Ngày hôm sau, cô vẫn đến công ty như bình thường nhưng nhớ lại ngày hôm qua cô lại có vẻ rất ngại ngùng, cô nhớ đến những lời nói ngày hôm qua rồi thoáng suy nghĩ trong đầu " tại sao mình có thể đưa ra yêu cầu như vậy chứ, ngại chết mất thôi ". Càng nghĩ đến anh cô càng đỏ mặt, đi thẳng lên tầng cuối cùng bước vào phòng làm việc của mình thì cô không thấy đồ đạc đâu cả. Cô chạy sang phòng anh, Lập Tân liền bước tới phía cô ôm eo cô nói.
Lập Tân: Sau này chỗ này cũng chính là phòng làm việc của em, làm trợ lý đặc biệt cho anh, kề cận 24/24 em chịu không.
Giọng nói nhẹ nhàng, trầm ấm không còn lạnh lùng như trước nữa khiến cô đỏ hết cả mặt. Đẩy tay anh ra ngại ngùng cô đáp lại.
Bạch Yên: Từ khi nào mà anh lại nhiều lời đến thế.
Trước giờ, anh nói chuyện với cô toàn câu trước câu sau nói không quá 3 tiếng, giờ đây anh nói nhiều như vậy khiến cô bất ngờ.
Lập Tân cười nhẹ một cái cúi đầu xuống tai cô:
Lập Tân: Chắc là vì em.
Một câu nói ngắn gọn nhưng cũng đủ làm trái tim cô đập loạn xạ.
Bạch Yên: Đồ dẻo miệng.
Cô nhìn anh mà cười thầm, Lập Tân liền quay vào bàn làm việc ngồi xuống ghế dựa lưng vào ghế. Hai ngón tay ngoắc ngoắc rồi vỗ nhẹ lên đùi chủ ý muốn kêu cô đến và ngồi lên đùi mình. Cô nhìn liền hiểu ý, cô cũng bước qua phía anh, hai chân vắt chéo rồi ngồi lên đùi anh. Lập Tân ôm eo cô, cô nào chịu để yên, cô thích tự mình chủ động hơn liền đưa một ngón tay lên xoay tròn cơ ngực anh giọng đầy ý trêu ghẹo:
Bạch Yên: Anh còn có bộ mặt này sao? Đùa nghịch cơ ngực anh khiến anh lại có cảm giác muốn ***** ***, cô ngồi trên đùi anh tất nhiên cô cũng có thể cảm nhận được. Cô liền phì cười.
Bạch Yên: Nhìn anh đáng yêu quá!
Lập Tân có cảm giác bị trêu chọc liền đưa tay ngắt mũi cô.
Lập Tân: Em dám trêu anh, để xem em nằm dưới người anh rồi còn sức mà trêu nữa không?
Bạch Yên lại đỏ mặt, nghe anh nói vậy khiến cô ngại ngùng hơn. Tiếng gõ cửa vang lên, cô đang ngồi trên đùi anh vội đứng lên thì bị anh kéo lại cô khẽ giọng nói.
Bạch Yên: Có người tới anh buông em ra đi.
Lập Tân liền cau mày, sự lạnh lùng lại toát lên, anh đang khó chịu vì có người đến phá hỏng chuyện vui của anh.
Bạch Yên nhìn thấy anh vậy liền vuốt gò má anh nhẹ nhàng nói
Bạch Yên: Lỡ có chuyện gấp thì sao?
Anh điềm tĩnh lại, cô cũng rời đi. Trong lúc đứng dậy cô lỡ vung tay chạm vào cái vật sừng sững kia, khiến cô đỏ mặt mà chạy về bàn làm việc của mình. Anh cười mãn nguyện rồi cho người bên ngoài vào, Lâm Uyển Thanh bước vào cầm một sắp tài liệu giọng khiêu gợi còn có chút lả lơi.
Uyển Thanh: Em đến đưa tài liệu.
Vừa nói cô vừa đến gần. Lập Tân liếc nhìn Bạch Yên một cái rồi nhìn về phía Uyển Thanh giọng đầy sự ghét bỏ và lạnh lùng.
Lập Tân: Trợ lý Đàm đâu, ai cho cô vào đây.
Uyển Thanh: Em....
Một giọng lạnh lùng lại phát lên.
Lập Tân: Bỏ xuống, ra ngoài.
Cô ấm ức liền quay người bỏ đi thì thấy Bạch Yên đang ngồi ở bàn đối diện. Từ lúc vô phòng cô chỉ để ý mình Lập Tân nên không nhìn xung quanh, bàn làm việc của Bạch Yên lại ngay góc khuất ở cửa nên cô lao thẳng vào trong mà không để ý phía sau lưng.
Cô ta thấy Bạch Yên ngồi trong phòng Lập Tân liền bước nhanh đến bàn cô. Lớn giọng nói:
Uyển Thanh: Cô là gì của anh ấy?
Bạch Yên cười nhẹ, tiến sát tai cô nói nhỏ:
Bạch Yên: Là gì của anh ấy? Trên người anh ấy chưa có chỗ nào mà tôi chưa từng nhìn thấy hay chạm qua. Vậy cô nghĩ tôi là gì của anh ấy?
Uyển Thanh tức run người, liền quay người bỏ đi. Rầm, cửa đóng lại. Cô ngồi xuống mà không thèm nhìn Lập Tân một cái, bỗng dưng cái bóng to lớn đứng trước mặt cô, cô nhìn lên anh rồi dựa người ra phía sau ghế đánh mắt ra chỗ khác. Anh thấy thế liền vòng qua bàn cô xoay ghế của cô ra phía sau bàn, hai tay Lập Tân chống lên bàn. Lúc này cô đang hoàn toàn ngồi trong người anh, giọng nói trầm ấm vang lên:
Lập Tân: Ghen sao?
Bạch Yên như bị nói chúng tim đen.
Bạch Yên: Ai mà thèm ghen chứ. Em chỉ thấy ba vòng của cô ta đẹp như vậy mà trước giờ anh không chạm vào cô ấy.
Lập Tân liền nhìn đầy vẻ ham muốn nói:
Lập Tân: Em muốn anh chạm?
Bạch Yên: Không.
Lập Tân liền đưa tay chạm vào ngực cô.
Lập Tân: Anh chỉ có hứng thú với mỗi em thôi.
Lập Tân: Sau này chỗ này cũng chính là phòng làm việc của em, làm trợ lý đặc biệt cho anh, kề cận 24/24 em chịu không.
Giọng nói nhẹ nhàng, trầm ấm không còn lạnh lùng như trước nữa khiến cô đỏ hết cả mặt. Đẩy tay anh ra ngại ngùng cô đáp lại.
Bạch Yên: Từ khi nào mà anh lại nhiều lời đến thế.
Trước giờ, anh nói chuyện với cô toàn câu trước câu sau nói không quá 3 tiếng, giờ đây anh nói nhiều như vậy khiến cô bất ngờ.
Lập Tân cười nhẹ một cái cúi đầu xuống tai cô:
Lập Tân: Chắc là vì em.
Một câu nói ngắn gọn nhưng cũng đủ làm trái tim cô đập loạn xạ.
Bạch Yên: Đồ dẻo miệng.
Cô nhìn anh mà cười thầm, Lập Tân liền quay vào bàn làm việc ngồi xuống ghế dựa lưng vào ghế. Hai ngón tay ngoắc ngoắc rồi vỗ nhẹ lên đùi chủ ý muốn kêu cô đến và ngồi lên đùi mình. Cô nhìn liền hiểu ý, cô cũng bước qua phía anh, hai chân vắt chéo rồi ngồi lên đùi anh. Lập Tân ôm eo cô, cô nào chịu để yên, cô thích tự mình chủ động hơn liền đưa một ngón tay lên xoay tròn cơ ngực anh giọng đầy ý trêu ghẹo:
Bạch Yên: Anh còn có bộ mặt này sao? Đùa nghịch cơ ngực anh khiến anh lại có cảm giác muốn ***** ***, cô ngồi trên đùi anh tất nhiên cô cũng có thể cảm nhận được. Cô liền phì cười.
Bạch Yên: Nhìn anh đáng yêu quá!
Lập Tân có cảm giác bị trêu chọc liền đưa tay ngắt mũi cô.
Lập Tân: Em dám trêu anh, để xem em nằm dưới người anh rồi còn sức mà trêu nữa không?
Bạch Yên lại đỏ mặt, nghe anh nói vậy khiến cô ngại ngùng hơn. Tiếng gõ cửa vang lên, cô đang ngồi trên đùi anh vội đứng lên thì bị anh kéo lại cô khẽ giọng nói.
Bạch Yên: Có người tới anh buông em ra đi.
Lập Tân liền cau mày, sự lạnh lùng lại toát lên, anh đang khó chịu vì có người đến phá hỏng chuyện vui của anh.
Bạch Yên nhìn thấy anh vậy liền vuốt gò má anh nhẹ nhàng nói
Bạch Yên: Lỡ có chuyện gấp thì sao?
Anh điềm tĩnh lại, cô cũng rời đi. Trong lúc đứng dậy cô lỡ vung tay chạm vào cái vật sừng sững kia, khiến cô đỏ mặt mà chạy về bàn làm việc của mình. Anh cười mãn nguyện rồi cho người bên ngoài vào, Lâm Uyển Thanh bước vào cầm một sắp tài liệu giọng khiêu gợi còn có chút lả lơi.
Uyển Thanh: Em đến đưa tài liệu.
Vừa nói cô vừa đến gần. Lập Tân liếc nhìn Bạch Yên một cái rồi nhìn về phía Uyển Thanh giọng đầy sự ghét bỏ và lạnh lùng.
Lập Tân: Trợ lý Đàm đâu, ai cho cô vào đây.
Uyển Thanh: Em....
Một giọng lạnh lùng lại phát lên.
Lập Tân: Bỏ xuống, ra ngoài.
Cô ấm ức liền quay người bỏ đi thì thấy Bạch Yên đang ngồi ở bàn đối diện. Từ lúc vô phòng cô chỉ để ý mình Lập Tân nên không nhìn xung quanh, bàn làm việc của Bạch Yên lại ngay góc khuất ở cửa nên cô lao thẳng vào trong mà không để ý phía sau lưng.
Cô ta thấy Bạch Yên ngồi trong phòng Lập Tân liền bước nhanh đến bàn cô. Lớn giọng nói:
Uyển Thanh: Cô là gì của anh ấy?
Bạch Yên cười nhẹ, tiến sát tai cô nói nhỏ:
Bạch Yên: Là gì của anh ấy? Trên người anh ấy chưa có chỗ nào mà tôi chưa từng nhìn thấy hay chạm qua. Vậy cô nghĩ tôi là gì của anh ấy?
Uyển Thanh tức run người, liền quay người bỏ đi. Rầm, cửa đóng lại. Cô ngồi xuống mà không thèm nhìn Lập Tân một cái, bỗng dưng cái bóng to lớn đứng trước mặt cô, cô nhìn lên anh rồi dựa người ra phía sau ghế đánh mắt ra chỗ khác. Anh thấy thế liền vòng qua bàn cô xoay ghế của cô ra phía sau bàn, hai tay Lập Tân chống lên bàn. Lúc này cô đang hoàn toàn ngồi trong người anh, giọng nói trầm ấm vang lên:
Lập Tân: Ghen sao?
Bạch Yên như bị nói chúng tim đen.
Bạch Yên: Ai mà thèm ghen chứ. Em chỉ thấy ba vòng của cô ta đẹp như vậy mà trước giờ anh không chạm vào cô ấy.
Lập Tân liền nhìn đầy vẻ ham muốn nói:
Lập Tân: Em muốn anh chạm?
Bạch Yên: Không.
Lập Tân liền đưa tay chạm vào ngực cô.
Lập Tân: Anh chỉ có hứng thú với mỗi em thôi.
Danh sách chương