Sau khi hai cây châm Nga Mi bị chặn lại, luồng sáng đỏ trên châm Nga Mi yếu dần cuối cùng rơi xuống mặt đất biến thành hai đồ vật không còn lực sát thương gì nữa.

“Hề Triển Vương !”. Lâu Duyệt ngạc nhiên nghi ngờ nhìn Hề Từ chủ động chắn cây châm Nga Mi giúp Quỷ Vương kia, thấy khó hiểu với hành vi của anh.

Quỷ Vương này rõ ràng là Quỷ Vương bảo vệ Quỷ Đằng, thậm chí Quỷ Đằng còn ở trong ngọn núi này gây sóng gió rất có thể là do nó sai khiến Quỷ Vương. Nhưng vừa giết chết xong Quỷ Đằng, dĩ nhiên phải đối phó với Quỷ Vương này rồi, sao Hề Từ lại không hỗ trợ, chẳng nhẽ anh muốn tự mình đối phó với Quỷ Vương hay sao ? Hề Từ không để ý tới cô nàng, sau khi chặn hai cây châm Nga Mi xong, lại ngửa mặt lên, cả người lách khỏi cây thương dài kia đâm tới, tránh ra đón đỡ, kiếm Thanh Đồng trong tay như linh xà vậy, bất kể cây thương dài kia đến đâu cũng đều được kiếm hóa giải thế tấn công, lúc này anh đã biến từ tấn công thành phòng thủ, ngăn đỡ tất cả mọi công kích của đối phương.

Một Quỷ một Yêu này đều sử dụng vũ khí lạnh lùng, nhưng hiệu quả còn kinh người hơn vũ khí nóng, cái đó khuấy lên dòng khí lưu, phá tan khí thể, khiến Lâu Duyệt và Úc Linh hai người cũng bị ảnh hưởng không nhỏ, không thể không lùi lại về phía sau, cách hẳn sát khí âm lãnh đang phá không mà tới.

Úc Linh và Lâu Duyệt lúc này đều trợn tròn mắt há hốc mồm nhìn.

Lâu Duyệt bị cuộc chiến một quỷ một yêu mà kinh sợ, một thương một kiếm, từng chiêu linh diệu, sát khí bức người, khiến người ta chẳng dám nhìn thẳng.

Tuy xã hội đã tiến vào thời kỳ hiện đại khoa học kỹ thuật, nhân loại phát minh ra rất nhiều vũ khí nóng, nhưng vũ khí lạnh thời đại này thì càng ngày càng bị gác xó, dần dần đã không còn ai dùng đến thứ vũ khí lạnh này nữa.

Trong trường hợp đó, với thiên sư mà nói, vũ khí nóng nhân loại phát minh ra với họ thường thường chẳng có tác dụng bằng vũ khí lạnh.

Chẳng hạn như nhóm thiên sư dùng nhiều pháp khí đều chủ yếu là vũ khí lạnh, chưa nói tới vũ khí là kiếm gỗ đào thông dụng này, mà đại đa số kiếm Thanh Đồng, cây thương dài, đoản kiếm xa xưa, cung tiễn gì đó đều rất thích hợp là vũ khí để nhóm thiên sư dùng, lực sát thương với yêu ma quỷ quái thì vũ khí nóng khó bì kịp, ít nhất là lúc đối phó với loài quỷ, vũ khí nóng của nhân loại cũng không có tác dụng gì với chúng hết.

Vì thế đại đa số nhóm thiên sư đều nhằm luyện những vũ khí này, thiên sư có thể lấy kiếm gỗ đào làm vũ khí, đùa giỡn đủ mọi loại, nhưng đại đa số thiên sư lại tuyệt đối không biết dùng cây thương được giỏi, thương pháp cũng rất bình thường.

Trước mặt có hai kẻ chiến đấu chẳng thuộc loài mình, một là Quỷ Vương nhân gian, một là đại yêu, đều là những thứ nổi tiếng trong các tộc, bất kể là dùng thương pháp hay kiếm thuật, đều rất thành thạo, xem rất đáng, khiến người ta nhìn hoa cả mắt, thậm chí có lúc tốc độ đi nhanh quá, vốn chẳng nhìn được rõ lắm.

Nếu không phải không khí hiện trường âm trầm, chung quanh còn có không ít Quỷ hồn còn luẩn quẩn không đi, Úc Linh đều cảm giác như họ đang ở hậu trường diễn bộ phim gì đó vậy.

Nhìn cảnh yêu quỷ đánh nhau này, đột nhiên lại thấy những màn võ thuật được các đạo diễn thiết kế ra võ công gì đó quả thật quá yếu kém, cô thấy mình rất thiệt thòi lúc trước vì sao bản thân mình lại có thể biểu diễn những màn võ thuật mèo cào kia thuận lợi như thế, hiện giờ mới phát hiện ra, những chiêu thức võ thuật được thiết kế để biểu diễn ra ấy quả thật không chấp nhận nổi.

Úc Linh vốn còn hơi sốt sắng, hai người này một là ông ngoại, một là ông chồng, bất kể là ai cô cũng không hy vọng họ có chuyện gì.

Có điều nhìn ra Hề Từ sau khi lấy phòng thủ đến tấn công, thì thấy chẳng ai làm tổn thương ai được cô mới yên lòng.

“Nè, Úc Linh, Quỷ Vương kia…. các cô biết à ?” Lâu Duyệt lùi lại gần Úc Linh hỏi.

Úc Linh vẫn nhìn họ chằm chằm như cũ, ừ nhẹ một tiếng.

Lâu Duyệt bỗng hiểu ra, cuối cùng cũng đã rõ vì sao lúc trước Hề Từ lại giúp Quỷ Vương kia chặn hai cây châm Nga Mi của mình lại rồi.

Tuy không rõ hiện giờ tình hình thế nào, nhưng Hề Từ đã muốn nhúng tay vào đối phó với con Quỷ Vương này, Lâu Duyệt dĩ nhiên không cần ra tay nữa.

Cô nàng nhìn nhìn phát hiện ra Quỷ Vương Tô Loan lúc trước bị cây thương của Úc Thiên Cạnh làm bị thương hơi thở trở nên yếu ớt, vội vã lấy ra một tấm bùa trị liệu vỗ mạnh lên vết thương đen ngòm trên ngực cô ta.

Lá bùa áp đến trên người Tô Loan trong nháy mắt đã tiến thẳng vào trong thân thể cô, tiếp đó vết thương có dòng máu đen chảy ra từ trên ngực cô từ từ khép lại, nhanh chóng khôi phục lại như lúc đầu, ngoại trừ chung quanh có ít vết máu đen ra thì không còn chút vết tích gì nữa. Vô cùng thần kỳ.

“Đây là bùa gì thế ?” Úc Linh tò mò hỏi.

“Là bùa chuyên môn trị liệu vết thương của quỷ”. Lâu Duyệt thấy cô nghi hoặc, thì giải thích cặn kẽ cho cô, “Thiên sư chúng tôi bình thường cũng nuôi một ít Quỷ Nô, làm việc lúc cần, có lúc cũng gặp phải yêu ma quỷ quái lợi hại, quỷ nô sẽ bị thương, đương nhiên cũng cần chế tác ra một ít bùa chuyên môn trị liệu cho quỷ nô…”

Úc Linh hiểu ra, cảm thấy thiên sư thực sự thần kỳ, có thể làm quỷ bị thương, cũng có thể trị liệu chúng, có rất nhiều tác dụng.

Quay đầu nhìn thấy Tô Loan ngồi xuống, tuy trong lòng vẫn bản năng sợ hãi chuyện loại quỷ gì đó, nhưng tốt xấu cũng đã trải qua rất nhiều chuyện, có chút thông cảm, cảm thấy nên quan tâm chút, cố gắng căng cứng da mặt hỏi, ‘Cô không sao chứ ?”

Tô Loan quay đầu nhìn cô, nói lạnh lẽo, (Không sao, đã tốt hơn nhiều rồi)

Úc Linh nhìn cô ta rất nhanh, ngón tay trong tay áo trở nên cứng ngắc, nhưng trên mặt vẫn cứ như không có chuyện gì ừ một tiếng, rời tầm mắt đi.

Lâu Duyệt nhìn nhìn Úc Linh, nghĩ đến lúc trước Tô Loan đỡ đón con Quỷ Vương kia, coi như cũng có ơn lớn với mình, lại lấy ra mấy lá bùa vỗ lên người cô ta, tiếp đó lại lấy ra một tổ ngọc khí, nói với cô ta, “Đây là tụ âm trận, xem như là tạ lễ lần này”

Mấy lá bùa vỗ lên trên người Tô Loan, Quỷ khí Tô Loan vốn hơi yếu ớt bất giác mạnh mẽ lên mấy phần, cô ta tiếp nhận tụ âm trận Lâu Duyệt đưa, nói một câu cảm tạ.

Quỷ Vương Tô Loan này cực kỳ đẹp, tuy thực lực không bằng Úc Thiên Cạnh, nhưng cũng khỏe như cấp bậc Quỷ Vương vậy, trong lòng Lâu Duyệt lại bắt đầu ghen tị với Mễ Thiên Sư, thật không hiểu tên nhóc kia đi rồi mà vận như chó ngáp phải ruồi vậy, bạn gay tùy tiện ra tay đã đưa ngay một Quỷ Vương cho anh ta nữa.

Cô nàng đột nhiên cũng muốn đi kết giao với loại bạn gay tốt hào phóng thế này nữa.

Thấy Tô Loan không sao, Úc Linh quay đầu nhìn về phía cuộc chiến bất phân thắng bại của một quỷ một yêu kia.

Với con mắt của cô, dĩ nhiên không cách nào nhìn ra thực lực ai hơn ai, nhưng cứ tiếp tục đánh nhau như thế cũng không phải là cách, nên hỏi Lâu Duyệt xem có cách gì kết thúc trận đấu không.

Lâu Duyệt lắc đầu, ra vẻ “Đại tiểu thư cô đừng có đùa”, “Một Quỷ Vương, một Đại Yêu, tôi chỉ là một người trẻ tuổi hai mươi mấy tuổi đầu thôi, ăn cơm còn không bằng họ ăn muối nữa kìa, cũng chẳng phải là bác chồng trong nhà, sao có khả năng đối phó với những lão quái vật thế chứ ? Hiện giờ chúng ta vẫn nên ngoan ngoãn làm quần chúng là tốt nhất”.

Úc Linh trầm mặc, hỏi lại lần nữa, “Bọn họ già tới mức nào rồi ?”

Ông ngoại cô chết vào hai mươi năm trước, khi chết đã là một người trung niên, tuổi chắc chắn lớn hơn các cô rồi. Còn Hề Từ…. Rõ ràng chỉ có dáng vẻ của một thanh niên trẻ tuổi chừng hai mươi tuổi thôi mà.

Lâu Duyệt, « …. »

Lâu Duyệt ho khẽ một cái, cảm thấy cô gái này quan tâm trọng điểm có phải là sai rồi chăng ? Hay cô ấy vẫn để ý tuổi tác Hề Triển Vương lớn hơn cô ấy nhỉ ? Tuy cô cũng không cho là người và yêu yêu nhau có kết quả tốt đẹp gì, nhưng những người yêu nhau rất khó lý giải, tốt nhất là đừng lắm lời, lập tức đáp ngay, “Có thể tu luyện đến cấp bậc Quỷ Vương, chắc tốn không ít thời gian, tuổi Quỷ Vương này chắc khá lớn. Còn Hề Triển Vương… Anh ấy vẫn còn rất trẻ, cô cũng đừng có ghét bỏ anh ấy..”

Tốt xấu gì thì lần này Hề Triển Vương coi như là có ơn lớn với mình đi, Lâu Duyệt cũng không thể vào lúc này giây vào, kiên định giúp Hề Triển Vương đối phó với vợ anh, đỡ cho vợ anh không chấp nhận nổi tuổi tác anh quá lớn mà ly hôn với anh.

Trước đây cũng không phải là chưa từng gặp qua trường hợp như thế.

« Tôi cũng không ghét bỏ tuổi tác của anh ấy » Úc Linh mở miệng đáp, ‘Chỉ là muốn biết anh ấy bao nhiêu tuổi thôi »

Lâu Duyệt nghẹn một lúc, chỗ này có gì khác nhau đâu ?

Cô vẫn nhìn bầu trời đen nhánh, vẫn nhìn hai người đang đấu bất phân thắng bại, rời đề tài, “Tôi nghe nói thực lực Hề Triển Vương vô cùng mạnh, anh ấy là đại yêu khá lợi hại, có điều anh ấy thật không nhất trí làm tổn thương Quỷ Vương kia, vì lẽ đó mới hơi bó chân tay chút, mới không cách nào đối phó với ông ta được, chúng ta đi, chắc sẽ phân ra thắng lợi thôi.

Úc Linh ừ một câu, cũng không rõ cô có nghe thấy không nữa.

Một lúc sau, không rõ Hề Từ làm gì, đột nhiên thấy quỷ thân Úc Thiên Cạnh có vẻ bất ổn, thế tấn công không còn ác liệt nữa, cây thương trong tay dần múa không còn chương pháp gì nữa.

Hề Từ không thừa dịp ép sát, mà lùi lại một khoảng, đứng ở đằng xa nhìn Úc Thiên Cạnh cứ như lực bị suy kiệt vậy, đâm cây thương vào đất, thân thể lảo đảo một cái, quỳ một chân xuống, vẻ mặt xem ra vô cùng thống khổ, đôi mắt màu máu đảo loạn, một là màu máu bẩn thỉu, một lúc lại biến thành màu đỏ thuần túy.

Úc Linh đột nhiên đi lên, “Ông làm sao vậy ?”

Trong lòng Lâu Duyệt hơi buồn bực, không rõ vì sao Úc Linh lại quan tâm Quỷ Vương này, nói luôn, “Hẳn là đang bị một loại thuật khống chế đi…. Tôi cũng không rõ cho lắm”

Cô nhìn vào con mắt Úc Thiên Cạnh chằm chằm, mơ hồ như nhớ đến một ít ghi chép tương tự ở đâu đó, bất giác nhớ không ra.

Chính vào lúc này, trên bầu trời vang lên một tiếng sấm rền, cứ như thùng sấm sét vậy, khiến người ta không kịp chuẩn bị sợ hết hồn.

Lâu Duyệt kêu lên một câu “Không ổn” rồi thấy Hề Từ lại ra tay, tay vung tới, một dây thừng xanh biếc hướng nhanh về Úc Thiên Cạnh, buộc chặt ông lại, còn một đầu dây khác đang trong tay anh.

Cuồng phong nổi lên khắp nơi, phía sau Úc Thiên Cạnh nứt ra một khe hở màu đen, cuồng phong từ chỗ đó gầm thét thổi qua.

Úc Linh và Lâu Duyệt suýt nữa bị cuồng phong thổi bay, được Tô Loan nhào tới một tay túm chặt lại.

“Hề Từ, ông ngoại” Úc Linh hướng họ kêu lên.

Cuồng phong thổi bay tóc dài của Hề Từ, sắc mặt anh căng lại, cái cằm đẹp giật giật, hoa văn tím ở khóe mắt lộ ra màu sắc lạnh lẽo.

“Úc Thiên Cạnh !”. Hề Từ hét một câu.

Úc Thiên Cạnh ngẩng đầu lên, cây thương cắm trên đất rung lên, phát ra tiếng kim loại leng keng, như có linh hồn, rên rỉ mãi không ngừng.

Đôi mắt ông vẫn đỏ tươi đáng sợ như cũ, lại đột nhiên nở nụ cười, cho dù nụ cười ấy trông cực kỳ qủy dị và lạnh lẽo cứng ngắc tới đáng sợ, nhưng vẫn cười rất tươi.

Ông nhìn về hướng Úc Linh, nói, (Úc Linh….. Nói với bà cháu, ta…. có lỗi với bà ấy, lúc còn sống ước định, bảo bà ấy quên đi...) Trong lòng Úc Linh hoảng hốt, mặt căng cứng, nói, “Cháu không biết ông nói gì, thực ra bà vẫn không biết chuyện của ông “

Úc Thiên Cạnh như hơi phiền muộn, than thở (Không biết cũng tốt…. tiếc là…) âm thanh tiếc là như thở dài trong gió, vẫn mãi không tan, cuồng phong gào thét, trời long đất lở, vết nứt màu đen như móng vuốt lớn của quỷ vậy, dây thừng quấn chặt lấy Úc Thiên Cạnh bị cơn gió lớn làm đứt đoạn, kéo ông vào trong khe nứt kia.

Tất cả mọi chuyện xảy ra quá nhanh, Hề Từ phản ứng định ra tay thì vết nứt đó đã khép lại, cuồng phong cũng dần theo vết nứt khép kín biến mất, trong trời đất lại lần nữa khôi phục lại trong xanh như cũ.

Không rõ từ lúc nào bầu trời dần khôi phục lại trong xanh, cả biển mây đen treo nặng trên trấn nhỏ dần tản đi, trong đêm đen những chấm nhỏ như chấm mực, trấn nhỏ hiện ra vẻ an tường yên tĩnh hoàn toàn.

Đạo diễn Chung lúc này vẫn chưa nghỉ, ông ngồi trước cửa sổ xem kịch bản, theo bản năng nhìn ra bầu trời đêm ngoài cửa sổ, đột nhiên phát hiện ra bầu trời trên trấn nhỏ mù mịt mấy ngày nay đột nhiên trời quang mây tạnh, trên bầu trời xuất hiện những vì sao li ti, bao phủ toàn bộ trời đêm.

Trong lòng đạo diễn Chung hơi hoảng, vội vàng kéo mành cửa ra, ló đầu nhìn về phía bầu trời đêm, sau đó lại nhìn về hướng trên núi.

Hai ngày nay tuy trời không mưa, nhưng bầu trời vẫn u ám, xám xịt, cứ như cả bầu không khí đều lộ ra một loại mùi vị mục nát nặng nề, dù tiến vào trong núi cũng không cảm thấy trong lành lắm.

Tuy ông không rõ những việc kỳ lạ kia, nhưng cũng biết khí trời đất lúc ấy cũng bị những thứ đó ảnh hưởng, lúc này bầu trời trong xanh, chẳng lẽ đồ vật trên núi đã giải quyết xong rồi ?

Chuyện lần này, là lần xảy ra nghiêm trọng nhất trong cuộc đời mười năm công tác của đạo diễn Chung. Lúc trước tuy ông cũng vì gánh vác nguyền rủa của tổ tiên mà bị ảnh hưởng không ít, có điều vì mỗi lần đều mời bảo vệ đi cùng, cũng chưa bao giờ xảy ra chuyện gì quá lớn, trong đoàn làm phim cũng chưa từng có chuyện nào quá mức cả.

Không giống lần này, chuyện xảy ra liên tục bất ngờ, thậm chí Tôn Đông Vân bị quỷ bám thân mất tích, sau khi được tìm về hơi thở trở nên yếu ớt hẳn, lúc chiều chạng vạng đã phải chuyển tới bệnh viện trong thành phố rồi, bác sĩ nói cô ấy bị mất nước nghiêm trọng, các chỉ tiêu trong cơ thể thấp hơn mức bình thường, cần phải nằm viện mấy ngày để quan sát, tuy không nguy hiểm đến tính mạng, nhưng cũng coi như là một lần gặp chịu tội.

Đây là lần đầu tiên diễn viên trong đoàn làm phim xảy ra chuyện, để ông dù gì cũng bị đè nén, không kìm được nghi ngờ, không phải là tình hình của mình nghiêm trọng thêm sao.

Suy nghĩ chút, đạo diễn Chung không yên tâm, gọi một bảo vệ tới, để anh ta đưa mấy người lái xe lên núi hỗ trợ.

****

Úc Linh ngồi trên một tảng đá được một binh lính ngành đặc thù dọn dẹp ra, yên lặng băng bó vết thương trên tay cho Hề Từ.

“Thật sự không sao chứ ?” Cô hỏi lại lần nữa.

Hề Từ mỉm cười nói dịu dàng, ‘Thật sự không sao, chỉ là nhìn có vẻ nghiêm trọng thôi, mai chắc sẽ tốt hơn”.

“Mai ư ?”. Úc Linh hơi giật mình.

Lúc trước Hề Từ dùng tay nắm đầu cây thương kia, cây thương đó có một âm khí mờ ảo, lực sát thương cực lớn, nếu là loài yêu, thì bị cây thương đâm, cũng rất khó bị thương. Tay Hề Từ lần trước cũng bị tróc da bong thịt ở thôn Ô Mạc như thế, miệng vết thương cháy đen, nhưng anh làm như không bị sao cả, cứ thích làm gì thì làm, như không hề có một cảm giác gì hết.

Hề Từ quả thật không cảm thấy đau đớn gì, có điều nguyên nhân thấy cô hơi bất an, nên làm ra vẻ kiên nhẫn, quả nhiên đã kéo cô chú ý tới.

Úc Linh băng bó đơn giản vết thương trên tay cho anh, rồi nhìn vào hẻm núi kia: ở lối vào, có treo lơ lửng một chiếc đèn chắn gió, ánh sáng rọi sáng cả phạm vi chung quanh, nhìn thì chỉ như một miệng cốc nhỏ trong núi, không có gì đặc biệt cả.

Lúc này Lâu Duyệt dẫn mấy người lính đi ra, có hai người lính đang khênh cáng, trên băng ca đắp một miếng vải trắng, trên vải trắng loang lổ máu, trùm lên một cái xác, chính là người thiên sư bị Quỷ Đằng hút máu giết chết kia.

Nhiệm vụ lần này có hai thiên sư thì một chết một bị thương, khiến tâm tình Lâu Duyệt không ổn lắm.

Do Quỷ Đằng chết và Úc Thiên Cạnh biến mất, quỷ trận kia không còn quỷ tướng bảo vệ trận, để cho cô phá giải rất nhanh, cũng tiện phá luôn cái tụ âm trận ở trong núi kia, khiến nơi đây khôi phục lại bình thường. Sau khi phá hủy những thứ này, cô nàng liền dẫn người đi vào nhặt xác thiên sư đã chết.

Tiếc là người thiên sư này bị Quỷ Đằng giết chết, cả linh hồn cũng bị Quỷ Đằng nuốt hết, đến thành quỷ cũng không thể, kết cục như thế, tuy rất bình thường, nhưng với một người thiên sư mà nói, Lâu Duyệt vẫn cảm thấy khổ sở như cũ.

Nghề thiên sư vẫn thường đi kèm với tử vong, chết rồi thì có rất ít người được chết tử tế, còn thường thì kết cục cũng không tốt.

Cho dù là vậy, họ vẫn phải đi con đường này, đây là trách nhiệm của họ.

Lâu Duyệt thu dọn xong mọi thứ chung quanh, mọi người lần lượt xuống núi. Lúc đi con đường quanh co uốn khúc, Hề Từ vẫn cõng Úc Linh đi như trước.

Úc Linh nằm trên lưng rộng ấm áp của Hề Từ, trầm mặc một chút, ghé sát tai anh thì thào, “Hề Từ, lúc ông ngoại còn sống từng ước định với bà, nếu ông có thể sống quá năm mươi tuổi, thì… “
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện