Hề Từ nhìn Quỷ Vương đứng dưới Quỷ Đằng, không kìm được nở nụ cười, cười nhạt rồi thở dài nói, “Úc Thiên Cạnh, sao ông lại biến thành như vậy ?”
Úc Linh hơi nôn nóng, cô cũng muốn hỏi, vì sao ông ngoại lại biến thành như thế ? Lần trước ở thôn Ô Mạc, tuy ông ngoại cũng là thân bất do kỷ, nhưng ít ra vẫn nhớ tới ít chuyện cũ, thần trí tỉnh táo, biết mình đang làm gì. Còn giờ nhìn ông, đôi mắt bẩn thỉu đỏ như máu, rõ ràng không nhận ra cô, dáng dấp hung ác, toàn thân đầy quỷ khí, tựa như một ác quỷ vậy, hung ác lệ thường, có thể công kích bất cứ lúc nào.
So ra Tô Loan quả thật còn ôn hòa hơn nhiều, không oán được Tô Loan lúc trước nói không phải là đối thủ. Vì sao ông ngoại lại biến thành như thế chứ ?
Trực giác Úc Linh cảm thấy có liên quan đến những kẻ đứng đằng sau luyện ông ngoại thành Quỷ Vương, chẳng nhẽ lại là cái Hắc Long Đường kia sao ?
Trong bất chợt trong lòng Úc Linh hơi hối hận, sau khi rời khỏi thành phố S, tiếp tục quan tâm đến tin tức bên tổ Dị Văn, cũng không rõ tổ chức thiên sư chính phủ tra Hắc Long Đường này thế nào rồi.
Đôi mắt đỏ như máu của Úc Thiên Cạnh nhìn bọn họ, cặp mắt đó vô cùng xấu xa, như bị một tầng đỏ lấp kín vậy, không còn tỉnh táo như ở thôn Ô Mạc nữa. Vẻ mặt ông lạnh cứng, không chút khoan dung, mở miệng nói, (Ở đây không phải là nơi các ngươi tới, nhanh rời đi ngay, nếu không đừng trách ta không khách sáo)
« Ông ngoại »
Úc Linh định lên tiếng, Hề Từ đã đẩy cô ra sau bảo vệ, hỏi hài hòa, ‘Úc Thiên Cạnh, ông còn nhớ gì không ? »
Úc Thiên Cạnh không nói, hai mắt lạnh lùng nghiêm nghị nhìn anh, tay nắm cây thương dài rất chặt, sau khi xác định hai người này là kẻ xâm lược, trực tiếp giơ thương ra, đầu thương chĩa thẳng về phía Hề Từ.
Quỷ Đằng đứng sau ông lay động giương nanh múa vuốt, phảng phất như đang thị uy đập mặt đất rung chuyển ầm ầm, bùn đất bay tung tóe, cũng không dám mạo muội tiến lên. Quỷ Đằng này vẫn nhớ tới hôm qua con yêu này trực tiếp bóp nát một cành quỷ của nó, cành quỷ này nổ cung nhưng cực kỳ thống khổ đáng sợ, vì lẽ đó không dám công kích.
Úc Linh ló đầu ra từ sau lưng Hề Từ, nhìn ông ngoại, càng nhìn càng khổ sở, không kìm được hỏi nhỏ, « Hề Từ, ông sao làm sao vậy ? Ông không nhận ra chúng ta ư ? »
Hề Từ ừ một câu, nói, « Nhìn tình hình, ông đã không còn nhớ rõ chuyện trước kia nữa rồi »
Tuy đã suy đoán ra nhưng nghe thấy anh nói thế, Úc Linh vẫn thấy rất khó qua nổi, mím miệng hỏi tiếp, « Có cách nào cho ông khôi phục lại không ? Còn khôi phục lại được nữa không ? »
« Khó nói lắm, anh cũng không có hiểu lắm về loài quỷ, chuyện như thế chắc phải hỏi thiên sư mới được, hoặc thiên sư có cách đi » Hề Từ trả lời hết những câu cô hỏi, nói tới đây bất giác bật cười bảo, « Xem ra chuyện ở đây không dễ, Úc Linh, lát nữa em cẩn thận một chút’
Úc Linh đáp một câu, tâm tình giảm sút hẳn. Ngay lúc tâm tình cô giảm sút, đột nhiên ông ngoại cầm súng trong tay đâm tới, cánh tay Hề Từ dài ôm cô lùi lại phía sau.
Nhát súng kia thế như chẻ tre, ép bức mà tới, qury khí uy nghiêm đáng sợ, vô cùng ác liệt.
Sau khi lùi tới khoảng cách an toàn, Hề Từ không còn lui lại nữa, tay không tiếp được đầu súng kia.
Một quỷ một yêu liền ở thế đối lập nhau.
Quỷ Đằng thấy thế, rốt cuộc không nằm yên, sợi dây leo như sợi tóc đen kia như có sinh mệnh vậy vung vẩy tới, chỉ lát nữa nhân cơ hội mà quất tới chỗ này, một loạt tiếng leng keng vang lên.
Tiếng chuống có tiết tấu vang lên, dập dờn theo phạm vi chung quanh, mang theo khí tức của trời đất, giải ưu độ khó, đem dòng khí nghịch lưu trong trời đất quy thuận, dã quỷ khắp núi này một thoáng chốc đã bị đánh bay lệ khí trên người, trở nên ôn hòa rất nhiều.
Quỷ Đằng dừng lại, dây leo thô to có con mắt quỷ bên trong giữa trung gian không tự chủ được chớp mấy lần, cả thi thể lơ lửng chảy máu giữa không trung cũng từ từ bỏ lại, không hút máu tươi từ thi thể đó nữa.
Hề Từ đột nhiên cười khẽ, con mắt đang đen trong nháy mắt biến thành tím nồng, các hoa văn tím ở khóe mắt bắt đầu lan tràn, như một đồ án xinh đẹp tỏa ra, một thân yêu cốt cứng cáp, yêu khí tràn ngập, loại bỏ hẳn đám quỷ khí đáng sợ.
Anh nắm chặt đầu súng kia, dùng sức đẩy.
Úc Thiên Cạnh cũng bị đẩy lui, súng đâm vào lòng đất, bị đẩy lùi đến năm sáu mét mới dừng lại. Con mắt đỏ như máu vẫn xấu xí như cũ, cứ nhìn con yêu trước mặt chằm chằm, cất bước lần hai đâm tới.
Hề Từ chắp hai tay lại, trong tay có thêm một kiếm bằng đồng, chặn lại công kích của súng này.
Khóe miệng Úc Linh mấp máy, thì thầm đọc thần chú tối nghĩa, khởi động độ ách linh liên tục, tiếng chuông lanh lảnh vang lên từng đợt giữa núi rừng, mỗi lần chuyển động đến chín con số cực hạn, mỗi một lần vang, là một lần đẩy lùi xấu xa, không khí trở nên trong lành một phần, âm khí cũng bị bức lui mấy phần.
Con mắt Quỷ Đằng kia trong tiếng chuông độ ách linh rung lên cũng từ từ nhắm lại, mãi cho đến khi chỉ còn một tia khe hở, Quỷ Đằng đột nhiên bị gì đó kích thích, phát điên lên, thân thể to lớn vặn vẹo, dây kéo dài kia văng ra xa, mỗi chỗ văng ra, quỷ trong phạm vi đều bị Quỷ Đằng cuốn lên.
Bên trong Quỷ Đằng đen kịt có một đống thân thể, đột nhiên lộ ra một cái miệng đỏ lòm như máu, nhưng dây leo cuốn quỷ kia đều bị hút vào trong cái miệng lớn đỏ như máu.
Nó chính là đang ăn uống.
Úc Linh nhìn ngơ ngẩn, bất giác không hiểu đã gây sai lầm ở đâu, vốn độ ách linh có thể làm nó yên lòng không cho nó quấy rối, tại sao cuối cùng nó lại phát điên lên.
Quỷ Đằng đã phát điên rồi.
Quỷ Đằng bắt đầu công kích, vừa công kích vừa ăn uống, người cỏ che chắn ở trước mặt Úc Linh rất trung thực bảo vệ an nguy của cô, tiếc là sức người cỏ có hạn, cũng không thể đỡ được hoàn toàn, sau khi chịu bị Quỷ Đằng đánh mấy lần, thân thể tản đi, lại lần nữa biến thành một người cỏ nhỏ bé.
Úc Linh lùi lại sau liên tục.
Hề Từ đâm một kiếm đặc biệt tới cây súng, bứt ra rồi quay lại cạnh Úc Linh, vung kiếm dài tới tiếp, một đoạn cành quỷ bị đứt rớt xuống, kéo cô lùi lại sau, rời khỏi phạm vi công kích của quỷ đằng.
Một tiếng hét thảm thiết như ma âm như thủng cả tai.
Úc Linh suýt nữa bị văng ngã, động tác trên tay cũng ngừng lại, nghe thấy tiếng Hề Từ đang chống đỡ những sợi Quỷ Đằng kia kêu lên, « Úc Linh, đừng ngừng lại »
Cô lại miễn cưỡng đứng lại, đầu túa đầy mồ hôi vung độ ách linh trong tay lên, tiếng chuông có tiết tấu lại kéo dài.
Lúc này một nhánh súng dài đâm về phía cô. Úc Linh đột nhiên ngẩng đầu, nhìn về phía Quỷ Vương đối diện, đấu súng kia đến trước người cô miễn cưỡng ngừng lại, cây súng rung động không ngừng.
« Ông ngoại »
Úc Linh nhìn ông kêu lên, lại nhìn về mắt ông, trong mắt ông sắc đỏ như máu xấu xa kia cũng rút đi nhiều, trong mắt khôi phục chút tỉnh táo.
(Úc Linh…) Úc Thiên Cạnh mở miệng khó khăn, thần sắc trên mặt thống khổ.
Úc Linh chưa kịp vui mừng thì lại thấy màu đỏ máu kia dâng lên lần nữa, che kín mắt ông, súng dài lại đâm tới lần thứ hai, Hề Từ vỗ một cái khiến nó rơi xuống, đồng thời chém lần thứ hai đến dây quỷ đằng.
Úc Linh nhanh chóng phát hiện ra, tiếng chuông độ ách linh dường như có ảnh hưởng lớn đến ông ngoại, mới khiến màu máu bẩn thỉu trong mắt ông lui lại mấy phần, khôi phục lại chút tỉnh táo. Chỉ là năng lực của cô có hạn, hiệu quả chỉ trong mấy giây, rồi lại nhanh chóng mất đi hiệu quả, có điều cho dù là vậy, cũng để Úc Linh nhìn thấy tia hy vọng, cho dù mệt mỏi, cô vẫn không ngừng rung độc ách linh.
Quỷ Đằng phát điên có uy lực cực kỳ lớn, có lúc Úc Thiên Cạnh còn phối hợp chiến đấu với Quỷ Đằng, trong bất chợt tình cảnh trở nên vô cùng hỗn loạn.
Lúc này Hề Từ đã khôi phục thành dáng vẻ loài yêu hoàn toàn, anh kiêng kỵ không muốn làm Úc Thiên Cạnh bị thương, cũng không dám ra tay thực sự, lại vừa muốn che chở cho Úc Linh, bất giác thấy bó tay chân.
Lúc này, Úc Linh cũng cảm giác mệt mỏi quá độ, vốn tiếng chuông đang có tiết tấu dần trở nên hỗn loạn, âm thanh cũng nhỏ đi.
Hề Từ liếc nhìn cô một cái, phát hiện ra cô đã hết sức, trực tiếp thu kiếm lại, ôm lấy Úc Linh chạy.
Úc Linh bối rối chân tay, không tự chủ được cũng ngưng lại.
« Ông ngoại làm sao đây ? » Úc Linh vừa thở dốc vừa hỏi.
« Xem tình hình trước đã »
Hề Từ nói, vừa chạy vừa cân nhắc thay đổi của Úc Thiên Cạnh. Dây to Quỷ Đằng phía sau đang cùng với một Quỷ Vương đuổi theo.
Nếu là người bình thường thì tuyệt đối không thể chạy thoát khỏi Quỷ Đằng và Quỷ Vương, có điều tốc độ của yêu bình thường cực nhanh, lại gặp may có khí lực, vì thế Hề Từ mới thành thạo điêu luyện thế.
Để anh thấy khổ não chính là, làm sao trong tình huống không làm Úc Thiên Cạnh bị thương, rồi đem giải quyết Quỷ Đằng kia nhanh chóng.
Tình huống lúc này, rõ ràng Úc Thiên Cạnh là Quỷ Vương bảo vệ Quỷ Đằng, nếu muốn tiêu diệt Quỷ Đằng, nhất định phải qua được cửa Úc Thiên Cạnh, nhưng ông lại cố tình là ông ngoại của Úc Linh, lại bị người ta khống chế, không thể đả thương ông quá nặng được.
Đầu óc xoay chuyển vòng vo, Hề Từ quyết định về phía bên hẻm kia trước, ở đây âm khí quá nặng, lại có một tụ âm trận, chỉ cần không rời đi, Quỷ Đằng và Úc Thiên Cạnh vẫn có thể không ngừng săn đuổi bổ sung âm khí, tiếp tục triền đấu với họ cũng vô ích.
Không rõ chạy bao lâu, đột nhiên thấy phía trước có một ngọn đèn chắn gió như một cọc tiêu dẫn đường, Hề Từ nhanh chóng tăng tốc chạy đến đó.
Lúc dần tiếp cận, chỉ thấy người đang cầm chiếc đèn chắn gió trong tay đang đi tới là lâu Duyệt.
Lâu Duyệt ngay lúc nghe thấy Úc Linh dùng độ ách linh thì đã cảm giác được khí trời đất thay đổi, cô lúc trước vì Tô Loan cứu xuất thiên sư ra một lúc, sau khi đợi tình hình anh ta ổn định, mới trực tiếp vào cùng Tô Loan.
Tiếc là cho dù có Tô Loan dẫn đường nhưng để bình yên đi qua quỷ trận thì cũng tốn khá nhiều thời gian.
Còn chưa đi qua quỷ trận, thì đã cảm giác được không khí thay đổi, tiếp đó nhìn thấy Hề Từ đã biến thành yêu đang cùng Úc Linh chạy tới.
Lúc Lâu Duyệt thấy rõ Quỷ Đằng và Quỷ Vương đầy lệ khí hung ác đang đuổi theo sau họ không ngừng, sắc mặt thay đổi, không nói câu nào rút dây đỏ bên hông ra, bàn tay trắng nõn giơ lên, Càn Khôn hạ xuống, rồi phóng thẳng bàn tay trắng nõn về phía Quỷ Đằng kia.
Tô Loan tiến lên ngăn Úc Thiên Cạnh lại.
Có một người một quỷ hỗ trợ, Hề Từ không phải chạy nữa, thả Úc Linh xuống rồi lấy mấy người cỏ ra bảo vệ cô, vuốt ve khuôn mặt vì cố hết sức mà trắng bệch, nói dịu dàng, ‘Em nghi một lát, anh đi đối phó với nó’
Úc Linh không kịp đáp lại, thì thấy Hề Từ đã cầm kiếm dài Thanh Đồng gia nhập chiến đấu.
Lúc trước do sử dụng độ ách linh quá lâu, sức lực tiêu hao hết sạch, thậm chí cô còn cảm giác não hơi đau nhức.
Cô không hiểu nổi phải phản ứng thế nào, dù sao cô cũng không phải là thiên sư, lúc thiên sư sử dụng pháp khí, bình thường cần tiêu hao pháp lực của mình, còn cô sử dụng độ ách linh là phối hợp với chú ngữ mà ông ngoại dạy cho cô, cảm giác tiêu hao trong thân thể cũng tương tự.
Cứ như là ….sức sống vậy.
Trong lòng cô đập mạnh, không dám nghĩ thêm nữa, chuyện cần làm chính là nhìn cảnh chiến đấu trước mặt kìa.
Có Tô Loan và Lâu Duyệt gia nhập, bọn họ thấy thoải mái hơn nhiều, chỉ là bọn quỷ ven đường đều bị Quỷ Đằng chộp lấy làm thức ăn, ăn càng nhiều, hơi thở nó càng mạnh, chỗ tốt là hiện không có bị những con quỷ kia được Quỷ Đằng nuôi đến quấy rối trước sau, chỗ xấu là Quỷ Đằng càng ngày càng khó đối phó hơn.
« Hề Triển Vương, xin giúp tôi giữ cây Quỷ Đằng này một lúc, tôi muốn độ nó » Lâu Duyệt kêu lên.
Hề Từ liếc mắt nhìn Úc Thiên Cạnh một cái, đáp, « Được »
Rút kiếm ra khỏi vỏ, Hề Từ để Tô Loan cố sức bám chặt Úc Thiên Cạnh, bứt ra tiếp sức.
Anh dẫm lên những dây quỷ đằng đang vung vẩy ở giữa không trung kia, đạp bay lên, cả người tựa như bay vọt ra giữa không trung, tóc dài bay trong gió, yêu dã kinh khủng, cho dù sát chiêu sắc bén, vẫn khiến người ta thấy đẹp đến nỗi thở không nổi.
Yêu luôn luôn mê hoặc lòng người như thế, còn con yêu này lại đẹp nữa.
Úc Linh nhìn mà thấy hoa mắt mê mẩn, một lát sau mới cứng ngắc rời khỏi mặt anh, không quan tâm đến gương mặt đó nữa.
Hề Từ nhanh chóng bay vọt đến trước mặt Quỷ Đằng, một chiêu kiếm đâm thẳng vào mắt Quỷ Đằng.
Quỷ Đằng phát hiện ra mục đích của anh, hét lên một tiếng, xoay người bỏ chạy, đáng tiếc tốc độ của nó không đủ nhanh, bị thanh kiếm chém sắt như chém bùn này cắt phải mí mắt, làm con mắt bị thương, máu chảy ào ào xuống.
Úc Thiên Cạnh vẫn còn đang giằng co với Tô Loan, tiếc là so với Úc Thiên Cạnh, Tô Loan lại giống như con mèo nuôi trong nhà, không sánh được với loại mèo hung hãn. Úc Thiên Cạnh khi phát hiện ra tình huống của Quỷ Đằng, súng dài vung thành hư chiêu, tạo ra bóng mờ, tiếp đó Tô Loan bị cây thương dài đâm vào một bên ngực, toàn bộ ngực trong nháy mắt biến thành màu đen kịt, rồi đổ xuống.
Sau khi Úc Thiên Cạnh thắng, xoay người đi ngăn Hề Từ lại.
Úc Linh nhìn thấy run lên, bất chấp mệt mỏi, cố đứng lên, rồi rung độ ách linh, tiếng chuông thánh thót vang vọng khắp trời đất, xua tan lo lắng, độ đi khó khăn.
Úc Thiên Cạnh cầm súng dài dừng lại, đột nhiên ngã từ giữa không trung xuống.
Hai chân vừa chạm đất, ông lại nhảy lên, vọt thẳng về phía Hề Từ.
Trong lòng Úc Linh căng thẳng, cắn chặt môi, tiếp tục rung độ ách linh, sau đó thì thấy ông ngoại cô tỉnh táo rơi từ trên không trung xuống, sau đó lại tiếp tục bước về phía trước….
Điều này kéo dài liên tục khiến sự tỉnh táo và ngu độn đan xen lẫn nhau khiến ông cực kỳ thống khổ, trên gương mặt cứng ngắc lộ ra thần sắc thống khổ, huyết lệ chảy từ đôi mắt xuống.
Lúc này Hề Từ đã một chiêu kiếm đẩm thủng con mắt kia của Quỷ Đằng.
Con mắt kia của Quỷ Đằng là mắt thông linh, cũng là nhược điểm của nó, lúc này bị một chiêu kiếm đâm thủng, tổn thương với nó càng lợi hại hơn là đứt đoạn, khí tức Quỷ Đằng lập tức dần trở nên suy yếu hẳn.
Thừa lúc này Lâu Duyệt quăng đai lưng lên không trung, đai lưng màu đỏ biến ảo thành một dải lụa đỏ lan tràn khắp mọi nơi, chỗ nào nó đi qua, thì cả bầu trời nhuộm một màu đỏ, như một tia sáng đỏ rực khiến cả thế giới biến thành một màu đỏ trong nháy mắt, tiếp đó màu đỏ này lại biến ảo thành một đồ án Càn Khôn huyền ảo.
« Càn Không, Nguyên, Trận, Tru tà ! »
Lâu Duyệt quát lên một tiếng, tay trắng điểm tới.
Cái tay dài trắng nhỏ đó phảng phất cứ như có vô số sợi nhỏ huyền ảo bí mật bắn ra, trong giây lát cả đất trời như thay đổi hoàn toàn, màu đỏ ở giữa không trung, tất cả mọi người trở nên nhỏ bé, còn Quỷ Đằng rốt cuộc cũng không còn giãy giụa nữa, bị cả mảng sáng đỏ bao trùm, dần biến thành hư ảnh, trong hư ảo biến thành, mãi cho đến lúc toàn bộ cành cây đều bị đánh gãy xuống, rơi ầm một tiếng, hóa thành luồng khói xanh tiêu tan trong trời đất.
Trong những làn khói xanh đó đột nhiên có vô số Quỷ Hồn thoát ra. Những Quỷ Hồn này đều là những con quỷ mà Quỷ Đằng nuốt lúc trước, có điều hiện giờ chúng chỉ còn dư lại ba hồn bảy vía, một thân đạo hạnh đã bị Quỷ Đằng luyện hóa hết.
Những Quỷ Hồn không có đạo hạnh này như Du Hồn, rõ ràng không còn ký ức lúc còn sống nữa, cứ mê man bồi hồi ở khắp nơi.
Lâu Duyệt lập tức đốt lên mấy nén hương dẫn hồn, để làn khói xanh của hương dẫn hồn đó dẫn dắt những Quỷ Hồn này đi về phía âm tào địa phủ.
Sau khi giải quyết xong Quỷ Đằng, dòng khí trời đất trở nên sáng sủa, nhưng Lâu Duyệt cũng không dám buông lỏng, xoay người nhìn về phía Hề Từ đang triền đấu với Quỷ Vương.
Cô rút Nga Mi trên tóc ra cứa vào tay một vệt, sau khi châm Nga Mi dính máu, hai cây châm Nga Mi dính luồng sáng đỏ bùng cháy mạnh mẽ, vung tay nhỏ lên bắn về phía mi tâm của Úc Thiên Cạnh.
Úc Linh hoảng hốt, chưa kịp mở miệng ngăn lại, Hề Từ đã vung kiến ngăn hai cây châm Nga mi kia lại….
Úc Linh hơi nôn nóng, cô cũng muốn hỏi, vì sao ông ngoại lại biến thành như thế ? Lần trước ở thôn Ô Mạc, tuy ông ngoại cũng là thân bất do kỷ, nhưng ít ra vẫn nhớ tới ít chuyện cũ, thần trí tỉnh táo, biết mình đang làm gì. Còn giờ nhìn ông, đôi mắt bẩn thỉu đỏ như máu, rõ ràng không nhận ra cô, dáng dấp hung ác, toàn thân đầy quỷ khí, tựa như một ác quỷ vậy, hung ác lệ thường, có thể công kích bất cứ lúc nào.
So ra Tô Loan quả thật còn ôn hòa hơn nhiều, không oán được Tô Loan lúc trước nói không phải là đối thủ. Vì sao ông ngoại lại biến thành như thế chứ ?
Trực giác Úc Linh cảm thấy có liên quan đến những kẻ đứng đằng sau luyện ông ngoại thành Quỷ Vương, chẳng nhẽ lại là cái Hắc Long Đường kia sao ?
Trong bất chợt trong lòng Úc Linh hơi hối hận, sau khi rời khỏi thành phố S, tiếp tục quan tâm đến tin tức bên tổ Dị Văn, cũng không rõ tổ chức thiên sư chính phủ tra Hắc Long Đường này thế nào rồi.
Đôi mắt đỏ như máu của Úc Thiên Cạnh nhìn bọn họ, cặp mắt đó vô cùng xấu xa, như bị một tầng đỏ lấp kín vậy, không còn tỉnh táo như ở thôn Ô Mạc nữa. Vẻ mặt ông lạnh cứng, không chút khoan dung, mở miệng nói, (Ở đây không phải là nơi các ngươi tới, nhanh rời đi ngay, nếu không đừng trách ta không khách sáo)
« Ông ngoại »
Úc Linh định lên tiếng, Hề Từ đã đẩy cô ra sau bảo vệ, hỏi hài hòa, ‘Úc Thiên Cạnh, ông còn nhớ gì không ? »
Úc Thiên Cạnh không nói, hai mắt lạnh lùng nghiêm nghị nhìn anh, tay nắm cây thương dài rất chặt, sau khi xác định hai người này là kẻ xâm lược, trực tiếp giơ thương ra, đầu thương chĩa thẳng về phía Hề Từ.
Quỷ Đằng đứng sau ông lay động giương nanh múa vuốt, phảng phất như đang thị uy đập mặt đất rung chuyển ầm ầm, bùn đất bay tung tóe, cũng không dám mạo muội tiến lên. Quỷ Đằng này vẫn nhớ tới hôm qua con yêu này trực tiếp bóp nát một cành quỷ của nó, cành quỷ này nổ cung nhưng cực kỳ thống khổ đáng sợ, vì lẽ đó không dám công kích.
Úc Linh ló đầu ra từ sau lưng Hề Từ, nhìn ông ngoại, càng nhìn càng khổ sở, không kìm được hỏi nhỏ, « Hề Từ, ông sao làm sao vậy ? Ông không nhận ra chúng ta ư ? »
Hề Từ ừ một câu, nói, « Nhìn tình hình, ông đã không còn nhớ rõ chuyện trước kia nữa rồi »
Tuy đã suy đoán ra nhưng nghe thấy anh nói thế, Úc Linh vẫn thấy rất khó qua nổi, mím miệng hỏi tiếp, « Có cách nào cho ông khôi phục lại không ? Còn khôi phục lại được nữa không ? »
« Khó nói lắm, anh cũng không có hiểu lắm về loài quỷ, chuyện như thế chắc phải hỏi thiên sư mới được, hoặc thiên sư có cách đi » Hề Từ trả lời hết những câu cô hỏi, nói tới đây bất giác bật cười bảo, « Xem ra chuyện ở đây không dễ, Úc Linh, lát nữa em cẩn thận một chút’
Úc Linh đáp một câu, tâm tình giảm sút hẳn. Ngay lúc tâm tình cô giảm sút, đột nhiên ông ngoại cầm súng trong tay đâm tới, cánh tay Hề Từ dài ôm cô lùi lại phía sau.
Nhát súng kia thế như chẻ tre, ép bức mà tới, qury khí uy nghiêm đáng sợ, vô cùng ác liệt.
Sau khi lùi tới khoảng cách an toàn, Hề Từ không còn lui lại nữa, tay không tiếp được đầu súng kia.
Một quỷ một yêu liền ở thế đối lập nhau.
Quỷ Đằng thấy thế, rốt cuộc không nằm yên, sợi dây leo như sợi tóc đen kia như có sinh mệnh vậy vung vẩy tới, chỉ lát nữa nhân cơ hội mà quất tới chỗ này, một loạt tiếng leng keng vang lên.
Tiếng chuống có tiết tấu vang lên, dập dờn theo phạm vi chung quanh, mang theo khí tức của trời đất, giải ưu độ khó, đem dòng khí nghịch lưu trong trời đất quy thuận, dã quỷ khắp núi này một thoáng chốc đã bị đánh bay lệ khí trên người, trở nên ôn hòa rất nhiều.
Quỷ Đằng dừng lại, dây leo thô to có con mắt quỷ bên trong giữa trung gian không tự chủ được chớp mấy lần, cả thi thể lơ lửng chảy máu giữa không trung cũng từ từ bỏ lại, không hút máu tươi từ thi thể đó nữa.
Hề Từ đột nhiên cười khẽ, con mắt đang đen trong nháy mắt biến thành tím nồng, các hoa văn tím ở khóe mắt bắt đầu lan tràn, như một đồ án xinh đẹp tỏa ra, một thân yêu cốt cứng cáp, yêu khí tràn ngập, loại bỏ hẳn đám quỷ khí đáng sợ.
Anh nắm chặt đầu súng kia, dùng sức đẩy.
Úc Thiên Cạnh cũng bị đẩy lui, súng đâm vào lòng đất, bị đẩy lùi đến năm sáu mét mới dừng lại. Con mắt đỏ như máu vẫn xấu xí như cũ, cứ nhìn con yêu trước mặt chằm chằm, cất bước lần hai đâm tới.
Hề Từ chắp hai tay lại, trong tay có thêm một kiếm bằng đồng, chặn lại công kích của súng này.
Khóe miệng Úc Linh mấp máy, thì thầm đọc thần chú tối nghĩa, khởi động độ ách linh liên tục, tiếng chuông lanh lảnh vang lên từng đợt giữa núi rừng, mỗi lần chuyển động đến chín con số cực hạn, mỗi một lần vang, là một lần đẩy lùi xấu xa, không khí trở nên trong lành một phần, âm khí cũng bị bức lui mấy phần.
Con mắt Quỷ Đằng kia trong tiếng chuông độ ách linh rung lên cũng từ từ nhắm lại, mãi cho đến khi chỉ còn một tia khe hở, Quỷ Đằng đột nhiên bị gì đó kích thích, phát điên lên, thân thể to lớn vặn vẹo, dây kéo dài kia văng ra xa, mỗi chỗ văng ra, quỷ trong phạm vi đều bị Quỷ Đằng cuốn lên.
Bên trong Quỷ Đằng đen kịt có một đống thân thể, đột nhiên lộ ra một cái miệng đỏ lòm như máu, nhưng dây leo cuốn quỷ kia đều bị hút vào trong cái miệng lớn đỏ như máu.
Nó chính là đang ăn uống.
Úc Linh nhìn ngơ ngẩn, bất giác không hiểu đã gây sai lầm ở đâu, vốn độ ách linh có thể làm nó yên lòng không cho nó quấy rối, tại sao cuối cùng nó lại phát điên lên.
Quỷ Đằng đã phát điên rồi.
Quỷ Đằng bắt đầu công kích, vừa công kích vừa ăn uống, người cỏ che chắn ở trước mặt Úc Linh rất trung thực bảo vệ an nguy của cô, tiếc là sức người cỏ có hạn, cũng không thể đỡ được hoàn toàn, sau khi chịu bị Quỷ Đằng đánh mấy lần, thân thể tản đi, lại lần nữa biến thành một người cỏ nhỏ bé.
Úc Linh lùi lại sau liên tục.
Hề Từ đâm một kiếm đặc biệt tới cây súng, bứt ra rồi quay lại cạnh Úc Linh, vung kiếm dài tới tiếp, một đoạn cành quỷ bị đứt rớt xuống, kéo cô lùi lại sau, rời khỏi phạm vi công kích của quỷ đằng.
Một tiếng hét thảm thiết như ma âm như thủng cả tai.
Úc Linh suýt nữa bị văng ngã, động tác trên tay cũng ngừng lại, nghe thấy tiếng Hề Từ đang chống đỡ những sợi Quỷ Đằng kia kêu lên, « Úc Linh, đừng ngừng lại »
Cô lại miễn cưỡng đứng lại, đầu túa đầy mồ hôi vung độ ách linh trong tay lên, tiếng chuông có tiết tấu lại kéo dài.
Lúc này một nhánh súng dài đâm về phía cô. Úc Linh đột nhiên ngẩng đầu, nhìn về phía Quỷ Vương đối diện, đấu súng kia đến trước người cô miễn cưỡng ngừng lại, cây súng rung động không ngừng.
« Ông ngoại »
Úc Linh nhìn ông kêu lên, lại nhìn về mắt ông, trong mắt ông sắc đỏ như máu xấu xa kia cũng rút đi nhiều, trong mắt khôi phục chút tỉnh táo.
(Úc Linh…) Úc Thiên Cạnh mở miệng khó khăn, thần sắc trên mặt thống khổ.
Úc Linh chưa kịp vui mừng thì lại thấy màu đỏ máu kia dâng lên lần nữa, che kín mắt ông, súng dài lại đâm tới lần thứ hai, Hề Từ vỗ một cái khiến nó rơi xuống, đồng thời chém lần thứ hai đến dây quỷ đằng.
Úc Linh nhanh chóng phát hiện ra, tiếng chuông độ ách linh dường như có ảnh hưởng lớn đến ông ngoại, mới khiến màu máu bẩn thỉu trong mắt ông lui lại mấy phần, khôi phục lại chút tỉnh táo. Chỉ là năng lực của cô có hạn, hiệu quả chỉ trong mấy giây, rồi lại nhanh chóng mất đi hiệu quả, có điều cho dù là vậy, cũng để Úc Linh nhìn thấy tia hy vọng, cho dù mệt mỏi, cô vẫn không ngừng rung độc ách linh.
Quỷ Đằng phát điên có uy lực cực kỳ lớn, có lúc Úc Thiên Cạnh còn phối hợp chiến đấu với Quỷ Đằng, trong bất chợt tình cảnh trở nên vô cùng hỗn loạn.
Lúc này Hề Từ đã khôi phục thành dáng vẻ loài yêu hoàn toàn, anh kiêng kỵ không muốn làm Úc Thiên Cạnh bị thương, cũng không dám ra tay thực sự, lại vừa muốn che chở cho Úc Linh, bất giác thấy bó tay chân.
Lúc này, Úc Linh cũng cảm giác mệt mỏi quá độ, vốn tiếng chuông đang có tiết tấu dần trở nên hỗn loạn, âm thanh cũng nhỏ đi.
Hề Từ liếc nhìn cô một cái, phát hiện ra cô đã hết sức, trực tiếp thu kiếm lại, ôm lấy Úc Linh chạy.
Úc Linh bối rối chân tay, không tự chủ được cũng ngưng lại.
« Ông ngoại làm sao đây ? » Úc Linh vừa thở dốc vừa hỏi.
« Xem tình hình trước đã »
Hề Từ nói, vừa chạy vừa cân nhắc thay đổi của Úc Thiên Cạnh. Dây to Quỷ Đằng phía sau đang cùng với một Quỷ Vương đuổi theo.
Nếu là người bình thường thì tuyệt đối không thể chạy thoát khỏi Quỷ Đằng và Quỷ Vương, có điều tốc độ của yêu bình thường cực nhanh, lại gặp may có khí lực, vì thế Hề Từ mới thành thạo điêu luyện thế.
Để anh thấy khổ não chính là, làm sao trong tình huống không làm Úc Thiên Cạnh bị thương, rồi đem giải quyết Quỷ Đằng kia nhanh chóng.
Tình huống lúc này, rõ ràng Úc Thiên Cạnh là Quỷ Vương bảo vệ Quỷ Đằng, nếu muốn tiêu diệt Quỷ Đằng, nhất định phải qua được cửa Úc Thiên Cạnh, nhưng ông lại cố tình là ông ngoại của Úc Linh, lại bị người ta khống chế, không thể đả thương ông quá nặng được.
Đầu óc xoay chuyển vòng vo, Hề Từ quyết định về phía bên hẻm kia trước, ở đây âm khí quá nặng, lại có một tụ âm trận, chỉ cần không rời đi, Quỷ Đằng và Úc Thiên Cạnh vẫn có thể không ngừng săn đuổi bổ sung âm khí, tiếp tục triền đấu với họ cũng vô ích.
Không rõ chạy bao lâu, đột nhiên thấy phía trước có một ngọn đèn chắn gió như một cọc tiêu dẫn đường, Hề Từ nhanh chóng tăng tốc chạy đến đó.
Lúc dần tiếp cận, chỉ thấy người đang cầm chiếc đèn chắn gió trong tay đang đi tới là lâu Duyệt.
Lâu Duyệt ngay lúc nghe thấy Úc Linh dùng độ ách linh thì đã cảm giác được khí trời đất thay đổi, cô lúc trước vì Tô Loan cứu xuất thiên sư ra một lúc, sau khi đợi tình hình anh ta ổn định, mới trực tiếp vào cùng Tô Loan.
Tiếc là cho dù có Tô Loan dẫn đường nhưng để bình yên đi qua quỷ trận thì cũng tốn khá nhiều thời gian.
Còn chưa đi qua quỷ trận, thì đã cảm giác được không khí thay đổi, tiếp đó nhìn thấy Hề Từ đã biến thành yêu đang cùng Úc Linh chạy tới.
Lúc Lâu Duyệt thấy rõ Quỷ Đằng và Quỷ Vương đầy lệ khí hung ác đang đuổi theo sau họ không ngừng, sắc mặt thay đổi, không nói câu nào rút dây đỏ bên hông ra, bàn tay trắng nõn giơ lên, Càn Khôn hạ xuống, rồi phóng thẳng bàn tay trắng nõn về phía Quỷ Đằng kia.
Tô Loan tiến lên ngăn Úc Thiên Cạnh lại.
Có một người một quỷ hỗ trợ, Hề Từ không phải chạy nữa, thả Úc Linh xuống rồi lấy mấy người cỏ ra bảo vệ cô, vuốt ve khuôn mặt vì cố hết sức mà trắng bệch, nói dịu dàng, ‘Em nghi một lát, anh đi đối phó với nó’
Úc Linh không kịp đáp lại, thì thấy Hề Từ đã cầm kiếm dài Thanh Đồng gia nhập chiến đấu.
Lúc trước do sử dụng độ ách linh quá lâu, sức lực tiêu hao hết sạch, thậm chí cô còn cảm giác não hơi đau nhức.
Cô không hiểu nổi phải phản ứng thế nào, dù sao cô cũng không phải là thiên sư, lúc thiên sư sử dụng pháp khí, bình thường cần tiêu hao pháp lực của mình, còn cô sử dụng độ ách linh là phối hợp với chú ngữ mà ông ngoại dạy cho cô, cảm giác tiêu hao trong thân thể cũng tương tự.
Cứ như là ….sức sống vậy.
Trong lòng cô đập mạnh, không dám nghĩ thêm nữa, chuyện cần làm chính là nhìn cảnh chiến đấu trước mặt kìa.
Có Tô Loan và Lâu Duyệt gia nhập, bọn họ thấy thoải mái hơn nhiều, chỉ là bọn quỷ ven đường đều bị Quỷ Đằng chộp lấy làm thức ăn, ăn càng nhiều, hơi thở nó càng mạnh, chỗ tốt là hiện không có bị những con quỷ kia được Quỷ Đằng nuôi đến quấy rối trước sau, chỗ xấu là Quỷ Đằng càng ngày càng khó đối phó hơn.
« Hề Triển Vương, xin giúp tôi giữ cây Quỷ Đằng này một lúc, tôi muốn độ nó » Lâu Duyệt kêu lên.
Hề Từ liếc mắt nhìn Úc Thiên Cạnh một cái, đáp, « Được »
Rút kiếm ra khỏi vỏ, Hề Từ để Tô Loan cố sức bám chặt Úc Thiên Cạnh, bứt ra tiếp sức.
Anh dẫm lên những dây quỷ đằng đang vung vẩy ở giữa không trung kia, đạp bay lên, cả người tựa như bay vọt ra giữa không trung, tóc dài bay trong gió, yêu dã kinh khủng, cho dù sát chiêu sắc bén, vẫn khiến người ta thấy đẹp đến nỗi thở không nổi.
Yêu luôn luôn mê hoặc lòng người như thế, còn con yêu này lại đẹp nữa.
Úc Linh nhìn mà thấy hoa mắt mê mẩn, một lát sau mới cứng ngắc rời khỏi mặt anh, không quan tâm đến gương mặt đó nữa.
Hề Từ nhanh chóng bay vọt đến trước mặt Quỷ Đằng, một chiêu kiếm đâm thẳng vào mắt Quỷ Đằng.
Quỷ Đằng phát hiện ra mục đích của anh, hét lên một tiếng, xoay người bỏ chạy, đáng tiếc tốc độ của nó không đủ nhanh, bị thanh kiếm chém sắt như chém bùn này cắt phải mí mắt, làm con mắt bị thương, máu chảy ào ào xuống.
Úc Thiên Cạnh vẫn còn đang giằng co với Tô Loan, tiếc là so với Úc Thiên Cạnh, Tô Loan lại giống như con mèo nuôi trong nhà, không sánh được với loại mèo hung hãn. Úc Thiên Cạnh khi phát hiện ra tình huống của Quỷ Đằng, súng dài vung thành hư chiêu, tạo ra bóng mờ, tiếp đó Tô Loan bị cây thương dài đâm vào một bên ngực, toàn bộ ngực trong nháy mắt biến thành màu đen kịt, rồi đổ xuống.
Sau khi Úc Thiên Cạnh thắng, xoay người đi ngăn Hề Từ lại.
Úc Linh nhìn thấy run lên, bất chấp mệt mỏi, cố đứng lên, rồi rung độ ách linh, tiếng chuông thánh thót vang vọng khắp trời đất, xua tan lo lắng, độ đi khó khăn.
Úc Thiên Cạnh cầm súng dài dừng lại, đột nhiên ngã từ giữa không trung xuống.
Hai chân vừa chạm đất, ông lại nhảy lên, vọt thẳng về phía Hề Từ.
Trong lòng Úc Linh căng thẳng, cắn chặt môi, tiếp tục rung độ ách linh, sau đó thì thấy ông ngoại cô tỉnh táo rơi từ trên không trung xuống, sau đó lại tiếp tục bước về phía trước….
Điều này kéo dài liên tục khiến sự tỉnh táo và ngu độn đan xen lẫn nhau khiến ông cực kỳ thống khổ, trên gương mặt cứng ngắc lộ ra thần sắc thống khổ, huyết lệ chảy từ đôi mắt xuống.
Lúc này Hề Từ đã một chiêu kiếm đẩm thủng con mắt kia của Quỷ Đằng.
Con mắt kia của Quỷ Đằng là mắt thông linh, cũng là nhược điểm của nó, lúc này bị một chiêu kiếm đâm thủng, tổn thương với nó càng lợi hại hơn là đứt đoạn, khí tức Quỷ Đằng lập tức dần trở nên suy yếu hẳn.
Thừa lúc này Lâu Duyệt quăng đai lưng lên không trung, đai lưng màu đỏ biến ảo thành một dải lụa đỏ lan tràn khắp mọi nơi, chỗ nào nó đi qua, thì cả bầu trời nhuộm một màu đỏ, như một tia sáng đỏ rực khiến cả thế giới biến thành một màu đỏ trong nháy mắt, tiếp đó màu đỏ này lại biến ảo thành một đồ án Càn Khôn huyền ảo.
« Càn Không, Nguyên, Trận, Tru tà ! »
Lâu Duyệt quát lên một tiếng, tay trắng điểm tới.
Cái tay dài trắng nhỏ đó phảng phất cứ như có vô số sợi nhỏ huyền ảo bí mật bắn ra, trong giây lát cả đất trời như thay đổi hoàn toàn, màu đỏ ở giữa không trung, tất cả mọi người trở nên nhỏ bé, còn Quỷ Đằng rốt cuộc cũng không còn giãy giụa nữa, bị cả mảng sáng đỏ bao trùm, dần biến thành hư ảnh, trong hư ảo biến thành, mãi cho đến lúc toàn bộ cành cây đều bị đánh gãy xuống, rơi ầm một tiếng, hóa thành luồng khói xanh tiêu tan trong trời đất.
Trong những làn khói xanh đó đột nhiên có vô số Quỷ Hồn thoát ra. Những Quỷ Hồn này đều là những con quỷ mà Quỷ Đằng nuốt lúc trước, có điều hiện giờ chúng chỉ còn dư lại ba hồn bảy vía, một thân đạo hạnh đã bị Quỷ Đằng luyện hóa hết.
Những Quỷ Hồn không có đạo hạnh này như Du Hồn, rõ ràng không còn ký ức lúc còn sống nữa, cứ mê man bồi hồi ở khắp nơi.
Lâu Duyệt lập tức đốt lên mấy nén hương dẫn hồn, để làn khói xanh của hương dẫn hồn đó dẫn dắt những Quỷ Hồn này đi về phía âm tào địa phủ.
Sau khi giải quyết xong Quỷ Đằng, dòng khí trời đất trở nên sáng sủa, nhưng Lâu Duyệt cũng không dám buông lỏng, xoay người nhìn về phía Hề Từ đang triền đấu với Quỷ Vương.
Cô rút Nga Mi trên tóc ra cứa vào tay một vệt, sau khi châm Nga Mi dính máu, hai cây châm Nga Mi dính luồng sáng đỏ bùng cháy mạnh mẽ, vung tay nhỏ lên bắn về phía mi tâm của Úc Thiên Cạnh.
Úc Linh hoảng hốt, chưa kịp mở miệng ngăn lại, Hề Từ đã vung kiến ngăn hai cây châm Nga mi kia lại….
Danh sách chương