dị Văn, có ít thiên sư vẫn nể mặt anh, nhanh chóng giải quyết xong tình hình nhiệm vụ ở Nông trang Nhạc gia xong. Đợi anh theo Tả Dật đến chỗ đó mới biết anh cả mình không những dẫn theo cháu gái chạy đến đây du lịch mà hơn nữa tối qua còn tham gia cả chuyện thiên sư đấu pháp nữa, thật sự vừa sợ vừa bực.
Đợi sau khi anh an bài xong mọi chuyện, chưa kịp rút đã vội đi thẳng tới đây ngay.
Anh hẳn là nên đi tìm Giang Vũ Thành trước, tiếc là lúc ấy anh còn chưa kịp tìm anh cả để nói chuyện cuộc đời thì từ chỗ đó anh đã biết cô cháu gái mà anh nuôi lớn coi như em gái vào thời điểm anh không biết, chẳng rõ vớ ở đâu được 1 thằng nhóc thối đi đăng ký kết hôn, quả thật tức đến nổi trận lôi đình luôn, đấm thẳng anh cả một đấm, rồi chạy đi tìm cháu gái và thằng cháu rể – à nói chính xác là tới tìm thằng cháu rể xui xẻo ngay.
Nghe đến đó, Úc Linh không kìm được hỏi, ‘Ba cháu không sao chứ ạ?”
“Không Sao, bệnh thần kinh bình thường cũng không chết nhanh được đâu” Giang Vũ Bân chẳng thèm nể nang nói ngay.
“…..”
Ăn sáng xong, hai chú cháu vốn đã ôn chuyện gần xong, nên sau khi biết rõ mọi chuyện đằng sau, sắc mặt Giang Vũ Bân lại càng lạnh hơn.
Úc Linh theo thói quen không nhìn sắc mặt anh, hỏi, “Chú Út à, đến lúc đó nếu họ muốn vào quỷ mộ, đội nhân viên chiến đấu ngành đặc biệt các chú có phải là cũng đi vào không ạ?”
“Xem tình hình đã” Giang Vũ Bân nói nghiêm túc, “Tuy chúng ta không có thuật pháp như thiên sư, nhưng đã được huấn luyện đặc biệt, chỉ thỉnh thoảng cần trợ giúp bọn họ, vì thế để xem tình hình thế nào đã. Còn các cháu…”
Úc Linh thấy anh đảo mắt sắc lẹm qua, lập tức đưa tay bưng ly trà sơn tra cao lên ra vẻ rất vô tội.
Giang Vũ Bân thấy thế đành chịu thua cô cháu, chuyển ánh mắt sang Hề Từ.
So với sinh hoạt của người thường của Giang Vũ Thành, là một thành viên của đội chiến đấu ngành đặc biệt, anh đối với chuyện này không thể nói chuyện rõ hơn được, nhìn thấy Hề Từ đến giờ, anh chỉ cảm thấy Hề Từ có chút điểm sâu cùng, bất giác không rõ làm sao mà sâu cùng được. Từ trước đến nay anh lúc nào cũng tin vào trực giác của mình, loại trực giác này vào những lần làm nhiệm vụ gặp nguy hiểm đã cứu sống anh.
“Chú Út có chuyện cứ nói ạ” Hề Từ ra vẻ ung dung, bình thản, lạnh nhạt, như luồng gió núi mát rượi thổi bay cái nắng hè chói chang đi vậy.
“Các cháu cũng tính vào quỷ mộ sao?” Giang Vũ Bân hỏi thẳng.
Hề Từ cười cười gật gật đầu nói, “Đúng vậy, nhưng chú yên tâm, cháu sẽ bảo vệ tốt Úc Linh”
Dám dẫn cháu gái anh vào quỷ mộ, không bảo vệ tốt con bé xem anh có đánh chết thằng nhóc thối này không.
Giang Vũ Bân hừ lạnh một tiếng, “Rất nguy hiểm, Úc Linh, cho dù cháu muốn thu tập tàn hồn của mẹ cháu, cũng không nên tự mình đi, có thể ủy thác cho thiên sư”
Úc Linh nghĩ đến Mễ Thiên Sư, nhưng vừa nghĩ đến Mễ Thiên Sư mỗi lần gặp chuyện không may lại tìm luôn Hề Từ kêu cứu, rồi thương lượng giá cả, có vẻ rất không tự tin, Vân Tu Nhiên thực ra còn có thể dựa dầm vào chút, nhưng Vân Tu Nhiên có vẻ như không thích Hề Từ tý nào, cô cũng không muốn Hề Từ uất ức.
Nói mới thấy, người trong lòng cô tin tưởng nhất vẫn là Hề Từ của mình, cho dù nguy hiểm tới mức nào, cô cũng muốn đi thử xem.
Giang Vũ Bân thấy con cháu quá quật cường không chịu bỏ, biết tính cô, nên đang định khuyên tiếp thì di động vang lên.
Nghe thấy có chuyện mới ở đầu dây bên kia, anh đành phải đứng dậy rời đi. Lúc đi ra tới cửa, anh quay đầu lại nhìn về phía Hề Từ, “Đúng rồi, ta còn muốn tìm cậu đánh giá nữa, đợi lát nữa ta lại tới tìm cậu”
Hề Từ vẫn cười bình tĩnh như cũ, “Thoải mái đợi” Anh cam đoan không đánh chết anh ta đâu!
Giang Vũ Bân hừ một tiếng, rời đi vội vã. Sau khi tiễn Giang Vũ Bân đi, tiếng chuông cửa lại vang lên. Hề Từ ra mở cửa thì thấy Mễ Thiên Sư tới.
“Có việc à?” Hề Từ hỏi.
Giọng tuy đầy ôn hòa nhưng Mễ Thiên Sư nghe ra có vẻ như không chào đón mình vậy.
Anh ta cũng chưa tiến vào ngay mà thăm dò nhìn nhìn trong phòng, phát hiện ra người thổi gió thần đang đứng ở ban công thì tự mình hiểu, lập tức cũng không run rẩy, nói thẳng, Lần này người dẫn đội ngành đặc biệt là chú Út của Giang tiểu thư, sáng tôi đã thấy anh ấy qua”
Hề Từ ừ một tiếng, ‘Chú ấy vừa mới đi”
Mễ Thiên Sư nheo mắt nhìn anh, “Anh ta không đánh cậu chứ?”
“Đánh mình làm gì?” Hề Từ cười hỏi.
Kẻ này ngoài cười nhưng trong không cười, rõ ràng chú Út Giang Vũ Bân này coi như là kẻ đứng đầu bảng, Mễ Thiên Sư bất giác thấy hơi đồng tình, Hề Triển Vương điên cuồng túm tóc giật đầu nhưng lại cưới được một người vợ xinh đẹp giàu có, mà bậc trên của vợ lại còn là một bậc trên lợi hại nữa, không kính chẳng phải rất đáng thương sao.
Trong lòng Mễ Thiên Sư thương hại anh, nhưng trên mặt lại không có bất cứ dị thường nào, lúc này anh ta đến đây là cần anh giúp đỡ, nên lập tức hạ giọng, “Tôi không ngờ được hóa ra chú Út của người đẹp Giang lại là người ngành đặc biệt, nghe nói năm trước là anh ta nổi bật mới tới, trước đó vẫn chưa từng hợp tác với anh ta lần nào. Aizz, cậu còn lừa gạt thân phân chân thật của mình với Giang tiểu thư sao?”
Hề Từ ừ một tiếng, nhìn anh ta cảnh cáo, ‘Cậu đừng lắm mồm”
“Đương nhiên, tôi bất kể chuyện này thế nào cũng không thèm nói ra, tự cậu đi nói với cô ấy đi” Mễ Thiên sư thay đổi nhanh thái độ, không muốn dính dáng gì vào chuyện của hai vợ chồng này, đặc biệt là vấn đề hôn nhân chủng tộc, nói tiếp, “Hiện giờ Giang Vũ Bân là người ngành đặc biệt, thoạt nhìn thấy anh ta rất quan tâm đến cô cháu gái, tôi cảm thấy sớm muộn gì anh ta cũng biết thân phận của anh, đến lúc đó khó mà nói được”
Từ sau khi yêu và nhân loại ký kết hiệp nghị, yêu thành tinh đều tới đăng ký thẻ căn cước ở tổ Dị Văn, phần thẻ căn cước này chỉ có thành viên tổ Dị Văn mới biết, người ngành đặc biệt thì không rõ cho lắm, nên cũng không lo chuyện Giang Vũ Bân biết thân phận anh.
Đương nhiên Hề Từ là đại yêu thống lĩnh một vùng, còn được xưng hô như thế, thân phận khác hẳn với các loại yêu khác, tư liệu trong tổ Dị Văn lại càng thêm thần bí, ngoài một số ít người ra thì có rất ít thiên sư biết thân phận thật của anh. Nhưng biết đâu lại có người biết được, nói không chừng có một ngày Giang Vũ Bân biết Hề Từ từ một thiên sư khác mà mò tới thân phận thật của anh.
Là một người chú yêu thương cháu gái, đặc biệt lại là một người không thuộc loại hiền lành, chắc sẽ không thích để cho cháu gái yêu ở cùng với con yêu một chỗ đâu.
“Đến lúc đó nói sau đi” Hề Từ trầm ngâm một lúc, cảm thấy đến lúc đó nếu Úc Linh đã biết thì chỉ cần cô không đòi ly hôn, tất cả sẽ ổn thỏa hết.
Mễ Thiên Sư vội vàng ổn định tâm lý cho anh xong, mới cất tiếng chao Úc Linh ở trong phòng rồi đi mất.
“Anh ấy tới làm gì thế?” Úc Linh buồn bực hỏi.
“Nhàn rỗi chẳng có việc gì làm” Hề Từ mặt bình thản đáp lại.
Nghe xong, Úc Linh không để trong lòng, cô nhớ cha cô bị chú Út đấm cho một đấm, nên cùng Hề Từ xuống lầu, tiện mang thêm phần bữa sáng Hề Từ chuẩn bị.
Tay nghề nấu nước của Hề Từ thật sự rất được, cho dù là quán sơn hào hải vị nhưng vẫn kinh hãi với tay nghề của anh, vừa rồi Giang Vũ Bân chính là bị chinh phục bởi tay nghề của anh nhất, cắn người miệng mềm, vì thế sau khi ăn bữa sáng người ta chuẩn bị cho cũng không có ý gây gổ, nếu không anh nhớ tới mục đích đến đã chẳng gây gổ hỗn loạn rồi ấy chứ.
Sau khi ấn chuông cửa xong, thư ký Lý ra mở cửa.
Tinh thần của thư ký Lý tốt hơn hôm qua nhiều, thấy họ mang theo hộp thức ăn, ánh mắt sáng rực, “Đại tiểu thư, Hề tiên sinh”
Úc Linh và Hề Từ tiến vào nhìn trái phải hỏi, “Cha đâu rồi?”
“Đang nghỉ ở trong phòng đó” Thư ký Lý đỡ kính mắt, “Ông chủ nói muốn ngủ ngày để dưỡng tinh thần, tối tiếp tục đi du lãng”
Úc Linh a một tiếng không nói gì, đẩy thẳng cửa vào.
Trong phòng do có màn che nên hơi tối, Úc Linh vạch rèm ra trước tiên, sau đó mới đi đến trước giường, thấy cha cô đang vùi mặt trong gối, một bên mắt xanh tím, nhìn như ngủ không đủ vậy. Cha cô trời sinh một đếm không ngủ cũng không có đôi mắt vằn hoa thế này, không rõ đã khiến bao phụ nữ hâm mộ.
Úc Linh nhìn một lúc, mới hiểu ra chú Út tặng ba một đấm, là tặng ngay vào hốc mắt này, nên giờ hốc mắt mới xanh thế.
“Ba ba, ba có đau không, con đi lấy thuốc cho ba nhé” Nói xong cũng không đợi Giang Vũ Thành đáp, Úc Linh đã ra ngoài, thấy Hề Từ ngồi trong phòng khác nói chuyện với thư ký Lý. Thì đi thẳng tới bảo Hề Từ mang hòm thuốc riêng lúc trước đến.
Biết cha vợ bị chú Út đánh, Hề Từ rất sáng suốt không đi vào, mà tìm hiểu tình hình từ thư ký Lý.
Giang Vũ Thành vén chăn lên hỏi, “Chú Út con đi rồi à?’
“Vừa rồi có người tìm chú ấy, đợi lát nữa xong việc thì qua ạ” Úc Linh dùng ngón tay lấy ít thuốc mỡ bôi quanh mắt xanh của cha, vừa nói, “Chú Út bảo chuyện lần này rất nguy hiểm, bảo ba đừng có dính vào. Ba à, đêm nay ba và thư ký Lý cứ ở chỗ này đi ạ, chúng con đi là được, nhất định sẽ mang tàn hồn của mẹ bình an về”
Giang Vũ Thành ngẩng mặt cho con gái bôi thuốc, nói, “Đó là vợ của ta, là mẹ của con ta, sao ta không thể tự mình đi tìm cô ấy chứ? Cho dù phải xuống địa ngục ta cũng đi”
Úc Linh lười đấu võ mồm với ông, sau khi thoa thuốc xong thì bảo, “Con có mang theo bữa sáng, ba có ăn không ạ?”
Giang Vũ Thành do dự một lúc, vẫn bò dậy đi ăn sáng, ăn no rồi mới có sức để ngủ tiếp.
Thư ký Lý thấy ông chủ mắt đen mắt xanh đi ra, thầm nghĩ vẫn là đại tiểu thư giỏi, xem người này có phải ngoan ngoãn dậy rồi chưa? Úc Linh và Hề Từ ngồi cạnh, cùng Giang Vũ Tahnhf ăn sáng tán gẫu chuyện Giang Vũ Bân.
Thư ký Lý vừa ăn vừa nghe, đợi lúc nghe thấy đại tiểu thư và em ông chủ suýt nữa đánh nhau, suýt quỳ xuống, đặc biệt là em ông chủ đó hóa ra lại là đội chiến đấu ngành đặc biệt, thư ký Lý bất giác thấy hơi xúc động.
Anh ta thầm nghĩ chỉ muốn là một người thường trong một thế giới khoa học văn minh, không muốn là người thường trong thế giới huyền huyễn, bởi vì người thường trong thế giới huyền huyễn có chút tiết tấu dính người chết mà!
Tối qua không phải đã có hai người chết đó sao?
Sau khi ăn sáng xong, Giang Vũ Thành lấy khăn giấy lau miệng, nói với con gái, “Chú Út con chỉ biết dùng bạo lực giải quyết vấn đề thôi, muốn lừa chú ấy thì rất đơn giản, đừng để ý tới chú ấy nữa”
Vì thế vừa rồi chú Út tức nghẹn chạy đi tìm xui cũng là bị cha cô lừa đi chăng? Nếu không để cho chú Út đợi thì sẽ không phải bị một con mắt xanh như thế đâu. Cha cô rõ ràng là vẫn chẳng mong chờ gì Hề Từ, nguyện bị đấm xanh một mắt cũng muốn nhìn xem chú Út gặp rủi thế nào.
“Ba, ba thật quá đáng” Cô nói thành thật.
Giang Vũ Thành coi thường, nói mất hứng, “Sao con lại có thể thành thật vậy thế? Ba ba rất đau lòng mà”
Úc Linh cũng không thèm để ý tới ông nữa, thấy không sao bảo, “Ba cứ nghỉ ngơi tiếp đi ạ, con và Hề Từ đi ra ngoài xem một tý”
Cả hai rời khỏi phòng nắm tay nhau đi trên đường.
Mặt trời vẫn nắng nôi như cũ, gió từ cây, từ núi thổi tới mang theo chút ít mát mẻ.
Úc Linh quay đầu nhìn phát hiện ra hoạt động của mọi người hôm nay như ít đi, chắc là bị ảnh hưởng bởi chuyện mộng du tối qua nên ai cũng đang nghỉ ngơi đi chăng?
Cô hỏi Hề Từ lại nghe anh nói, “Tối qua đúng lúc các em ngăn cản, không gây ra hậu quả gì, vậy mới nói, loại mộng du này cũng không gây thương tổn gì với thaant hể, nhiều nhất là họ chỉ cảm thấy thân thể hơi mệt chút, nghĩ chắc là vận động quá sức. Sáng nay còn có một số người rời phòng, em biết đó, khả năng đêm nay quỷ mộ xảy ra dị thường gì đó, vô hình trung đã ảnh hưởng một số ít người. Những người đó do vận khí không tệ, cái loại trực giác không tốt sẽ khiến họ sinh ra cảm giác khó chịu, không muốn ở tiếp nữa, nên trực tiếp rời khỏi, coi như là một loại may mắn”
Úc Linh nghe nửa hiểu nửa không, tuy cô có thể khu động độ ách linh và phong thủy ấn giám, nhưng là do ông ngoại của mẹ cô truyền cho cô khẩu quyết và cái gì gọi là yêu cổ quấn thân, xem như được lợi đi, vốn chẳng có tý thiên phú của thiên sư nào, vì thế với loại số phận không thể nói rõ được thì cô vốn không biết.
Hai người đi một lúc, sau đó thấy có càng ngày càng nhiều du khách rời đi, có một ít nhân việc công tác cũng vội vàng, còn hai người ngược lại lại rất nhàn nhã.
Lúc này di động Hề Từ vang lên, Hề Từ nghe xong, thản nhiên lên tiếng, quay đầu nói với Úc Linh, “Cấp trên có lệnh truyền xuống, người ngành đặc biệt bảo cho nhân viên phục vụ ở Nông trang thông tin cho du khách ở đây rời đi đó”
Vì đề phòng liên lụy tới người vô tội, cấp trên đã ra lệnh trực tiếp, bảo người ngành đặc biệt đến nơi này, tìm một lý do bảo nhân viên công tác giúp tiễn đưa du khách rời đi. Tuy Nông trang Nhạc gia mở cửa là để buôn bán, nhưng cũng thấy khó khăn liên lụy tới chuyện này, nguy hiểm không thể tính được, ông chủ cũng dường như biết là không may nên phối hợp.
Vốn nhân viên công tác cũng trực tiếp đi từng phòng thông tin cho họ, nhưng không thấy Hề Từ và Úc Linh đành gọi điện thoại.
Hai người đi dạo gần đó, thấy người rời đi, rồi mặt trời lớn dần, Hề Từ kéo cô vào nghỉ nhà gỗ gần đó.
Vừa đến trước cửa nhà gỗ, thì thấy một nữ nhân dáng người bốc lửa đang đứng ở trước cửa.
Nhìn thấy nhóm Hề Từ, nữ nhân đó cong môi đỏ mọng lên cười, nói ôn nhu, “Hề Triển Vương, đã lâu không gặp”
Danh sách chương