Úc Linh vùi ở trong xe, cửa sổ mở hé một nửa, ngoài cửa sổ có gió lạnh của đêm thổi tới. Có cảm giác hơi lạnh, cô lấy áo khoác trên người kéo cao lên chút.

Xe chạy dọc theo đường trên núi gập ghềnh, chòng chành, xóc nảy gần như khiến người ta muốn nôn, có điều cô thấy mình vẫn có thể nhịn được, chắc là sau khi lót một gối mềm ở dưới, lại được kỹ thuật lái tốt của Hề Từ, nên dù đường núi có gập ghềnh tới mức nào thì vẫn chạy ổn, cũng không để cho cô có cảm giác nôn nao khó chịu.

Hai bên là mảng rừng núi tối đen, không nhìn thấy tận cùng, thỉnh thoảng có thể thấy ánh sáng xanh lét như mắt sói lóe lên trong rừng cây.

Núi rừng lúc tối cũng không quanh quẽ, thỉnh thoảng vẫn có thể nghe thấy tiếng động vật kêu hoặc côn trùng kêu, đôi khi trong rừng còn có tiếng sàn sạt, cứ như toàn bộ ngọn núi này đều rất náo nhiệt, loại náo nhiệt ấy dĩ nhiên còn tốt hơn là trong một khu rừng tĩnh mịch.

Cô xem giờ thì thấy đã gần mười giờ tối.

“Đói chưa?’ Một giọng ôn hòa hỏi.

Úc Linh nói một câu, ‘Không đói” thò tay cầm lấy một bình nước uống mấy ngụm, hỏi, “Lúc nào thì mới đến?”

“Sắp rồi” Hề Từ đưa tay ra xoa tóc cô, “Nếu em mệt, thì ngủ trước đi”

Úc Linh trầm mặc một chút, thay đổi tư thế nằm cho thoải mái bảo, “Giờ còn đâu mà ngủ chứ… Anh mở xe lâu như thế không sao chứ?”

Cô vẫn chưa quên trên người yêu này vẫn còn bị thương, nếu không cũng không chạy trở về đây dưỡng thương.

Anh là yêu, đặc biệt về đây dưỡng thương, anh có hàm ý đặc biệt, Úc Linh có cảm giác mình đi chuyến này thật ra cũng không sáng suốt, Hề Từ cũng không hy vọng cô tới đây, bởi vì khả năng cô sẽ phải đối mặt với một số chuyện đã phá nát sự bình thường vốn có của cô.

Tuy biết vậy, nhưng cô vẫn nhắm mắt lại, trốn tránh không thể giải quyết được vấn đề, chẳng bằng cứ trực tiếp đối mặt vẫn hơn.

Hiện giờ bà ngoại cũng không ở thị trấn, mà ở trong thôn Ô Mạc.

Lúc trước họ sau khi về nhà ở thị trấn ăn cơm tối xong, cũng không dừng lại trong thị trấn, Hề Từ lái xe thẳng hướng về thôn Ô Mạc, có điều cũng không đi con đường vào thôn Ô Mạc, mà hướng về một con đường khác, sau đó ở ngay ngã ba thì rẽ hướng về trong một ngọn núi.

Chung quanh quá tối, Úc Linh cũng không biết xe này lái vào thế nào, chỉ nghe chung quanh có một loạt tiếng sàn sạt, tiếng động đó rất lớn, cứ như thực vật chung quanh đang tự động rẽ ra nhường cho xe đi vậy.

Sau khi biết đây là dải đất địa bàn của yêu, Úc Linh đối với loại chuyện quá kỳ lạ này cũng thấy bình thường.

Hiện giờ họ cũng không phải đi thôn Ô Mạc, mà hướng vào tận thâm sơn đi, đi chính địa bàn của Hề Từ, là nơi sinh hoạt thực sự của loài yêu.

Hề Từ nở nụ cười, “Lái xe cũng không phí sức, vẫn có thể mở cửa, không sao”

Úc Linh thừa lúc đèn chiếu trong xe tối liếc mắt nhìn anh, đúng lúc thấy hoa văn màu tím quanh khóe mắt xinh đẹp của anh, rồi lại lặng lẽ rời mắt.

Dù trong lòng cũng muốn nhìn một chút xem xe đang đi về đâu, có điều chung quanh đều tối thùi lùi, ngồi trong xe theo quy luật xóc nảy, Úc Linh bất giác ngủ.

Sau đó cô mơ màng cảm giác được xe ngừng, rồi được người ôm lên. Nhưng lúc đó mắt hầu như không mở ra nổi, lại thêm cảm giác có khí tức của Hề Từ, cô cũng để mặc mình ngủ tiếp.

Đợi lúc cô tỉnh lại thì đã nghe một loạt tiếng chim hót lảnh lót.

Ánh sáng bình minh từ cửa sổ chiếu vào, ánh sáng buổi sớm chói mắt khiến cô không mở ra nổi.

Cô không kìm được vùi mặt vào vòm ngực quen thuộc, ôm lấy eo anh, chân quàng lên người anh trơn trượt, cảm giác được cái đỉnh cứng rắn nóng rực dưới chân mình, không kìm được lại trượt xuống, ngủ tiếp.

Qua gần mười phút, sau khi thần trí gần như tỉnh táo, cô mở mắt ra, đầu tiên là nhìn thấy một gương mặt yêu dã, tóc đen nhánh, môi đỏ mọng, da trắng bạch, đường nét xinh xắn, mi mắt cong dày đen nhánh bên dưới là đôi mắt trong veo như nước suối, dù đang trong giấc ngủ vẫn kinh tâm động phách như cũ, khiến người ta không thể dời mắt nổi.

Cô nhìn chằm chằm một lúc, rồi mới thở từ từ.

Bình tĩnh nhìn, ở mộ Tu La nhìn thấy nhiều yêu như thế, phát hiện ra có loài thì xấu xí, thậm chí có một số tướng mạo yêu có thể dùng một từ “tiểu yêu tinh” giải thích hình dung hoàn toàn. Còn con yêu trước mặt này, đẹp tới mức chẳng có chút tỳ vết, có thể khiến cô không dám nhìn thẳng.

Lúc còn bé đã trải qua nhiều chuyện, dù không nhớ rõ, nhưng lấy hình thức nằm mơ mà nhớ, thật sự khiến cô khó thích ứng được ngay.

Có điều cô vẫn khiến anh chạy tới, Úc Linh có cảm giác mình đối với anh chính là tình yêu chân thành.

Trong lúc cô đang thất thần, Hề Từ cũng mở mắt, dán sát người tới, đối mắt với cô, không kìm được hôn lên mí mắt cô, cười khanh khách hỏi, “Vừa nãy em đang nghĩ gì thế?”

Úc Linh chậm rãi nhìn mặt anh, bảo, ‘Em có cảm giác như mình có dũng khí để đối mặt với anh vậy, đối với anh chính là tình yêu chân thành”

Ạnh nghe mà thấy mở cở trong lòng, cúi đầu chà liếm cổ cô, “Thật sao/’

Úc Linh ừ một câu, cũng không trốn tránh. Sau đó kết quả yêu nam mở cờ trong bụng chính là ôm cô gặm cắn một trận thật sự, từ đầu tới chân, thả phanh vô hạn.

Úc Linh không kìm nổi nữa đạp một đạp tới, bị anh dễ dàng nắm lấy chân cô chặt.

Lúc thấy yêu nam kia dùng ánh mắt xiêu hồn lạc phách khiên khích ôm lấy cô, kéo chân cô lên cao, ở đó chếch bên trong đầy dấu hôn mờ ám, tóc đen môi đỏ, càng hấp dẫn người hơn cả tiểu yêu tinh.

Toi rồi, cô có cảm giác như mình tiếp tục sống cùng anh thì máu mũi sẽ chảy ngay.

Bên ngoài đột nhiên vang lên một tràng tiếng hú, Hề Từ ngừng lại, không để ý, lại hôn một một hồi lâu, thấy mặt cô đỏ rực như hoa đào, mắt ướt át, rất vui, cười bảo, “Lần này là tự mình em chọn tới, bất kể sau này phát hiện ra cái gì, cũng cấm được trốn đó’

Úc Linh nhìn anh, không nói câu nào. Hề Từ dùng tay vấn sơ tóc cô lại, lại hôn triền miên đôi môi sưng đỏ của cô một lúc, cuối cùng mới kéo cô dậy.

Tuy anh rất muốn lăn lộn trên giường với cô suốt, nhưng bụng cô đói không chịu nổi nữa rồi.

Úc Linh lấy chăn bọc người bò dậy, lúc này mới nhìn rõ hoàn cảnh chung quanh.

Đây là một gian phòng cũng không có quá nhiều thứ hiện đại để trang trí, đúng là có chút cổ cổ y như trong ti vi, có điều lại đơn giản hơn nhiều, giường ngủ trạm trổ, trên sàn là sàn gỗ trông vô cùng rộng, phía xa có một bàn trà gỗ tử đàn, trên đó trạm hoa văn thủy tiên màu xanh nhạt, bên ngoài cửa sổ nhìn qua là những dây xanh chung quanh.

Úc Linh sững sờ chút, nhìn xuyên qua cửa sổ mở, có thể thấy cách đó không xa là núi non vờn quanh hùng vĩ, trong không khí tiếng chim hót có vẻ bình yên u tĩnh.

Đợi Úc Linh rửa mặt xong, đi ra cửa phòng, cô mới phát hiện phòng nghỉ lúc trước thực ra là một ngôi nhà gỗ thật sự, được xây ở trong thung lũng, chung quanh là núi non trùng điệp, vừn quanh, ngoài một lối đi vào thung lũng ra thì không còn nhìn thấy những đường ra khác.

Trước gian nhà là một vườn hoa, có rất nhiều kỳ hoa dị thảo, dưới ánh mắt trời, có đủ loại màu sắc rực rỡ đầy sức sống, bướm trắng vờn quanh những khóm hoa bay múa uyển chuyển.

Cách cửa không xa là một cái hồ nhỏ, nước hồ trong suốt thấy đáy, bên hồ có rất nhiều loại hoa dại, trắng, vàng, đỏ, hồng đang chúm chím nụ.

Bên hồ có rất nhiều động vật đang uống nước, một bên có một đám động vật đang châu đầu nói chuyện bằng tiếng động vật, quả thật như một món thập cẩm vậy.

Lúc phát hiện ra cô, những động vật đó cứ như sợ hết hồn vậy, thậm chí có một con thỏ béo phì sợ quá mức mà ngã vào trong hồ, tiếp đó trong hồ có một con rắn nước và một con cá chép to cùng hợp tác đưa nó lên tận bờ.

Úc Linh mặt đầy thâm trầm nhìn chúng nó.

Những động vật đó cũng nhìn cô đầy ngây ngốc. Chỉ có con thỏ béo phì vừa bị ngã xuống nước kia thì cứ nhảy phốc phốc để phun nước trong bụng ra, chân tay nhảy loạn, có vẻ rất sợ sệt.

“Úc Linh, bữa sáng đã xong rồi”

Một giọng đầy mùi vị nhẹ nhàng ngọt ngào êm dịu đã phá  vỡ cảnh yên tĩnh ngưng trệ này, bất giác khiến người ta và tất cả lũ động vật đều quay đầu nhìn lại.

Thì thấy ở trước nhà gỗ, có một yêu nam dáng quyến rũ dựa vào cột nhà hàng lang, đôi môi đỏ mỉm cười, tóc dài buộc lại, trên trán còn có mấy sợi tóc rớt xuống gò má, càng khiến đôi môi đó đẹp hơn, hoa văn màu tím, da thịt trắng bạch.

Những động vật bên hồ ầm một cái chạy tán loạn.

Úc Linh đứng ở đó nhìn anh, mãi cho tới khi anh đến tận nơi, kéo tay cô tiến vào một căn phòng lớn sáng sủa, ở đó đã bày xong bữa sáng.

Bữa sáng chủ yếu là bánh bao, điểm tâm, cháo trắng, mấy thức ăn chay.

“Hôm nay đột nhiên muốn ăn tố” Anh cười sảng khoái, nói với cô, “Em cũng ăn chay cùng anh được không?”

Úc Linh ăn một chiếc bánh bao chay, tuy là chay, nhưng không chịu nổi tay nghề giỏi nấu ăn của anh, vẫn ăn ngon như cũ.

Cô uống một ngụm cháo trắng, bảo, “Em muốn ăn thịt”

Cô nhìn thẳng vào mắt anh, ánh mắt nhìn trên gương mặt trắng bạch của anh trong suốt.

Tuy từ hôm qua đến giờ anh vẫn biểu hiện bộ dáng không sao, gần như khiến người ta không nhìn ra anh bị thương thế nào, chỉ có làn da trắng bạch quá mức mới khiến người ta nhìn ra là anh bị thương, Úc Linh cảm thấy anh cần phải bồi bổ thân thể.

Gương mặt yêu dã cũng không lộ ra thần sắc buồn rầu gì, cười ha ha bảo, ‘Vậy được, giữa trưa sẽ có thịt ăn, anh đã bảo người ta đi mua thịt trong thôn rồi, em muốn ăn gì?”

“Trong thôn ư?” Thôn Ô Mạc ạ?” Cô tò mò hỏi.

“Không phải, là thôn Hà Sơn” Anh giải thích, ‘Ở đây cách thôn Hà Sơn khá gần, cách thôn Ô Mạc lại khá xa”

Úc Linh hơi đăm chiêu, “Trước kia anh từng bảo thôn Hà Sơn từng là nhà của anh, sao giờ lại thành cả thôn là yêu hết vậy?”

“Cũng không hẳn thế, vẫn có một ít người, nhưng những người đó đều là những người cảm kích thôi”

Thôn Hà Sơn thoạt trông còn thần bí khó thấy hơn cả thôn Ô Mạc, nhưng cũng là do yêu và giới ngoài liên kết, hơn nữa trong thôn có rất nhiều đôi vợ chồng đều là người và yêu kết hợp.

Úc Linh nghe anh nói về chuyện ở thôn Hà Sơn, cũng tiện bảo, “Nếu rảnh thì đi xem”

Hề Từ cười gật đầu.

Ăn sáng xong, Hề Từ thu dọn bàn, kéo cô ra cửa, nói với cô, “Đừng để ý, có người sẽ tới thu dọn”

“Ai ạ?” Cô hỏi theo bản năng.

“Đương nhiên là yêu rồi, vừa rồi em không thấy sao? Bên hồ những thằng nhóc đó đều là yêu hết, nhưng vẫn còn chưa biến hóa thành tinh, đừng sợ chúng nó, nếu chúng dám bắt nạt em, em cứ nói thẳng với anh, anh sẽ bóp chết chúng nó”

Úc LInh, “….”

Vì thế cô hiện giờ sẽ ở một nơi toàn yêu hoạt động sao? Đúng rồi, bên cạnh cô còn có hẳn một yêu vương hung tàn nữa kìa.

Có thể là yêu này cũng nghe được Hề Từ hung tàn, lúc họ đi ra ngoài, không nhìn thấy một động vật nào cả.

HỀ Từ dẫn ra ra cửa sơn cốc, vừa đi vừa nói hoàn cảnh chung quanh sơn cốc.

Sơn cốc rất lớn, vị trí nhà gỗ cách cửa sơn cốc khá gần, ngoài hồ ra, đi ra còn có một khu rừng, cây mọc dài từ tận hồ tới tận vách núi đá, chiếm hết cả nửa diện tích sơn cốc. Chung quanh còn có đám cỏ xanh mượt, nở đầy hoa dại đủ màu sắc, từ xa nhìn lại, cứ như một thảm hoa thiên nhiên vậy.

Đi vào sâu trong sơn cốc, ở đây có một thác nước nhỏ, sau thác nước có một động thiên nhiên, Hề Từ chỉ vào đó nói, “Bên trong có một suối nước nóng, khi nào trời lạnh, em có thể tới đó tắm suối nước nóng”

Lúc anh nói đến đây, đôi mắt như giọt nước nhìn cô, giọng nói ấy triền miền phá lệ, xen lẫn làn điệu mờ ám vòng vèo, như thứ đường quẩn quanh đầu lưỡi, ngọt tận trong lòng, nghe mà máu huyết trong người như sôi trào, không kìm được lại tưởng tượng trong đầu đủ loại  hình ảnh quyến rũ.

Úc Linh yên lặng xoa mũi, hy vọng bản thân mình chịu nổi, không thể bị yêu nam này chỉ một lời nói mà bị dụ dỗ triền miên không ngừng được.

Quả nhiên yêu y chang trong truyền thuyết, am hiểu mê hoặc lòng người, khiến lòng người xao động, suýt nữa thì đã muốn ôm lấy anh mặt dày chơi đùa trong suối nước nóng rồi.

Cô không muốn cùng làm cái chuyện xấu hổ với loài yêu này tý nào.

Thác nước từ trên nơi cao một trăm thước đổ xuống, nước dưới đầm rung vang, bọt nước trắng xóa, dưới ánh mặt trời chiếu xuống xuất hiện một chiếc cầu vồng, tôn lên núi non chung quanh khung cảnh càng thêm xinh đẹp yên tĩnh.

Tối qua Úc Linh vẫn còn ngủ, thậm chí sau khi tới nơi này cũng không biết nữa, lúc này mới nghe anh nói, xe chạy đến một ngọn núi có một còn đường, thì để lại ở đó, sau đó anh lại ôm cô đi một giờ nữa mới tới, còn phần hành lý của cô thì sẽ do yêu giúp mang vào.

Khung cảnh nơi đây quả thật rất đẹp, có một mùi hương ngăn cách, đi vào đây tín hiệu cũng yếu hẳn đi.

Úc Linh ngồi trên một tảng đá ở cạnh thác nước, cố gắng mở điện thoại liên lạc, tín hiệu lúc có lúc không.

Cố gắng một lúc, cô cất di động đi, quay đầu nhìn lại, thấy Hề Từ đã treo mình trên mộc chạc cây cao ba thước mọc ở vách núi, hái được một đống trái cây màu đỏ, rồi nhảy thẳng xuống.

Con tim cô bị dọa đập mạnh.

Hề Từ nhảy nhẹ nhàng xuống đất, đi đến bờ đầm rửa sạch quả đỏ rồi đưa cho cô một quả, “Em ăn thử xem, quả này rất ngọt đó”

Úc Linh cầm nó cắn một miếng, lại thấy ngọt nhiều nước, mùi thơm quẩn quanh, còn ngon hơn cả hoa quả bán ở cửa hàng hoa quả nữa.

Thấy cô ăn ngon, trong mắt anh ngập tràn ý cười mãn nguyện, nhìn cô cầm một nửa quả đỏ trong tay, ghé mình vào sát, cắn một ngụm sạch.

Úc Linh, “…”

Ăn xong mấy quả không biết tên, đột nhiên nghe thấy tiếng ưng kêu, ngẩng đầu nhìn thấy một con bạch ưng bay đến trên bầu trời sơn cốc, sau đó giống như chim ưng lao xuống, lượn vòng trên đầu họ một vòng, đáp xuống cây trên vách núi.

Bạch phi ưng xinh đẹp vô cùng, xinh đẹp tới mức không như thật nữa. TRên thực tế, đây là một con sắp biến thành yêu tinh.

Bạch ưng kêu mấy tiếng về hướng Hề Từ, hình như đang bẩm báo chuyện gì đó, Hề Từ nghe xong, trên mặt lộ ra cười lạnh, ngóng tay ấn lên môi đỏ sẫm, bảo, “Nếu dám tới đây, các ngươi cứ giết luôn, không cần hỏi ta”

Bạch ưng kêu lên một tiếng như nhìn cô một cái, rồi bay đi. Sau khi Bạch ưng bay đi, Hề Từ kéo cô đứng dậy, hỏi cô có muốn đi xem nữa không.

Úc Linh nghĩ đến anh vẫn còn bị thương, tuy anh đã bó chặt mình như một cô gái trinh nguyên, ngoài mặt và cổ, tay ra, còn chút da thịt cũng không chịu lộ ra cho cô coi, nhìn sắc mặt anh, không thể bỏ qua chuyện anh bị thương.

Vì thế lắc đầu, cùng anh trở về ngôi nhà gỗ trước núi cốc để nghỉ.

Trở lại nhà gỗ, Hề Từ lười biếng nằm dựa trên giường, tóc xõa ra, mắt nhắm hờ, thoạt nhìn có vẻ đi bộ mệt chết rồi, dưới ánh sáng ngời đố, làn da kia trắng bệch tới trong suốt, người nhìn thấy cũng kinh hồn táng đởm.

Úc Linh thu dọn chút hành lý, lấy từ bên trong ra một cái máy tính bản ‘Máy tính bảng à?”

Hơi thở nóng hổi phà bên tai cô, phía sau yêu nam để mặt trên vai cô, hai tay ôm lấy eo cô, thân thiết sán lại nhìn cô thu dọn hành lý.

Úc Linh quay đầu nhìn anh một cái, vẫn chưa thích ứng được với khuôn mặt này, đưa máy tính bảng cho anh, bảo, “Mua cho anh đó, dùng cái này chơi trò chơi dễ hơn”

Đôi mắt màu tím trong suốt nhìn cô, hôn mạnh lên mặt anh một cái vang dội, đưa tay ra nhận.

Úc Linh nhân cơ hội nhìn tay anh, chỉ thấy tay áo kia rộng thùng thình hơi co lên, lộ ra làn da trắng bạch, trên da thịt còn có mạch máu màu tím, nhìn vô cùng chói mắt người.

Sau khi cầm được điện thoại, Hề Từ ôm máy tính bảng chơi trò chơi, vẫn là trò Plants vs. Zombies.

Cơm trưa có cá có thịt, canh xương, vô cùng phong phú, nhưng Hề Từ vẫn ăn chay như cũ, thịt các loại đều dành cho cô ăn hết.

Úc Linh nhìn nhìn anh, không kìm được nói, “Yêu các anh…. không thể ăn thịt sao ạ?”

Hề Từ ngừng đũa, sau đó thần sắc như lạnh băng, bảo, “Không phải, bản tính mỗi người một khác”

Úc Linh nhìn nhìn anh, bản tính khác là khác thế nào? Hề Từ không đáp, chỉ cười chuyển đề tài, “Ở đây có phải rất nhàm chán không? Nếu em không đợi được thì có thể về thôn Ô Mạc hoặc là thị trấn đi”

“Còn anh?” Cô hỏi theo ngay.

“Anh tạm thời ở đây, nếu không cứ tím vậy mà ra ngoài không tốt lắm” Hề Từ sờ soạng hoa văn màu tím ở đuôi mắt mình, bộ dạng này mà ra ngoài, đoán chừng nhiều người sẽ biết anh là yêu.

“Vậy nói sau đi” Úc Linh cúi đầu ăn cơm.

Hề Từ thấy thế, cũng không nói gì nữa, gắp cho cô một đầu cá kho, nhìn cô ăn ngon lành, trong lòng anh thấy cao hứng, mặt mày hớn hở, thỏa mãn.

Một ngày trôi qua rất bình thản, tuy thỉnh thoảng có thể nhìn thấy một đám yêu bên hồ, nhưng tất cả vẫn chưa thành yêu tinh, khiếp sợ dâm uy của Hề Triển Vương, không có can đảm đến quấy rầy họ.

Hề Từ chơi trò chơi, cô thì xem kịch bản, tuy thỉnh thoảng vẫn bị yêu nam nhấc mình khiêu khích khiến máu huyết dâng trào, nhưng cũng coi như bình thường.

Mãi cho đến lúc sắp tối, cô mới nhìn mặt Hề Từ chằm chằm một lúc.

Vẻ mặt yêu dã của Hề Triển Vương dán sát lại, ôm lấy cô hôn, cuốn lấy lưỡi cô, vừa mút vừa cuốn, vô cùng bá đạo, hôn cô đến chóng mặt, khiến cô mềm nhũn như bún, chạm chạm chân cô, nói dịu dàng, “Úc Linh, đêm đã khuya, em đi ngủ đi”

Giọng nói ấy như có một ma lực nào đó, khiến cơn buồn ngủ của cô ập tới, chỉ lát sau đã ngủ ngay trong lòng anh.

Nửa đêm, một trận gió ngọt lành mát rượi thổi tới, Úc Linh bất chợt tỉnh giấc. Sau khi cô tỉnh, theo bản năng sờ bên cạnh, phát hiện không thấy Hề Từ đâu.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện