Trong phòng yên tĩnh, chỉ có chiếc đèn mờ nhạt, mơ hồ có thể nhìn rõ mọi thứ trong phòng.

“Hề Từ?”

Cô ngồi dậy, mắt hơi nhập nhèm buồn ngủ nhìn chung quanh trong phòng, cũng không thấy bóng con yêu kia đâu.

Mở cửa sổ ra, một trận gió từ ngoài thổi vào, mang theo mùi hương ngọt ngào khiến cô giật mình tỉnh ngủ, tỉnh táo hẳn.

Úc Linh ngồi ở đó ngẫm lại tình hình trước lúc ngủ, trong lòng mơ màng biết là anh đưa cô đi ngủ.

Còn phần tại sao anh lại làm vậy hay là bởi vì anh bị thương.

Lúc ban ngày, anh mặt trong một chiếc áo choàng rộng, bên dưới là một chiếc quần, ngoài tay áo hơi rộng chút, bọc mình chặt chẽ gió thổi không lọt, vốn không muốn để cho ai nhìn thấy quần áo anh, cả cô chạm vào cũng đề phòng, không muốn cho cô xem.

Y phục như thế dù hơi lạ, nhưng mặc trên người anh thì rất đẹp, cô cùng không nói gì.

Mùi hương trong không khí ngọt ngào như mùi hoa, cũng không khó ngửi.

Úc Linh ngẫm nghĩ, bất giác liên tưởng đến mùi hương trên người Hề Từ, cảm giác như chính là mùi hương trên người anh được phóng to lên gấp mấy lần vậy.

Một lúc sau cô vén chăn lên xuống  giường.

Lúc vừa mở cửa thì một trận gió đêm lạnh thổi tới, khiến cô lạnh run lập cập, không kìm được quay lại trong phòng tìm một áo khoác phủ lên người.

Hiện giờ là đầu tháng chín, tuy trong thành phố chỉ là thời điểm cuối thu mát mẻ, nhưng trong vùng núi thẳm này ban đêm có vẻ lạnh hơn ban ngày, mà đang tiến vào cảm giác cuối thu.

Bọc mình trong áo khoác, Úc Linh đi tới trước hành lang nhà gỗ, nhìn về hướng trong sơn cốc.

Lúc này dù đêm đã khuya, nhưng thế giới cũng không đen kịt một mảng, ánh trăng khuyết treo lơ lửng trên không trung giữa thung lũng, dưới ánh trăng mông lung rọi khắp sơn cốc, có thể nhìn thấy rõ vườn hoa cách nhà gỗ không xa cùng mặt hồ nổi sóng lăn tăn.

Thế giới rất yên tĩnh, loại yên tĩnh này so với động tĩnh tối qua khiến người ta thấy hơi sợ hãi.

Úc Linh sờ độ ách linh trên cổ tay, hít một hơi thật sâu, đi xuống bậc thang.

Cô đi xuyên qua vườn hoa, đi tới bên hồ, ở trên bụi cỏ tìm tìm, tìm thấy một ổ thỏ con, ở đó có một con thỏ mập.

Úc Linh ngồi xổm trước thỏ con, đưa tay chọc vào đuôi thỏ, gọi một tiếng, “A Phì”

Ban ngày thỏ mập bị cô dọa sợ ngã xuống hồ đúng là con thỏ đó, trước đây ở trong thôn Ô Mạc cũng từng thấy, vẫn cùng nó nếm qua môi đó. Lần trước lúc cô về thôn Ô Mạc, vẹt kim cương và cô cùng nhau vào núi nhận biết động vật trong núi, cũng có một con thỏ mập A Phì.

Vẹt kim cương đã nói, con thỏ mập này thật ra là một con thỏ tinh gan to bằng trời, lá gan cũng không nhỏ. Cũng bởi lá gan không nhỏ ấy, trước đây còn từng muốn uống máu cô, sau đó chắc bị Hề Từ hoặc yêu khác đe dọa cho, vì thế ngày hôm nay đột nhiên nhìn thấy cô mới bị cô dọa sợ ngã xuống hồ.

Đôi mắt thỏ đỏ hồng A Phì nhìn thấy cô, nằm im trên bụi cỏ bên hồ không nói câu nào.

Úc Linh cũng không hy vọng một con thỏ chưa thành tinh nói chuyện được, nên nói với nó, ‘Tao biết mày nghe hiểu tao, nói cho tao biết, Hề Triển Vương đang ở đâu. Nếu mày không nói…”

A Phì ngẩng đầu nhìn cô, đuôi ngắn động đậy, không nói thì sao nào? Nó nhưng là một con thỏ tinh không khuất phục dưới uy hiếp đó, khác hẳn cái con thỏ Đông Bắc vĩnh viễn chưa trưởng thành kia, còn cao hơn con đó nhiều kìa.

“Vậy mai tao sẽ nói cho Hề Triển Vương là tao muốn ăn thịt thỏ kho” Úc Linh nói vô cùng ôn hòa, “Ngược lại tao cũng ăn thịt nữa”

A Phì:  …. Giống cái nhân loại này thật đáng sợ quá đi! Quả nhiên nhân loại cực hung ác, nó cũng không dám mơ tới máu thịt của cô ấy nữa.

Vội cho là bị con người hung ác uy hiếp, A Phì đành từ trong ổ đi ra, đi về phía trước.

Úc Linh kéo áo khoác lên, đi theo sau con thỏ.

Chung quanh truyền tới một loạt tiếng sàn sạt, dưới ánh trăng mông lung, chỉ thấy bụi cỏ loạng choạng, cô cũng không rõ thứ gì lắm, nghĩ đến đám động vật lúc ban ngày kia, mặc niệm chúng là yêu, đây là địa bàn Hề Từ, sẽ không chạy tới cắn người bừa bãi, nên không hề để ý tới.

Đi theo chân thỏ, Úc Linh vòng qua hồ, đi vào phía trước rừng cây chiếm một nửa cả sơn cốc.

Trong rừng cây âm trầm, ánh trăng không lọt qua nổi, nhưng sau khi đi vào trong này, mùi hương ngọt ngào đó càng đậm hơn. Sau khi A Phì đi tới đây, không nói gì cũng không chịu đi vào.

Úc Linh ngồi xổm xuống kéo lỗ tai nó xuống, “Chắc chắn Hề Triển Vương trong đó sao?”

A Phì vung móng vuốt sáng về phía cô, nhe nhe răng của mình, ra vẻ hung ác, phảng phất như nếu cô thực sự không tin thì nó sẽ đánh tới.

Úc Linh đập một cái tới. A Phì thu nhanh bộ vuốt lại, đôi mắt thỏ vô tội nhìn cô, trong lòng rơi lệ.

Quả nhiên giống cái nhân loại thực sự quá hung ác đi!

Úc Linh cũng không làm khó nó, hít sâu một hơi, cầm đèn pin đi vào trong rừng cây.

Cây trong rừng cực kỳ cao to, khiến người ta cảm giác như đã sống mấy trăm năm, chung quanh cũng toàn là cỏ dại, cũng không dễ đi. Úc Linh cũng không biết đi thế nào, cô chỉ có thể đi theo mùi hương ngọt ngào kia đi tới, đi tới, đột nhiên Úc Linh nhớ đến hồi tháng ba, vì bà ngoại bệnh nặng cô trở lại thôn Ô Mạc tối đầu tiên nằm mơ.

Lúc này giấc mơ đó đột nhiên trở nên rõ ràng vô cùng, như một máy chiếu phim cứ dần rõ ràng từng cảnh một trong đầu.

Trong mơ, đêm lạnh như nước, cô đi vào trong một khu rừng rậm rạp, chung quanh đều là những cành cổ thụ xum xuê che trời, ánh trắng lấm tấm lọt qua kẽ lá, lấm tấm rơi xuống đám cỏ dại.

Cô giẫm chân lên cỏ dại đi thẳng một mạch. Vào giờ phút này tình hình lại ăn khớp như thế. Tim cô đập mạnh một cái.

Cô nhớ tới trong mơ không rõ mình đi tới đâu, nhưng vẫn không chịu dừng, phảng phất như tận trong cõi u minh có gì đó dẫn cô đi vậy, coi như mệt đến chết vẫn kiên trì đi.

Mà giờ khắc này, trong không khí cái mùi hương hoa ngọt ngào ấy ở khắp mọi nơi, lại như một tin tức, dẫn dắt cô đi tới.

Không rõ đi mất bao lâu, cũng y như trong mơ, cô bắt đầu cảm thấy rất mệt, từ ánh trăng rớt xuống càng mông lung, mắt vì mồ hôi rơi xuống thấy hơi khó chịu, một giọt cứ lăn từ trên má xuống, trượt vào trong áo.

Kiên trì thêm chút nữa!

Cô tự nói thầm với mình vậy, kiên trì thêm chút nữa, đợi lát nữa sẽ y như trong mơ, cả đất trời sẽ rộng rãi sáng sủa, đến lúc đó cô sẽ nhìn thấy một mảng đại dương xanh biếc mêng mông, từ trên đối xa đi xuống, cả thế giới như tràn ngập trong màu xanh biếc mộng ảo.

Bên trong màu xanh biếc ấy, là màu hoa tím rất đẹp, hoa đó vô cùng xinh đẹp, cứ như thủy tinh tím vậy giữa cành lá xanh sắc, thoạt nhìn có vẻ không thật, dưới ánh trăng lấp lóa sáng rực. Lúc này mùi hương hoa trong không khí càng đậm, mùi hoa ngọt ngào, xộc vào mũi, lại có hương vị tinh khiết, sau khi ngửi lại thấy tỉnh táo hơn chút.

Hình ảnh trong mơ càng hiển hiện rõ trước mặt, Úc Linh không kìm được hít hà.

Cô nhìn cả đại dương xanh biếc mêng mông chỗ nào cũng có này, không kìm được quay đầu nhìn chung quanh, phát hiện ra chung quanh cây đều cách một khoảng, khiến cho chỗ này có ánh trăng nhiều nhất, nối liền với đại dương xanh biếc mêng mông kia chẳng chân thực chút nào.

Cô rõ ràng là đi tìm Hề Từ, sao mà cuối cùng lại không hiểu mà nhớ tới giấc mơ kia chứ, sau đó đem mọi tình hình trong mơ kết hợp lại với nhau vậy? Đợi lát nữa sẽ không giống trong mơ, những mảng thực vật màu xanh này biến thành một nhà tù bọc dầy đặc quanh cô dâng cao, sau đó có một đấu bóng đen uốn lượn kéo tới…

Ánh mắt Úc Linh nhìn thâm trầm cả vùng, chỉ là lùi dần về sau, đột nhiên bên hông căng thẳng, thân thể bay vọt lên trời.

Úc Linh, “…”

Có cần gào lên không nhỉ? Hay đừng kêu gào, trong buổi tối thế này, có gọi đến mấy cũng rất khó nghe mà lại làm phiền đến nhiều người…

Cô bối rối, cả người đã bị cuốn từ đầu tới chân, sau đó được đưa tới một người trong lòng lạnh băng.

“Úc Linh…”

Quái vật cuốn quanh eo cô cùng thứ lạnh băng đó quấn quít lấy cô, dùng một giọng dịu dàng khó tả khiến người ta rùng mình gọi tên cô.

Lúc này có một bàn tay sờ từ cổ cô lên mặt, đưa mặt cô quay lại, sau đó cô nhìn thấy một đôi mắt tím cực đẹp, trong mắt mắt ấy lóe ra nhưng ánh sáng màu lạnh băng.

Cô sững sờ gọi, “Hề Từ?”

Lúc này hoa văn màu tím trên mặt cùng giọng nói đó tuy vẫn dịu dàng, nhưng không giấu được tính lạnh lùng vốn có, ‘Em tới đây làm gì?’

Úc Linh không nói, lúc này thân thể cô đã trở nên cứng ngắc, đặc biệt là dựa vào thân thể lạnh như băng đằng sau, khiến cô lạnh tới mức run lên.

Một cảnh thời khắc này, lại hợp cùng một chỗ với ác mộng trước đây.

Đại dương xanh biếc mêng mông, ánh sáng màu xanh rực rỡ, dây leo đan xen rậm rạp một chỗ, cùng với con yêu nằm trên dây…

Đợi lát nữa chắc nó muốn hút máu của cô đi chăng?

Cảm giác được cơn cứng ngắc của cô, anh vẫn ôm eo cô chặt như cũ, vùi mặt vào cổ cô, làn da trắng bạch yếu ớt, hít thật sâu mùi máu trong huyết quản đầy hấp dẫn dưới làn da, ngon ngọt mê hoặc khiến tất cả yêu ma đều muốn cắn một miếng.

Anh vươn đầu lưỡi liếm một cái, không kìm được lại liếm thêm cái nữa. Gai ốc cô nổi đầy lên lại bị loại lạnh băng như rắn này liếm càng thêm nổi, cả người có vẻ không được ổn lắm.

Anh như đang liếm thưởng thức mỹ vị một lát vậy, rồi mới xoay người cô lại, đối mặt với anh.

Lúc thấy rõ vóc dáng anh dưới ánh trăng, cô dù thần kinh có vững tới mức nào, cũng sợ đến mức suýt nữa thì ngã vật xuống, tiếp đó có hai cái dây leo ở đằng sau nhảy lên cuốn cô lại, rồi lại được anh đưa tay ra ôm vào lòng.

Cả người Úc Linh cũng không được ổn lắm.

Cô cảm thấy thế giới quan của mình gần như phải được lắp ráp lại lần nữa, nếu không biết giải thích những này đó trước mặt thế nào đây?

Cô thậm chí còn được Hề Từ dùng dây leo thực ra giống y anh nâng lên, cho dù không phải là anh, cũng là bị anh điều khiển.

Anh cúi đầu nhìn cô, đôi môi đỏ rực như vừa hút máu xong vậy, nhếch lên nụ cười chẳng dịu dàng nổi, bảo, “Nửa đêm không ngủ được, em chạy tới đây làm gì?’

Anh thực sự không muốn cho cô nhìn thấy vóc dáng thực sự. Không cần gương, anh cũng biết toàn thân được hoa văn màu tím che kín nhìn trông tà ác tới cỡ nào, thậm chí còn không giấu được sự lạnh lùng vốn có của loài yêu.

Úc Linh thở dồn dập, hít sâu mấy hơi, mới mở miệng nói, “Em đột nhiên tỉnh giấc, chẳng thấy anh đâu, nên có hỏi một con thỏ tinh, nó dẫn em tới đây tìm anh…”

Phát hiện ra giọng mình vẫn còn vững vàng, trong lòng cô đang đập bập bùng chỉ cô mới biết. Được lắm, cứ tiếp tục duy trì như thế.

Anh rũ mắt xuống, tóc dài rớt xuống theo, che đậy hoa văn màu tím trên mặt lại.

Úc Linh cứng ngắc nhìn anh, mắt nhìn xuống dưới, thấy anh đã mở rộng áo choàng che da thịt, cũng đầy hoa văn màu tím, còn có tay…. tím như thế, thực ra vô cùng giống loại dây leo có bông hoa rực rỡ kia vậy.

Một lát sau, anh mới cất lời hỏi, ‘Nhìn thấy anh như vậy… Em sợ không?’

Cô không đáp.

Anh nói tiếp, “Anh cũng không muốn cho em tới nhìn thấy anh như thế…. Có phải là rất khó coi không?” Anh thở dài, giọng vẫn hơi lạnh như cũ, tựa như hơi ấm trên người anh vậy, “Anh là yêu, bị thương, chỉ có thể lấy cách như thế để chữa thương, cách trị liệu của con người cũng vô dụng với chúng ta…”

Úc Linh vẫn không nói câu nào như cũ.

Anh cũng không đáp, chỉ ôm cô vào lòng, dùng chính sự lạnh băng cọ mặt cô ấm áp lên, ánh mắt lại cực hung ác như sói nhìn cô, chỉ sợ cô lộ ra chút thần sắc khủng bố hoặc chán ghét, khiến anh chịu không nổi.

May là cô thực chịu đựng nổi, không lộ ra bất cứ điều gì bất thường.

Úc Linh cũng hiểu được mình rất kiên nhẫn, đại khái sớm có dự cảm, tuy chuyện trước mặt hơi bị dọa sợ nhưng vẫn không tới mức thất thót, cảm giác chính mình rất được.

Cô hít một hơi sâu, hỏi, “Trên người anh sao lại lạnh như vậy?”

Hề Từ nở nụ cười, nụ cười cũng lạnh lẽo ngập tràn mùi vị tà ác, “Bởi vì, anh chính là….. nó mà”

Úc Linh ngây ngốc nhìn anh, mắt rơi xuống phần dưới dây leo không nhìn thấy cuối kia, anh ngồi ở trên này, thậm chí còn cử động theo anh, trên những dây leo đó có lá xanh thốc lên, chung quanh còn có rất nhiều dây leo đung đưa qua lại.

Thủ đoạn quấn bên dưới, Úc Linh cúi đầu, nhìn thấy không rõ từ đâu có một cái dây leo xanh biếc cuốn lấy cổ tay cô. Cô ngẩng đầu, thì thấy yêu dưới ánh trăng nhìn cô cười.

Cô lại hít một hơi thật sâu, âm thanh vẫn trầm ổn như cũ, ‘Hóa ra là vậy, hóa ra anh là….. thực vật tinh ư?”

Vì thế cô đây được gả một một ông chồng cây thực vật sao?

Chẳng oán được mà anh lớn lên lại đẹp đến vậy, xem ra những thực vật này nở hoa cũng rất đẹp. Được thôi, hiện giờ không phải lúc nghĩ đến những thứ này chứ?

Anh đưa mặt tới chạm cô nhìn cảnh bên dưới nở nụ cười, sau đó lại nói lạnh lẽo bên tai cô, “Đúng đó, anh vốn thật sự là một cây thực vật được long khí nuôi dưỡng, chiếm toàn bộ chi khí thiên địa này tu luyện thành tinh…”

Cô thẫn thờ nghe, trong miệng theo bản năng hỏi, “Vậy đây là chủng loại thực vật gì? Em nhìn không đoán ra”

Hai tay anh ở bên hông cô ôm chặt, chặt đến mức cô không thở nổi. Má ơi, đau chết mất, khí lực yêu sao lúc nào cũng lớn vậy?

Anh thả lỏng hơn nhiều, có điều vẫn ôm chặt cô như thế, phảng phất như nếu cô không sợ anh đến vậy, thậm chí những dây leo chung quanh cũng đều rục rịch cả lên, muốn trói chặt cô ở đây vậy.

Yêu lúc nào cũng ích kỷ lạnh bạc, mắt thấy đồ vật phù hợp, không kìm được sẽ kéo vào trong thế giới của mình, thời khắc thả bên trong để thưởng thức.

Sau đó cô nghe được bên tai tiếng anh dịu dàng lành lạnh nói nhẹ nhàng, ‘Ừ….”

Dây leo Bàn Long, hình giống rồng, xương cong như cầu, lá thì xanh biếc, có vị trừ tà, gốc rễ kéo dài tuổi thọ, sinh trưởng lâu dài, sống giữa đất trời, trưởng thành ngàn năm, thấy chi hiện tường…
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện