Sáng sớm hôm sau, Úc Linh tỉnh dậy cảm giác thân thể có gì đó không đúng. Hoa mắt chóng mặt, nghẹt mũi đau họng, cả người mệt mỏi, nằm vùi trong chăn không muốn dậy.

Một bàn tay to sờ trán cô, hơi lo lắng nói, “Chắc em bị cảm rồi, hơi sốt nhẹ, anh đưa em đi bệnh viện trên trấn nhé”

Úc Linh chán ngán, không thèm liếc mắt nhìn yêu nam ngồi trước giường, nói mơ hồ, ‘Không cần, chỉ cần uống thuốc là ổn” Đầu óc trì độn, cô lại hỏi, ‘Ở chỗ anh có thuốc của con người không?’

Thật sự không có.

Yêu nam trước giường mặt đầy hổ thẹn, nói ngay, “Em đợi một chút”

Nghe thấy tiếng cửa mở, Úc Linh mới ngẩng đầu từ trong chăn lên, liếc nhìn cửa, còn chưa kịp thu tầm mắt, thì yêu nam đã quay lại, tốc độ này nhanh tới mức khiến cô như nằm mơ, vốn chẳng kịp thu mắt lại.

Cách tránh né tốt nhất kiểu này coi như là ngơ đi, cô mới không thèm.

Hề Từ thấy cô nhìn qua, hoa văn tinh xảo ở đuôi mắt lập tức lóe lên ý cười, cả người nhẹ nhàng hẳn lên, lại lần nữa ngồi bên giường, đưa tay bưng nước ấm đặt sáng một bên, nói với cô: “Có muốn uống nước khong? Anh đã bảo Bạch Ưng đi lấy thuốc rồi, với tốc độ của nó, hẳn một giờ có thể mang thuốc về”

Vậy cũng được sao? Úc Linh bất giác chẳng biết nói gì, cũng đã không muốn phát biểu ý kiến rồi. Tuy ở trong rừng già sâu thẳm, người ta thì chạy trên đất, bay trên không chậm hơn phương tiện giao thông của con người nhiều, biết đâu chừng xe con người tiến vào khai phá ngọn núi này, còn có không ít động vật chạy trốn rất nhanh, rất tự tin tự tại trốn đó.

Cả ngọn núi động vật và thực vật đều là thuộc hạ của anh, kể cả đại vương núi, vẹt kim cương mà nói lúc trước thấy cũng có lý.

Hề Từ đỡ cô dậy, bón cho cô chén nước, sau đó hôn nhẹ lên môi cô một cái, nói đầy áy náy, “Tối qua hẳn là nên cho em về sớm chút, hiện giờ đã mùa thu rồi, ban đêm có vẻ lạnh, em lại ăn mặc mỏng…”

Úc Linh nhìn anh một cái, rất muốn nói, có thể đừng đem chuyện ở bãi cỏ thành ý áy náy được không? Miệng thì nói áy náy, nhưng thần sắc trên mặt thì cũng không phải như thế, thần thái bay bổng ấy, cứ như trúng trăm triệu vậy.

Lại hôn cô mấy cái, anh mới hỏi dịu dàng, “Muốn ăn gì? Anh làm cho em”

“Chẳng có khẩu vị gì” Cô kéo chăn nhanh, nói mệt mỏi.

“Vậy ăn cháo cá nhé, cá trong hồ hơi béo, thịt rất tươi ngon đó” Anh nói thẳng.

Úc Linh nghẹn chút, không kìm được nói, “Em không ăn yêu” Nhớ tới hôm qua cái con thỏ mập kia ngã vào trong hồ, đỡ nó lên bờ có cả con cá chép to, Úc Linh cảm thấy mình thật sự không có khẩu vị.

Cô hung ác thật nhưng cũng sẽ không ăn yêu, cứ cảm giác như đang ăn một sinh mệnh có trí tuệ vậy, có cảm giác có tội.

Hề Từ kinh ngạc nhìn cô một cái, không kìm được bật cười, “Không phải yêu đâu, trong hồ cũng có rất nhiều tôm cá bình thường, trông hồ là một con thủy mãng (rắn nước), tất cả tôm cá trong hồ đều là thức ăn của nó cả”

Úc Linh nghe anh nói muốn đi mò tôm cá trong hồ, tuy vẫn thấy khó chịu nhưng cũng cố gắng dậy.

Hề Từ lo lắng nhìn cô, anh biết lúc loài người bị bệnh, thân thể sẽ vô cùng yếu ớt, cứ cảm giác thấy khó chịu. Từ sau khi ở cùng một chỗ với cô, anh rất cẩn thận chăm sóc cô, bất kể là đi tới đâu có ít âm sát, hay là gặp phải quỷ quái, cũng đều chuẩn bị tốt thứ gì đó để chống lạnh, phải chắc chắn cô khỏe mạnh mới được, nhưng lần này cũng bởi vì mình mà hại cô bị bệnh.

Rõ là áy náy, nhưng vừa nghĩ tới chuyện tối qua, thần thái anh bay bổng lên, cảm thấy thế giới này không gì tốt đẹp hơn.

Trong lòng vẫn lo lắng, sợ để cô biết bí mật cuối cùng của anh sẽ sợ hãi rời đi. Cô vẫn sợ như trước nhưng cũng rời đi.

Úc Linh không để ý tới anh nữa, mặc bộ quần áo, bò dậy, tóc tai bù xù cùng anh ra cửa.

Hề Từ chuyển một chiếc ghế mây cực kỳ tinh xảo thả xuống hành lang, để cho cô ngồi đây, còn mình tới nhà bếp mang theo một vại nước đi ra hồ.

Lúc này bên hồ vẫn tụ tập rất nhiều động vật như cũ, những động vật đó đang sưởi nắng, châu đầu ghé tai vào chẳng rõ nói chuyện gì, mãi cho đến khi nhìn thấy trong nhà gỗ có người đi ra, bị dọa tản đi, trống trong bụi cỏ nhìn về hướng này xem.

Hề Từ đi tới bên hồ, sau mười giây đồng hồ, thì thấy mặt hồ vốn đang yên tĩnh đột nhiên nổi lên từng đợt sóng lớn, cứ như có thứ thủy quái gì đáng sợ vọt ra khỏi mặt nước vậy. Tiếp đó lại nghe thấy một trận tiếng ào ào vang lên, rồi một mãng xà thân to như thùng nước vọt lên khỏi mặt nước.

Thân thể mãng xà đó màu xanh sẫm, không rõ dài cỡ bao nhiều, thò ra khỏi mặt thân đã cao hai mét, còn nửa còn lại vẫn ở trong nước. Đầu bẹp như bánh bao, nhìn rất giống như mãng xà sắp hóa giao long vậy, đôi mắt hẹp dài, lạnh lẽo uy nghiêm đáng sợ, nhìn đã đáng sợ rồi.

Lần đầu tiên Úc Linh nhìn thấy một con mãng xà to lớn như thế, cả người hơi choáng váng. Con mãng xà đó đung đưa thân thể về phía Hề Từ, đầu cũng lắc lắc, thật như đang chào hỏi anh vậy. Tiếp đó nó lại ló đầu lại, đem vại nước đặt lên đầu, đột nhiên như được đội mũ, nhìn có vẻ hơi buồn cười.

Mãng xà mang theo thùng nước chìm xuống hồ, một lúc sau, lại nổi lên mặt nước ào ào, dùng đầu đẩy vại nước đến bên bờ.

Hề Từ mang theo thùng nước trở về. Hai mắt Úc Linh thâm trầm nhìn mặt hồ đã khôi phục yên tĩnh trở lại, chân tay đều hơi lạnh.

Trăn nước lớn như thế, nhìn rất đáng sợ, dù biết nó là yêu, nhưng vẫn là thuộc hạ của Hề Từ, sẽ không nổi lên công kích người, có thể lộ ra nửa đoạn thân thể trên mặt nước nói chuyện với nam nhân bên hồ thì thấy khả năng nó lớn vô cùng.

“Trăn nước nói, trong hồ có nhiều cua lớn nuôi rất béo, có thể ăn được, những mùi này ăn bây giờ không được, đợi khi nào em khỏi bệnh rồi, anh sẽ làm cho em ăn” Hề Từ nói dịu dàng, lông mày khóe mắt đều là thứ ngọt ngào đến chết người.

Úc Linh nhịn chút, không kìm được nữa liếc mắt nhìn lên mặt hồ vẫn còn có chiếc đầu trăn lớn chưa chìm xuống, ồ lên một tiếng.

Đợi khi cổ trở về nằm trên chiếc ghết đặt trước cửa sổ mới tiêu hóa tin tức con mãng xà kia, đột nhiên nghe thấy có tiếng động bên ngoài truyền tới, nhìn về cửa sổ, thấy một con sóc lông đỏ đẩy một cái  rổ rau xanh tới, đưa đến nhà bếp.

Đi qua nơi này, chạm phải ánh mắt cô, sóc đuôi long đỏ to vẩy vẩy, chạy rất nhanh.

Cháo cá nhanh chóng nấu xong, còn có mấy đĩa thức ăn chay khai vị ăn rất ngon, số lượng không nhiều, để trong đĩa trắng, đặt thành hàng, màu rau xanh biếc, màu tương đặc sệt, mè trắng bên trên, khiến người ta nhìn mà chỉ muốn ăn ngay.

Quả nhiên chính là thứ rau xanh do con sóc đuôi đỏ kia đưa tới.

Cháo cá vô cùng ngon, còn ăn ngon hơn cả cháo cá ăn lúc trước, Úc Linh cảm thấy hẳn là cá trong hồ được nuôi trong nước sạch, thịt mới ngon mềm như thế.

Ăn hết một bát cháo cá to xuống bụng, cả người ra mồ hồi, Úc Linh cảm giác tinh thần tốt hơn nhiều, không còn khó chịu như trước nữa.

Ăn sáng xong, thuốc cũng được đưa tới. Một con Bạch Ưng xinh đẹp đậu ở cửa sổ, trên móng vuốt có thắt một cái túi tiền.

Hề Từ mở túi ra, lấy thuốc bên trong ra, có thuốc hạ sốt, thuốc cảm, thuốc giảm sốt, rót sẵn nước đợi uống thốc.

Uống thuốc xong, chỉ lát sau thấy thuốc có tác dụng ngay, Úc linh mắt nặng chịch, bò lên giường lát sau đã ngủ.

Nằm trên giường cả ngày, đến lúc chiều, bệnh cảm có vẻ tốt hơn.

Lúc Úc Linh tỉnh lại phát hiện ra mình bị người ta ôm chặt sắp chết, cô thoáng ngẩng đầu thì thấy gương mặt đang ngủ.

Con yêu này ôm cô, cho dù ngủ vẫn thoạt nhìn yêu khí bốc cao như cũ, dưới ánh sáng mùa hạ, hoa văn tím trên da thịt kia càng khiến nhan sắc thêm chói mắt, lộ ra một loại ánh sáng xinh đẹp muôn màu.

Cô đưa tay chạm nhẹ lên đuôi mắt anh, chạm tới da thịt trơn nhẵn bóng loáng, hoa văn ấy tựa như sinh trưởng trên da thịt vậy, công nghệ xăm tinh xảo cũng đều không xăm được hoa văn tím như thế, thậm chí mỗi khi anh cố ý làm ra một ít hành động ái muội, ánh sáng yêu văn đó càng trở nên đậm hơn, quả thật là một yêu tinh mê chết người.

Cô sờ soạng một lát, định rụt tay về, chạm phải ánh mắt mở to đối diện, đang cười ha ha nhìn cô, cúi đầu hôn cô một cái.

Úc Linh che miệng, nói hàm hồ, ‘Em còn đang bị cảm, cẩn thận lây bệnh cho anh đó”

“Không đâu, chút vi rút nhỏ ấy không lây được đâu” Anh cười ha hả nói luôn, rồi lại hôn tiếp.

Môi anh lúc này rất mềm mại ấm áp, khác hẳn cái lạnh băng của tối qua.

Cho tới bây giờ, cô vẫn còn hơi bị mộng ép, không hiểu nổi yêu vì sao lại có hai bộ mặt khác nhau như thế, nhớ tới tối qua anh ngồi dựng dục dùng dây yêu lên trên, cái lạnh băng đàng hoàng ấy, không chỗ nào không có dây leo, cả thế giới đều lạnh băng tà ác. Nhưng hiện giờ bộ dạng tuy vẫn tà ác yêu dã song lại đáng yêu dễ gần hơn.

Cô nhìn anh, không kìm được ghé tới cọ cọ lên mặt ấm áp của anh. Đúng, rất ấm áp, cũng là máu thịt chân thật.

Hề Từ rất cao hứng ôm chặt cô, liếm liếm mặt cô, hỏi khàn khàn, “Hiện giờ có sợ không? Anh muốn nghe lời nói thật”

Tuy không sợ nhưng vẫn tốt hơn tối qua nhiều.

Thấy cô thành thực lắc đầu, anh sờ sờ mặt cô, thưởng cho một câu “Ngoan” sau đó lại muốn được một tấc tiến một thước hôn.

Úc Linh bất giác xúc động muốn đấm một cái tới.

Hoàng hôn buông xuống bên kia núi, họ bắt đầu ăn tối. Do nguyên nhân cô bị bệnh, nên bữa tối ăn nhẹ là chính, nhưng cũng không quá nhẹ, mùi vị cũng rất ngon, đặc biệt là cháo chay, ăn vào ngon vô cùng, có một hương vị vô cùng đặc biệt, khó mà hình dung nổi.

Úc Linh ăn hai bát liên tục, cảm giác có thể ăn đến no được mới đặt bát xuống. Cô cảm thấy ngày như vậy tuy hơi ngăn cách, nhưng cũng chẳng kém thành phố là mấy, đặc biệt là chuyện ăn, có thể ăn thường xuyên những đồ tự nhiên, quả thật quyến rũ người ta quá thể.

Muốn bắt lấy trái tim một người, phải nắm chặt được dạ dày của người đó, con yêu này quả rất tinh thông. Hiện giờ cô đều có cảm giác có thể ở nơi này của anh hơn 10 năm cũng không sao.

“Ăn nữa không/’ Hề Từ cười ha ha, hỏi, “Những nguyên liệu này với loài người các em mà nói đều là những thứ dưỡng sinh rất tốt, cho dù có ăn nhiều chút cũng không béo, đừng có lo”

Úc Linh cố nhịn không bị mê hoặc, kiên quyết không ăn, cô không muốn biến thành thói quen, không thể ăn uống rượu chè quá độ được.

Ăn chiều xong, ráng chiều kéo qua nửa phía chân trời, nhìn sáng lạn một vùng.

Một người một yêu ngồi ở trong sân nhìn ánh hoàng hôn buông xuống, nghe chim hót, trong nhàn nhã an bình vô cùng.

Hề Từ lấy thuốc ra, bảo cô uống, vẻ mặt đầy cao hứng nói, ‘Mai sẽ đỡ hơn rồi”

Úc Linh từ nhỏ đến lớn chính là một đứa trẻ khỏe mạnh, bị bệnh với cô mà nói là chuyện vô cùng xa lạ. Nhưng một ngày này đều có “Người” ở cùng, lại đối cô dịu dàng tình ý, quá  quan tâm, hầu hạ giống y chang Nữ vương vậy, khiến cô chẳng có chút cảm xúc ấm ức nào, cảm giác cứ ngọt ngào mật ngọt vô cùng, một ngày trôi qua như thế.

Cô đang xem thuốc của hiệu thuốc là yêu, không kìm được hỏi, ‘Đêm nay anh vẫn còn tới đó sao?’

Hề Từ cười cười, “Có, như thế vết thương mau lành hơn”

Ánh mắt Úc Linh không kìm được nhìn về phía cổ anh, ở đó mơ hồ còn nhìn rõ mạch máu màu tím.

Lúc trước thừa dịp anh không để ý, cô có cởi y phục anh ra nhìn, mạch máu màu tím kia phủ kín da thịt anh, mấy thứ đó không rõ là cái gì, nhưng nó xuất hiện, thì biểu hiện rõ anh bị thương rồi, đợi khi nào kinh mạch màu tím này biến mất chắc hẳn lúc ấy anh đã khỏi.

Cô nhăn mặt lại hỏi, “Vậy lúc nào thì vất thương anh mới khỏi được?”

“Ừ, chắc khoảng một năm rưỡi đi” Hề Từ ngẫm nghĩ, đưa ra một con số đại khái.

Một năm rưỡi này thực ra cũng không dài, nhớ đến lão thái gia nhà họ thước chút, cái gì cũng nặng, đều phải nằm trong viện hơn một năm rưỡi chắc cũng không khác lắm.

Nghe thời gian dài như thế, Úc Linh không kìm được lo lắng, “Thật sự không có cách nào khỏi nhanh sao ạ?” Yêu như vậy không phải đáng thương lắm ư?

“Thật ra cũng có, nhưng mà….” Anh nói dịu dàng, “Anh không muốn dùng”

“Hả?’

Anh nhìn cô chằm chằm. Úc Linh đột nhiên nghĩ tới gì đó, sắc mặt hơi cứng lên, không kìm được sờ mạch cổ tay, cố gắng bình tĩnh chút, bảo, ‘Anh có muốn uống máu của em không?’

Thần sắc Hề Từ như trong nháy mắt bị đóng băng, nụ cười tươi cứng lại, tựa như khúc dây leo bàn lòng tối qua lạnh băng tới đáng sợ vậy, đôi mắt tím lạnh băng nói, ‘Anh sẽ không dùng cách như thế, trừ phi anh chết”

Nếu anh chết rồi, sẽ chẳng còn ai có thể bảo vệ cô được nữa.

“Chỉ chút máu thôi” Úc Linh nói thử.

Anh đứng bật dậy, ôm lấy cô, đè chặt cô lại sau đó đuổi cô về phòng.

Mãi cho đến khi anh rời đi, Úc Linh vùi trên giường, không kìm được cắn chặt môi.

Sắc trời dần tối, cô nằm trên giường nhìn thời gian trên điện thoại, đã là tám giờ đêm, sắc trời đã tối hoàn toàn, nhưng ánh trăng lại lên tới giữa không trung, ánh sáng bên ngoài cũng không mờ quá, nhìn ra ngoài cửa sổ, có thể nhìn thấy ánh trăng sáng trên mặt hồ lăn tăn lấp lánh.

Ở đây rõ ràng là một nơi cảnh đẹp lý tưởng, nhà gỗ xây gần rừng, nước, có mùi hoa thơm ngát, chẳng có con muỗi nào, đến cả cô hồn dã quỷ cũng không gặp con nào, tuy yêu tinh trong núi ngẫm nghĩ hơi đáng sợ chút, song bên người cô còn có con yêu đại vương đáng sợ nhất, yêu tinh cũng không phải chỉ có một, trốn cô rất nhanh, vốn chẳng dám tùy tiện đi ra tìm cảm nhận tồn tại.

ở trong này cô có thể đi khắp nơi.

Ngủ cả một ngày trời, tinh thần cô cũng tốt lắm, cảm cũng đỡ hơn rất nhiều, bất giác cũng không vướng bận gì.

Ngẫm nghĩ, Úc Linh đi lên, tìm áo khoác choàng thêm vào, rồi ra cửa, định đi tìm co đại yêu ngồi  giữa trời đất chữa thương kia.

Úc Linh nghĩ đếm Hề Từ vẫn sẽ ở trong rừng cây như cũ, ai ngờ cô vừa ra cửa, chợt nghe thấy một loạt tiếng sàn sạt, trong bụi cỏ như có bóng rắn uốn lượn qua, hoảng sợ, tưởng là rắn thì đã nhanh chóng thấy rõ là một cái dây leo xanh biếc.

Lúc dây đó tới gần, vòng qua chân cô kéo, sau đó lại lui lại ngóc lên chỉ chỉ về phía trước.

Úc Linh nhìn theo chỗ nó chỉ, thì thấy ở cách nhà gỗ không xa dựa vào vách núi, có dây leo xanh biếc ngập tràn, cả mặt núi tựa như thác nước xanh biếc vậy, từ trên rủ xuống, dưới ánh trăng tạo nên những làn sóng xanh biếc xao động.

Ở giữa biển xanh biếc, có một con yêu ngồi tóc dài ở đó, anh đang đắm chìm trong ánh trăng, ngoài gương mặt ra, toàn thân đều là mạch màu tím, giống như mạch máu lại giống như bộ rễ thực vật nào đó, thoạt nhìn cực kỳ tà ác khủng bố. Khuôn mặt kia lại trắng bạch không có chút máu nào, trắng gần như trong suốt, hiện ra vẻ yếu ớt, tựa như đụng một cái thì vỡ vậy.

Anh vốn đang nhắm mắt ngồi ở chỗ đó, cảm giác được sau khi cô xuất hiện thì mở đôi mắt tím ra.

“Em tới làm gì?” Giọng anh lạnh băng.

Úc Linh biết thời điểm tốt nhất là đừng có gần anh quá, theo kinh nghiệm tối qua cho thấy, tựa như vào thời điểm thế này, anh chính là một con yêu hoàn toàn, sở hữu toàn bộ đặc điểm của yêu, thất tinh lục dục của con người được sự lạnh băng thay thế.

Cho dù thế, tâm tình quan tâm của anh với cô vẫn không thay đổi.

Úc Linh tìm tìm, thấy trên cỏ có một tảng đá, liền đi tới ngồi xuống yên lặng nhìn anh, nghĩ ngợi rồi mới nói, ‘Em một mình trong phòng rất chán, không thể lên mạng được, lại không có tivi để xem…”

Cặp mắt tím kia nhìn cô chằm chằm, một lúc sau lại nói lạnh băng, “Mai sẽ cho người bắc dây điện cho em”

Úc Linh, “…”

“Anh không cần đêm nay đi tới bên kia rừng cây sao?” Cô rời đề tài đi.

Cặp mắt tím nhìn cô chawnmf chằm, cứ như một xinh vật máu lạnh để mắt tới con mồi vậy, cũng không có đủ trái tim mạnh mẽ, thật đúng là bị nhìn mà chạy trối chết. TRên mặt Úc Linh vẫn bình tĩnh, lòng bàn tay nắm chặt chảy ra mồ hôi, song vẫn kiên trì như cũ, quyết định chọn cách không rời đi.

Quả nhiên cô thích anh yêu anh đến chết, một mặt trổng khủng bố tà ác thế, vẫn có thần sắc như đối mắt với anh.

“ở đâu cũng thế cả” Anh nói chậm rãi, “Vốn là sợ em nhìn thấy bộ dạng này của anh thôi, vì thế mới cách xa một chút. Hiện giờ thì…” Anh nở nụ cười, cười tươi mà lạnh băng, cùng với mảng xanh biếc phía sau anh vậy, cũng lạnh băng như ngọc vậy.

Úc Linh yên lặng nghe hết lời anh nói, rõ ràng lần này chính là gần gũi giám thị cô, cũng tiện muốn dựa vào cô gần chút, hiểu cô hơn.

Hiện giờ cô cũng hiểu được gần hết con yêu này có ba hình thái.

Thứ nhất là lúc phong cấm yêu lực khi biến thành con người, tuấn tú ôn hòa, giống như hiền nhân trai tân, tất cả phẩm chất tốt đẹp của nam và nữ đều có hết trên người anh.

Thứ hai là phóng thích yêu lực sau khi biến thành yêu, tính cách đoàn hoàng, giảo hoạt bá đạo, hoàn toàn cho phép mình làm tất cả, một lời không hợp thì có thể đánh giết ngay.

Loại thứ ba giống như lúc này có đủ thân thể của yêu, cũng lạnh băng giống y bản thể, tình cảm cũng đạm mạc khiến người ta không có tý cảm giác nào, thậm chí càng tăng tư lợi hơn, chỉ làm chính những thứ yêu thích.

Loại thời điểm này tốt nhất là nên tránh xa anh một chút. Nghĩ vậy, cô cũng đứng dậy chuẩn bị rời đi.

Ngay lúc cô sắp rời đi, con yêu đang ngồi ở giữa đám dây leo mắt nheo lại, lệ khí lạnh băng trên mặt lóe qua, ngay sau đó vươn một dây leo ra cuốn lấy cô tới.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện